Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 56: Phù Rể? Phù Dâu?
Ba năm sau…
Mọi người tất bật trong hôn lễ của ai đó.
– Trời ơi, cậu là phù rể chứ có phải là chú rể đâu mà cần đẹp! – Tiếng ai đó thốt lên khi thấy người phù rể kia chải chuốt quá nhiều.
Đứng trước gương ngắm nghía khuôn mặt mình hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không chán, đã vậy thỉnh thoảng còn tặc lưỡi khen chính mình, ai nhìn vào cũng lắc đầu ngao ngán.
– Tôi cần đẹp để gặp lại vợ tôi. – Mỉm cười đầy hạnh phúc, người con trai nhún vai nói. Tay vẫn không ngưng động tác vuốt ve khuôn mặt mình đầy tự hào.
– Nhưng tôi sẽ bị dìm hàng mất – Người kia bất mãn.
– Đó là điều đương nhiên…
Hai người con trai nhìn nhau tóe lửa. Một người khác chạy vào can.
– Hy Chung, cậu sắp kết hôn rồi đôi co làm gì với người chưa kết hôn, sửa lại cà vạt đi, xấu tệ – Huy bĩu môi. Xoay người nhìn mình trong gương, trong đầu cũng tự hào lắm vẻ đẹp hào nhoáng mà chói lóa của mình.
– Này, thách thức nhau đúng không? – Chàng trai kia nói.
– Không có đâu nhé.
Đây là buổi thành hôn của Hy Chung và Linh Đan, sau nhiều năm quen nhau. Còn Huy và Tường Anh đã đi trước một bước, họ cưới nhau vào năm trước. Nói không nhầm là chuẩn bị có tiểu yêu tinh ra đời vào năm sau.
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng kêu than, nghe có vẻ thảm thiết lắm.
– Hừ hừ, ngực ơi là ngực, tao nuôi mày bao nhiêu năm mà mày không biết lớn hả ngực. – Linh Đan hậm hực nhận lấy miếng độn ngực từ người trang điểm. Nếu không sử dụng nó, có lẽ cô khỏi cần mặc váy cưới luôn mất, mất điểm tệ hại.
– Càng tốt chứ sao? Bức tường luôn trường tồn mà, mày không phải sợ bị hỏng rồi – Vy trêu chọc.
– Mày muốn ăn đòn à? Nể mày hôm nay làm phù dâu cho tao nên tao không oánh đấy. – Linh Đan nói lớn.
– Ha ha, mà ai làm phù rể đó, tao hồi hộp còn hơn cả tao cưới mất.
– Yên tâm, đẹp trai lắm mày không phải lo. – Mắt Linh Đản đảo đảo, nhún vai đầy bí ẩn. Miệng cười mỉm không thôi. Vy cũng nhún vai, có lẽ vì cô bạn đang rất vui vì sắp lên xe hoa về nhà chồng.
Còn Vy thì vẫn dậm chân tại chỗ, có lẽ ngoài Thiên ra cô không thể đón nhận bất cứ tình cảm của một người nào khác. Ba năm trôi qua, kể từ ngày tang mẹ của anh, cô sống yên tĩnh hơn một chút, nhìn đời với con mắt khác, biết cảnh giác và lo âu nhiều hơn. Cô cũng trưởng thành dần dần nhưng vẫn ở mức độ trung bình kém. Có nhiều chàng trai hỏi thăm nhưng cô không ngó ngàng, cô nhất định sẽ chờ Thiên trở về. Mọi người nhìn vào đều thấy cô đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình một cách vô ích. Còn cô lại không thấy vậy.
Chỉ cần Thiên không lừa dối tình cảm của cô, cô sẽ chờ anh, cho dù mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời. Bởi vì, đối với cô, tình yêu này đã trở thành bất diệt.
– Lo chứ, đẹp trai mà lùn hơn tao thì ăn gì? – Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Vy cười thật tươi.
Bấy lâu nay, Linh Đan không dám nhắc đến “trai” trước mặt Vy vì sợ đụng đến nỗi đau của cô, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện sẽ đi theo một chiều hướng khác.
– Hứ, cao hai mét hẳn hoi đó bà nội. – Linh Đan bĩu môi, dí trán Vy.
– Đến giờ rồi, hai em xong chưa? – Giọng nói của Huy vang lên từ phía sau.
– Dạ rồi…
– Vy, sao em trang điểm nhạt vậy? – Huy nhìn Vy, chau mày nói, nhưng giọng lại mang tính chất trêu ghẹo. Ngày xưa anh ít nói là thế, bây giờ thậm chí anh còn nói nhiều hơn cả Chung thì phải.
Vy liền bật cười, đây có phải cưới cô đâu mà cô phải trang điểm đẹp chứ, từ ngày xa Thiên, cô còn lười đụng vào son môi, lấy đâu ra trang điểm, hôm nay là quá phá lệ rồi đó.
– Vâng, em chỉ thế thôi.
– Em đánh ít son như vậy, kẻo tí nữa hết sạch. – Huy nháy mắt. Thật sự cô không hiểu anh đang ám chỉ cái gì nữa, cô liền quát:
– Anh nói linh ta linh tinh cái gì thế? Muốn ăn dép không?
Huy cười ha hả cho đến khi Vy thật sự cầm dép đuổi theo anh mới chạy thục mạng.
Giống như bị điện giật, cả người Vy đều tê dại khi đứng chung thảm đỏ bước vào cùng một người con trai…rất lạ. Lạ là bởi vì đã xa nhau ba năm trời, tung tích của nhau còn không dám hỏi thẳng trực tiếp. Lạ là bởi vì anh ngày càng đẹp ra, còn cô ngày càng trẻ đi.
Cô chốt hạ một điều, không yêu là liều thuốc tốt nhất cho sắc đẹp. Thay vì dành thời gian cho yêu đương, hãy dành thời gian cho cuộc hành trình tân trang sắc đẹp của mình. Yêu là một khoảng thời gian xa xỉ và phù phiếm nhất, nói tóm lại là rất mất thời gian.
Vy cố kìm nén cơn hoảng hốt, bởi vì cô quá ngạc nhiên,xen lẫn xúc động. Anh tiến thêm một bước nữa, hơi thở càng gần, cô đỏ mặt tía tai, tưởng chừng cô sẽ òa lên ôm lấy anh, hôn anh, nói mấy câu sến súa, rằng nhớ nhung này nọ. Ai ngờ…
Cô đạp một phát vào chỗ nguy hiểm đó, anh cúi người xuống, đau đớn mà không thể khóc, chỉ biết ôm lấy…và hét ầm lên:
– Anh là con một, em muốn gia tộc nhà anh hết người nối dõi à?
– Này, hai bạn FA để cô dâu chú rể bái đường thành thân rồi hãng choảng nhau, không mất vui nhé. – Huy cao giọng, nhanh chóng lủi sau người Tường Anh vì cái lườm dài của Thiên. Dám nói anh là FA, vậy Vy để làm cá cảnh sao? Hả Huy???
Vy nhịn cười, lật đật chỉnh chu lại mọi thứ để hôn lễ của hai người kia được diễn ra suôn sẻ. Không thì cô và Thiên sẽ trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc đôi lứa mất.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết những lúc hạnh phúc như vậy thì trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc chú rể đã đặt lên môi cô dâu một nụ hôn cuồng nhiệt khiến xung quanh phải ganh tị mà quay mặt đi. Đặc biệt là chàng trai đảm nhận vị trí phù rể từ lúc nào đã nhảy sang che mắt cô gái phù dâu.
Giờ thì Vy đã hiểu lời nói hàm ý của Huy lúc nãy là gì rồi. Cô đánh son nhẹ như vậy, nếu chàng trai lưu manh này của cô mà hôn lên, chắc chắn chả con một tẹo son nào luôn.
Vy hơi nghiêng mặt, he hé mắt nhìn. Lại bị cả bàn tay to lớn của anh đập phát vào mặt với giọng nói lạnh tanh vang lên:
– Không nhìn!
Mẹ kiếp! Hai cái người này hôn gì mà lâu thế. Vy thầm nghĩ, rồi ghé sát vào tai Thiên:
– Chuẩn bị tung hoa, anh phải cướp bằng được nhé.
– Được. – Anh xoa đầu cô cười – Hình như em lùn đi thì phải?
– Anh đừng gián tiếp khen anh cao lên – Cô chun mũi nhìn gương mặt tự hào đến đáng ghét của anh.
– Em thông minh phết. – Anh lại xoa đầu cô, một chút kim tuyến rắc trên tóc cũng bị anh làm rơi hết.
Sau nụ hôn nóng bỏng kéo dài, cô dâu bắt đầu tung hoa. Mọi người im lặng, đứng yên tại vị trí và chuẩn bị đỡ lấy. Linh Đan nở nụ cười tươi nhất, cố tình nhắm về phía Thiên và Vy và tung.
Nhanh như cắt, chỉ với động tác đơn giản là đưa tay ra đỡ, Thiên đã bắt được bó hoa trong niềm hân hoan của mọi người.
– Hai người định bao giờ tổ chức hôn lễ. – Tường Anh nháy mắt trêu.
Thiên xoay đầu lại nhìn Vy một cái, trả lời một câu hết sức đẹp đẽ.
– Chúng tôi chắc ở với nhau luôn, làm lễ cưới tốn tiền mà mệt.
– Vâng, sau câu nói đó, Thái Anh Thiên trở thành một thằng không vợ mãi mãi. – Huy hùng hổ tuyên bố, sau đó bị nghe ca cẩm của Thiên suốt cả buổi. >Mọi người kéo nhau về khách sạn dùng bữa.