Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 20: Âm mưu của tổng tài


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi – Chương 20: Âm mưu của tổng tài

Vừa ra khỏi thang máy, Nại Nam Hy đã nhanh nhanh chóng chóng phi thân vào trong nhà, rồi trực tiếp lao vào phòng ngủ, hoàn hảo hạ cánh trên chiếc giường mềm mại.

Nam Tư Thiên kéo hành lí theo vào sau, thấy người nào đó đã ngủ say đến mức quên cả sự tồn tại của mình thì cảm thấy buồn cười. Anh mới vừa dọa đòi cả vốn lẫn lãi, cô liền tính kế chuồn trước rồi.

Đặt túi đồ của mẹ vợ sang một bên, anh kéo valy vào phòng ngủ của cô.

Nại Nam Hy trông có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt nhắm chặt, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi hơi mở ra, trông giống một chú mèo nhỏ đang ngủ ngoan ngoãn.

Mái tóc kiểu bốp màu đen tùy ý rơi trên chiếc gối trắng tinh, vài sợi dính trên khuôn mặt Nam Hy.

Anh cúi xuống, giúp cô vén lại mấy sợi tóc, rồi cẩn thận bế cô lên tay, chậm rãi đi về phòng ngủ của mình.

Nại Nam Hy thực ra chưa có ngủ, chỉ là…

Hiện tại hai người thực sự đang yêu nhau, cảm giác hoàn hảo chân thực. Nhưng là, đối với cái chuyện kia, cô vẫn chưa thể thích ứng nổi. Đừng bảo cô là nữ bạo chúa đi, cô cũng chỉ là phụ nữ, ở trên giường, cái kia cái kia, làm sao làm bạo chúa được. Hơn nữa, lần đầu tiên, nghe nói là rất đau, cảm giác giống như bị xé nát vậy. Thứ lỗi cho cô đi, Nam Tư Thiên, anh chỉ có thể chịu đựng cho đến khi người nào đó sẵn sàng.

Đặt Nam Hy lên giường, Tư Thiên cũng ngồi xuống, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Nại Nam Hy trưởng thành rất xinh đẹp, khuôn mặt mang nét chín chắn nhưng có phần ngang ngạnh. Có lẽ cuộc sống này đã dạy cô ấy phải trở nên như vậy. Một luật sư, một người dùng cả đời để trả lại trong sạch cho mọi người. Có biết bao nhiêu nỗi khổ.

Đứng trên cương vị một kĩ sư ở trong phạm trù công việc của mình, có lẽ anh không thể hiểu được. Nhưng nếu dùng tư cách một con người trong xã hội này, anh hơi rùng mình khi nhìn vào cuộc sống của cô.

Đó là vấn đề nghề nghiệp và xã hội. Còn gia đình, nhìn vào đôi mắt cô ấy, Nam Tư Thiên có thể khẳng định, gia đình đối với Nam Hy, chính là thứ vô cùng quý giá. Cho dù có phải chịu bao nhiêu khó khăn, cô cũng không để bất cứ thứ gì tổn hại đến gia đình ấy. Cô ấy có một thứ bản năng che chở, bản năng giống như một người mẹ.

Nghĩ đến vấn đề này, Nam Tư Thiên không giấu được nét cười. Lâu lắm rồi anh không cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Lần đầu tiên gặp cô, thực sự rất buồn cười. Cô mặc một chiếc váy ngủ kẻ carô màu đỏ dài quá đầu gối, chân xỏ đôi dép bông cùng màu, tóc tai thì rối tung rối mù, đúng kiểu vừa ngủ dậy. Cô ôm theo con chó nhỏ màu trắng từ trong căn hộ 206 chạy ra, nét mặt tức giận như đang đuổi theo một ai đó. Vừa vặn lúc cô chạy qua người anh thì một người đàn ông cao gầy từ phía cầu thang bộ chạy tới. Hai người đâm sầm vào nhau rồi cùng ngã ra đất. Nhớ lại nét mặt của người đàn ông khi đó, Nam Tư Thiên chỉ muốn cười lăn.

Anh ta hét toáng lên, vẻ mặt nhăn nhó.

– Cậu đúng là đồ con heo, đi đứng đều không nhìn trước sau gì cả.

Nại Nam Hy đứng bật dậy túm lấy áo người kia lôi lên.

– Cậu mới ngu đấy. Còn dám nói năng bậy bạ nữa đi.

– Này, cậu nghĩ tớ sẽ làm thật à?


– Chứ không cậu nói đùa?

– Bảo cậu ngu không sai mà. Anh ta bị tớ đá đít rồi. Ậc, tớ mà không đến kịp, cá là cậu sẽ dùng cái bộ dạng này, lao vào đấm anh ta tới chết.

Nói xong người đàn ông còn nhìn Nam Hy với ánh mắt khinh bỉ. Kết cuộc là bị cô nhéo cho hai cái, rồi kéo đi. Lúc bước qua anh lần nữa, cô trừng mắt lên quát.

– Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy phụ nữ đánh người bao giờ à.

Lúc đó anh cảm thấy rất phiền não, nhưng sau khi biết được mình lại ở ngay sát vách với cô nàng bạo chúa kia và được nghe kể về cô, Nam Tư Thiên thừa nhận, lúc đó anh đã muốn bỏ chạy.

Nhưng rồi, định mệnh không biết là kì diệu hay biến thái, gán ghép hai người thành một cặp. Có lẽ bản chất của số phận chính là vậy, luôn tạo ra điều kì cục, và tình yêu, đôi khi lại nảy sinh vào những lúc lạ lùng nhất.

Lại ngắm khuôn mặt cô một lần, anh bất giác cúi đầu hôn vào má cô.

– Ngủ đi, anh đi tắm.

Anh biết thừa cô vẫn còn thức, cũng biết rõ tâm tư cô lúc này, chỉ là, muốn trêu cô một chút. Ai ngờ lúc anh bế cô sang phòng ngủ của mình, tim cô lại đập nhanh như vậy.

Được rồi, vậy hôm nay tạm tha đi.

Anh lấy một bộ đồ trong tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Nại Nam Hy lập tức mở to mắt, ngồi thẳng dậy trên giường.

Mặt cô nóng đến mức có thể dùng để rán trứng. Giả ngủ bị lộ rồi. Đợi anh tắm xong thì thế nào đây. Không phải là cái kia chứ.

Nại Nam Hy bị suy nghĩ của chính mình dọa cho bất động. Chạy trốn sao? Chạy đi đâu? Chẳng nhẽ mở cửa chạy ra ngoài. Cô chưa bị điên đâu.

Đợi cho cô suy nghĩ đến lệch cả sóng não thì cũng hơn hai mươi phút trôi qua rồi. Tiếng nước đã dừng hẳn, Nam Tư Thiên mặc quần áo ngủ từ phòng tắm đi ra.

Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, Nại Nam Hy không biết nên nằm xuống giả chết hay là tháo chạy nữa.

Anh cầm khăn tắm vắt lên cổ, chậm rãi bước về phía cô. Máu vẫn chưa truyền đủ lên não Nại Nam Hy, anh phải đưa khăn tận tay, cô mới bừng tỉnh.

Nhận lấy khăn tắm, đợi anh ngồi xuống, cô tiến lại gần giúp anh lau tóc.

Mái tóc ngắn của Nam Tư Thiên rất mềm, vừa mềm vừa ấm, thậm chí da đầu anh còn tỏa ra cả sức nóng, khiến bàn tay nhỏ nhắn của cô mỗi lần chạm nhẹ vào đều nóng đến mức bỏng rát.


Chật vật mãi cũng giúp anh lau tóc xong, giờ cô đang nín thở chờ xem anh rốt cuộc định làm cái gì.

Ngoài dự đoán của cô, anh thản nhiên nằm xuống giường, chỉ chỗ bên cạnh bảo cô nằm xuống. Sau đó, anh rất bình thản, ôm cô vào lòng. Nhắm mắt đi ngủ.

Tâm trí Nại Nam Hy như bị lũ quét sạch sẽ. Chỉ vậy thôi à? Hóa ra cô đã đánh giá thấp năng lực kiềm chế của anh rồi. May quá, ít nhất không phải hôm nay.

Nhưng bạn Nại Nam Hy ngây ngô không hề biết, trong đầu Nam đại dâm tặc, vốn đã đào sẵn một cái huyệt chờ cô nhảy vào rồi.

————————————–

Ngày hôm sau Nam Hy tỉnh lại, Tư Thiên đã rời nhà. Bên cạnh đã không còn một chút hơi ấm nào, chắc là anh đi từ rất sớm.

Cô uể oải ngồi dậy, thấy trên người có đắp một chiếc chăn dày dặn, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa đông về thật rồi.

Đã hai mươi lăm cái mùa đông như thế này trôi qua trong đời Nại Nam Hy, nhưng mùa đông năm nay, sao khác xa quá khứ. Cô từng nghe người ta nói, về việc hạnh phúc sẽ làm thay đổi thế giới xung quanh. Nhưng đến tận bây giờ, cô mới thấu hiểu đạo lí đó. Trước đây cô có một gia đình trọn vẹn và hoàn hảo, cô cũng từng hạnh phúc, và ngay cả khi ba mất đi, mẹ và Khải vẫn mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc ấy. Nhưng không giống với thứ hạnh phúc hiện tại, bởi bây giờ, người mang lại hạnh phúc cho cô, Nam Tư Thiên, mới chính là người sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời.

Có lẽ vậy, chí ít thì cô cũng tin tưởng vào tương lai của hai người.

Rời khỏi giường, đi vào phòng tắm, cô nhìn thấy một mẩu giấy nhắn dán trên tấm gương.

” Ông xã của em đi làm. Ngoan ngoãn đợi anh về.”

Cảm giác ngọt ngào tan ra trong lòng.

Ước rằng mãi mãi có hôm nay, hàng năm có ngày này.

Nại Nam Hy gỡ tờ giấy nhắn xuống, cẩn trọng đặt nó vào tủ thuốc đằng sau tấm gương.

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tiện thể tắm một cái liền gần tới trưa. Tư Thiên gọi về nhà hai lần. Một lần để gọi cô dậy, lần thứ hai báo không về ăn trưa.

Giải quyết xong bữa trưa qua loa, Nại Nam Hy mới thật sự nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề hết sức đau đầu.

Thất nghiệp.

Trong một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc, có chương viết: “Thất nghiệp rồi, tìm đàn ông thôi.” Nhưng đau đầu một nỗi, mặc dù cô giống như nữ chính, đã tìm được đàn ông thật, nhưng mà thất nghiệp, quả thực rất nhàm chán.


Cẩn trọng suy xét vấn đề hao tổn rất nhiều chất xám này, Nại Nam Hy rối rắm. Cô không muốn làm kẻ ăn bám Nam đại hiệp nhà cô đâu.

Cuối cùng, cô cũng đưa ra một quyết định, liền nhắn tin cho anh.

” Nam Tư Thiên, công ty anh nằm ở vị trí nào?”

Bên kia đầu dây, Nam Tư Thiên đang chuẩn bị tham gia một cuộc họp cổ đông, đọc được tin nhắn liền cười như kiểu ma nhập. Khi không lại nhắn tin hỏi công ty anh ở đâu, có phải nhớ anh quá không vậy.

Anh nhắn địa chỉ cho cô xong, liền “tung tăng” đi vào phòng họp.

Mọi người bên trong nhìn tổng giám đốc với ánh mắt thập phần quái dị, kiểu như nghi ngờ người ngoài hành tinh đã rút mất não của anh vậy. Mấy ngày hôm nay, anh đặc biệt cổ quái.

Trưởng phòng kế hoạch cười cười đùa cợt.

– Nam tổng của chúng ta hôm nay đặc biệt yêu đời. Phải chăng là, tình yêu đang trong giai đoạn thăng hoa.

Nam Tư Thiên trong ấn tượng của mọi người, là một người đàn ông trưởng thành, chính chắn và hòa nhã, nhưng cũng rất nghiêm túc trong công việc. Đặc biệt là đối với đám phụ nữ, anh quả nhiên là một cực phẩm mĩ nam luôn được săn đón.

Tuy nhiên vị tổng tài trẻ tuổi này, qua điều tra của đám nhân viên ham mê nam sắc thì dù là ở nước ngoài hay trong nước, đều chưa có bạn gái. Đừng nói tiêu chuẩn của người ta cao, anh đẹp anh có quyền mà.

Thế nhưng cách đây ít lâu, có tin đồn tổng tài có bạn gái, hơn nữa còn sống chung với nhau. Chị em rơi lệ. Cách đây vài ngày, lại nghe tin giữa họ có mâu thuần, dẫn đến tính khí Nam tổng cả ngày nóng nảy, dễ nổi đóa. Hôm qua anh còn nghỉ làm, trực tiếp hủy hết các lịch hẹn trước đó.

Đám nhân viên nhìn tổng tài của mình, nhìn một dòng thâm trường ý vị khắc trên mặt anh, liền không khỏi rùng rợn. Chắc chắn có gian tình.

Cuộc họp kết thúc sau ba mươi phút, quá nhanh so với bình thường. Nam Tư Thiên đem tập tài liệu phân phó cho thư kí Đoàn, rồi mỉm cười hòa nhã.

– Tôi hiện tại không tiện tiếp khách, quý vị có vấn đề, liền trực tiếp liên hệ với thư kí Đoàn.

Vứt lại một câu vàng ngọc, tổng tài đại nhân liền khuất dáng sau cánh cửa, vội vã đến mức thân ảnh biến mất như một làn khói xanh. Cả căn phòng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Nam Tư Thiên nhanh chóng trở về văn phòng, trong lòng thầm chờ mong một màn ôm hôn nồng nhiệt của Nại Nam Hy. Thế nhưng, chờ anh sau cánh cửa, lại là một Nam Hy khuôn mặt nghiêm túc, thập phần suy tư.

Hơn nữa, vẻ mặt ấy của cô, có cần nghiêm trọng và rối rắm như vậy không.

Anh chậm rãi đóng cửa, giả vờ ho một tiếng.

Nại Nam Hy ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, liền trau mày.

– Nam Tư Thiên, không thể thế này mãi được.

Được rồi, anh bị một tiếng Nam Tư Thiên kia làm cho cụt hứng rồi. Có ai như cô gọi tên người yêu xa lạ kiểu đó không.


– Nam Hy, bỏ họ đi.

– Sao cơ.

– Gọi Tư Thiên được rồi. Bằng không gọi Thiên đi.

– Anh đừng có nói mấy lời buồn nôn ấy. Em có chuyện rất nghiêm túc.

– … (Buồn nôn?)

– Nam Tư Thiên, em muốn xin việc, không thể thất nghiệp mãi được.

Nghe qua, mặt anh tối lại. Xin việc? Cô cảm thấy anh rất nghèo sao? Nhưng mà, dùng cái đầu IQ cao ngất của mình mà nghĩ, Nam Tư Thiên tìm ra vấn đề rồi. Anh suy nghĩ một chút, lúc nhìn lên thấy Nại Nam Hy đang chăm chú nhìn mình, liền nở một nụ cười, đi đến ngồi xuống cạnh cô.

– Em vẫn muốn làm luật sư?

Cô gật đầu chắc chắn.

– Được, vậy chi bằng anh giúp em mở công ty tư nhân.

Cô lắc đầu.

– Vậy em muốn gì?

– Nam Tư Thiên, anh nhận em vào làm đi. Làm luật sư cho công ty anh.

Ba chữ anh có rồi bị Nam Tư Thiên nuốt vào trong bụng. Anh cười cười.

– Tốt, cứ quyết định vậy đi. Ngày mai đến phỏng vấn.

Nại Nam Hy gật đầu mỉm cười.

– Được, vậy em về trước nấu cơm đây.

Lúc Nại Nam Hy rời đi, trong phòng chỉ còn một mình Nam Tư Thiên.

Anh ngồi ngả lưng ra sau sô pha, trên người mặc một bộ âu phục màu đen truyền thống trang nhã, dáng ngồi tạo những nếp gấp có trật tự, phong thái ung dung ẩn hiện ý cười nồng đậm.

Dung mạo của người này, tuy bình thường đẹp đến ngây ngất, nhưng hiện tại, khuôn mặt anh tuấn mang theo tia tà mị của anh, lại khiến người người ta có cảm giác chói mắt, say đắm, chỉ hận không thể đem anh làm thịt.

Nại Nam Hy, ba chữ Nam Tư Thiên của em ngày hôm nay, ngày mai em sẽ phải trả giá.

Khóe môi Nam Tư Thiên cong lên, nhẹ nhàng mang theo ẩn ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.