Đọc truyện Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi – Chương 6: Thất nghiệp và vô gia cư
Mạnh Huy nằm trên giường, khuôn mặt của cậu khi ngủ rất an tĩnh nhưng vẫn đầy vẻ ảo não nặng nề.
Nại Nam Hy ngồi ở mép giường, lưng dựa vào bức tường phía sau, hai tay cô buông thõng trên tấm nệm in hình hoạ phức tạp.
Đèn tường màu ngọc bích khảm lên không trung những vệt sáng mờ ảo, rơi xuống mặt sàn màu gỗ nhạt rồi lại hắt lên, tạo thành một chùm sáng sặc sỡ.
Gió man mát thổi vào phòng qua cửa sổ để mở, hất tung tấm rèm màu trắng mỏng manh, mang theo hương vị lành lạnh ngòn ngọt của màn đêm tháng chín.
Bầu trời màu đen.
Trăng lưỡi liềm sắc nhọn.
Sao lấp lánh.
Nại Nam Hy chớp chớp đôi mắt, đưa một nắm tay lên miệng, không ngừng dùng răng cắn cắn vào ngón cái.
Nếu Lương Thanh Hàng là người đàn ông khi đó cùng Mạnh Huy phát sinh quan hệ thì anh ta không thể là hung thủ phóng hoả. Vì trong lúc toà nhà chung cư D bốc cháy, anh ta đang ngồi cùng Mạnh Huy. Nói như vậy…
Không được không được, nội tâm Nam Hy gào thét. Rõ ràng băng ghi hình có ghi lại cảnh Lương Thanh Hàng mang can xăng vào mà, không thể nào lại như thế được.
Bằng chứng rõ ràng là buộc tội anh ta.
Nại Nam Hy vò đầu bứt tóc, chỉ còn thiếu nước nhảy dựng lên như con khỉ ngồi trên đống lửa thôi.
– Tinh tinh.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên tựa như tiếng tia điện cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô nhìn màn hình. Số Lạ?
– Có thể gặp tôi được không? Chờ cô ngoài cửa. Lâm Thành.
Luật sư Lâm thế nhưng lại đến nhà cô? Nại Nam Hy mang theo một mớ suy nghĩ rối rắm cộng thêm một mớ nữa, kết quả là muốn tự cầm súng nhằm vào đầu mình mà bóp cò.
Lâm Thành mặc một bộ vest đen truyền thống có vài chỗ bị gấp nếp lộn xộn, đầu tóc có chút rối do đi ngoài gió, khuôn mặt phóng khoáng bình thường trở nên nghiêm túc đến kì dị.
– Mời vào.
Nại Nam Hy nặn ra một nụ cười máy móc mời Lâm Thành vào nhà.
Qua khe cửa phòng ngủ hơi hé, Lâm Thành nhìn thấy một người con trai đang nằm trên giường, lại nhìn bộ đồ có chút xộc xệch của Nại Nam Hy, trong lòng anh nảy sinh một sự phức tạp.
Nại Nam Hy mời nước Lâm Thành.
– Cô Nại, bây giờ tiện chứ?
Nại Nam Hy vẫn đang mụ mị, lơ đãng mở miệng.
– Không sao. Miễn là đừng có đánh nhau làm bạn tôi tỉnh là được.
Lâm Thành ngồi xuống sô pha.
– Bạn trai?
– Không.
Nại Nam Hy cũng ngồi xuống bên cạnh, mân mê cốc nước lọc.
Lâm Thành nghe xong câu trả lời của Nại Nam Hy, trong lòng thoáng chốc nhẹ đến nỗi trống rỗng, anh ta lại vô thức nhìn vào trong phòng ngủ. Cái người kia, dù là ai thì cũng thật vướng mắt.
– Xin hỏi anh Lâm hôm nay đến đây có việc gì không?
Nại Nam Hy uống nước, quay sang Lâm Thành.
Anh ngồi vắt chéo chân trên sô pha, hai tay bó lấy đầu gối.
– Việc của Hàng, có lẽ Thiên đã nói với cô. Hàng vô tội. Và, tôi không chỉ là luật sư biện hộ cho Hàng, mà còn là bạn cậu ấy.
Nại Nam Hy đã mẫn cảm với nó rồi. Dù bây giờ mẹ cô có bắt xe lên đây và nói với cô rằng bà có quen biết Lương Thanh Hàng thì cô cũng chẳng đến độ choáng ngợp nữa. Được, Nam Tư Thiên, Mạnh Huy, giờ là luật sư Lâm, còn ai đó thì cứ việc xuất hiện, cô đều không còn hứng thú mà tỏ ra bất ngờ nữa.
Nại Nam Hy gật đầu.
Lâm Thành hít xuống một ngụm khí.
– Tôi có thể nhờ cô được không… hãy rút khỏi vụ này đi.
– Xin lỗi, nhưng nếu như anh ta vô tội, dù tôi có rút hay không thì anh ta vẫn sẽ vô tội thôi.
Mặt cô lạnh tanh. Nghi vấn trong đầu càng lúc càng nhiều. Nếu Lương Thanh Hàng thực sự không phạm tội, vậy thì cớ gì bọn họ cứ phải buộc cô rút khỏi vụ này? Là vì không đủ chứng cứ chứng minh họ Lương đó vô tội, hay tại bọn họ đang cố che giấu sự thật nào đó. Nhưng còn Mạnh Huy… Nại Nam Hy thực sự cảm thấy muốn nổ tung.
– Cô Nại, việc không hề đơn giản như cô nghĩ đâu.
Lâm Thành nghiêm túc khẳng định.
– Được, vậy anh đơn giản hoá nó cho tôi hiểu đi.
– Cô thật sự muốn biết?
– Tôi muốn.
Nại Nam Hy khẳng định chắc chắn. Lâm Thành suy nghĩ mất hai phút, cuối cùng anh cũng nuốt vào một ngụm khí lớn khác rồi lại kéo dài tiếng thở ra.
– Năm đó Hàng không chịu nói lí do cậu ấy đến chung cư D bởi vì… là để bảo vệ hình tượng đàn ông của cậu ấy.
Tôi biết, cậu ta phá hoại đời trai bạn của tôi, Nại Nam Hy nghiến răng thầm mắng.
– Tối hôm trước ngày xảy ra vụ hoả hoạn… Hàng, cậu ấy…
Lâm Thành nửa muốn nói nửa lại ngập ngừng. Nại Nam Hy mặt không để lộ chút biểu cảm nào.
– Tôi biết, anh ta ngủ với đàn ông.
– Cô…. Thiên nói cho cô?
Vẻ mặt Lâm Thành ngạc nhiên như là nhìn thấy người ngoài hành tinh. Anh đưa đôi mắt lộ rõ vẻ bất ngờ nhìn cô.
Dưới ánh đèn tường màu trắng, Nại Nam Hy vốn dĩ kiêu ngạo lại trở nên ảm đạm và lạnh nhạt. Cô cười như không cười. Câu chuyện này thật phức tạp.
– Không, tôi biết được qua người khác.
Mặt Lâm Thành xám xịt lại.
– Cô Nại, cái này… cô biết người đàn ông kia?
– Tôi biết.
Khi con người ta đã quyết tâm phát tiết lên một ai đó thì sẽ thực hiện bằng được. Nại Nam Hy mang theo tất cả những suy nghĩ rối loạn trong trí óc chuyển hoá thành nỗi căm hờn, tất cả của Nam Tư Thiên, của Lương Thanh Hàng và của cả cuộc đời cô, trong đêm nay sẽ tính hết lên đầu Lâm Thành.
– Tôi có thể gặp cậu ấy được không?
Lâm Thành mắt sáng như bắt được vàng thỏi. Nại nam Hy cười nhạt.
– Không thể.
Bảo cô đem Mạnh Huy giao cho chúng ư, đám người quái dị này nhất định không đơn giản chỉ muốn gặp mặt.
Lâm Thành bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt, nhất thời bất động. Anh hít thở đều đặn để kìm nén một cảm giác mãnh liệt là muốn đem cô gái trước mặt ném xuống tầng một. Lại dám nói không với anh. Nhưng mục đích của anh là đến đây giúp Hàng chứ không phải đi giết người rồi cùng bạn thân trong tù xé lịch.
– Cô Nại, dù cô có hiểu những điều tôi sắp nói hay không thì xin hãy nghe cho rõ đây.
-…
– Tôi biết cô là một luật sư giỏi, và cô biết đấy, luật sư như chúng ta, càng giỏi càng giống cầm thú.
-…
– Chúng ta luôn dựa trên chứng cứ để kết tội một ai đó, rồi bất kể người đó có tội hay như thế nào thì chúng ta cũng sẽ dùng mọi cách để đẩy họ vào cái huyệt mà bằng chứng đã đào sẵn. Chúng ta bóp nát sự phản kháng của họ bằng pháp luật và những thứ logic tạo lập bởi chứng cứ mà mắt thường nhìn thấy. Nhưng cô Nại ạ, bằng chứng không phải lúc nào cũng là sự thật. Con người tạo ra bằng chứng và con người giết chết con người.
-…
– Tôi biết cô là một người tài giỏi, dù Hàng vô tội thì cô cũng đủ khả năng đẩy cậu ấy trở lại nhà tù. Nhưng xin cô, dùng sự tin tưởng vào công lí, dùng sự thật đi… xin đừng nhìn vào chứng cứ nữa.
Lâm Thành nói một tràng dài, đến độ muốn rút gân lưỡi. Khuôn mặt ảm đạm của Nại Nam Hy bỗng chốc chuyển sang tối đen.
Lâm Thành xoay người đi ra cửa, lúc ra đến đó còn quay đầu lại.
– Nại Nam Hy, nhờ cô nói với cậu bạn đó, Hàng sẽ nói sự thật, cậu ấy nghĩ thông rồi, cần người đó ra làm chứng. Chứng nhận sự thật.
Bốn chữ cuối cùng anh ta cố gắng nhấn mạnh, các chữ kéo dài ngắt quãng.
Nại Nam Hy bất động ngồi trên sô pha.
Hoá ra sự thật lại có thể bị bóp méo đến như vậy.
Hoá ra bằng chứng cũng chỉ là một thứ tầm thường có thể nguỵ tạo.
Hoá ra, công lí lại có thể bị che lấp và cô thì mù rồi.