Đọc truyện Nhãi Con FULL – Chương 72
Trong đại sảnh rộng lớn, đám người vây quanh tầng tầng lớp lớp, mới vừa nãy còn nóng lòng như muốn lật tung cả nóc nhà, nhưng sau khi Lục Tinh Hàn mở miệng thì trong phút chốc đã lặng ngắt như tờ.
Không phải là Hàn Hàn mềm mại đáng yêu vô hại sao?
Không phải là em trai cún con quốc dân luôn ngoan ngoãn cười ngọt ngào sao?
Sao bỗng dưng nâng tay là có thể khiến người ta gãy xương đứt gân, một ánh mắt, một câu nói tùy tiện đã làm cho đám truyền thông đang hăng máu gà, giờ đây lại không dám hó hé một tiếng nào.
“Được.” Tay Lục Tinh Hàn đặt trên vai Lâm Tri Vi, nhẹ nhàng che chở cô đi về phía trước: “Xem ra đều nghe hiểu cả rồi.”
Đám người trợn mắt há mồm, theo bản năng dạt sang hai bên, chừa một lối đi cho cậu.
Nhìn cậu đi xa, rốt cuộc cũng có phóng viên phản ứng kịp, kích động đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt cậu, tức giận kêu gào: “Lục Tinh Hàn! Cậu muốn đối đầu với truyền thông chúng tôi có phải không? Cậu còn chưa nổi tiếng đến mức ấy đâu! Tôi nói cho cậu biết, cậu tấn công thân thể của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều bị thương đây này! Mọi người…”
“Bị thương?” Lục Tinh Hàn thản nhiên quay đầu lại nhìn: “Có ư?”
Phóng viên phẫn nộ xắn tay áo lên để bộc lộ cánh tay đau muốn chết, anh ta còn nghĩ chắc đã gãy xương luôn rồi, nhưng vừa lộ ra thì bốn phía đều ồ lên, đừng nói là vết thương, ngay cả một vết đỏ hay trầy da cũng không có.
Anh ta không thể tin được, dùng tay ấn xuống một cái, lập tức đau đến mức ngã xuống tại chỗ, nhưng mà làn da vẫn hoàn hảo, không nhìn ra một chút bất thường nào.
Có điều trải qua một trận náo loạn này, càng lúc lại càng nhiều phóng viên đứng lên, nhanh nhạy nhận ra tin tức còn nổ tung hơn: Quan hệ của hai người này không đơn giản! Thiết lập tính cách của Lục Tinh Hàn có thể đang sụp đổ!
Bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội tuyệt vời này, nhanh chóng lao tới muốn chặn người lại.
Lâm Tri Vi nhìn thấy phía trước vất vả mới mở đường được mà giờ đây lại dần hẹp đi, câu hỏi mà bọn họ cao giọng kêu gào đã từ chuyện bằng cấp chuyển đến chuyện tình cảm cá nhân.
Móng tay của cô đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô tuyệt đối không thể liên lụy tới Lục Tinh Hàn trong lúc này, ngay trong giờ phút này.
Nếu bây giờ bị buộc phải công khai tình cảm trong lúc cô đang đầy tai tiếng, lửa sẽ cháy đến chỗ Lục Tinh Hàn, tất cả cố gắng và tương lai của cậu đều tan thành mây khói, không thể vươn lên được nữa.
Lâm Tri Vi bỗng đi nhanh hơn hai bước, tay Lục Tinh Hàn đang đặt trên vai cô vì bất ngờ nên buông ra.
Đợi cho tất cả ống kính đều chĩa về hướng cô, cô xoay người lại, khách sáo khẽ cúi người cảm ơn với Lục Tinh Hàn, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười xa cách: “Cảm ơn Tinh Hàn đã giúp chị giải vây, mọi người đều biết em rất lương thiện, nhưng bây giờ không đúng thời điểm, em cũng không cần phải tức giận chỉ vì một nhân viên công tác đâu.”
Cô nhấn mạnh hai cụm từ “không đúng thời điểm” và “nhân viên công tác”.
Nhiệt độ quanh người Lục Tinh Hàn nháy mắt đã tụt xuống điểm đóng băng, cậu nhìn chằm chằm vào cô, các ngón tay siết chặt đến trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Lâm Tri Vi lại lui dần từng bước, cách xa cậu hơn một chút, lúc chuẩn bị đơn độc đối đầu với phóng viên thì Lục Tinh Hàn lại sải bước về phía trước, ôm cô càng chặt hơn, không hề thu liễm, tựa như Sát Thần gạt hết tất cả những người đang chen chúc nhào lên, một giây cũng không ngừng, nhanh chóng đột phá vòng vây đi ra khỏi đại sảnh.
Xe bảo mẫu chờ ở bên ngoài đã mở cửa ra, cậu đẩy Lâm Tri Vi lên xe trước, sau đó lên xe, Viên Mạnh liều mạng chạy theo mới không bị bỏ lại.
Ống kính điên cuồng đuổi theo, gần như vói cả vào trong xe.
Lục Tinh Hàn vung tay, cửa xe “soạt” một tiếng đóng lại, ngăn cách mọi tiếng ồn bên ngoài.
“Đi!”
Tài xế sợ đến mức mặt mày trắng bệch, vội vàng lái xe.
Hai chiếc xe đằng sau chở những người khác trong đoàn đội cũng bám sát theo sau.
Trong gương chiếu hậu, phóng viên và fan chạy đuổi theo nhưng nhanh chóng bị bỏ xa, chỉ còn lại vài chấm nhỏ.
Lâm Tri Vi tựa vào cửa xe thở dốc, Lục Tinh Hàn vẫn ngồi yên không nhúc nhích như một bức tượng đá.
Còn Viên Mạnh thì đổ một thân mồ hôi lạnh, thở cũng không kịp thở đã vội lấy ba cái điện thoại ra, tranh thủ từng giây để gọi điện: “Dung Thụy! Dung Thụy! Nhanh lên! Lập tức đăng Weibo đi!”
Dung Thụy lớn tiếng đáp lại: “Được! Lương Thầm đang ở bên cạnh tôi, bọn tôi đăng cùng lúc luôn!”
Cùng thời gian, Dung Thụy đúng lúc đăng Weibo: “Vừa mới biết được tin tức, quỳ xuống cảm ơn anh Hàn đã nghĩa khí bảo vệ chị gái của tôi! Thật xin lỗi mọi người, chị của tôi không thích khoe khoang, vậy nên vẫn chưa từng công khai rằng Lâm Tri Vi là chị họ thân nhất tốt nhất của tôi! Lần này ra nước ngoài, tôi đã hết lời nhờ vả anh Hàn chăm sóc cho chị ấy, không ngờ trong lúc về nước chị tôi lại bị hắt nước bẩn, lại lần nữa quỳ xuống cảm ơn anh Hàn sẵn lòng giúp đỡ!”
Lương Thầm không cam lòng tụt hậu: “Bất ngờ nghe tin chị Tri Vi bị hắt nước bẩn, lúc xuống máy bay còn lọt vào trong đám đông quá khích.
Mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ, mong bạn bè truyền thông đừng tung tin đồn thất thiệt, giữ lại chút đường sống cho người khác và cũng là cho chính mình.
Còn nữa, năng lực và nhân phẩm của chị Tri Vi không cần phải nghi ngờ, cô ấy là chị gái của cả đoàn chúng tôi, chuyện hôm nay ở sân bay, cho dù là Tinh Hàn hay là tôi đều sẽ đưa ra lựa chọn như nhau cả.”
Hai cái Weibo vừa được đăng lên, bản thảo và thủy quân mà Viên Mạnh đã chuẩn bị từ trước cũng nhanh chóng leo lên hàng đầu.
“Dồn ép đến mức cún nhỏ có tính tình tốt nhất trong giới cũng phải nổi bão, truyền thông hơi quá đáng rồi đấy?”
“Việc truyền thông trong nước mất mặt còn ngại ít hay sao?”
“Cún nhỏ cũng biết tức giận! Người bên cạnh ngậm oan chịu nhục thì lập tức ra tay đầy trượng nghĩa!”
Về phần lời đồn ra tay đánh người khác bị thương thì không có ảnh chụp, không tin thì đi hỏi đi, ai có vết thương trên người cơ chứ?
Sau đó, Tạ Hàm cũng phách lối xuất hiện, thái độ vẫn giống vậy: “Em gái kết nghĩa của tôi chịu nỗi oan ức lớn như vậy, nếu tôi ở sân bay thì nói không chừng đã tức đến mức động tay đánh người.
Không nói lời vô nghĩa, cảm ơn em trai Tinh Hàn đã kiên cường giúp đỡ, không uổng công chúng ta cùng tham gia lễ trao giải điện ảnh, sau này chị sẽ mời cậu ăn một bữa cơm!”
Hướng gió của đề tài xoay chuyển trong phút chốc, toàn bộ đều chĩa mũi nhọn về hướng khác.
Hơn nữa Lâm Tri Vi đã chủ động vạch rõ giới hạn ở hiện trường và nỗ lực tẩy trắng của fan đã làm giảm bớt phản ứng của mọi người đối với chuyện Lục Tinh Hàn ở sân bay, tạo nên nhiều lớp vỏ bọc đúng tình hợp lý cho mọi chuyện, thậm chí còn khoác thêm một vỏ bọc nhân phẩm.
Nhìn thấy một đợt phong ba nguy hiểm được đè xuống thành công, Viên Mạnh cảm thấy như chết đi sống lại một lần, tê liệt ngã xuống ghế ngồi giống như một đống bùn.
May mắn anh ta đã sớm có dự cảm! May mắn anh ta đã ra tay trước một bước! Bởi vì biến cố này xảy ra quá nhanh, lại không thể khống chế được sự nóng nảy của Lục Tinh Hàn, may mắn là đã đáp trả đúng lúc, nếu không một khi làm lớn chuyện lên thì chẳng ai có được kết cục tốt cả.
Lục Tinh Hàn mới mười tám tuổi, Lâm Tri Vi thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, lại còn là chị gái lớn hơn năm tuổi.
Nếu tùy tiện công khai, tương lai của hai người đều sẽ kết thúc.
Nhưng dựa vào đâu mà phải kết thúc, rõ ràng là bọn họ nên đi trên một con đường tốt hơn và xa hơn, nên đứng ở nơi cao nhất để đón nhận những lời chúc phúc!
Viên Mạnh siết chặt nắm tay, anh ta dù có liều chết cũng sẽ không để cho hai người này bị dồn ép đến bước đường cùng!
Lục Tinh Hàn cuối cùng cũng ngước đôi mắt đỏ ngầu lên: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Viên Mạnh hít sâu một hơi: “Lo lắng của cậu là đúng, “xuất thân chính quy” là một vỏ bọc, nhưng lúc ấy chúng tôi đâu thể nào nghĩ nhiều như vậy chỉ với bốn chữ này chứ?”
Anh ta trừng mắt: “Chỉ kém năm phút thôi, năm phút sau khi khóa điện thoại, trên mạng xuất hiện ngòi nổ đầu tiên, từ xuất thân chính quy nhảy đến tốt nghiệp trường đại học danh tiếng và du học trở về.
Rồi sau đó dùng xuất thân chính quy để làm nóng hai ngày, chờ cho chúng ta lên máy bay mới tung trọng điểm ra!”
Nếu chỉ là “trường đại học danh tiếng” hay “du học”, đương nhiên bọn họ có thể đáp trả lại.
Nhưng chỉ đơn giản như “xuất thân chính quy”, nếu không phải đã thật sự phát sinh thì anh ta cũng không ngờ rằng đằng sau đó lại là ẩn chứa một quả bom lớn như làm giả bằng cấp.
“Được rồi.” Lục Tinh Hàn khàn giọng cắt lời, góc nghiêng khuôn mặt sắc bén như lưỡi dao: “Mấy chuyện tôi muốn anh chuẩn bị thì sao?”
Viên Mạnh gõ máy tính: “Ngay bây giờ đây! Đang chuyển đi! Hơn 60% rồi!”
Thứ được gửi đến là vài đoạn video tư liệu đã được nén lại.
Lục Tinh Hàn ngửa đầu, tựa lưng vào ghế dựa, nhắm hai mắt lại, ngón tay buông ra rồi lại siết chặt, có chút run rẩy khó nhìn ra ở trên cổ tay.
Lâm Tri Vi rũ mắt xuống, kinh ngạc nhìn tay cậu.
Sau khi lên xe, cậu vẫn chưa nói câu nào với cô.
Cô biết mình phải bình tĩnh, phải giải quyết vấn đề từng bước một, cũng biết tuy rằng đã hao tổn nhưng cậu đã sớm có chuẩn bị từ trước, sẽ không hoàn toàn bị động.
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ của cậu như vậy vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu đến muốn khóc.
Lúc ở sân bay gấp rút nói những lời như thế, chắc chắn đã xúc phạm đến Lục Tinh Hàn.
Khi đó cậu nhất định là không hề sợ hãi chút nào, không sợ công khai, không sợ vỡ thiết lập tính cách, không sợ mất đi tương lai.
Cậu chỉ sợ cô bị thương mà thôi.
Lâm Tri Vi không mở lời, mắt đỏ hồng nhìn cảnh đường phố lướt qua thật nhanh, gạt bỏ hết mọi tạp niệm, suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì, xem nhẹ sự lạnh lùng của Lục Tinh Hàn.
Hai bàn tay đang vần vò nhau đột nhiên bị cậu nắm lấy.
Cô quay đầu lại.
Lục Tinh Hàn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt cắt thịt khoét xương, trong cổ họng toàn là cát sạn: “Vi Vi, đây là lần cuối cùng, về sau bất kể là tình huống nào thì đều có em chịu trách nhiệm, không cho phép chị đẩy em ra nữa, cũng không được xem em như người xa lạ.”
“Chị…”
“Em biết chị tốt với em, sợ em bị liên lụy.” Cậu trông rất bình tĩnh: “Nhưng em không thể chịu nổi.” Cậu kéo cô lại gần hơn, giam cô lại trong vòng tay của mình rồi xem Viên Mạnh như người trong suốt, cúi đầu hôn lên khóe mắt ươn ướt của cô: “Gặp chuyện gì phiền phức thì chị chỉ cần chú ý bảo vệ bản thân là được, những chuyện khác cứ giao cho em.”
Viên Mạnh miệt mài gõ máy tính, đúng lúc khẽ hô một tiếng: “Được rồi!”
Có tổng cộng ba đoạn video trong tệp nén vừa được gửi qua.
Viên Mạnh lần lượt bấm mở từng đoạn video
Đoạn video đầu tiên, địa điểm quay lén là hầm đỗ xe, tên tuổi lớn mới nổi Trần Lệnh Nghi uyển chuyển như rắn nước trên người một gã đàn ông trung niên, tuy rằng không nghe được âm thanh nhưng hình ảnh rất rõ ràng.
Người đàn ông kia là một đạo diễn lớn tuyến đầu, trước giờ vẫn nổi tiếng là yêu vợ, năm ngoái Trần Lệnh Nghi từng hợp tác với ông ta.
Đoạn video thứ hai vẫn là quay lén ở bên trong một cánh cửa khép hờ, Trần Lệnh Nghi trông có vẻ trẻ hơn không ít, thời gian quay rõ ràng là từ rất sớm, bà ta đang khoanh tay, cất giọng the thé chỉ trích và uy hiếp một ai đó: “Ai bảo cô không có bản lĩnh lại còn không biết nghe lời chứ?”, “Dễ lăn lộn trong cái vòng này vậy sao? Cô muốn trốn khỏi tay tôi đi ăn máng khác ư? Đừng có nằm mơ!”, “Không cần thanh danh nữa hả? Cô còn ép nữa, đừng trách tôi không khách khí với cô”…
Đoạn thứ ba là do một cô gái tự quay.
Viên Mạnh chỉ vào màn hình: “Cô Tiểu Lâm, cô nhớ cô ấy không?”
Lâm Tri Vi cẩn thận nhìn, sau đó lộ vẻ sợ hãi hoảng hốt: “Nếu như tôi không nhận sai thì không phải cô ấy… Đã tự sát rồi sao?”
“Đúng, là cô ấy.” Viên Mạnh gật đầu: “Ba năm trước, vừa vặn là không bao lâu trước khi cô gia nhập vào phòng làm việc, việc cô gái này tự sát vì chứng uất ức đã gây huyên náo rất lớn trên mạng, nhưng sau đó không hiểu sao lại không giải quyết được gì.”
Anh ta liếc mắt nhìn Lục Tinh Hàn một chút: “Lúc đầu khi Tinh Hàn bắt tay vào giải quyết chuyện Trần Lệnh Nghi đã không tiếc tiền của và sức lực để đào sâu vào đó, khi ấy tôi còn cảm thấy cậu ấy đang chuyện bé xé ra to.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì làm quá đúng rồi, lúc đó Trần Lệnh Nghi không phòng bị nên chúng ta mới có cơ hội tra ra chuyện lớn này.
Cô gái này trước khi chết cũng từng làm trợ lý stylist cho phòng làm việc của các cô.”
Lâm Tri Vi vội vàng xoay máy tính lại, Lục Tinh Hàn ôm cô, vỗ về trên lưng cô một chút.
Trong video, trạng thái của cô gái rất kém, đi lại rất lâu mới ngồi xuống, chậm rãi đối mặt nói chuyện với màn ảnh, giọng nói tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn rất giống với giọng của người bị uy hiếp trong đoạn video thứ hai.
Tinh thần của cô ấy hơi hốt hoảng, cầm thuốc ngủ trong tay, kể lại những chuyện mình đã trải qua trong một năm ở phòng làm việc của Trần Lệnh Nghi một cách đứt quãng.
Bởi vì là sinh viên mới tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm và không đủ năng lực, sau khi ký hợp đồng đã nhanh chóng bị Trần Lệnh Nghi yêu cầu tăng ca liên tục, sau đó vì gương mặt cô ấy khá xinh đẹp mà bị yêu cầu một cách mập mờ, buộc cô ấy phải dẫn khách hàng đi du lịch sau khi kết thúc công việc.
Cô ấy đã từ chối nhiều lần, cho đến khi làm một nhà đầu tư bẽ mặt ngay tại chỗ nhưng bị Trần Lệnh Nghi che giấu, sau đó cô ấy muốn đi ăn máng khác, nhưng Trần Lệnh Nghi lo cô ấy đi ra ngoài nói lung tung, vì thế nên đã phá hỏng thanh danh của cô ấy, cũng ngụy tạo bằng cấp giả, công bố với người trong giới rằng cô ấy là kẻ lừa đảo.
Rời khỏi phòng làm việc, cô ấy bị mọi người trong giới đối xử lạnh nhạt, bạn trai vì tin vào lời đồn cô ấy bị quy tắc ngầm mà chia tay, sau đó cô ấy bị mắc chứng uất ức nghiêm trọng.
Cuối cùng cô ấy nói, nếu tương lai có một ai đó có thể dùng video của cô ấy để làm sáng tỏ tội ác của Trần Lệnh Nghi, cô ấy sẽ vô cùng biết ơn.
Còn cô ấy vẫn rất hối tiếc vì đã không thể làm lung lay được chỗ dựa đằng sau Trần Lệnh Nghi, chỉ có thể chờ đợi ở nơi địa ngục.
Lâm Tri Vi đè vào máy tính, video đã phát lại lần thứ hai nhưng cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Viên Mạnh thổn thức không thôi: “Cha mẹ của cô ấy và dư luận trên mạng đã sớm bị Trần Lệnh Nghi và ông đạo diễn kia vung tiền xử lý, chúng tôi âm thầm tìm chứng cứ, trăm đắng nghìn cay mới đào ra được đoạn video này từ tay chị gái của cô ấy.”
Đôi mắt của anh ta ươn ướt, nghĩ lại mà hoảng sợ trong lòng: “Cô Tiểu Lâm, cô đã đứng bên bờ vực thẳm suốt ba năm đấy.”
Ngay cả Hà Vãn và phân đội nhỏ, e rằng vì đã đi theo cô nên mới có thể yên ổn tới tận hôm nay.
Trái tim Lâm Tri Vi nhảy loạn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bên trong xe yên tĩnh một lát, Lục Tinh Hàn mở lời: “Anh Viên, nghe được trọng điểm không?”
Viên Mạnh lập tức nghiêm túc: “Cô ấy nói, Trần Lệnh Nghi làm giả bằng cấp để phá hủy thanh danh của cô ấy, xem ra là thủ đoạn thường dùng.”
Lục Tinh Hàn khẽ gật đầu: “Lập tức chỉnh sửa mấy chuyện này cho tốt rồi đăng lên đi, lần này phải khiến cho Trần Lệnh Nghi chết hẳn.”
Vẻ mặt cậu lạnh lẽo, ôm Lâm Tri Vi vào trước ngực tựa như ôm ấy một thứ trân bảo.
Cảm xúc bị cô kích thích ở sân bay rốt cuộc cũng dịu xuống một chút.
Vẻ hùng hổ ban nãy đã biến thành tự trách.
Nếu cậu có thể nhìn thấu được thủ đoạn này của Trần Lệnh Nghi sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Nếu cậu có thể lấy được mấy đoạn video này sớm hơn một chút, rồi đăng chúng lên trước khi ra sân bay thì tốt rồi.
Chỉ kém vài phút mà thôi, nhưng chỉ vì vài phút này mà đã khiến cô nhận hết tổn thương.
Mà cậu lại hoàn toàn không biết những điều mà cậu đã làm có đủ để bù đắp hay không.