Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 8: Leo hai mươi ba tầng


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi – Chương 8: Leo hai mươi ba tầng

Mạnh Huy đứng tựa vào cánh cửa phòng ngủ nhìn Nại Nam Hy.

Vừa trở về nhà cô đã ngồi dưới sàn, khuôn mặt vô cảm đến nỗi làm người ta ớn lạnh, đôi tay trầy xước còn đọng vài vệt máu khô. Toàn thân cô toát lên một sự lạnh lẽo thấu vào đến tận xương tuỷ Mạnh Huy. Cậu tiến lại gần, dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, nhưng cậu nhận thấy, rõ ràng đó không phải là điều gì tốt đẹp.

– Nam Hy, có chuyện gì vậy?

Mạnh Huy ôm vai Nam Hy, nhẹ nhàng lay.

Nại Nam Hy cười lạnh một cái, khoé miệng lười biếng kéo lên nửa vời.

– Mạnh Huy, bọn họ thật đáng kinh tởm, mình muốn giết chết họ.

Sau gáy Mạnh Huy đầy vạch đen. Mới đó nghe cậu kể chuyện ba năm trước đã muốn giết người? Cậu ôm cô ấy vào lòng.

– Ngoan, nói cho mình. Cái gì làm cậu nổi giận như thế?

————————–

Lâm Thành ngồi hút thuốc trên sô pha, nụ cười tươi đến độ không thể tươi hơn được nữa. Anh nhả một đợt khói thuốc, chăm chú nhìn vòng khói tan vào không khí.

Anh vừa đến văn phòng công tố làm vài thủ tục. Thật thú vị, đến đó anh đã được tận mắt chứng kiến thế nào gọi là ‘nữ bạo chúa’ Nại Nam Hy nổi điên. Nhìn đống đổ nát trong căn phòng cùng với tiếng gào vì sợ quá hoá giận của Dương Úc, là để giữ hình tượng, bằng không anh nhất định lăn xuống đất cười cho đã thì thôi.

Nam Tư Thiên cau mày.

– Cậu nói chi tiết hơn được không? Và làm ơn ngừng cười đi Lâm Thành, giọng cậu như bị sặc nước đấy.

Lâm Thành dập điếu thuốc, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đan nhau đặt lên đùi.

– Cậu không nhìn thấy cô bé lúc đó đâu. Haha, rất oai nha. Tớ tận tai nghe thấy tiếng gào của cô ấy, trời ơi, thật sự rất ngầu đó.

Lâm Thành làm mặt ngưỡng mộ. Anh nghe nói Nại Nam Hy là một người nổi tiếng nóng tính và nghiêm khắc. Luật sư thực tập dưới quyền của cô ấy chỉ cần có một chút không hoàn hảo thì sẽ bị đánh trượt không thương tiếc. Hơn nữa, nghe phong phanh đâu đó, trước đây có một đồng nghiệp định giở trò sàm sỡ Nại Nam Hy, kết quả bị cô đánh cho nhập viện.

Lúc đầu anh còn cho là miệng lưỡi thiên hạ phóng đại sự thật, nhưng là, tai nghe không bao giờ bằng tận mắt chứng kiến. Lâm Thành cười ngoác miệng tường thuật sự việc cho Nam Tư Thiên.

– Cậu biết không, hahaha, căn phòng đó y như vừa bị ném bom vậy, mảnh vỡ bắn toé tung, hoa cỏ bị dập nát, bé Hy đó còn khinh miệt ném cho tên chó già kia một câu…


Sau đó Lâm Thành giả giọng Nại Nam Hy nói lại câu của cô, tự nói xong thì lăn ra cười.

Nam Tư Thiên nhìn cái tên bạn thân thần kinh chập mạch đang cười ha hả kia, chỉ sợ hắn cười nhiều quá, cười to quá, đến lúc có muốn cũng không đóng miệng vào được.

Anh lắc đầu cầm một cái gối tựa đập xuống khuôn mặt méo xệch vì cười của Lâm Thành làm anh ta nhảy dựng lên.

– Nam Tư Thiên chết tiệt, đây là cách cậu đối đãi với người truyền tin đấy ư?

Nam Tư Thiên phủi tay cười tà ác.

– Cậu định kể tiếp hay là để tớ làm cho cậu cười đến chết luôn đi?

Mặt Lâm Thành lập tức xám xịt.

Lâm Thành ngồi ngay ngắn lại trên ghế, bắt đầu kể lại tất cả sự việc.

Nam Tư Thiên trầm tư một lúc. Cô ngốc đó cuối cùng cũng đã đả thông huyết mạch, chuyển được máu lên não rồi. Anh mỉm cười.

Lâm Thành chợt nhớ đến một vấn đề hết sức quan trọng.

– Ê Thiên, bé Hy sắp tới sẽ phải dọn đi đấy. Nghe đâu căn hộ của cô ấy là do văn phòng công tố cấp, lão chó già bảo sẽ thu lại căn hộ. Cậu nói xem, như vậy không phải bé Hy trở thành vô gia cư sao?

Nam Tư Thiên châm một điếu thuốc để hút, ngồi vắt chéo chân trên sô pha.

– Cậu nghĩ cô ấy bao năm qua làm luật sư ở đó, sẽ nghèo lắm sao? Ngu thế không biết.

Lâm Thành nhoài người sang.

– Cậu mới ngu ấy. Tớ nghe mọi người ở đó nói chuyện. Bé Hy làm được bao nhiêu tiền đều gửi về cho mẹ ở thành phố R để chữa bệnh, còn có, cô bé còn phải nuôi một nhóc em đang học đại học nữa. Nghe đâu là đại học y thì phải. Bởi vì ba bé Hy đã mất rồi nên cô bé phải cán đán tất cả mọi chuyện trong gia đình.

Em trai? Mẹ bị bệnh? Ba qua đời?

Nam Tư Thiên như được khai sáng. Hoá ra ba tháng không phải thời gian đủ dài để cho anh hiểu hết về một người. Anh nghĩ cô là một người kiêu ngạo chỉ quan tâm đến bản thân, một cô nàng hiện đại sống tự do, thật không ngờ cô lại phải gánh một trọng trách lớn như vậy.

– Vậy thì cô ấy… sẽ vô gia cư thật sao?


Nại Nam Thiên trầm tư một lúc. Lâm Thành nhìn bạn bằng ánh mắt “ Này, trở về hành tinh của cậu đi”.

– Nam đầu bò, cái đó mà cũng hỏi sao?

Nam Tư Thiên trừng mắt.

– Lâm đầu heo, cậu thích chết đúng không?

Thế là đầu bò và đầu heo bắt đầu tham gia vào cuộc chiến của ‘những-cái-đầu-động-vật’.

————————————

Mạnh Huy sau khi biết chuyện thì giúp Nam Hy thu dọn đồ đạc. Cậu vỗ nhẹ lên vai cô.

– Nam Hy, cậu không hối hận chứ? Sau này… tính sao đây?

Nại Nam Hy thở dài, tay vẫn đang gấp một cái sơ mi màu đào.

– Mình cũng không biết nữa, nhưng mình không hối hận. Mạnh Huy, cậu phải hứa, chuyện này đừng để mẹ mình biết. Có được không?

Mạnh Huy gật đầu.

– Mình sẽ giữ bí mật.

Nói rồi cậu lại liếc đầu hồ đeo tay. Chiều nay cậu có hẹn với mẹ đi xem mặt bằng xây dựng, nhưng không biết có nên để Nại Nam Hy ở một mình hay không?

– Cậu cứ về trước đi, mình ổn.

Nại Nam Hy cũng không ngốc. Cô còn nói thêm.

– Hôm qua đã không về nhà rồi đấy, mau về đi.

Sau khi tiễn Mạnh Huy xong, cô lại ngồi thẫn thờ trên mặt sàn.


Bây giờ cô thất nghiệp rồi, làm sao đủ tiền để trả các khoản đây. Tiền thuốc, tiền vật lí trị liệu của mẹ, tiền học của Nam Khải, đống tiền trong tài khoản tiết kiệm của cô cũng đủ dùng trong vài tháng, nhưng mà không còn dư để thuê nhà nữa.

Về nhà sao? Không được, cô nhất định không để mẹ biết, làm vậy mẹ sẽ lo lắng.

Nại Nam Hy vò đầu. Hoá ra làm người lại khó sống hơn làm ‘phế thải’. (Xem chương 7)

Vô gia cư thì vô gia cư.

Cô xách túi lên, quyết định không thể ngồi ở nhà than vãn như thế này được nữa.

Bar Đạo Dương nằm ở một góc phố nhỏ, chìm giữa hàng loạt các cửa hàng cà phê phong cách.

Đó là một không gian tương đối hẹp, được thắp sáng bởi những tia đèn xanh, đỏ lập loè. Tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng nhưng ám muội. Những người ở đây, không phải dân chơi thì là kẻ nghiện rượu, không phải thì lại là kẻ cảm thấy vô vị đi tìm thứ mới lạ, nhưng phổ biến nhất, vẫn là những kẻ buồn bã ưu sầu giống như cô.

Nại Nam Hy gọi một ly Champagne, vừa thưởng thức vừa miên man suy nghĩ.

Thế giới này không có luân lí, thế giới này chẳng trong sạch và hào nhoáng như vẻ ngoài của nó. Nại Nam Hy cười chế giễu.

Cảm giác khi phát hiện, thứ mình sùng bái hoá ra là giả tạo, kiểu như niềm tin tưởng bị phá tan nát, khiến cho con tim đau đớn, ngợp thở và ngay lập tức chỉ muốn chuốc say chính mình, để chất cồn chi phối con người và lấp đầy sự thất vọng ghê gớm kia.

Uống đến ly thứ n, hai mắt cô tối lại, đầu óc quay cuồng, cả thế giới trong đầu Nại Nam Hy bống chốc chao đảo. Một cơn buồn nôn đẩy tiếng nấc ra khỏi cổ họng cô.

Nại Nam Hy nằm bò ra trên quầy bar, tay mân mê cái ly rỗng.

– Xin chào người đẹp, có thể ngồi cùng được không?

Một gã bơm rượu nhếch nhác nào đó ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt hắn trong bóng tối, nhờ vào những tia sáng mờ mịt, trở nên sắc lẹm như mắt dã thú.

– Tôi tên là Tâm Đường. Chào người đẹp.

Hắn một câu người đẹp, hai câu người đẹp, dạ dày Nại Nam Hy nhộn lên. Thật buồn nôn.

Chút ý thức cuối cùng còn sót lại đã điều khiển ‘nữ bạo chúa’ trong cô.

– Cút, đường muối gì thì cũng cút cho tôi.

Cô khua tay, chẳng may đập bốp vào mặt tên đó. Hắn trừng mắt gào lên.

– Con đàn bà này.


Tên bợm rượu hung hăng vung tay định tát Nại Nam Hy.

Một cánh tay rắn chắc giữ chặt tay hắn.

Anh mặc một chiếc áo thun màu cà phê và một chiếc quần thể thao màu đen, mái tóc ngắn bị ánh đèn màu đỏ chiếu vào, mị hoặc vô cùng. Anh nở một nụ cười.

– Thật xin lỗi, cô ấy uống quá chén.

Anh rút một tập tiền đưa cho gã bợm rượu, hắn lầm bầm vài câu rồi hớn hở bỏ đi.

Nam Tư Thiên nhìn cái cô gái trước mặt. Áo sơ mi xộc xệch, khuôn mặt trắng mịn của cô như bị phủ một lớp phấn hồng, bộ dạng hư hỏng quyến rũ.

Anh tự tát vào trí tưởng tượng của mình mấy cái rồi giúp cô thanh toán tiền, đưa cô về.

Đứng trước biển báo “thang máy hỏng”, mắt Nam Tư Thiên giật giật.

Anh nhìn đoạn cầu thang dài lê thê, rồi lại nhìn cô gái say xỉn trong lòng mình.

– Khốn thật.

Buông một tiếng rủa, anh cắn răng, bất đắc dĩ cõng cô lên lưng.

Một bậc, hai bậc, ba bậc… đó là lúc thời gian trôi chậm nhất trong quãng thời gian nửa đời người của Nam Tư Thiên. Cả người anh nhễ nhại mồ hôi, cõng trên lưng một cô gái không yên phận cứ giãy qua giãy lại, còn lẩm bẩm chửi rủa nữa.

Điều làm anh khó chịu hơn cả chính là, nơi nào đó mềm mại của cái ‘bao thịt’ kia, cứ không ngừng ma sát lưng anh.

Nam Tư Thiên vắt kiệt trí óc để khỏi nghĩ lung tung, tập trung cõng Nại Nam Hy.

.

.

.

Anh nhìn lại đoạn cầu thang mình vừa đi qua, cảm thấy bản thân nhất định là ăn tiên đơn rồi.

Chân anh run rẩy, cả người đầm đìa mồ hôi, tim đập bất chấp cả nhịp điệu. Còn cô gái kia thì sao? Đợi đến khi anh đã leo hết hai mươi ba tầng cầu thang thì mới thôi quậy phá.

Hai mươi ba tầng cầu thang?

Hai mươi ba tầng cầu thang?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.