Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 28: Dần Dần Bại Lộ Thân Phận (2)
Alice miễn cưỡng vào trong cùng Jonathan, người ngoài nhìn vào thì thấy Jonanthan nắm tay Alice rất tình tứ nhưng bên trong thì hắn ta bóp thật chặt khiến toàn bộ cơ tay Alice như bất động, tê tái. Cho dù cô chịu đựng như thế nào thì cũng có người nhìn thấu lòng cô.
– Tôi chỉ giúp nốt lần này, từ nay về sau…- Alice bỏ lửng câu. Hắn ta nói sẽ không buông tha cho cô, thực sự cô chưa tìm ra cách thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.
– Em cứ xử lý tốt mọi chuyện đêm nay đã, từ nay về sau rồi hãng tính. – Jonathan che giấu nụ cười nham hiểm qua giọng nói ôn nhu.
Hóa ra, từ trước đến nay cô đã có nhiều khái niệm sai về con người Jonathan, cho rằng tình yêu của họ là bất diệt, là mãi mãi, ai ngờ… Cô ngẩn người một lúc, lát sau khẽ mỉm cười. Hiển nhiên những lời khuyên bảo của Sam là rất đúng, Sam đã ngăn Alice từ lúc cô đồng ý yêu hắn, nhưng cô không thể làm trái con tim. Hắn quả thật là một con quỷ dữ, không có tình yêu, hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi. Dần dần, cô cũng đã hiểu ra vấn đề…
– Tôi muốn đeo mặt nạ, tôi không muốn ai nhận ra. – Alice khẽ chau mày, ánh mắt trở nên xa xăm, lạnh lẽo.
[…]
Alice lạnh lùng khoác lên mình một chiếc áo choàng đen dài qua đầu gối. Trong cơn gió đêm, mái tóc dài cùng chiếc áo choàng bay phất phơ, ánh trăng bạc chiếu vào chiếc mặt nạ tỏa ra một luồng khí lạnh thấm sâu xuống lòng đất. Cô vẫn còn mù quáng nên mới dễ dàng nghe theo chỉ bảo của Jonathan như thế này, rốt cuộc thì cô vẫn chưa suy nghĩ thông suốt. Chỉ vì một lời đe dọa của hắn mà cô rối loạn, không kiểm soát được bản thân mình.
Đời con gái, quan trọng nhất là thứ đó. Nay bị hắn đem ra uy hiếp, cô làm sao có thể chịu đựng nổi. Cô không muốn mất đi danh dự, càng không muốn chuyện này để lộ ra ngoài. Càng không muốn ai đó biết được.
Đây là lần thứ hai, cô đứng một mình ngoài trời lạnh lẽo, trước mặt bao nhiêu tên áo đen mà không có Jonathan bên cạnh, một lần ở Lâu Đài Dunrobin, một lần ở sau bar Kings Max, nhưng vì biết Mark cũng đang ở đây nên lồng ngực cô có chút gì đó thấp thỏm bất an.
Jonathan! Anh đúng là con rùa rụt cổ. Dựa dẫm vào một đứa con gái, thật đáng xấu hổ. Dù có thắng trận, dù có đứng đầu thế giới ngầm, anh cũng chỉ là một con rùa đi đâu cũng mang theo nhà, đề phòng có biến gọi người ra mà thôi.
Phía xa xa vang vọng những âm thanh hỗn loạn, ban nãy im lặng đến đâu, bây giờ nhốn nháo đến đó. Đám áo đen kia cuối cùng cũng xông lên nhắm thẳng vào cô. Cô gật đầu, đặt tay lên tim một cái, rồi lạnh lùng đáp trả bằng những chiêu thức võ công điêu luyện. Những tên áo đen cho rằng đó chỉ là một đứa con gái, không có tài cán gì, không thể hạ gục được nhiều người bọn họ nên đã vô tình lơ đi, để rồi chịu hậu quả khôn lường.
Hàng loạt tên áo đen nằm la liệt dưới vũng máu loang lổ, trên người Alice cũng thấm đẫm những vết máu tươi, chiếc áo khoác rách tươm thể hiện sự tàn tạ. Cô mới đứng đó, định lui đi thì có một bóng đen lao vụt qua. Cô mất thăng bằng mà khụy gối xuống, máu ở tay tuôn trào như suối.
Phía đằng xa, con mắt Jonathan bỗng chùng lại, buông tiếng chửi thề.
Cô đau đớn ôm lấy cánh tay trái của mình, sau nửa giây chần chừ, cô rút khẩu súng mà Jonathan chuẩn bị cho, toan giơ lên thì khựng lại khi bóng đen kia tiến lại gần. Cô chột dạ, sợ hãi, lúng túng, nhận ra lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh người con trai kia đã hôn từng hôn mình. Toàn thân cô cứng đờ, đầu ngọn tay chạm vào cò lập tức rút lại. E rằng, cô không thể chĩa nổi khẩu súng đó vào kẻ đối diện mình.
– Bắn đi, nhanh lên…Alice, bóp cò đi…- Vẻ mặt của Jonathan hết sức căng thẳng.
Cô đang cố đè nèn cơn sóng biển dữ dội trong lòng, khuôn mặt tái nhợt đi, cô đánh rơi khẩu súng, kẻ đối diện cô đã dẫm lên khẩu súng và nhặt nó lên. Anh đưa khẩu súng lên, chuẩn bị bóp cò thì Alice gọi một tiếng thật nhẹ, như lông vũ bay…
– Mark…
Quang cảnh xung quanh bỗng chốc biến thành ảo ảnh mơ hồ, Alice không nhìn thấy gì nữa, thì ra cô đã ngất lịm.
Mark nhận ra đó là Alice, anh lạnh lùng tiến lại gần, tay vẫn cầm khẩu súng và bóp cò…
Đoàng….
Viên đạn bắn thẳng vào một bụi cây phía xa. Jonathan giật mình vì bị viên đạn xoẹt qua, hắn cuống cuồng chạy đi.
Mark khẽ nhếch môi cười hời hợt. Vứt khẩu súng đi và bế người con gái kia dậy.
Mark tháo chiếc mặt nạ đen trên mặt Alice ra, khuôn mặt trắng bệch, huyết hồng ở miệng còn đỏ tươi, đôi mắt nhằm nghiền dựa vào khuôn ngực săn chắc của anh. Mark bước từng bước lạnh lẽo, dưới chân là tiếng xột xoạt của lá cây, những hàng cây cô tịch, yên tĩnh nhìn theo bóng dáng anh bị màn đêm nuốt chửng.
Mark không đưa Alice vào bar, cũng không đưa cô vào bệnh viện, anh lái xe đi thẳng về biệt thự William.
Mark đặt nhẹ Alice xuống giường của mình. Hiển nhiên xé toạc áo của cô ra, để lộ rất nhiều vết thương trên cơ thể, đặc biệt là vết thương ở tay mà anh đã gây ra. Mark lấy khăn ẩm lau qua một lượt rồi dùng thuốc bôi lên đó, một lúc sau lại bôi thêm một lượt thuốc dày rồi băng bó lại cánh tay cho Alice. Từng động tác hết sức cẩn thận và chuyên nghiệp. Da mặt cô trở nên hồng hào hơn, anh đắp cho cô một tấm chăn ấm rồi tắt hết đèn đi, chỉ để đèn ngủ.
Trong lúc cô ngủ, anh ngồi lẳng lặng trên ghế sofa, khuôn mặt chìm dần vào trong bóng tối. Đôi mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đang an vị trên giường, khóe môi khẽ nhếch lên vô cùng tà mị.
Trong giấc mơ. Alice thấy mình đang được chăm sóc rất đặc biệt. Ngoài ra, hương thơm lành lạnh từ đâu tỏa ra khiến cô tham lam hít hà. Vừa sáng khoái, dễ chịu vừa cảm giác như có ai đó đang bên cạnh mình.
*Cốc…cốc*
Lúc này, Mark đang trầm ngâm liền đứng dậy ra mở cửa. Key ngó mặt vào trong, nhỏ giọng tránh làm phiền trực tiếp đến Alice
– Cậu đưa Alice về nhà mình sao?
Mark gật đầu, giọng trầm lại – Xuống dưới đi.
[…]
Vic bê ra ba ly cafe, khói trắng còn bốc nghi ngút. Mark hơi đưa lên thổi thổi rồi nhấm nháp từng ngụm.
Trong lúc Mark và Key nói chuyện, Vic ngồi nghe điện thoại của Sarah.
– Nửa đêm rồi Alice vẫn chưa về.
Sam và Sarah đã tìm mọi cách để liên lạc với Alice nhưng không được, Alice đã bị mất điện thoại và cô vẫn chưa có ý định dùng lại, đến bar tìm cũng không thấy, gọi cho Jonathan nhưng hắn không nghe máy. Cho nên Sam và Sarah lo lắng là điều đương nhiên.
– Alice sao? – Vic nhất thời quay sang nhìn Mark.
Mark nghe thấy Vic nhắc đến Alice, liền ra hiệu cho Vic đưa điện thoại cho.
– Alice đang ở với tôi, hai người nghỉ đi không cần lo lắng.
Sarah nghe thấy giọng Mark, gạt bỏ mọi sự lo lắng. Yên tâm mà tắt máy
Mark trả lại Vic điện thoại. Dựa lưng về phía sau, hơi cúi đầu xuống, mái tóc ngắn đủ để che đi đôi mắt đang nhắm hờ.
– Chuyện của Roy cậu xử lý sao rồi? – Vic hỏi
– Tôi nhốt cô ta rồi, không cần cây sáo đó nữa, nhưng tôi sẽ nhốt đến khi nào lễ chiêu mộ bang kết thúc. – Mark trầm mặc.
Trên phòng Mark. Alice khẽ cựa mình, nửa đêm, nhiệt độ giảm mạnh khiến toàn thân cô bất giác run lên, chỉ với một tấm chăn của Mark, cô chưa thể đủ ấm. Đã vậy, cô còn đang nude phần trên, lạnh đến tê người.
– Hai người nghỉ đi, tôi cũng lên phòng đây.
Mark lên phòng, biết được Alice đang rất lạnh, anh không biết nên làm thế nào, liền mang ra một đống chăn đáp chèn lên người cô. Lau đi vài giọt mồ hôi trộm trên trán cô và hôn lên đó như thổ lộ một điều rằng “Tôi sẽ bảo vệ em!”