Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 52: Đau Khổ
Thức dậy sau một đêm dùng quá nhiều thuốc ngủ, cả cơ thể dường như tê liệt. Có tiếng chuông điện thoại reo vang, anh còn khó khăn lắm mới nhấc được điện thoại lên.
Đầu giây bên kia vội vã nói.
– Cậu lên trang web của chúng ta đi, có người đang tố cáo cậu yêu Vy đó.
Im lặng
– Cậu còn chuẩn bị cưới Yến Nhi, cậu chết chắc với bọn họ rồi.
– Ừ…
Thiên chỉ ừ một cái, anh không lấy làm ngạc nhiên, bởi vì anh biết sẽ có ngày anh bị trừng phạt.
Cánh cửa phòng bật mở, Yến Nhi bước vào, trên tay cầm một tấm thiệp mời do tự tay cô thiết kế trong vòng một ngày rưỡi, rất kì công và rất đẹp, miệng cười nhẹ nhàng, có lẽ biết anh đang chịu nhiều áp lực nên cô chẳng dám vui vẻ dù trong lòng rất hạnh phúc.
Anh khẽ liếc nhìn thứ trên tay của cô, tấm thiệp màu đỏ thật sự rất hoàn mỹ nhưng anh lại thấy nhức mắt, ghét bỏ.
– Tôi có việc bận. Mọi chuyện em cứ sắp xếp theo ý mình. – Anh trở lời hờ hững, dường như chẳng quan tâm gì đến cô.
Cổ họng cô khô khốc, nhìn theo anh đẩy cửa và bước đi. Dáng cao ngạo loạng choạng như một kẻ say rượu. Có lẽ anh không can tâm. Cô dựa người vào tường, lồng ngực đập mạnh mẽ, cảm giác hạnh phúc xen lẫn giày vò, đau khổ. Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp trên tay, cô day day huyệt thái dương, có được anh rồi, nhưng làm cách nào để có được cả trái tim anh.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, cô dảo bước xuống dưới. Cô định cho anh xem mẫu thiệp cô thiết kế và cùng anh đi thử áo cưới, nhưng anh lại bận. Cô bắt buộc phải đi thử một mình. Có lẽ sự việc xảy ra quá đột ngột nên anh không thể nào thích ứng được, vừa rồi anh có nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm, khiến lòng cô đau như cắt.
Quán cafe nhỏ ven đường, cô gái nhỏ bắt gặp hai người bạn của mình đang ngồi uống cafe, vẻ mặt đăm chiêu, nhìn nhau mãi không thôi.
Điện thoại đổ chuông, một trong hai người ngồi kia vẫn không để ý, vẫn lơ đễnh như thể một cái xác không hồn. Tiếng ồn ào bên tai the thé kêu lên, Vy cốc đầu cả hai người kia và nói:
– Hai người điếc cả với nhau à? Tại sao gọi không nghe máy.
Tường Anh giật mình ngẩng mặt lên nhìn Vy, còn Linh Đan vẫn chán nản khuấy đảo ly cafe dưới tay, như dồn nén tất cả buồn bực vào ly cafe vô tội đó.
– Mày chưa biết gì sao? – Tường Anh nói nhỏ.
– Chuyện Thiên cưới Yến Nhi đúng không? Có sao đâu nào. Dù sao hai người cũng đủ tuổi rồi mà. – Nặn ra một nụ cười hết sức gượng gạo, Vy cố tình làm không gian trở lên vui vẻ nhưng ngược lại, hai người kia đập bàn tức giận.
– Đây không phải chuyện để đùa.
Vy tắt ngúm nụ cười, cô bất lực thả mình xuống ghế, tựa người vào đầy mệt mỏi. Đầu óc rỗng tuếch chẳng nghĩ được gì. Cứ như thế một lúc, khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt ngắn nước mắt dài, tiếng nhạc buồn vang lên bên tai khiến cô càng khóc mãnh liệt hơn.
Tường Anh và Linh Đan hoảng hốt, chưa bao giờ thấy Vy khóc lớn như vậy, giữa một nơi công cộng, hai cô nàng càng khổ sở hơn, thậm chí Tường Anh phát quát tháo mọi người xung quanh không được phép nhìn, không cô sẽ cho chết cả lượt.
– Vy, đừng khóc nữa. Có gì từ từ nói đã. – Linh Đan vỗ vỗ vai, thương xót đến nỗi tim cô nàng cũng đau tê tái.
Nhiều người rời đi, quán cafe càng lúc càng vắng tanh, cô quạnh. Càng tốt, cô càng thoải mái khóc và bộc phát hết mọi thứ trong lòng.
– Tại sao chứ? Hai người đó cưới nhau quá đột ngột trong khi anh ấy với tao còn đang yêu nhau cơ mà, vì lý do gì chứ?
Khó nhọc nói, tiếng nấc của cô khiến Tường Anh và Linh Đan đỏ mặt vì tức giận, giận Thiên không nói một lời giải thích cho Vy, giận chính bản thân không giúp gì được cho cô gái này.
– Bây giờ thì tao hiểu ra mọi chuyện rồi, ai đến với tao cũng đều muốn đi hết, không một ai muốn ở lại. Hết yêu tao liền lấy cách kết hôn để bỏ tao, anh ta là một kẻ vô lương tâm, vậy tại sao tao còn lưu luyến. Trên cõi đời này, chưa một người nào tôn trọng tao, yêu thương tao thật lòng cả. Anh ấy nói yêu tao, nhưng chưa bao giờ nói cần tao.
Đúng vậy. Anh luôn miệng nói yêu cô, nhưng chưa một lần nói cần cô.
– Vy, mày đừng nói thế, cuộc đời này luôn có người sẵn sàng đồng hành với mày mà – Tường Anh mắt ngấn lệ, nắm chặt tay cô gái nhỏ đang khóc thút thít.
– Nhưng không đi cùng tao đến cuối đường, mày hiểu không? Jonathan hứa với tao, yêu tao đến cuối cuộc đời. Thái Anh Thiên hứa sẽ bên tao mãi mãi. Giờ thì thế nào, cả hai người đó đều nhẫn tâm bỏ tao.
– Dày vò bản thân mày như thế có vui gì không? – Linh Đan gay gắt.
– Những lời hứa trong quá khứ, có lẽ tao nên quên thật rồi, những lời hứa đó sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Tao đã quá chấp niệm trong tim. Tao là một con ngu ngốc. – Vy cười chua chát.
Cho đến khi điện thoại đổ chuông, cô dừng lại nụ cười rồi rút điện thoại ra, bàn tay nhỏ run run đặt điện thoại lên bàn, mắt sưng húp nhìn hai người kia và nói:
– Tao sẽ không dùng nó nữa.
Dứt lời, Vy bỏ đi, không cầm theo điện thoại.
~~Có duyên sẽ hợp, hết duyên sẽ tan.
Tất cả đều muốn quay lưng với cô, vậy tại sao cô còn lưu luyến.
Chờ anh, nhất định phải chờ anh. Câu nói đó làm tâm can cô đau buốt. Dù gay gắt như vậy nhưng cô không dám không chờ, dù có khó khăn thế nào cô vẫn muốn đợi anh.
Cô không biết ở một nơi nào đó, trong một góc tối thư viện, có người cầm cuốn sách yêu thích của cô lên, đặt vào trong đó một tờ giấy.
“Anh hi vọng em vẫn sẽ chờ anh, nhất định anh sẽ sớm về bên em khi sóng gió qua đi. Anh xin lỗi, cả cuộc đời này anh chỉ yêu em, nếu hồi ức khiến em đau khổ, em hãy quên đi, nhưng xin em đừng quên anh, NHHV”
Cả ngày hôm đó, sau khi rời quán cafe, cô vùi mình trong đống chăn trên giường, chớp mắt một cái trời đã nhá nhem tối. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, anh chính thức là chồng người ta. Một người từng đi qua cuộc đời cô, để lại cho cô vô vàn hụt hẫng.
Muốn quên một người, trước hết mình phải quên đi thứ tình cảm mình dành cho người ta. Nhưng một khi đã in sâu thứ tình cảm đó trong tim, xóa đi còn khó hơn xóa một hình xăm trong lòng mắt. Nếu xóa được, một là rất đau, hai là sẽ không còn nhìn thấy sắc màu nào khác ngoài màu đen nữa.
Anh đẹp lắm, đẹp hệt một thiên thần, ước gì anh không có cánh, để anh không thể nào bay mãi về một phương xa, nơi mà em không thể tiến đến.
– Vy Vy, em ra đây.
Tiếng gõ cửa đánh thức người con gái trong phòng. Rất nhanh chóng Vy nhận ra giọng nói đó, không phải Thiên, mà là Huy.
Đầu tiên, cô vội vã chạy vào rửa mặt, quyết không thể để Huy nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt của mình được. Sau đó cô mới chạy ra mở cửa.
Huy giấu sau lưng thứ gì đó, đợi anh lên tiếng cô mới có phản ứng.
– Vy, bọn mình đi du lịch nhé.
Cô gật gù, anh đang cầm trên tay vài chiếc vé máy bay. Cô cười không hài lòng, chắc chắn đây là dụ ý của Thiên. Anh sợ cô phá hỏng buỗi lễ hay sợ cô đau khổ mà đuổi cô đi đây.
– Nhưng mai anh Thiên kết hôn rồi. – Cô cười, có thể nói cô cười gượng gạo rất xuất sắc.
– Là sao?
– Em thân với anh ấy như vậy, thậm chí một cái thiệp mời đến dự anh ấy cũng không gửi.