Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 37: Ngày Kỉ Niệm Bị Phá Đám.
♫♫♫
Nhiệt độ đang dần cao lên, trời chuyển sang nóng dần, những giọt sương đêm đọng trên lá rơi “tõm” xuống đất như những giọt mưa nhỏ.
Ngày hôm nay, đặc biệt hơn mọi ngày, ngày hôm nay là kỉ niệm năm tháng yêu nhau của Vic và Sarah. Năm tháng yêu nhau tuy ngắn ngủi nhưng thật ý nghĩa, sau những lần cãi nhau chí chóe và sau những lần hẹn hò đi chơi, họ đã tạo nên rất nhiều kỉ niệm đẹp khó quên. Tất thảy mọi chuyện chắc họ sẽ giữ mãi trong lòng.
Vic đã đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng, có không gian lãng mạn và hài hòa. Gương mặt mỹ nam kia vẫn thế, không thay đổi, cái dáng vẻ tinh nghịch vẫn hiện rõ trên nét mặt và hành động, chỉ có điều Vic đang mặc vest lên trông anh lịch lãm và chững chạc hơn một chút.
Trên bàn, những ngọn nến đang bừng cháy, mùi hoa hồng thoang thoảng đến cánh mũi khiến mọi ngóc ngách cơ thể của Vic cảm thấy dễ chịu, khoan khoái hơn hẳn.
Trong khi ngồi chờ Sarah đến, anh không thể biết mình đã xoay cái điện thoại trên tay bao nhiêu lần.
“Cái con nhỏ này, lại trễ”
“Lại” Có nghĩa là Sarah rất hay đến trễ…
Đang lúc dựa lưng vào ghế, hai mắt híp lại thì Sarah từ bên ngoài bước vào. Thị giác của anh trở lên nhạy bén hơn khi thấy Sarah đang đến gần, diện một chiếc váy trắng kèm theo chiếc áo choàng vai đơn giản nhưng đậm chất quý phái, khóe môi nở nụ cười “toe toét”
– Em xem mấy giờ rồi? – Vic lườm, hai má đỏ hừng hừng.
Sarah nhìn đồng hồ, nheo mắt cười – 8h 35 phút
Vậy là cô đã trễ của anh năm phút. Ặc.
– Anh hỏi giờ chứ không hỏi phút.
– Muộn năm phút thôi mà, làm gì mà căng!
– Này, sao hẹn hò kỉ niệm mà em không biết trang điểm vào, trông em xấu quá đấy. – Vic nhăn mũi trêu ghẹo,
– Trông anh thì khác sao, tưởng mặc vest là lịch lãm quý ông này nọ á, trông như thằng trẻ con hai tuổi mặc vest ý. – Sarah không ngần ngại mà đốp lại.
Hóa ra, ngày kỉ niệm là để moi những chỗ xấu của nhau ra sao? Hả?…
Tiếng nhạc vang lên lúc trầm lúc bổng cũng không thể nào lấn át được tiếng cãi nhau của Vic và Sarah.
– Tại sao chúng ta cứ phải cãi nhau nhỉ? Sao không đứng lên chém nhau phát. – Vic đứng lên, kéo theo cả Sarah.
Thế là, cả hai đứng nhìn nhau chằm chằm, sau một tích tắc, lao vào cấu xé nhau như phim trưởng @@
Có cơn gió nào ngang qua, thổi nhẹ bên tai. Không ai bảo ai mà dừng lại, ánh mắt dán chằm chằm lên khuôn mặt người đối diện, hai tay Vic chạm vào eo Sarah, cô bất giác cảm thấy lạnh người, cúi đầu xuống không dám nhìn lên trên.
Mùi nước hoa của anh nhàn nhạt tỏa ra, không nồng nặc như mọi ngày, có gì đó kéo theo sự quyến rũ lạ thường. Mùi hương tinh tế mê hoặc lòng người.
Ánh mắt thiết tha của Vic chưa từng rời khỏi Sarah nửa giây, rõ ràng cô rất thích thú nhưng lại ngượng ngịu cúi gập đầu xuống.
Nhưng ngày kỉ niệm của hai người, chẳng lẽ chỉ toàn là cãi nhau chí chóe sao? Như vậy sẽ không khắc cốt ghi tâm, phải thêm chút gì đó thật lãng mạn, bởi vì đây là giây phút của hai người, dù thế giới có ra sao, thì ở đây cũng chỉ có hai người…
Nhưng, môi Vic vừa chạm vào môi Sarah, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, còn chưa cảm nhận được vị ngọt kia thì bỗng nhiên có tiếng nói vang lên phá phách.
– Khoan, dừng lại – Đó chính xác là giọng của Key. Từ lúc nào, Key, Sam, Alice và Mark đã có mặt tại “hiện trường” và giờ đang cười lớn với nhau.
– Uống nước đi lấy tinh thần mà hôn, đang hôn khát lắm – Mark đưa hai chai nước cho Vic và Sarah.
Hai người đó hiện giờ đang trong tình trạng lửa bốc hừng hực trên đầu, khói tỏa ra từ mang tai.
– Ngọn gió độc nào đưa mọi người đến đây vậy? – Vic nhăn mũi hỏi.
Đang đến đoạn phim tình cảm thì có “kì đà cản mũi”, không biết kiếp trước anh nợ lần gì bốn người này mà kiếp này lại bị họ chọc phá như vậy.
Bốn người kia thong thả kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cư nhiên dùng bữa, trong lòng thì cười điên loạn đến đỏ cả mặt. Vic và Sarah cứ đứng há hốc mồm như họ ăn với nhau, cứ như thể đây là kỉ niệm của “bốn đứa chúng nó” vậy.
– Này, mọi người đến đây làm gì ? – Sarah cũng ngồi xuống cạnh Alice mà hỏi. Thế nhưng chả nhận được câu trả lời nào ngoài sự phũ phàng của bốn người kia.
Vic và Sarah hoàn toàn bị bơ
Ăn xong, bốn người kia vui vẻ đứng dậy, hài lòng mà xoa xoa cái bụng đã no căng. Thản nhiên cùng nhau đi ra khỏi chỗ đó. Vic và Sarah giận tím người.
Một lúc sau khi tinh thần ổn định lại thì Vic và Sarah ngồi xuống nói chuyện bình thường, chỉ uống nước mà không ăn. ( Ám ánh câu nói của Mark nên toàn uống nước)
Những ngọn nến dần cháy hết, không gian yên tĩnh lạ lùng. Bên ngoài, phồn hoa đô thi vẫn sáng bừng sức sống, như thể họ sống về đêm.
– Ngoại ô phía Nam có làng đại dịch, mẹ em lo không biết có lây đến chỗ mình ở không? Tuần sau em và hai người kia phải về Việt Nam rồi, đợi đến khi nào hết dịch mới được sang.
Vic cười, xoa đầu Sarah, cô nghĩ sẽ phải xa anh một thời gian lên tâm trạng cô mới chùng xuống. Anh đứng dậy, kéo ghế ngồi bên cạnh cô thay vì ngồi đối diện. Cô ngả đầu vào vai anh, bàn tay bỗng dưng ấm áp, thì ra tay anh đang nắm chặt lấy tay cô. Cả người cô bé nhỏ được thân hình to lớn của anh bao trọn, hệt như một chú mèo con được chủ cưng nựng khiến người ta nhìn vào phải ghen ghét đố kị.
– Em ở đâu, anh ở đó.
Sarah bật cười, khẽ động đậy trong lòng anh. Ngây ngốc hỏi:
– Anh có dám dẫn em về nhà ra mắt bố mẹ anh không?
– Tất nhiên là có rồi, họ chắc hẳn sẽ mến em…
Nghe xong câu nói của Vic, Sarah cảm thấy an tâm rất nhiều. Yêu anh cô chỉ sợ một điều duy nhất đó chính là bởi vì anh đẹp quá, cô sợ có nhiều người con gái phải lòng anh, đem lòng yêu thương anh và được anh đáp trả. Nhưng dù sao cô cũng nên tin anh, tin vào tình yêu của hai người. Như Key từng nói, cô và Vic đã yêu nhau được năm tháng chắc hẳn cô có vị trí rất quan trọng trong lòng anh, thường thì những cô bạn gái trước đây của anh chỉ cùng lắm yêu được một tuần. Không hiểu vì lý do gì nữa….
Sarah khẽ cười, Vic cũng cảm nhận được cô có gì đó đang rất vui. Anh cũng hơi cúi xuống nhìn cô và nghĩ, một người xinh đẹp như cô không biết có bao nhiêu người theo đuổi, thế nhưng cô lại chọn yêu anh, không biết vì lý do gì. Ngày cô đồng ý làm bạn gái anh, cô không hề biết anh là một người thượng lưu, giàu có, thế nên cô yêu anh không phải vì giàu được. Chẳng lẽ vì anh đỡ đạn giúp cô, hay vì anh đẹp trai sao? Ặc
– Anh nghĩ gì vậy? – Sarah ngước mắt lên hỏi
– Em thấy anh có đẹp trai không? – Vic cười hỏi
– Sặc, anh đang nghĩ mình đẹp trai hả? Anh bị hoang tưởng à?
– Thế em yêu anh vì gì?
– Vì anh yêu em – Câu trả lời ngắn gọn của cô làm anh bật cười. Sarah nhíu mày, anh hơn cô ba tuổi mà trông anh cứ như bạn cùng trang lứa với cô vậy, thật là trẻ con hết sức mà.
Anh cúi mặt xuống nhìn cô, khoảnh khắc dường như bất tận, anh nâng cằm cô lên, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm nhận được vị ngọt kia.
– Xin chào.! – Một giọng nói từ phía sau vang lên, Vic và Sarah giật mình buông nhau ra, suýt chút nữa Sarah ngã xuống đất.
Hai người xoay đầu lại nhìn, xuất hiện trước mặt lại là bốn người kia với đôi mắt nham hiểm và nụ cười đểu, cực đểu.
– Bốn người quay lại làm gì? – Vic tức anh ách, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đôi mắt đầy tia lửa như muốn phun thẳng ra ngoài đốt cháy bốn con người phá đám kia.
– Sam để quên chìa khóa, chúng tôi quay lại lấy – Key cười hết sức nham nhở.
– Hai người thích thì đổi địa điểm đi, chúng tôi quyết định ngồi xuống ăn nốt số thức ăn này – Mark kéo theo cả đám ngồi xuống, Vic và Sarah hậm hực ngồi xuống.