Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 34: Anh Đưa Tôi Đi Đâu?
♫♫♫
Alice dậy thật sớm để nấu món cháo gà mang đến bệnh viện thăm Henry. Mặc dù trình độ nấu ăn của một vị tiểu thư như cô còn kém nhưng cô sẽ không để thầy phải lắc đầu chê bai. Sau một hồi hì hục trong bếp không cần sự giúp đỡ của ai, cô cũng đã hoàn thành xong xuôi và cho cháo gà vào cặp lồng inox.
Nhìn bầu trời quang đãng, mùi thơm cháo gà tỏa ra cho lòng cô phấn chấn hơn vài phần. Nhưng rồi cái cảm giác đêm qua lại hiện lên trong tâm trí, khẽ xoẹt một đường dao dài vào tâm can khiến cô đau buốt ê ẩm. Cô lắc đầu rồi lái xe đến bệnh viện, trên xe, giai điệu quen thuộc của bài hát cô hay nghe lại vang lên. Bài hát mang đúng tâm trạng của cô, ít ra cũng có thứ hiểu cô đến thế.
Bệnh viện xuất hiện, cô chạy nhanh qua đại sảnh chính là tìm phòng bệnh của Henry theo tin nhắn mà học trò của thầy để lại vào rạng sáng nay. Đứng trước cửa phòng, Alice cố hít một hơi thật sâu, gượng gạo nở một nụ cười để trấn an lòng mình rồi mới đẩy cửa bước vào.
Thấy sự xuất hiện của Alice, hai người thanh niên đang ngồi thì thầm nói chuyện với nhau đành tạm gác câu chuyện lại mà đứng dậy chào cô. Họ chào thật cung kính, như thể cô chính là người cấp trên của họ, nhưng thật ra cô kém họ những sáu tuổi. Cô nhìn họ, nở nụ cười thật tao nhã, sự có mặt của họ không làm cô ngạc nhiên:
– Chào hai anh, em đến thăm và mang cháo đến cho thầy Henry.
Cô từ từ tiến vào trong, hai người thanh niên kia nhìn cô không dời mắt khiến cô không khỏi ngượng ngịu.
– Sao hai anh nhìn em hoài vậy? – Không chịu nổi nữa, cô liền thắc mắc.
Họ xua xua tay lắc đầu, chỉ là họ cảm thấy ngạc nhiên khi thầy Henry cao quý ấy lại đỡ đạn cho một cô gái có vẻ đơn thuần như cô. Không biết hai người có tình cảm gì đặc biệt đến mức thầy phải hi sinh chính bản thân mình như vậy. Dẫu biết thầy rất trọng nghĩa tình, luôn nhiệt tình giúp đỡ người ta khi gặp hoạn nạn nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến thầy dùng bản thân mình để đỡ đạn giúp người khác. Chính thầy có thể mất mạng ngay lúc đó nhưng mà vẫn lao vào, chẳng phải cô gái này thật quan trọng ư?
Ngày hôm qua,căn nhà nhỏ trong khu rừng trúc thật hiu quạnh khi không thầy không có ở đó. Không còn tiếng sáo êm du tha thiết hòa cùng tiếng lá trúc xào xạc, cảm giác khu rừng thật trống vắng.
Ca phẫu thuật đêm qua thành công mĩ mãn, viên đạn khá sâu nhưng cũng đã được lấy ra một cách an toàn. Có lẽ thầy vẫn còn hôn mê một ngày nữa mới tỉnh. Cô biết tác dụng của thuốc tê đã hết, chắc thầy đau lắm, nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt kia cũng đủ khiến cô thấy tội lỗi của mình không hề ít.
Khi thầy nhăn mặt và a lên một tiếng, cơ thể cô như hoàn toàn tê liệt. Thầy không tỉnh mà lại ngủ thêm. Cô hụt hẫng đến mức nào chỉ có cô cảm nhận được.
– Có lẽ thầy bây giờ thầy chưa tỉnh lại được để ăn cháo của em đâu – Một trong hai người kia lên tiếng.
– Dạ, mà hai anh chắc cũng chưa ăn sáng, hai anh ra ngoài ăn đi, mình em trông thầy cũng được.
Có lẽ, cô cần một không gian riêng tư lúc này.
– Vậy phiền em, bọn anh ra ngoài một lúc rồi quay lại liền.
♫♫♫
Trên diễn đàn lớn nhất dành riêng cho thế giới ngầm. Hàng loạt ngôn từ bàn tán vang lên về ngày lễ trọng đại đêm qua. Rầm rộ nhất là sự việc một cô gái đứng giữa hai chàng trai, chênh vênh nhỏ bé giữa hai họng súng đen ngòm. Và được người ở chức cao đỡ đạn khiến cả thế giới ngầm chao đảo như chiếc võng đung đưa không ngừng. Nhiều người tiếc nuối vì không tận mắt thấy người ngồi vị trí ghế bạch kim ấy lại quên mình và hi sinh tính mạng vì một cô gái không rõ thân phận trong thế giới của họ.
Mark cũng cập nhật được tin tức, anh không nói gì chỉ ngả người về phía sau, đôi mắt hững hờ nhìn lên trần nhà. Đôi mắt âm u chẳng còn vui vẻ như trước nữa. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh dùng bao nhiêu thuốc ngủ cũng không tài nào chợp mắt nổi. Tất cả nguyên do cũng chỉ là cô gái nào đó xuất hiện bất ngờ trong cuộc đời của anh.
Và rồi chính anh cũng bất ngờ khi biết người kế tiếp ngồi vào chiếc ghế bạch kim của dòng họ Grace là Henry. Bấy lâu nay anh không hề quan tâm đến Henry mang họ gì.
Key ngồi ở ghế sofa, tay lướt nhẹ màn hình cảm ứng, hai chân vắt lên nhau, khuôn mặt nghiêm nghị mà ngang tàn. Một lát sau mới cất giọng hỏi:
– Đường dây của Jonathan chấm dứt chưa?
– Trên diễn đàn không còn nhắc tới chuyện đó, nếu chưa thì cũng sắp chấm dứt thôi
Đôi môi kia cất giọng nhàn nhạt, dứt lời, anh lại tiếp:
– Hỏi Sam xem cô ta đang ở đâu.
Key ngẩng mặt nhìn Mark, bất chợt cười như thể Mark đang nói một thứ gì đó rất hài hước. Sau khi bị ánh mắt của Mark đe dọa, Key mới thôi cười và gọi điện cho Sam. Hiện lên trong tia mắt của Key là một niềm thích thú, còn Mark thì âm u lạnh lẽo chẳng khác một tên Hắc Vô Thường lên nhân gian để bắt người xuống địa ngục.
Sau một cuộc điện thoại ngắn, Key lắc đầu và nói:
– Sam nói không biết, cậu tự gọi điện cho Alice xem.
Mark ừ một cái rồi đi ra ngoài, anh vừa đi khỏi thì Sam gọi điện lại cho Key, báo rằng Alice đang ở bệnh viện chăm Henry Grace.
♫♫♫
Điện thoại Alice kêu vang như hồi chuông thúc giục cô nghe máy. Một lúc sau hai người thanh niên kia về chăm thầy Henry, cô mới xin phép ra ngoài trước.
Đứng đối diện với Mark, cô thấy lòng mình bất an, sau đó nhẹ giọng hỏi:
– Anh đưa tôi đi đâu?
Alice chăm chú nhìn Mark. Lẽ nào cô cần phải học làm quen với con người thực sự của anh sao? Anh là một chàng trai lạnh lùng bí hiểm chứ không phải một chàng trai trẻ con hằng ngày đấu đá cãi nhau với cô như trước nữa. Nhìn anh như vậy, cô thấy dường như mình đã mất đi một người bạn mà cô đã khắc cốt ghi tâm.
Mark không trả lời, cô vẫn kiên trì hỏi. Anh càng như vậy, cô sẽ cho anh thấy cô ương bướng, ngang ngạnh và mạnh mẽ ra sao. Cô không thể để mình bị áp bức trong con mắt của anh được. Nhưng liệu cô có thể làm được không khi tâm hồn cô là một đứa con gái chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này.
– Anh đưa tôi đi đâu?
– Câm miệng!
Anh không quát mà nhàn nhạt thốt ra hai tiếng. Cô chán ghét liếc anh, bộ dạng lúc này của cô chẳng khác một con mèo xù lông, muốn giơ móng vuốt nhọn của mình lên cào xé anh.
– Định đưa tôi đi đâu?
Anh thấy cô tức giận, lòng còn vui hơn là cô cứ rụt cổ sợ hãi mình. Vì như thế cô không còn là người con gái “thà nhịn đói chứ không nhịn nói” mà anh ngồi chung bàn học ở trường nữa. Ấy vậy, khoé môi kia cong lên một đường nhẹ, như thể không cười.
Xe chầm chậm tiến vào gara dưới tầng hầm của quán bar Kings Max. Alice nhíu mày hỏi:
– Anh đang làm gì vậy?
– Đưa cô đi thăm bạn
Alice hơi nghiên người. Ngoài Sarah và Sam ra, cô còn một người bạn nữa. Kể từ hôm Mark bắt ngưởi bạn đó lên xe, cô đã không gặp nhỏ từ hôm đó, và hiện tại cô cũng chưa muốn gặp.
– Cho tôi về đi.
Mark kéo tay Alice khi cô toan xoay người đi. Cô cúi mặt nhìn bàn tay to lớn của anh đang đan vào tay mình. Nếu như đây là một bộ phim, ắt hẳn sẽ có một hành động nào đó thật lãng mạn. Nhưng đây là thực tế, cô chỉ thấy điên rồ mà thôi. Một giây sau khi định hình được sự việc, cô định gạt tay anh ra thì khoé miệng ai kia lại nhàn nhạt thốt lên từng câu chữ khiến bờ vai cô được một phen run lên.
– Nếu không thăm thì không còn lần cuối. Tôi rất ngứa mắt cô ta, chắc cô cũng vậy!
– Không phải vậy! – Alice lắc đầu nguầy nguậy.
Bởi vì cô và Roy là bạn-thân cơ mà.
– Cô ta cùng hắn cho cô mọc sừng.
– Nhưng…
– Ngu ngốc!