Bạn đang đọc Nhắm Mắt Lại Phía Sau Em Là Anh FULL – Chương 4: Ai Có Thể Giúp Cô Đây
Dương Phong không giúp cô, cô đành tự thân vận động vậy, Cẩn Y nhìn khuôn mặt tò mò của nhân viên cảnh sát rồi nói ra mục đích mà mình đến đây.
– Tôi là Vương Cẩn Y con gái của Vương Đạt và Hà Kiều Ân, năm ngày trước biệt thự nhà họ Vương bị cháy làm năm người chết, tôi cho rằng đây không phải là một tai nạn thông thường mà là có người ra tay hãm hại.
Nếu như nhà của cô là một căn hộ nhỏ thì cô còn có thể tin vì bị chập điện nên ba mẹ cô mới chết cháy nhưng thực tế biệt thự nhà họ Vương rộng lớn, cửa ngõ ra vào khắp bốn phía, nếu phát hiện cháy ba mẹ cô ở trong phòng ngủ chạy không kịp thì đã đành nhưng tại sao ba người giúp việc ở phòng bếp cũng không thoát khỏi? Bất cứ ai nghe qua câu chuyện này cũng đều không thể chấp nhận kết luận đây là một vụ tai nạn được.
Nhân viên cảnh sát lật lại hồ sơ vụ án năm ngày trước xem kết quả điều tra rồi ngước lên nhìn Cẩn Y với vẻ mặt tiếc nuối.
– Xin lỗi Vương tiểu thư, tôi biết nỗi mất mát này không dễ gì vượt qua được nhưng vụ cháy này đã được điều tra kỹ càng, mong cô bớt đau buồn mà hãy chấp nhận sự thật.
Những lời này của nhân viên cảnh sát thêm lần nữa xát muối vào tim cô, Cẩn Y rét run trong lòng, lời nói vì vậy cũng có phần mất kiểm soát.
– Làm sao chỉ mới năm ngày mà được gọi là điều tra kỹ càng, các người có thật sự điều tra không hay đã vội vàng kết luận, các người không nhận ra điểm bất thường của nó sao?
Cẩn Y lớn tiếng làm những người có mặt trong trụ sở cảnh sát quay lại nhìn, một cô gái xinh đẹp siết chặt hai tay bật dậy đứng thẳng, giương ánh mắt kiên định hằn tơ máu nhìn nhân viên cảnh sát.
Anh ta gấp tập hồ sơ lại biểu lộ rõ thái độ mất kiên nhẫn với cô.
– Cô Vương, đây là trụ sở cảnh sát, mong cô chú trọng lời nói của mình.
Cái chết của ba mẹ cô đã được kết luận là một vụ tai nạn, nếu cô muốn lật lại vụ án thì phải có bằng chứng thuyết phục, nếu không có mời cô về cho.
Bằng chứng? Cô có bằng chứng, Cẩn Y cho tay vào túi xách nắm chặt chiếc trâm cài áo trong tay, cô phải cho họ biết là họ đã sai rồi nhưng bàn tay của Cẩn Y không tài nào rút ra khỏi chiếc túi xách được, giọng nói của Ngô Hiểu cứ văng vẳng trong đầu cô.
“Nếu không muốn cái chết của ba mẹ cô mãi mãi chỉ là một vụ tai nạn thì đừng giao cái này cho cảnh sát.”
Mí mắt Cẩn Y sụp xuống, một giọt nước mắt nặng trĩu tuôn ra, nếu như Dương Phong có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô, thì cô có thắng kiện không khi chú ruột của anh ấy là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố này.
Bàn tay Cẩn Y buông thõng, con thiên nga được bọc cẩn thận trong túi nilon rơi xuống đáy túi, mí mắt cô khẽ nâng nhìn nhân viên cảnh sát đã dọn dẹp tập hồ sơ rời đi.
Cô trở nên trơ trọi ở nơi này và trơ trọi trong chính cuộc sống của cô sau này nữa.
Cẩn Y thơ thẩn bước khỏi đồn cảnh sát, Lư quản gia chạy tới đỡ tay cô, từ ngày ba mẹ cô mất cô gầy đi thấy rõ, gương mặt hồng hào giờ đây thay thế bằng sự hốc hác của một đứa trẻ vừa mới bước vào đời… thật bất cẩn lại mất cả mẹ lẫn cha.
Lư quản gia để cô ngồi ở ghế sau thật lâu mới lên tiếng hỏi.
– Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?
Đi đâu? Cô phải đi đâu bây giờ khi ngôi nhà mà cô sống hai mươi hai năm trời đã tàn lụi, cha mẹ không còn, chồng thì đang trong diện tình nghi.
Cẩn Y nhìn cái bảng lớn đặt ở trước trụ sở cảnh sát đề bốn chữ “công chính liêm minh” mà lòng lạnh ngắt, cô cười, nụ cười của sự bất lực.
Qua chừng vài phút cô mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Lư quản gia.
– Chú đưa cháu về nhà đi, nhà của cháu.
Lư quản gia khựng lại một chút rồi khởi động xe đi về hướng biệt thự nhà họ Vương.
Ngày ông bà chủ bị tai nạn chú mới từ quê lên, mẹ của chú mất hơn một tuần trước, vừa mới lo ma chay cho mẹ xong lại tới lượt ông bà chủ, hai người có ơn với chú rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại một mình cô chủ nhỏ, thật tội nghiệp biết bao nhiêu.
Lư quản gia lái xe không nhanh, chừng hai mươi phút sau mới dừng trước cổng biệt thự, cả nhà họ Vương ngoài cái cổng này ra thì chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn cả.
Cẩn Y không dám xuống xe, cô hạ cửa kính nhìn những bức tường bị nám đen đến ám ảnh, hốc mắt khô khan đến sưng tấy, cô nấc lên mà chẳng có giọt nước mắt nào.
Cô sống trong sự bao bọc kỹ lưỡng của hai đấng sinh thành, giờ họ đột ngột ra đi khiến cô giống như một con chim non mới nở, còn chưa đủ lông tơ đã phải tự tìm mồi.
Đầu óc cô quay cuồng, đã có lúc cô muốn quyên sinh để đi cùng họ, cuộc sống huy hoàng của Vương Cẩn Y giờ đây đã chấm dứt ở tuổi hai mươi hai.
Lư quản gia xem Cẩn Y như con của mình, thấy cô đau lòng chú cũng đau lòng không kém.
Chú ấn nút kéo cửa kính phía sau lên che bớt ánh nhìn của Cẩn Y nhẹ giọng.
– Tiểu thư, người cũng đã mất rồi, ông bà chủ không muốn nhìn thấy bảo bối của mình thành ra thế này đâu.
Cẩn Y thu tầm mắt gục đầu nhìn xuống bàn chân của mình, cô tự bó mình vào một góc nhỏ không chịu thoát ra, trí não cô bị đảo lộn bởi những âm thanh vô nghĩa rồi chợt dừng lại với một câu hỏi mà tự bản thân cô đặt ra.
“Ai có thể giúp cô đây?”
Rồi đôi mắt ráo hoảnh đột nhiên loé sáng, cô nhìn vào sân trước xuyên qua tấm kính xe đen mờ, mơ hồ trông thấy vóc dáng một người đàn ông lạnh như băng nghiêng bàn tay thả rơi con thiên nga màu trắng.
Cẩn Y siết chặt góc váy hỏi Lư quản gia.
– Chú à, chú có biết nhà của Ngô Hiểu, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thời Vạn nằm ở đâu không?
Lư quản gia nhìn cô, không hiểu cô muốn làm gì nhưng nếu chuyện này là chuyện có thể khiến cô bớt suy nghĩ lung tung thì chú sẽ làm.
Lư quản gia gật đầu với cô rồi chở cô thẳng tới tập đoàn Thời Vạn, bởi nhà của Ngô Hiểu này ở đâu đến nay vẫn là một bí mật.
Chiếc ôtô dừng trước toà cao ốc bốn mặt phủ kính tráng gương, dòng chữ “tập đoàn tài chính Thời Vạn” đen ngòm lạnh lẽo như con người của Ngô Hiểu.
Cẩn Y bước xuống xe, Lư quản gia ngỏ ý muốn đi cùng nhưng cô từ chối, một mình cô đi vào đại sảnh rộng lớn, đây là giờ hành chính nhưng vẫn khá đông đúc, khách hàng đợi rất đông, cái tên “Thời Vạn” là một sức hút to lớn đối với các nhà làm kinh doanh.
Cẩn Y đi tới bàn lễ tân e dè hỏi.
– Xin chào, tôi muốn gặp tổng giám đốc Ngô Hiểu.
Nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự hỏi một câu đúng chuyên ngành.
– Xin hỏi tiểu thư đây có hẹn trước không ạ?
Cẩn Y mím môi khẽ gật đầu, cô và anh ta gặp nhau được có mấy lần, cũng chẳng lần nào nói xong câu chuyện thì làm sao có hẹn trước nhưng nếu cô lắc đầu thì hôm nay cô phải ra về rồi.
– Tôi và anh ấy có hẹn qua điện thoại, cô cứ nói tôi là Vương Cẩn Y.
Nhân viên lễ tân không nghi ngờ nhấc điện thoại gọi lên tầng 8.
– Trợ lí Mộc, phiền anh nhắn với giám đốc có cô Vương Cẩn Y đến tìm..