Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 26: Tình Yêu Nghiệt Ngã
Alice lăn qua lăn lại trên giường, thực tình không thể nào chợp mắt nổi, giấc mơ đáng sợ kia lại hiện hữu trong đầu, cô dần trở lên xấu xa, tồi tê rồi, giấc mơ kia sắp thành sự thật rồi.
*Cốc…Cốc*
Tiếng gõ cửa vang lên, không đủ kéo Alice trở về hiện thực, cô vẫn nhắm mắt nghĩ mông lung, đầu óc không hề tỉnh táo. Lại thêm vài tiếng gõ cửa nữa, cô vẫn không lên tiếng, cứ mải đắm trong đau khổ. Hiện tại, cô chưa tìm thấy lối ra, giấc mơ đó là một mê cung khiến con người không thể xác định rõ phương hướng mà trốn tránh.
Sam gõ cửa liên tục, đáp lại là tiếng im lặng đến ngạt thở. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa làm ngày lễ Giáng Sinh trở lên lạnh lẽo, khô khốc.
Không thể mở được cửa vì cửa đã khóa trái, Sam bất lực trở về phòng. Tâm trạng không hề hưng phấn chút nào.
Biết Sam đã đi, chẳng còn ai ở bên ngoài nữa, Alice mới vùi đầu vào trong chăn, khóc thật to, bao tủi hờn như vỡ cả ra, hòa vào dòng nước mắt đáng cay. Những giọt lệ đua nhau chảy xuống, ướt đẫm vạt áo. Hai tay vì quệt nước mắt mà cũng ướt đẫm theo. Từng cái uất ức, cô trút hết lên chăn gối, khóc thật to, lấn át tiếng mưa bên cửa sổ. Việc Jonathan bắt ép cô như vậy còn tàn nhẫn hơn là hắn nói lời chia tay với cô. Cô không biết phải làm thế nào, danh dự và cuộc đời sau này của cô đang phụ thuộc vào đoạn ghi hình trong tay Jonathan, cô không thể không nghe theo hắn. Hiện tại cô chỉ biết ôm đau đớn, giữ cho riêng mình, đôi mắt lu mờ để những tiếng nấc vang vọng trong gian phòng trống
Bây giờ cô mới nhận ra, lòng người khó đoán, không có ai yêu thương mình thật lòng. Xã hội hiện nay, vật chất còn đáng quý hơn tình cảm của con người, nhưng vật chất chỉ là vật chất, là thứ rất mỏng manh, dễ tan vỡ. Cái chính là phải yêu thương, nhưng ai cho ta yêu thương. Có ai nỡ bỏ đi vinh quang của mình để đến với tình yêu hay không?
Ở Việt Nam, trời cũng đang mưa. chỉ là một cơn mưa phùn nhưng cái giá lạnh dường như xuyên thấu qua lớp áo mỏng của ai kia. Cơn mưa không to nhưng của đủ để cả người anh ướt sũng, khó chịu. Chẳng ra làm sao cả. Mark vội bắt xe trở về biệt thự. Một ngày Giáng Sinh vô vị đã trôi qua, nhanh như nước chảy xuống từ thác cao.
Khi trở về, Mark nhận được tin nhắn từ Vic. Khi đọc xong, mặt anh hơi nhíu lại, trong sự lạnh lùng còn ánh lên một sự bất thường.
Mark khẽ nhếch môi, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghe được thông tin “buồn cười” đến như vậy. Một người con gái, có thể hạ gục người của anh sao. Không tồi một tẹo nào.
“Truy lùng giúp tôi cô gái đó, đầu tuần sau tôi mới sang đó được”
“Um, giữ gìn sức khỏe”
Mark đặt điện thoại xuống giường. Tất cả công tắc đèn đều bị anh tắt đi. chỉ còn lại thứ ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính.
*Cốc…cốc*
– Vào đi
Key bước vào, trên tay là một ly cafe vẫn còn vương chút khói, anh chìa ra trước mặt Mark
– Uống đi, tôi biết chuyện rồi, giải quyết thế nào đây?
– Trừng phạt cô ta. – Mark phá vỡ bầu không khí bằng giọng nói tàn nhẫn nhất, giọng nói khiến người ta lạnh xương sống, tràn trề bi thương. Bất luận ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự khô khốc trong lời nói đó.
Sắc mặt của Key cũng trở nên lạnh lùng hơn, uy nghiêm đến đáng sợ.
Gần đến lễ chiêu mộ băng đảng rồi, anh không thể để bất cứ chuyện gì gây tổn hại xảy ra, có như thế mọi chuyện đối với anh mới dễ dàng thuận lợi.
Mark ngẩng đầu, thấy Key đang dựa lưng vào ghế tựa. Đôi mắt trầm mặc suy nghĩ điều gì đó. Sau một lúc im lặng, Key mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Mark không nhìn theo bóng Key, lặng lẽ ngả người xuống giường, tiếng thở dài khe khẽ trong màn đêm. Anh đã bị chứng mất ngủ, đã vậy còn uống cạn ly cafe kia nên con mắt anh lúc này cứ thao tháo mở ra không thể nào nhắm lại được.
[…]
Xuống căn-teen của trường, vẻ mặt của Alice cứ đờ ra không chút giấu giếm khiến Sarah và Sam đều có linh cảm xấu. Mọi khi Alice là người ồn ào nhất, hở một cái là giả điên giả hâm để cười lớn ẫm ĩ khiến xung quanh không tài nào yên được, ấy vậy mà hôm nay không cần van xin, cô cũng tự im lặng.
Hai người kia biết Alice không muốn nói lên chẳng hỏi gì, chỉ cắm cúi vào ăn sáng rồi một mạch lên lớp. Nhiều tiết học cứ thế trôi qua vô vị nhạt nhẽo, đơn giản vì ai cũng có tâm tư trong lòng không thể dứt ra.
Ra về, Alice đến chỗ Jonathan, ai ngờ lại bắt gặp Roy ở đó, cô ngạc nhiên đến nỗi không phát ngôn ra được một từ gì. Roy nhẹ liếc nhìn cô một cái, bàn tay xiết chặt vào nhau đến nóng rực, không gian vô cùng yên tĩnh, không ai nói với ai một lời nào cho đến khi Alice lên tiếng trước. Mặc dù giọng nói của Alice mang âm điệu vui vẻ nhưng trong thâm tâm cô tự thấy rất gượng gạo, khi nãy, cô còn thấy Jonathan và Roy nắm tay nhau.
Lồng ngực Alice có cảm giác khó chịu, là bởi vì cô hận hắn nhưng cô chưa từng nói là cô không yêu hắn. Thấy bạn trai mình nắm tay thân mật bạn của mình, ai mà không hoài nghi cho được. Cô giơ tay, ấn ấn trán mình, như nhắc nhở chính bản thân phải hết sức bình tĩnh nếu có biến cố. Đâu ngờ, khi cô định mở miệng, Roy đã kéo lấy tay cô, thốt ra từng câu chữ
– Alice, mày đến đây làm gì vậy? Vừa nãy tao đau tay, tao thấy Jonathan lên tao nhờ anh ấy xem hộ có sao không, mày cũng biết đấy, ở đây tao quen mỗi Jonathan
Đây đích thị là một lời giải thích, cũng có lý nhưng không đủ làm Alice vui hơn. Giọng cô lẳng lặng vang lên, lộ chút bực dọc khó chịu mà mấy ngày nay cô thường xuyên có thái độ như thế.
– Tao có nói gì hai người đâu nào? Vả lại, tao tưởng mày ở trên rừng, bây giờ về đây rồi sao?
– Không, tao về chơi một hôm
– Sao không gọi tao?
Câu hỏi của Alice, đối với cô mà nói thì nhẹ như lông vũ còn đối với Roy cảm nhận thì nó nặng tựa ngàn cân. Cơ thể Roy trở nên cứng nhắc, bao lâu nay nhỏ luôn nói dối Alice, nhỏ thấy thật tội lỗi nhưng không sao thôi được. Jonathan đứng bên cạnh, thấy Roy không phản ứng gì, cố ý va vào tay nhỏ, nhắc nhở gì đó. Alice không để ý đến, xoay mặt đi chỗ khác
– Không nói thì thôi vậy – Nhất thời, Roy cúi xuống đất, bất giác bấu chặt mười đầu ngón tay như vụng trộm bị bắt sống, không còn gì để nói. Alice nói tiếp – Jonathan, anh nói hẹn em ra đây mà
Jonathan bật cười khanh khách, đưa tay ra kéo tay Alice về phía mình, Alice thầm mắng hắn một tiếng rồi cũng để hắn kéo đi. Trước khi đi, Jonathan còn quay đầu lại ra hiệu cho Roy ở lại chờ.
Đôi môi đỏ mọng của Alice mím chặt lại, không bắt chuyện trước, không vui vẻ như lần trước. Khoảng cách thật gần mà cũng thật xa, như hai người vô hình không chạm được vào nhau.
– Anh cảm ơn em chuyện hôm trước, em yêu của anh làm tốt lắm – Jonathan bất ngờ lên tiếng, nhắc lại chuyện đêm Giáng Sinh,
Một tiếng nhói vang lên trong cơ thể Alice, bàn chân bị kìm hãm, không thể nhúc nhích, chính vì cô không muốn bước tiếp.
– Em sao vậy? – Giọng nói khàn khàn của Jonathan vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Alice, cô lắc đầu một cái, thoạt nhìn miễn cưỡng
– Em không vui sao?
Tiếng còi xe vang lên điên loạn trong tiết trời lành lạnh, Alice nhàn nhạt cười. Nghĩ sao, khi một cô gái bình thường lại trở thành một kẻ tội lỗi như vậy, ai nói cô vui nào, ai thử đặt vào vị trí của cô đi, xem cô nên vui hay nên buồn. Còn Jonathan, anh thật vô liêm sỉ, anh chỉ biết dùng miệng lưỡi và mưu mô để bắt ép cô thôi.
Không, cô không vui một chút nào.
– Anh nghĩ xem, tôi nên vui lắm à? Anh nói xem, anh sẽ bảo vệ tôi, mà giờ hình như là tôi bảo vệ anh thì có,. – Alice kích động, dường như quát lên.
Jonathan biết điều, đặt tay lên bả vai cô, kìm hãm lại sự run rẩy trong người cô gái nhỏ bé ấy. Lúc đầu, hắn không để ý đến cô, đến lương tâm của cô, nhưng nhìn cô run lên vì tức giận, hắn cũng thấy mình thật tàn ác. Dù sao, cô cũng là người hắn từng yêu.
Nhưng tình yêu này thật nghiệt ngã.
– Anh là người bóng đêm, anh hứa sẽ bảo vệ tôi ở bóng đêm, vậy mà giờ thế nào, tôi đâu phải con trai, sao bắt ép tôi như thế?
Mắt Alice rưng rưng, dù cho hít hà thế nào, cô cũng không kìm chế nỗi mà khóc lớn làm cho Jonathan lúng túng không biết nên xử lý ra sao. Hắn kéo mạnh cô vào trong lòng, choàng tay ôm lấy cả thân hình nhỏ bé kia, cô không động đậy, im lặng mà khóc, được hắn ôm trong vòng tay ấm áp, đáng lẽ cô nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng hoàn toàn ngược lại. Có gì đó miễn cưỡng, gượng gạo kinh khủng.
– Cho anh xin lỗi – Jonathan nói với giọng điềm đạm. So với trước đây, hắn đã thay lòng đổi dạ quá nhiều. Xin lỗi cô mà giọng nói không chút chân thành.
Cô có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng bởi vì cô yêu hắn thật lòng,