Nhãi Con

Chương 32


Đọc truyện Nhãi Con FULL – Chương 32


Lần thứ hai cậu gọi cô là cô gái nhỏ, quá… Quá đáng!
Lâm Tri Vi bị cậu ôm chặt, người cô vẫn còn đau nhức, cô không có sức để tránh thoát, mặc kệ làn gió nóng nhẹ nhàng sấy khô mái tóc dài.

Tiếng ong ong làm cho lòng cô rất loạn, tay cậu còn không ngoan ngoãn, không xoa đầu lại xoa vai cô, không chịu yên ổn một giây nào.

Cô tránh không được nên vô cùng tức giận.
Vì quá tức giận, hai má trắng nõn của cô đang phồng lên từ lúc nào không hay.

Từ góc nhìn của Lục Tinh Hàn, giống như có một chiếc bánh bao tròn đang nhét bên trong vậy, cậu không kìm được duỗi ngón tay ra, khẽ chọc một cái vào đó.
Chiếc bánh bao nhỏ nhanh chóng xẹp xuống rồi xì hơi.

Không những như vậy mà chỗ đó còn nhanh chóng ửng đỏ lên.
Yêu thương trong mắt của Lục Tinh Hàn sắp hóa thành những trái tim, rơi lộp bộp xuống dưới, sao Tri Vi lại đáng yêu như vậy chứ…!
Đáng yêu đến mức cậu muốn để trong lòng bàn tay rồi hôn một cái.

Nếu có một ngày, cậu có thể gỡ chiếc mặt nạ trưởng thành nghiêm túc xuống, để lộ ra tâm tư mềm yếu mà cậu đã giấu kín tận sâu bên trong trái tim ra từng chút một, khiến cô đỏ mặt, rạo rực, làm nũng, ỷ lại vào cậu thì cho dù cô thỉnh thoảng tức giận một chút, cậu cũng có thể giả vờ đáng yêu, dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ suy nghĩ linh tinh một chút như vậy, mà trái tim của Lục Tinh Hàn đã đầy ắp đến mức muốn nổ tung.

Lâm Tri Vi sắp bị máy sấy nướng chín, cô nóng chảy cả mồ hôi, thấy tóc mình đã gần khô, cô vô tình đẩy tay cậu ra, bò xuống khỏi ghế sô pha nhanh chóng chạy lên giường, chui vào trong chăn, đắp chăn thật chặt, cố gắng giơ một ngón tay ra, chỉ về phía phòng tắm: “Gần nửa đêm rồi, em mau tắm rửa đi.”
Nếu cô không ngoan ngoãn đi ngủ, không biết còn chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra…
Lục Tinh Hàn cất máy sấy, nhìn cô mỉm cười bất đắc dĩ, cậu tắt đèn trên trần, chỉ để lại một chiếc đèn ở cửa: “Được, chị buồn ngủ rồi thì ngủ đi, không buồn ngủ thì chờ em.”
Âm thanh trầm thấp, lại còn hơi khàn khàn, thêm không gian xung quanh mịt mờ khiến cô có cảm giác như móng vuốt của con mèo con đang cào cào lỗ tai cô.

Ngứa chết mất!
Lâm Tri Vi không nhịn được co rụt lại xuống dưới, chỉ để đuôi tóc thò ra bên ngoài.
Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cô đã trở lại trạng thái an toàn ổn định, được tắm nước nóng, nằm trong chăn ấm, tâm trạng tiêu cực gần như đã biến mất hết.


Hình ảnh ẩn hiện trước mắt cô không phải là cảnh tượng nguy hiểm, cô trở về từ cõi chết mà là động tác Lục Tình Hàn bóp chặt yết hầu của gã kia, hai mắt cậu đầy tơ máu, cả lúc ôm cô lên, cả người cậu nóng rực, cứng đờ.
Trong chiếc chăn ấm áp đen đặc không chút ánh sáng, chỉ có một mình cô ở đây, không còn ai khác nữa, cô cũng không sợ ai biết, để mặc mình miệng đắng lưỡi khô, để tiếng tim đập dữ dội vang lên bên tai.
Lâm Tri Vi nắm chặt ga giường, cô hơi hoang mang, không biết nên làm thế nào.
Không hiểu tại sao cô lại bắt đầu tự tức giận với bản thân mình, không khí trong chăn không đủ, hô hấp không thoải mái nhưng cô cũng không chịu ra ngoài, cố kìm nén để bên dưới chăn phồng lên một cái bọc nhỏ.
Lúc Lục Tinh Hàn đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, để giữ mặt mũi cho Lâm Tri Vi cậu cố gắng không cười ra tiếng.

Cậu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, cầm một góc chăn nhẹ nhàng vén lên, thân thể mềm mại đang cuộn tròn thành một cục bên dưới lập tức cứng đờ.

Lâm Tri Vi sắp không hít thở nổi nữa, cô tắm rửa ít nhất cũng phải nửa tiếng mà sao Lục Tinh Hàn chỉ mất có mấy phút? Nhanh như vậy sao?
Cô mới suy nghĩ được một nửa, vẫn chưa kết thúc, không thể cho cô thêm một chút thời gian nữa sao?
“Em vén chăn của chị làm gì, chị, chị, chị muốn đi ngủ!” Cho dù thế nào, cô cũng phải bình tĩnh trước mới được.

Lâm Tri Vi phản ứng rất nhanh, kiên trì muốn tiếp tục giữ gìn hình ảnh của một người chị gái.

Cô khó khăn lắm cô mới trưng ra được một ánh mắt khó chịu nhưng Lục Tinh Hàn hoàn toàn không cho cô thời gian để điều chỉnh cảm xúc, cậu vươn tay ra, vòng qua nách cô kéo lên đặt lại đầu cô ngay ngắn ở trên gối.
Lâm Tri Vi trơ mắt nhìn một giọt nước từ cánh tay đầy cơ bắp của cậu lăn xuống cổ tay, trượt qua ngón tay, thấm vào chiếc áo ngủ mỏng manh của cô.

Lạnh thật.

Cô nuốt nước miếng, không kìm được ngẩng đầu lên.

Lục Tinh Hàn cúi người xuống, bên dưới cậu mặc một cái quần đùi dài đến đầu gối, bên trên để trần.

Ánh sáng mờ mờ chiếu vào làn da trắng bóc, cơ bắp tuyệt đẹp của cậu, phủ lên đó màu mật ong nhàn nhạt.

Những giọt nước liên tiếp lăn xuống, có những giọt lăn theo đường nhân ngư mới hình thành đi xuống sâu phía dưới.
Hai mắt của Lâm Tri Vi sắp sung huyết tới nơi, cô không dùng tay mà nhấc chân đá nhẹ lên trên đầu gối của cậu: “Mặc quần áo vào!”

Sói con, vừa mới ra mắt chưa được mấy tháng mà cơ thể cũng đã luyện tập ra hình ra dáng như vậy, rõ ràng cậu đang cố tình khoe cho cô thấy.
Mặt dày thật!
Lâm Tri Vi thầm nhớ lại toàn bộ những lời đã dạy bảo cậu từ nhỏ cho tới lớn nhưng ánh mắt cô lại không chịu khống chế, liếc nhìn về phần eo bụng và xương quai xanh của cậu.
Lục Tinh Hàn cười không xấu hổ, cậu tùy tiện lau nước trên người rồi mặc một chiếc áo ngắn tay to rộng vào người.

Cậu khoanh tay trước ngực, bắt đầu nghiêm túc đánh giá căn chung cư khoảng bốn mươi mét vuông này.
Lâm Tri Vi cảnh giác: “Em đang nghĩ cái gì đấy?”
“Em đang nghĩ nên ngủ thế nào.”
“Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ thôi!”
“Không được, không thể đơn giản vậy được, em phải nằm ngủ bên cạnh chị.”
Hai mắt Lâm Tri Vi trợn trừng, Lục Tinh Hàn đã nói là làm.

Ngay lập tức kéo chiếc sô pha nặng trịch cạnh tường tới gần vị trí mép giường, giường hơi thấp trong khi sô pha lại hơi cao, hai cái để chung một chỗ không ngờ lại gần như bằng nhau.
Lục Tinh Hàn rất mãn nguyện, cậu ném gối lên ghế, thân hình dài rộng ngã xuống dưới, hai ba bước đã nằm xong.

Cậu quay đầu mỉm cười ngọt ngào với Lâm Tri Vi.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau không tới một cánh tay, Lâm Tri Vi vừa định giơ tay đuổi cậu đi thì lông mi cậu khẽ run rẩy, cậu nói nhỏ: “Tri Vi, chị đừng đuổi em, cứ ngủ vậy đi, nếu cách chị xa quá trong lòng em không yên tâm.”
Cậu bình tĩnh nhìn cô, thôi không cười nữa: “Em cũng rất hoảng sợ.”
Đêm rất yên tĩnh.
Một hai giờ lúc rạng sáng, bên ngoài cửa sổ không có một chút âm thanh nào.
Trái tim Lâm Tri Vi bị những lời này vặn xoắn tới mức đau đớn, tay chân cô tê dại, khóe mắt cũng cay cay.
Lục Tinh Hàn vuốt góc chăn của cô rồi nhấc ra một khe hở nhỏ, năn nỉ cô: “Tri Vi, chị đưa tay ra được không, em có cái này cho chị.”
“Cái gì…!Đồ vật gì?”
“Chị cứ đưa tay ra đi.”
Lâm Tri Vi mím môi, đầu ngón tay lộ ra từ kẽ hở.
Lục Tinh Hàn nghiêng người đối mặt với cô chăm chú nhìn đầu ngón tay trắng bóc của cô.


Cậu thò tay ra nắm lấy, tiện đà cho vào trong chăn, nắm chặt tay của cô trong lòng bàn tay mình.
Lâm Tri Vi định rút tay về nhưng không có tác dụng, cô hỏi bằng giọng mũi: “Đồ đâu?”
Cậu lắc lắc cổ tay mình, lừa được cô thành công, cậu cười đắc ý: “Chính là em đấy.”
Ai… Ai muốn em chứ!
“Đừng đi, đừng đi, để em nắm một lát, Tri Vi, em sợ lắm, thật sự đấy.”
Lâm Tri Vi trừng mắt nhìn cậu nhưng cảm giác an toàn mãnh liệt khi cậu nắm tay lan truyền ra xung quanh, cô thoải mái tới mức lười biếng, không muốn cử động.

Bàn tay cũng ngoan ngoãn, không rút ra nữa.
Cô cọ cọ lỗ tai đang đỏ lên của mình vào gối, nhỏ giọng nói: “Về sau, không được bất chấp tất cả, liều mạng như vậy nữa.

Đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi bản thân phải gánh chịu hậu quả.”
Lục Tinh Hàn lặng lẽ kéo gần khoảng cách với cô, giọng nói cũng gần sát bên tai cô: “Tất cả mọi thứ của em đều là của chị, kể cả tính mạng này cũng là để hy sinh cho chị.”
“Nhưng mà.” Cậu thấp giọng: “Những chuyện không hay thế này về sau sẽ không xảy ra nữa, em bảo đảm.”
“…! Em đừng quên mình là người của công chúng, em ăn nói tùy hứng như vậy, em không quan tâm chút gì tới tiền đồ tương lai của mình sao? Em có muốn nổi tiếng không?”
Lục Tinh Hàn đau lòng dụi vào mu bàn tay của cô, năm ngón tay không kìm được đan vào năm ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Lần đầu tiên có hành động như vậy, cổ họng cậu hơi chuyển động, cậu phải cố gắng nén lại xúc động muốn ôm cô vào lòng: “… Tri Vi, em vào giới giải trí là để gặp chị nhiều hơn.

Chỉ cần sớm tối được ở bên nhau, có nổi tiếng hay không em cũng không quan tâm.

Mãi tới buổi tối… Em nói thật với chị, em mới suy nghĩ đến chuyện muốn nổi tiếng.

Em suy nghĩ rất đơn giản, em muốn kiếm được nhiều tiền, trở thành một người trưởng thành có năng lực, có đủ tư cách để có được chị.”
“Nhưng hôm nay.” Cậu kéo tay cô tới để lên môi mình rồi nhắm mắt lại: “Cuối cùng em cũng hiểu, chỉ biết kiếm tiền thôi là chưa đủ, nhất định phải nổi tiếng.”
Lâm Tri Vi ngẩn người nhìn cậu.
Cậu mỉm cười, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Em muốn nổi tiếng trong giới này, có địa vị không thể lung lay được để mọi người đều biết chị là của em.

Cho dù chị đi đâu cũng được người khác tôn trọng, không ai dám làm gì chị nữa.”
Những gì cậu thiếu niên nói ra vừa thẳng thắn lại vừa ngốc nghếch, vừa muốn biến cô thành của mình lại vừa muốn làm chỗ dựa cho cô.
Cả hai đều không phải là mong muốn của Lâm Tri Vi, nhưng tình cảm sâu nặng ẩn chứa trong lời nói này đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất tận sâu trong lòng cô.
Được người khác bảo vệ, không màng tới tất cả, tình cảm chân thành này ai không bị hấp dẫn chứ.

Lâm Tri Vi quay đầu, vùi mặt vào chiếc gối mềm xốp, cô lau vội đi giọt nước mắt vừa ứa ra nhưng một giọt khác lại lăn xuống.
Phòng lũy mà cô cố gắng dựng lên hình như chỉ là tờ giấy, ở trước mặt Lục Tinh Hàn, cô dễ dàng bị cậu đánh bại đến không còn manh giáp.
“Lần trước chị đã nói rồi.” Cô cố gắng bám lấy cành cây cuối cùng bên cạnh dòng sông, dùng hết sức giãy dụa, cô không muốn để mình rơi xuống như vậy: “Chị sẽ không yêu em.”
Lục Tinh Hàn chậm chạp “Vâng” một tiếng: “Thời gian vẫn còn dài, em đáng yêu như vậy, nói không chừng sáng mai tỉnh lại, chị đã yêu em một chút rồi.”
“…!Mặt dày không biết xấu hổ.”
Cậu nhăn khuôn mặt xinh đẹp của mình lại: “Mặt em đâu có dày đâu, làn da rất mỏng, hơn nữa em cũng có răng.” Nói xong cậu nhe răng cười: “Tri Vi, chị xem đi, siêu trắng siêu đều luôn.”
Cậu luôn có cách để ứng phó với cô.
Lâm Tri Vi khịt mũi, cô rút tay ra xoay người lại , quay lưng về phía cậu, cố gắng xoa mắt.
“Tri Vi…” Giọng của cậu lại trở nên ngọt ngào: “Chị đừng không để ý tới em mà, nói chuyện với em đi mà.”
“Không nói.”
Lục Tinh Hàn giống như miếng keo dán dính lên người cô: “Chị muốn ngủ rồi sao?”
“Đi ngủ đi!”
Ba giây sau: “Tri Vi, chị ngủ rồi sao?”
Cô không hé răng.
Cách năm giây nữa: “Ngủ thật rồi sao?”
Cô vẫn không hé răng.
Lại thêm mười giây, giọng nói của cậu có cảm giác vô cùng mất mát: “… Tri Vi ngủ rồi, chị không thương em nữa.”
Lâm Tri Vi đập giường: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Mái tóc mượt mà của Lục Tinh Hàn chọc cô một chút, cánh tay thử vòng lên thăm dò: “Chị không ngủ được phải không?” Âm cuối của cậu điệu chảy nước: “Vậy em hát cho chị nghe, để dỗ chị ngủ nhé.”
“Em nhìn xem đã mấy giờ rồi, không nghe.”
“Không sao, em hát nhỏ một chút.” Không biết từ khi nào cậu đã dịch người từ sofa tới trên giường, cách chăn của cô rất gần, nhẹ nhàng cất lời: “Nụ cười của người làm trái tim tôi điên đảo….”
Lâm Tri Vi che lỗ tai: “Không hay.”
Bài tình ca quyến rũ người khác như vậy, kết hợp với giọng của cậu cô nghe giữa đêm khuya thì còn có thể ngủ được nữa sao?
Lục Tinh Hàn lập tức sửa sang bài khác: “Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, mở cửa nhanh nào, em muốn vào trong…”
Rõ ràng là nhạc thiếu nhi, tại sao qua miệng cậu lại trở nên xấu xa như vậy chứ.
“Đừng hát nữa, chị buồn ngủ rồi.”
Lục Tinh Hàn nhân cơ hội ôm lấy eo cô, thở dài hạnh phúc: “Cứ ngủ vậy đi.”
Đầu óc Lâm Tri Vi mơ màng, hai người chỉ cách nhau cái chăn bông, như vậy có khác gì chung chăn chung gối với cô không? Có thể đừng ôm cô chặt như vậy được không, để cô còn thở với chứ!
“Em…”
“Tri Vi, chị có nhớ không, em đã từng nói muốn bảo vệ chị, một tấc cũng không rời.” Lục Tinh Hàn xấu xa ôm chặt cô trong lòng mình, nhắm mắt lại: “Chỉ có gần nhau như vậy, mới là một tấc cũng không rời.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.