Đọc truyện Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi – Chương 30: Lạc hồn
Bạch Du Ân lái xe đưa Nại Nam Hy về nhà, sau đó trở lại tiệc xã giao bên công ty Nam Tư. Anh có một đối tác làm ăn cần gặp mặt, hẹn lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, lần này nhân tiện tăng hai của các tổng tài, cũng phải tranh thủ hợp đồng. Thế nên mới nói, cho dù cao cao tại thượng đến đâu, một doanh nhân vẫn luôn phải đặt vấn đề làm kinh tế lên đầu.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, Nam Khải mới trở lại trường, mẹ Trần thì đã đi ngủ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn một mình Nại Nam Hy ngồi thẫn thờ trên chiếc sô pha màu tím nhạt to đùng.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng của con lắc đồng hồ cũng trở nên vang vọng và cường đại. Ánh đèn bàn nhàn nhạt phảng phất chiếu sáng một góc ghế sô pha, bao phủ lên Nại Nam Hy.
Hôm nay cô vẫn chưa nhìn thấy anh sau một năm chờ đợi. Nói đúng hơn thì anh không xuất hiện.
Lúc cô từ bên ngoài trở vào hội trường trong đại sảnh, thư kí của anh đang phát biểu trên bục lớn, thông báo rằng tổng giám đốc của họ gửi lời xin lỗi đến các khách mời, anh ấy bận không thể tham dự bữa tiệc được. Các khách mời nhốn nháo một lúc rồi tự ổn định. Về sau Bạch Du Ân nói cho cô biết, Nam Tư Thiên có đến, nhưng không vào, anh chỉ nhắn với các tổng tài của công ty khác, mời họ tham dự bữa tiệc riêng.
Là anh đang trốn tránh cô hay tự cô tự mình đa tình?
Nại Nam Hy nhìn chằm chằm vào khoảng không trung trước mặt, một cảm giác đè nặng trong lòng.
Một năm qua cô vẫn vì anh mà chờ đợi, chờ câu trả lời của anh. Một năm trước anh bỏ đi không một lời giải thích, không một câu tạm biệt, nhưng sự chấm dứt thì quá rõ ràng. Một tờ giấy có trọng lượng thực sự khẳng định quyết tâm phải rời đi của anh. Một năm sau, anh trở về nhưng lại không để cô được nhìn thấy anh. Nại Nam Hy trong lòng tự hỏi, phải chăng từ trước đến giờ, anh vẫn luôn trốn tránh cô? Nhưng trốn tránh cô vì điều gì? Thật sự cô không thể lí giải nổi.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy người đàn ông cô yêu năm đó, người đã khiến cô thương tích đầy mình bước đi cô đơn trong suốt một năm dài đằng đẵng. Cô chỉ muốn chắc rằng, anh vẫn khỏe mạnh, vẫn là một Nam Tư Thiên nhã nhặn điềm đạm, một Nam Tư Thiên đầy tự tin và trưởng thành. Thế nhưng, anh vẫn không xuất hiện.
Là ông trời đang muốn thử thách lòng kiên trì của cô hay tại anh muốn nhẹ nhàng nhắc cho cô nhớ, họ đã chẳng còn là gì của nhau nữa.
Đối với anh, cô là gì? Là người yêu cũ? Người tình cũ? Hay vợ cũ?
Sự dây dưa của hai người, hiện tại chỉ là một ngưỡng cửa cần phải bước qua. Không có thân phận rõ ràng, cũng chẳng là cái gì gắn kết hay đại loại như “người cũ”. Anh đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ, cũng không có ý định giải thích, vậy chỉ có thể lí giải thân phận của cô trong mắt anh, chính là không tồn tại. Mà may chăng nếu có thì cũng chỉ giống như một người qua đường, dừng lại trong ba giây rồi lướt qua nhau.
Trong lòng Nại Nam Hy có cái gì đó chua chát. Xem ra, cho dù bây giờ cô có chạy đến trước mặt anh, đòi anh giải thích, thì anh cũng sẽ quay đi như không quen biết cô thôi.
Nghĩ đến đấy thôi cũng đủ khiến cô đau lòng.
Có những đoạn tình cảm được mang vào đời một con người, chỉ như những miếng ghép cảm xúc, được phân chia bởi những bức tường dày. Đến một lúc nào đó, khi vượt qua được tình cảm ấy, mọi thứ bỏ lại phía sau lưng, có lẽ chỉ còn một màu sơn bong tróc. Quá khứ, kỉ niệm, rồi sẽ tồn tại trong tâm trí một người suốt cuộc đời còn lại. Nhưng không phải luôn luôn hiện hữu. Chỉ là khi con người ta cô đơn, hoài niệm và nhớ nhung sẽ đẩy trái tim rơi vào chiếc lồng sắt không thể thoát ra.
Nại Nam Hy càng nghĩ càng thấy trống rỗng, bèn kéo chiếc túi xách bên cạnh lên vai, rồi đi ra khỏi nhà.
Đứng trước cửa quán bar Đạo Dương, có rất nhiều kí ức ùa về trong cô. Lâu lắm rồi Nại Nam Hy không đến nơi này, cũng quên mất mùi vị của một ly wisky do anh chàng pha chế tóc xanh đặc biệt mời cô thưởng thức. Mùi vị cay nồng của ly bourbon cuối tháng mười hai giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp gợi cô nhớ về một cái gì đấy, một hương vị cuốn quanh đầu lưỡi của những tháng dài hồi chưa gặp anh. Hồi đã gặp anh. Rồi khi yêu anh. Và, lúc mất anh.
Có lẽ hương vị của ly wisky bây giờ sẽ hoàn thiện cảm giác của cô. Sau khi chia tay anh.
Nại Nam Hy bước vào trong. Không gian không quá rộng lớn nhưng thưa người. Ánh đèn màu xanh đỏ chập chờn ám muội, trên sân khấu, một vũ nữ đang biểu diễn quanh một cây cột, tiếng nhạc trầm nhẹ, du dương, bên quầy bar có bartender và hai vị khách hình như đã ngồi rất lâu rồi.
Cô đi đến quầy bar, gọi một ly wisky. Hai vị khách nhìn cô, nâng ly rượu trong tay hướng cô mỉm cười. Rượu được đặt lên bàn, Nại nam Hy cũng nâng ly về phía họ, nhưng khuôn mặt trầm tĩnh không thoát ra bất cứ ý vị gì.
Dòng chất lỏng màu cam sậm chao đảo trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, mùi thơm nhè nhẹ của chất cồn quẩn quanh không trung tràn ngập tiếng nhạc dịu nhẹ. Nại Nam Hy kề môi bên ly, nghiêng cho chất lỏng chảy vào miệng.
Một vị chua và cay đan xen như đốt lửa trên môi cô. Sự nóng bỏng đầy mê hoặc của thứ thức uống tiêu sầu chảy xuống cổ họng, trơn mượt như thế, nhiều hương vị như vậy.
Tự nhiên nước mắt lại muốn rơi xuống. Cô uống rượu vì điều gì? Sau bao lâu rồi mà vẫn không quên được những cảm giác mỗi lần tìm đến bar Đạo Dương. Bây giờ cô đang thất tình ư? Tiếp tục đau khổ vì một mối tình đã chấm dứt một năm trước. Là ngu ngốc, hay mù quáng? Đều không phải giống như nhau sao?
Và cuối cùng, nước mắt thực sự đã chảy xuống.
Bartender nhìn Nại Nam Hy với ánh mắt ái ngại khi đẩy ly rượu thứ N+1 về phía cô. Tần Lâm Anh là người mới đến, đương nhiên không phải anh chàng tóc xanh hay pha bourbon cho Nại Nam Hy.
Lúc cô mới bước vào, Lâm Anh cũng không chú ý nhiều. Nhưng sau khoảng mười phút, khi hơi cồn đã dần nhuốm đỏ mặt, cô đã ngước đôi mắt buồn bã lên hỏi cậu: “Nam Tư Thiên có ở đây không?” Mẹ kiếp, Nam Tư Thiên là thằng quái nào, làm sao cậu biết được chứ. Cậu nói là không, cô liền nhoài người lên túm cổ áo cậu, dùng lực lắc mạnh: “Cậu nói dối. Chắc chắn anh ấy ở đây… chắc chắn anh ây ở đây… anh ấy nhất định ở đây.” Bị lắc đến rơi cả trí tuệ ra ngoài, cậu liền đổi từ wisky nhẹ sang hẳn rượu mạnh, với mong muốn để cho cô nhanh gục, cậu có thể gọi cho người nhà cô đến lôi cô về.
Đối với cậu, phụ nữ vào quán bar uống rượu căn bản chỉ có hai loại. Một là gái kiếm khách, hai là kẻ buồn khổ tìm rượu giải sầu. Mà trong suốt một năm qua làm ở đây, Tần Lâm Anh chưa gặp qua một cô gái buồn khổ nào có tửu lượng khủng khiếp như người này. Như là chỉ cần hơi thở còn cầm cự được, cô liền nốc rượu như uống nước lã. Uống đến phát khóc vẫn kiên quyết trừng đôi mắt ầng ậc nước lên đòi thêm rượu. Nhưng mà, uống lâu như vậy rồi, vẫn chưa thấy cô có dấu hiệu muốn ngất đi hay nôn ọe, hay đại loại thế. Cho dù là rượu nhẹ hay rượu mạnh, hình như vẫn không xi nhê gì với người này.
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng mà cô vẫn chưa gục.
Lâm Anh giằng ly rượu khỏi tay Nam Hy.
– Chị gái, uống đủ rồi thì về nhà đi. Bar chúng tôi sắp đóng cửa.
Bị cướp mất rượu, nữ bạo chúa trong Nại Nam Hy đã lâu không thấy nay bùng nổ, cô trừng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người đối diện.
– Đạo Dương mở cửa 24/24. Đưa rượu cho tôi.
Lâm Anh rớt hàm. Người này, đã uống nhiều rượu như vậy mà vẫn còn ý thức sao? Thật sự là quỷ rồi. Không phải người. Nhưng chính vì không phải người nên cậu càng phải đuổi cô đi.
– Không được, chúng tôi không bán nữa. Chị về đi.
– Cậu, con mẹ nó, đưa rượu cho tôi.
– Không đưa.
– Không đưa? Được, vậy để chị đây cho cậu một trận… hức, tôi sẽ đánh cậu thành tàn tật.
Dưới tác động của cồn, Nại Nam Hy bây giờ trông chẳng khác nào một nữ ma vương. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi vẫn còn vương lại vài giọt rượu, đôi mắt khép hờ cố gắng trừng thật to, lông mày nhíu chặt. Cô nhào về phía Lâm Anh, hai tay nắm chặt vào cổ cậu.
Bị tấn công bất ngờ, ly rượu trong tay Lâm Anh rơi xoảng xuống đất, cổ họng rất nhanh bị người nào đó bóp chặt.
Mẹ nó, chỉ là một người phụ nữ mà có thể bóp mạnh đến vậy à? Lâm Anh trong lòng không kìm được chửi rủa. Nhưng mà thế cũng quá mất mặt đi, vì… người này quả thực rất khỏe. Cái dáng vẻ mảnh mai kia, con mẹ nó, là lừa người à.
– Bà chị này, mau buông… khụ… buông tay ra… khụ khụ…
– Ai cho cậu cướp rượu của tôi? Ai cho… hức… ai cho phép cậu làm điều đó…
– Được, khụ khụ, được rồi, tôi không, a… không cản chị uống rượu… khục… buông ra đi.
Mất gần hai phút để thỏa hiệp, Nại Nam Hy mới chịu buông tay, ngồi ngay ngắn lại trên ghế chờ Lâm Anh pha rượu.
Xoa xoa cái cổ bị bóp đỏ ửng, Lâm Anh rùng mình nhìn người nào đó vừa mới rồi hung hăng thế nào, hiện tại lại giống một quý cô, ngồi thẳng lưng chờ đồ uống. Đúng là kinh dị.
Đẩy một ly cooktail về phía cô, cậu thu người vào thật sâu, chỉ sợ “con thú” trong cô bùng phát, rất có thể khiến chính mình một lần nữa bị bóp cổ.
– Lâm Anh, phòng bao số ba trên lầu hai, mang thêm một thùng bia.
Tiếng gọi của đồng nghiệp giống như cứu tinh, Lâm Anh lập tức bê theo thùng bia, chạy trối chết lên tầng hai.
Cậu đẩy cửa đi vào.
Bên trong căn phòng nhỏ có khoảng mười lăm người đàn ông ăn mặc sang trọng đang chúc rượu nhau, thoạt nhìn qua thì giống như một cuộc gặp mặt của cánh quan to chức lớn. Lâm Anh cúi đầu, bê thùng bia đặt xuống một góc rồi cũng ngồi quỳ xuống, mở nắp thùng, đem bia xếp lên bàn.
Một người đàn ông có dáng người mập ú mặc comple màu đen, khuôn mặt phúng phính đỏ ửng chợt ghé sát vào người cậu.
– Tìm cho tôi một người phụ nữ. Phải là loại đặc biệt, phù hợp với người đàn ông kia.
Vừa nói ông ta vừa chỉ tay vào một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong góc khuất ánh sáng nhất.
Dựa vào vài tia đèn lập lòe, Lâm Anh chỉ thấy được nửa khuôn mặt anh ta. Mày đậm, mũi thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhướn lên tạo thành một nụ cười nhã nhặn nhưng thập phần xa cách. Trong bóng tối, đôi mắt hẹp dài của người ấy giống như đang phát sáng, lại toát ra một loại khí thường lạnh nhạt, khiến cho mọi thứ xung quanh bởi vì ánh nhìn ấy mà nhạt nhòa đi mấy phần.
Người đàn ông ấy ngồi một mình một chỗ, toàn thân như được bao phủ bởi một thứ hào quang chói lọi, lại ẩn dật thứ cô tịch thê lương khó nắm bắt.
Tìm gái cho anh ta sao? Lâm Anh chép miệng, gật đầu với ông béo rồi tiếp tục xếp bia lên bàn.
Người phụ nữ đó cuối cùng cũng bất tỉnh rồi. Ấy là một ý nghĩ vô cùng vui mừng của Lâm Anh lúc cậu trở xuống bên dưới và nhìn thấy Nại Nam Hy đang nằm bò ra bàn say bí tỉ.
Cô vũ nữ lại gần lay lay người Nam Hy.
Lâm Anh tiến lại gần vỗ nhẹ vai cô vũ nữ ý bảo cô ấy cứ đi đi rồi quay sang Nam Hy, tìm điện thoại trong túi cô. Nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy. Nói cách khác, cô không mang điện thoại.
Cậu muốn ngẩng đầu rống giận. Hôm nay nhất định là gặp phải quỷ rồi.
– Lâm Anh, cậu dọn dẹp phòng bao số năm rồi về nghỉ đi.
Quản lí đi tới đưa tiền thưởng cho cậu rồi chỉ tay lên trên tầng, sau đó ái ngại nhìn xuống Nại Nam Hy.
– Xong việc tôi sẽ đưa người này về.
Lâm Anh giải thích qua loa với quản lí xong thì cõng theo Nại Nam Hy đi lên tầng hai. Dù có bị cô bóp cổ đi chăng nữa, giờ đã gần ba giờ sáng rồi, quán bar lại là nơi phức tạp, cậu không nỡ để cô một mình ngồi giữa bầy sói. Xem như là tích đức đi.
Cô gái này rất nhẹ, nhẹ đến mức làm cậu bất ngờ. Vừa nãy lực đạo bóp cổ cậu của cô không hề nhỏ. Nếu không phải tự mình cõng cô thì Lâm Anh sẽ nghi ngờ người này với người vừa bóp cổ cậu không phải một.
Một cô gái mỏng manh như vậy… lại khỏe được đến như thế. Đúng là kinh hãi.
Cậu cõng cô đi lên tầng hai, lúc đi ngang qua phòng bao số ba, cửa bất ngờ mở ra. Người đàn ông ngồi trong góc tối khi nãy đưa mắt khẽ nhìn cậu, rồi dừng lại thật lâu trên người Nại Nam Hy.
Ánh đèn hành lang chiếu lên ngũ quan hoàn mĩ của anh, đôi mắt phẳng lặng, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt cô. Khóe môi rất muốn cong lên, nhưng chẳng biết vì cái gì mà hạ xuống.
Trái tim anh theo thời gian đã học được cách cứng cỏi và lạnh nhạt, tưởng như cho dù có chạm mặt em, cũng sẽ mỉm cười cho em một cái ôm từ “người cũ”. Nhưng đến bây giờ anh mới biết, ý nghĩ ấy thật ngu ngốc đến nhường nào.
– Tại sao cô ấy lại ở đây?
Bị hỏi bất ngờ, lại không biết trả lời thế nào, Lâm Anh đứng ngây tại chỗ. Nại Nam Hy trên lưng bỗng cựa quậy, đem cằm rúc vào cổ cậu.
– Thơm quá…
Một câu nói rất nhẹ, lại khiến cả không trung trở nên nặng nề. Lâm Anh nhìn thấy mắt người đàn ông tối lại, quét trên người cậu, như là ở ngay giây tiếp theo, anh ta sẽ giết chết cậu.
– Nam tổng, sao lại bỏ ra ngoài. Đi nào, chúng ta vào trong đợi người đẹp.
Giữa lúc căng thẳng, cửa phòng số ba lại mở ra lần nữa. Ông béo khi nãy bước ra ngoài. Lúc vừa nhìn thấy Lâm Anh đang cõng Nam Hy, ông ta cau mày trách móc.
– Thằng nhóc, tôi bảo cậu đi kiếm mĩ nữ, cậu lại vác đến một con ma men.
– Tôi, người này…
– Không sao, tôi rất có hứng thú với cô gái này.
Lâm Anh còn đang định giải thích, Nam Tư Thiên đã lên tiếng. Không chỉ lên tiếng không thôi, anh còn trực tiếp đi đến trước mặt cậu, đem Nại Nam Hy ôm ngược trở vào ngực mình.
– Việc này, cô ấy không phải…
– Nam Tư Thiên, buông cô ấy ra.
Lại chuyện gì nữa vậy trời. Lâm Anh lần thứ hai bị chặn họng, cẩn trọng liếc nhìn ra phía sau.
Cửa phòng bao lần này là bị đạp tung ra. Nếu nói người đàn ông đang ôm cô gái là người có thể giết người trong im lặng, thì khí thế của người đàn ông kia, chính là có thể trực tiếp đâm chết người. Một loại khí thế cao ngạo ác bá cùng phong thái vương quyền làm người ta nhìn mà áp lực.
Nhưng anh ta gọi Nam Tư Thiên? Nam Tư Thiên không phải vừa mới rồi là Nại Nam Hy hỏi cậu tên người này sao?
Bạch Du Ân sải từng bước rộng đến chỗ Nam Tư Thiên, khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn anh, rồi lại nhìn đến Nại Nam Hy.
– Nam tổng, phiền anh buông cô ấy ra.
– Tại sao tôi phải buông cô ấy ra?
– Cô ấy, là người của tôi.
– Vậy, anh biết cô ấy là gì của tôi chứ?
– Anh…
– Là vợ tôi.
– …
Mọi người đứng xung quanh càng lúc càng đông, bởi vì một câu nói của Nam Tư Thiên mà không trung bị một loại áp lực vô hình đè trầm xuống. Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Du Ân đã không còn giữ được nữa, thay vào đó là một biểu cảm méo mó rất khó nhìn. Đôi con ngươi thâm trầm của hắn chùng xuống, toát lên vẻ thê lương.
Nam Tư Thiên không thèm để ý xung quanh đang xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có thời gian đi nhìn nét mặt Bạch Du Ân. Anh bế Nại Nam Hy trên tay, xoay người bước đi, rời khỏi bar Đạo Dương.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, một mùa xuân đang từ từ bước chân vào thành phố.
Anh đem cô đặt vào ghế phụ lái, không kìm được, khẽ đưa tay miết nhẹ hàng lông mày nhíu chặt của cô.
“Cho đến tận bây giờ, chúng ta lại vẫn đi trên một đường cong sai lầm.”