Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi

Chương 49: Anh Sợ Mất Em.


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 49: Anh Sợ Mất Em.


————
Ba ngày trôi qua, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn, hai người như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của nhau. Gió vẫn thổi, nắng vẫn lên, mây vẫn bay nhưng dường như có hai trái tim như đang ngừng đập. Có chút se lạnh, chút man mác buồn.
Mỗi giây mỗi phút qua đi, con người đều lớn thêm một chút, biết suy nghĩ chín chắn hơn sau nhiều mớ hỗn độn nhưng vẫn không thể thấu hiếu rõ cảm giác cận kề cái mất mát đau như thế nào. Cho nên lúc yêu thương ở mức lưng chừng, con người vẫn không thấy trân trọng lẫn nhau.
Ba ngày không bước chân ra khỏi nhà, ba ngày đủ để biến sự bực mình trong cơ thể thành nỗi nhớ nhung vô bờ,
Vy ăn sáng với một đĩa mì tương đen, phủ một lớp nước xốt đen, từng cử chỉ động tác đều uể oải. lười biếng. Hơn nửa giờ cô vẫn không thể nào ăn hết một đĩa mì cỏn con.
Mẹ cô vẫn chưa cho phép cô ra ngoài, bởi vì cô ngoan cố không chịu xin lỗi hai mẹ con bà Lam. Cô cũng là người coi trọng cái tôi của mình, một người không làm gì sai thì không phải xin lỗi,
Chán nản và thất vọng, cố gắng lục trong tủ một món đồ chơi giải trí, ngoài những khối Rubik đủ sắc màu thì cô chẳng tìm được thì gì khác. Cô đưa tay lấy ra một khối Rubik, khối vuông lập phương nhiều màu sắc xanh đỏ vàng cam xen kẽ nhau. Lần đầu tiên cô đụng đến Rubik là khi còn ở Anh. Trong một cửa hàng đồ chơi, mọi người túm tụm lại thành một đám đông, cô cùng tò mò kéo Jonathan chạy đến xem sao, đập vào mắt cô là một chàng thanh niên đang xoay khối Rubik bị xáo trộn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi anh ta đã giải được khối Rubik đó, mỗi mặt của khối trở về một màu đồng nhất. Rất nhanh và điêu luyện. Cô chạy đến và nhận lấy một khối từ tay nhân viên bán hàng, được người thanh niên kia tận tình chỉ dạy, ai ngờ anh ta vô tình chạm vào tay cô khiến Jonathan nổi giận đùng đùng kéo cô ra ngoài. Sau đó chính Jonathan là người dạy cô chơi Rubik.
Lâu lắm rồi cô mới chạm vào Rubik như hôm nay, cô cho phép mình nhớ lại kỉ niệm đẹp ấy nhưng không được lưu luyến.
Một mình ngồi nhìn khối Rubik, cô loay hoay xoay nó như thể muốn xoay chuyển cả đất trời, đã lâu cô không chơi nên dường như cô quên luôn cả cách tính toán để giải, cảm giác cầm nó trên tay thật nặng nề, cô bực tức ném vút qua cửa sổ, mặc kệ số phận nó ra sao khi rơi xuống dưới.
– A, ui da. – Một người hứng trọn cả khối Rubik nặng vào đầu, tiếng kêu động cả căn biệt thự vào buổi sáng. – Chết tiệt…
Cũng không hẳn là không nghe thấy tiếng hét, Vy chạy đến phía cửa sổ, ngoái đầu xuống nhìn xem có chuyện gì xảy ra, ai ngờ cô bắt gặp ánh mắt hung dữ của Roy đang hướng lên, tay nhỏ vẫn xoa xoa đầu trông rất tội.
– Không chết là tốt rồi. – Vy thốt ra từng chữ, nhìn Roy với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Riêng nhỏ thì tức đến hộc máu mồm, âm thanh từ Vy truyền vào tai nhỏ không sót một từ, nhỏ vô cùng phẫn nộ mà hét lớn:
– Có giỏi thì xuống đây.
Cửa nhà đang đóng kín bỗng bật ra, người phụ nữ trung niên bước ra với gương mặt hơi khó coi, mới sáng sớm mà đã nghe thấy tiếng la hét om sòm, đến nỗi bà phải tự ra xem xem có chuyện gì.

– Trúc Chi, mới sáng sớm con cãi nhau với ai đó?
– Thưa bác, con đang tập thể dục thì chị Vy đáp nguyên cái này xuống đầu con. – Nhỏ xoa đầu, chỉ xuống khối Rubik đang nằm sõng soài với vẻ mặt tội nghiệp mà nhỏ tạo ra.
Vy đứng nhìn qua cửa sổ, cô nở nụ cười chán ghét. Dù sao cô cũng không cố ý, ai bảo nhỏ xui xẻo.
– Vy, con xuống đây mẹ bảo. – Mẹ Vy ngước lên nhìn cô, lời nói có hơi tức giận nhưng vẫn liếc nhìn Roy đầy cảnh giác. Bà chính là người đẻ ra Vy và nuôi lớn cô, bà không nghĩ Vy lại hư láo như vậy, rất có thể con của bà bị đổ lỗi.
Vy vuốt vuốt lại mái tóc rối, sáng dậy chưa muốn chải, quần áo vẫn nguyên si bộ pijama hồng chưa thay, cô hậm hực đi xuống nhà.
Vy đảo mắt xung quanh, không thấy bà Lam đâu liền thở phào nhẹ nhõm, nếu có bà Lam ở đây, chắc chắn Roy còn nhõng nhẽo hơn gấp vạn. Ai ngờ vừa mới suy nghĩ chưa xong, bà Lam đã xuất hiện với vẻ mặt không chút cười, giọng bà lại oang oang lên khuấy động căn biệt thự đang yên tĩnh.
– Vy, con lại cố tình gây sự với Chi nữa sao?
– Con không cố ý, chỉ là…
Vy chưa kịp lên tiếng giải thích thì Roy cướp lời, chất giọng đáng ghét biến thành đáng thương khiến cho mọi người không phân biệt được đâu là lời thật lời giả.
– Huhu, con đang tập thể dục thì chị ấy đáp nó xuống, không cố ý mà chị còn đứng cười em. Giờ đau quá rồi nè.
Vy chóng mặt với mức độ “mè nheo” lấy lòng thương hại cao như núi Thái Sơn như nhỏ. Cô thở hắt ra, lườm nhẹ Roy một cái rồi mới lên tiếng phủ nhận.
– Con chỉ định đáp con chó đang đi lung tung thôi mà ai ngờ lại trúng em nó.
– Nhà mình có nuôi chó hả? – Bà Lam gay gắt.
– Con không rõ nữa, tại con nhìn em Chi mà không phân biệt được đâu là chó đâu là người.
– Mẹ, mẹ thấy chưa, chị ấy không coi con ra gì mà.
– Vy, mẹ còn chưa xử lí con chuyện hôm trước đâu mà con nói em thế. Con xin lỗi em đi. – Mẹ Vy cáu, bà bị Vy làm cho tức điên lên mất.

– Con xin lỗi mẹ, con không biết nói tiếng chó. Thế thôi con xin phép. – Vy cười một cái, dậm chân mà bước lên phòng.
– Vy, con có còn là con của mẹ không? Tại sao mẹ nói con không nghe, con đứng lại đó. – Bốn từ cuối mẹ cô hét lớn, có thể dễ dàng nhận ra sự tức giận tột cùng trong câu nói đó, gân xanh nổi lên thật đáng sợ.
Vy kinh hãi đứng lại, cô thậm chí không dám bước tiếp.
– Mẹ…- Cô kêu lên, giọng pha chút bực bội.
– Con ra đây, quỳ xuống đó cho mẹ – Mẹ cô chỉ thẳng tay xuống nền gạch lạnh lẽo nơi bà đang đứng.
Bà thấy Vy định lên tiếng phản bác thì bà lập tức biết ý mà chặn lại, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt đứa con của mình mà nói:
– Một quỳ, hai không có mẹ.
Vy kìm nén để không thốt ra tiếng thét trong tim, cô cúi gằm mặt xuống và lủi thủi đến chỗ bà và quỳ xuống.
– Bao giờ mẹ cho phép đứng lên thì mới được đứng.
Sau đó, bà tức giận rời khỏi thì bà Lam cũng đi ra ngoài.
Roy đứng đó nhìn Vy một lúc mới đến cạnh cô, nụ cười ma quỷ vang lên thật kinh dị kèm theo cái tát thật mạnh vào mặt Vy. Khuôn mặt trắng mịn đều đỏ ửng cả hai má sau vài cái tát như trời giáng của Roy, thật kinh khủng. Do lực tát quá mạnh nên Vy ngã xuống, tay đập xuống sàn nhà khiến cô điếng người.
– Có giỏi thì lại đây. – Roy đứng dậy, vẫy vẫy Vy. Cô cắn răng quỳ tiếp. Cái lạnh của sàn nhà bắt đầu thấm dần vào tim cô, lạnh ngắt…
Cô nhắm nghiền mắt, thật sự cô không muốn chịu đựng thêm một chút nào thì Roy lại cất lời…
– Jonathan, chết rồi…

Khóc hay cười đâu có quan trọng.
Buồn vui thất vọng có ai quan tâm?
Cô vừa quỳ, vừa òa khóc như một đứa trẻ, cô tự nhủ bản thân phải kiềm chế nhưng cô không thể dừng lại, những giọt nước mắt như dòng thác chảy xiết.
Có tiếng giày chạm xuống sàn nhà, vang lên tiếng động vô cùng khô khốc. Cô vẫn không ngẩng mặt lên xem đó là ai, vẫn òa khóc nức nở.
Thiên lặng người nhìn Vy một lúc, trái tim anh như bị rút cạn hết máu, đau đớn kịch liệt khi thấy những giọt nước mắt của người con gái kia. Ba ngày trôi qua không gặp,anh không ngờ cô lại tiều tụy đến như thế, cô khóc đến nỗi hốc mắt đỏ ngầu như máu tươi, khuôn mặt tèm nhèm đáng sợ.
Hơn nữa, cô còn đang quỳ gục xuống đất làm cõi lòng anh như tan nát. Thiên tiến lại gần, đôi mắt âm trầm dán lên bóng hình nhỏ bé đang quỳ dưới sàn kia.
Liệu em có cảm nhận được ai đang đứng đây lúc này?
Anh ngồi xuống đỡ cô dậy, theo phản xạ cô hất tay anh ra, để mặc mình ngồi xuống với một đống nước mắt. Anh bất lực ngồi xuống cạnh cô, nâng chiếc cằm nhỏ xinh kia lên, giọng khàn khàn vang lên:
– Em nói đi, có chuyện gì đã xảy ra?
Lúc cô mới bị mẹ bắt quỳ, cô đã định khóc nhưng vì có Roy ở đấy nên cô phải cố kìm chế, bởi vì cuộc đời này không thể để kẻ thù của mình nhìn thấy nước mắt của mình.
Xong, Roy lại nhắc đến Jonathan, hắn ta đã vì viên đạn của Thiên mà qua đời, cô lại càng bị đâm thẳng vào tim nên mới bộc phát tất cả ra.
Những giọt nước mắt nóng rát…
Thiên ôm Vy vào lòng, cơ thể nhỏ bé kia run bần bật trong lòng anh.
– Em đã cắt tóc? Vì sao thế? – Anh lại hỏi, dù biết rất khó để cô trả lời.
Anh đang nhớ cô muốn chết, ba ngày trôi qua ngỡ ba thế kỉ dày võ đến đáy tim anh, ba ngày anh thức trắng không chợp mắt, anh mệt mỏi nhưng vẫn cố đến đây vì linh cảm anh cho thấy người con gái này đang phải khổ cực.
Giọng cô lạc vào không trung, tiếng nấc nhẹ vang..
– Em buồn lắm, thật sự em muốn đi…
– Em muốn đi đâu.

– Trước hết, em muốn đi xa khỏi anh.
Anh cười một cái, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không vì thế mà né tránh, cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
– Em xem anh có giống người để em mang ra đùa cợt không?
Cô không nói gì.
– Em còn giận anh chuyện đó?
– Anh bỏ ra đi – Cô vùng khỏi tay anh. Rồi lại quỳ gối xuống. Ánh mắt cô tràn ngập đau khổ. Hoang mang và chán chường.
– Anh không bỏ, có chết anh cũng không bỏ. – Anh mất kiên nhẫn mà hét lên. Ôm ghì cô vào lòng. Đặt cằm mình lên vai cô, hít hà hương thơm từ mái tóc kia. Mái tóc không còn dài nhưng mùi hương vẫn làm anh đê mê.
– Là ai anh, anh xin lỗi.
Cả người cô mềm nhũn. Không phải cô nhỏ nhen mà không tha thứ cho anh, mà vì anh vẫn chưa chứng tỏ được sự chân thành của mình, lời anh nói ra dường như toàn là gượng gạo, miễn cưỡng.
– Anh yêu em, thật sự. Anh sợ mất em…- Giọng anh khàn đặc, sự chân thành càng tăng lên sau từng câu nói, khiến cô rung động mà nắm chặt tay hơn.
Không chỉ dừng lại ở đó, anh còn hôn lên tóc cô rồi bế thốc cô lên. Mặc kệ tiếng cô la hét.
– Anh bỏ xuống đi, mẹ em nhìn thấy sẽ mắng chết em. Em phải quỳ ở đây..!!!
– Em mắc lỗi gì mà phải quỳ?
– Em cãi mẹ, bỏ em xuống. – Cô giãy nảy trong vòng tay to lớn của anh.
– Em bẩn rồi, lên tắm đã rồi xuống quỳ sau…- Anh cười và bế cô thằng lên phòng.
– Anh làm cái quái gì vậy? Bỏ em xuống.
– Em nói ít thôi không anh hôn chết em đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.