Nhãi Con

Chương 28


Đọc truyện Nhãi Con FULL – Chương 28


Trời còn chưa sáng nhưng Lâm Tri Vi đã bị sếp thúc giục liên tục muốn cô nhanh chóng chuẩn bị cho tập ba của chương trình giải trí, giống như sợ cô không nghe lời rồi chạy mất.
Cô đi tới studio sớm hơn hai tiếng so với thời gian làm việc, những người khác trong đội stylist cũng lần lượt vào chỗ ngồi, mấy ngày nay mọi người đều phải tăng ca liên tục, rồi chia nhau liên lạc với các nhà tài trợ quần áo và trang sức.
Từ khi tập đầu tiên của “Đêm nay không ngủ” được phát sóng, chủ đề thảo luận liên tục tăng cao, tỷ lệ người xem lại trực tiếp phá kỷ lục, lượt xem cũng không ngừng tăng lên.

Nhóm nhạc nam, đứng đầu là Lục Tinh Hàn, lượng fan tăng lên chóng mặt.

Cho dù mấy giờ lướt weibo, hơn một nửa là những chị gái fan cuồng kêu gào ầm ĩ, không ngừng đòi liếm màn hình.
Nam sắc mê hoặc người…
Huống chi bọn họ không nhuộm tóc, không xỏ lỗ tai, không trang điểm đậm, đều là những thiếu niên mơn mởn tràn đầy sức sống.
Làn sóng dư luận liền bùng nổ, đồng thời sự chú ý được tăng vọt.

Địa điểm lần này được chọn là thành phố tuyến một, nơi tổ chức trò chơi hoàn toàn sạch sẽ không hề bẩn thỉu, yêu cầu chất lượng tạo hình theo nước đẩy thuyền mà cao hơn.
Hai ngày sau mọi người bắt đầu xuất phát, cùng ngày Lâm Tri Vi dẫn người đến giải trí Tinh Hỏa, cùng hợp tác với nhóm nhạc nam làm nhiệm vụ phụ – tạo hình ở sân bay.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn bình thản nhìn sang, Dung Thụy cùng Lương Thầm tự động tìm chỗ ngồi khác, còn cậu thì ngoan ngoãn ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Tri Vi, sắc mặt hồng hào, giọng nói hoạt bát kéo dài: “Tri Vi, buổi sáng hôm đó chị không gọi em mà đã đi rồi.”
Nội dung thì có cảm giác mất mát nhưng tại sao giọng nói lại lộ ra sự vui vẻ như vậy?
Lâm Tri Vi không hiểu sao lại cảm thấy là lạ, nhưng cảm thấy mất mặt nên không muốn hỏi, cô khẽ ho một tiếng, cô nắm cằm cậu quay ra chỗ khác rồi chỉnh lại tóc: “Nói chuyện ít thôi!”
Ngược lại Lục Tinh Hàn rất nghe lời, cậu không nói chuyện nữa, có thể thông qua tấm gương nhìn thấy cậu đang tủm tỉm cười nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, con mắt đen nhánh, đôi môi ửng hồng, làn da trắng nõn được phản chiếu nhờ ánh đèn.
Làm như dễ nhìn lắm đấy!
Lâm Tri Vi buồn bực đến mức muốn mắng người, nhếch môi cố ý không thèm để ý đến cậu.
Buổi trưa máy bay mới cất cánh, đoàn đội của Lâm Tri Vi cũng đồng hành với người của giải trí Tinh Hỏa, đây là thứ ba cô làm việc chung tổ với họ, cuối cùng cô cũng thấy được sân bay đang chật kín người.
Hà Vãn chen đến bên cạnh cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tinh Hàn được trợ lý che chở đang chậm chạp đi chào hỏi những người hâm mộ, vậy mà cậu vẫn không quên nhìn ngó xung quanh, cô ấy không khỏi cảm khái: “Xem ra lại nổi tiếng nữa rồi, chúng ta cũng coi như chứng kiến toàn bộ quá trình nam thần quốc dân tương lai sinh ra.”
Từ sau sự việc đi xem mắt với Tần Nhiên, Lâm Tri Vi và Hà Vãn cũng ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng lúc này cô ấy chủ động lại gần, Lâm Tri Vi cũng tự nhiên cởi bỏ khúc mắc, không so đo nhắc đến việc trước đây.
Vất vả mới lên được máy bay thì lại phát hiện bên trong vẫn còn ẩn nấp một số người hâm mộ đang vụng trộm chụp ảnh.

Viên Mạnh không dám hành động tùy tiện, anh ta bắt ba người nhóm nhạc nam ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở hàng ghế trước, không cho phép họ lộn xộn.
Dung Thụy ngồi sát bên cạnh Lục Tinh Hàn, thấy hôm nay tâm trạng của cậu đặc biệt tốt, so với dáng vẻ uống rượu ngày hôm qua giống như hai người khác nhau, cậu ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Anh, chẳng lẽ anh đã bắt chị Tri Vi đến tay rồi à?”
Lục Tinh Hàn không thèm quan tâm cậu ta.
“Hay là… Ôm?”
Vẫn không thèm quan tâm.
“Sẽ không phải là hôn… Hôn rồi chứ!”
“Tự động cất những ý nghĩ kia của cậu đi, cẩn thận tôi đánh cậu đấy.” Lục Tinh Hàn liếc mắt nhìn cậu ta, khẽ ho một tiếng, vô cùng trân trọng lấy ra một vật nhỏ từ trong túi ra, chậm rãi đeo vào cổ tay, giống như cố ý mà giơ tay lên để cho cậu ta xem.
Dung Thụy nhìn chăm chú, hai mắt trợn tròn hoảng sợ, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, dây buộc tóc hình dâu tây nhỏ? Cái quỷ gì đây?
Trước khi máy bay cất cánh, Lâm Tri Vi muốn buộc tóc lên, theo thói quen tìm kiếm trong túi, mới nhớ ra dây buộc tóc hình dâu tây không biết bị cô vứt ở chỗ nào nên đành phải mượn dây buộc tóc màu đen của Hà Vãn.
Lúc chuẩn bị tắt máy thấy có thì thấy tin nhắn trong nhóm Wechat, là người của tổ tiết mục gửi đến danh sách khách mời tham dự lần này.

Cô chỉ định nhìn thoáng qua định nhớ sơ qua một lượt nhưng không nghĩ nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.


Sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức, cô nhìn sang Hà Vãn, nhíu mày lại rồi tắt màn hình.
Hà Vãn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Tri Vi không nói nên lời.
Hà Vãn càng ngày càng tò mò, quấn lấy cô để hỏi.
Nhóm Wechat này là do người của đội stylist kéo cô vào, nếu như cô không nói thì Hà Vãn phải đến tận địa điểm ghi hình mới biết, Lâm Tri Vi do dự hai giây, cảm thấy để cho Hà Vãn chuẩn bị tâm lý trước.
Cô xoắn xuýt nắm chặt điện thoại trong tay: “… Trần Từ cùng bạn gái của anh ta cũng tham gia chương trình, là cặp đôi khách mời.”
Trần Từ chính là người lúc trước đã vứt bỏ Hà Vãn, gã quay qua làm quen với cô gái trẻ khác, chính là một nữ minh tinh đang nổi tiếng đã khiến cho Hà Vãn căm thù mấy chàng trai trẻ đến tận xương tủy.
Lúc trước gã miễn cưỡng mới giữ được vị trí minh tinh hạng năm sáu, nhưng từ sau khi làm quen với nữ minh tinh này thì tài nguyên mấy tháng nay đến không ngừng, nhanh chóng tăng đến vị trí minh tinh hạng hai.
Hà Vãn sửng sốt, cô ấy cầm điện thoại xem đi xem lại, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nói: “… Chị có thể xin phép nghỉ không?”
Tiếp viên hàng không giục bọn họ tắt điện thoại, máy bay nhanh chóng bắt đầu cất cánh.

Lâm Tri Vi thở dài, bắt lấy tay cô ấy an ủi: “Sau khi máy bay hạ cánh thì chị thử hỏi ý kiến của sếp xem, nếu như không được thì cũng không phải sợ, chia tay thì chia tay, chị cứ coi như cậu ta không tồn tại đi.”
Về việc xin nghỉ phép thì sếp không cần suy nghĩ đã từ chối.

Nếu là Lâm Tri Vi thì có lẽ bà ta sẽ suy nghĩ lại, nhưng đổi lại là Hà Vãn thì trực tiếp răn dạy quở trách, Hà Vãn đang khó chịu, lại thêm trận giáo huấn này khiến hai mắt đỏ hoe, hoàn toàn không có sức lực để làm việc.
“Tại sao lại lần nữa đến lần khác đều gặp phải cậu ta.” Hà Vãn tắt điện thoại, dựa người vào tường, yếu ớt cúi đầu: “Chị không muốn gặp mặt cậu ta…”
Tuy rằng từ sau khi chia tay, có vẻ vết thương lòng của cô ấy khép lại rất nhanh, vẫn sôi nổi hoạt bát như trước, nhưng sau lưng lại luôn thầm khóc lóc tự tra tấn bản thân.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ, nếu như cô ấy có thể trẻ lại mấy tuổi, chênh lệch tuổi tác nhỏ đi một chút thì nhất định giữa cô ấy và Trần Từ sẽ không có kết thúc như vậy.
Ám ảnh quá sâu nên cô ấy mới có thể tận tình dạy bảo Lâm Tri Vi để cô không phải chịu thiệt thòi giống cô ấy, mặc dù lúc yêu đương thì ngọt ngào nhưng khi qua đi lại bị ghét bỏ vì lớn tuổi, cô ấy đều đã trải qua.
“Chị Vãn, là cậu ta có lỗi với chị…” Lâm Tri Vi ôm cô ấy: “Chị đừng bị cậu ta dọa…”
Lúc này bọn cô đang ở nơi sản xuất chương trình giải trí, trong một góc mới biến thành một đại bản doanh khoa học kỹ thuật.

Nhiều phòng nghỉ trống được tổ chương trình cải tạo thành phòng trang điểm, không ai làm phiền đến ai.

Các nhóm lần lượt đến nơi, chuẩn bị cho công việc hóa trang, tạo hình.
Lâm Tri Vi vốn nghĩ rằng dựa vào tình huống bây giờ, chỉ cần không cố ý đi tìm thì chắc chắn toàn bộ quá trình cũng không chạm mặt Trần Từ, cô đang muốn an ủi Hà Vãn vài câu thì từ xa mơ hồ truyền đến tiếng cười nói, một đoàn người vây quanh hai người, đi từ bên trong hành lang đi tới chỗ các cô.
Hai bóng người này dựa sát nhau, rõ ràng là một cặp người yêu được mọi người vây quanh.
Thấy rõ được người đến đây là ai, trong lòng Lâm Tri Vi căng thẳng, cô vội vàng lôi Hà Vãn đứng dậy, muốn mang cô ấy tiến vào phòng hóa trang của nhóm nhạc nam, nhưng hiển nhiên là cô gái khá nhạy cảm, cô ta quay đầu lại liền thấy hai người, cười cười vỗ vào người đàn ông bên cạnh: “Phía trước có người kìa, đừng làm loạn.”
Người đàn ông thuận tiện quay đầu lại, gã liếc nhìn Hà Vãn, ánh mắt lạnh lùng, nhỏ giọng an ủi bạn gái hai câu, đợi cô ta dẫn người đi về phía trước rồi mới đi về phía này.
“Chị Hà?”
Cả người Hà Vãn run lên, hai tay nắm chặt lại.
Vẻ ngoài điển trai, dáng vẻ Trần Từ vô cùng đoan chính, đúng với nghĩa hai từ anh tuấn, nếu không phải vậy thì cũng sẽ không thắng được trong các mối quan hệ tình cảm, gã cười nhạo một tiếng: “Không ngờ là chị.”
Lâm Tri Vi chán ghét nhíu mày lại, bất kể cả xưng hô hay là giọng điệu của người này đều rất đáng ghét, cô kéo tay Hà Vãn muốn đi.
Trần Từ liếm môi, gã nhìn xem xung quanh không có người, lại thấy hai mắt Hà Vãn đỏ hoe, rõ ràng là bộ dạng vẫn còn tình cảm với gã.
Gã nổi lên hứng thú muốn châm chọc người, gã cúi người xuống, đến gần bên người Hà Vãn, cố tình đè thấp giọng, không chút kiêng dè mà nói: “Chị cả à, lúc yêu đương với tôi, chị không có già như vậy…”
Ánh mắt gã nhìn cô ấy giống như là đang đánh giá đồ vật: “Da chảy xệ, sắc mặt vàng vọt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, thật uổng công chị là một stylist, không biết trang điểm đẹp hơn một chút sao? Tuy chúng ta đã chia tay, nhưng thấy chị như vậy, tôi cảm thấy rất buồn nôn… Giống như đêm qua vừa ăn bữa cơm từ hai tháng trước vậy.”
Hà Vãn tức giận trợn mắt nói: “Trần Từ, cậu đừng có quá đáng!”

Trần Từ à một tiếng rồi ánh mắt gã nhìn về phía Lâm Tri Vi: “Chị nhìn cô gái nhỏ kia thật xinh đẹp, nếu như có tình cảm chị em còn có thể tạm chấp nhận được.

Chị tự tỉnh lại đi, cứ coi như hai tháng kia là tôi có lòng tốt giúp đỡ người nghèo đi, chị nên biết thế nào là đủ, đừng có làm dáng vẻ nhớ mãi không này với tôi, tôi xem mà đã cảm thấy buồn nôn, tôi chịu không nổi đâu…”
Gã còn chưa dứt lời, thì từ phía đằng xa truyền đến một giọng nói trong trẻo, chỉ nghe thấy giọng nói mà không thấy người, lại cố ý dùng giọng điệu của nhân viên công tác nói: “Cô Lâm? Cô Hà? Hai người ở chỗ này sao?”
Lâm Tri Vi đang vô cùng tức giận, thần kinh cô nhảy dựng, Lục Tinh Hàn!
Sao cậu tìm được chỗ này!
Trần Từ nghe được có người khác đến đây, lập tức thu lại vẻ mặt khinh thường, gã khôi phục dáng vẻ đứng đắn, giả vờ mới đi ngang qua đây, gã còn quay đầu dò xét Hà Vãn một lượt, hừ một tiếng rồi nói nhỏ: “Chị cả, tôi là người đã có bạn gái, chị đừng có mà lôi kéo trước mặt tôi, nếu như chị mà dám quấy rối chúng tôi, tôi sẽ không khách sáo với chị nữa đâu, về sau chị nên tự biết điều một chút, tránh xa những người trẻ tuổi ra.”
Hàm răng Hà Vãn run lên, cuối cùng cũng không nhịn được muốn xông lên tóm lấy gã.
Lục Tinh Hàn vừa lúc đến gần, cậu khoác tay lên vai của Lâm Tri Vi, nói: “Tri Vi, chị ngăn cản chị ấy lại đi, có người đang ở đây, bây giờ chị ấy mà lao đến đó, tự nhiên lại tặng một cái cớ cho đối phương.”
Hà Vãn tức giận đến cả người đều run rẩy, chán ghét bản thân vừa mới hành động không suy nghĩ, ngồi xổm xuống đất cắn mu bàn tay khóc không ra tiếng.
Trong lòng Lâm Tri Vi chua xót, muốn đi an ủi cô ấy nhưng bị Lục Tinh Hàn ngăn cản, cậu đẩy cô về hướng phòng hóa trang, dịu dàng nói: “Tri Vi, nghe lời, chị đi về phòng hóa trang trước đi, em có hai ba câu muốn nói với chị Vãn.”
“Em có thể nói gì chứ?”
Lục Tinh Hàn nháy mắt mấy cái: “Chị tin em đi.”
Đợi đến khi Lâm Tri Vi biến mất trong tầm mắt, sự dịu dàng trong mắt Lục Tinh Hàn biến mất, cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Vãn, giọng nói lạnh lùng: “Chị vì loại người như thế này mà tự tổn thương bản thân mình, còn coi tất cả người đàn ông trẻ tuổi đều như thú dữ, trăm phương ngàn kế để Tri Vi rời xa tôi, còn sắp xếp để cô ấy đi xem mắt?”
Hà Vãn khóc khiến cả hai bả vai đều run rẩy, không nói một lời.
Lục Tinh Hàn cười nhẹ một tiếng: “Chị cho rằng gã thực sự chê chị lớn tuổi nên bây giờ mới tìm một tình yêu với nữ minh tinh cùng tuổi kia à?”
Hà Vãn nức nở nói: “Chẳng lẽ không phải do tình yêu? Người ta vừa có tuổi trẻ lại đẹp trai! Vốn dĩ tôi đã lớn tuổi rồi! Tôi lớn hơn cậu ta đến bảy tuổi!”
“Bảy tuổi thì sao? Mười bảy tuổi thì sao?” Lục Tinh Hàn nhíu mày lại, thản nhiên nói: “Chị vẫn chưa hiểu sao? Tình yêu của chị thất bại, chị ngồi xổm ở đây khóc lóc, không phải là vì tìm được người đàn ông nhỏ tuổi hơn chị, mà là vì chị không nhìn rõ được con người của gã, lại vừa ý một tên cặn bã.”
“Loại cặn bã này chẳng cần phân tuổi tác.”
Cả người Hà Vãn cứng đờ, hai con mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn cậu.
Lục Tinh Hàn đút hai tay vào túi quần, lông mày nhếch lên: “Lúc trước gã không nổi tiếng, chị làm stylist tốt nên có lợi cho gã.

Nhưng hiện tại gã đã nổi tiếng, đổi người khác sẽ có ích với gã hơn.

Cái loại cặn bã khi hết giá trị lợi dụng thì vứt bỏ, mỗi lần yêu đường đều như một lần giao dịch, gã đáng khiến chị tự ti như vậy sao, thậm chí còn phá hoại tình cảm của bạn thân?”
Hà Vãn lại khóc, cô ấy vẫn luôn không vượt qua được cái ải này, cảm thấy bị vứt bỏ là do việc mình lớn hơn bảy tuổi, mặc dù Trần Từ phong lưu hay thay đổi nhưng chắc chắn gã đã từng yêu cô ấy.
Chính là bởi vì phần tình cảm này khiến cô ấy lưu luyến, không nỡ buông cũng không buông được.
Cô ấy khóc lóc kể lể: “Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định cậu ta đang lợi dụng tôi? Lúc chúng tôi còn yêu nhau vẫn rất tốt, nhưng tất cả mọi mặt của tôi không thể theo kịp cậu ta, nữ minh tinh ấy đúng là trẻ hơn tôi, lại càng xinh đẹp hơn tôi…”
Lục Tinh Hàn không chịu được khoác tay: “Đi, có phải là lợi dụng hay không, tôi sẽ cho chị tận mắt nhìn.

Từ nay về sau, chị không được nói bất cứ cái gì với Tri Vi, ít nhất không được phá hoại quan hệ giữa tôi và cô ấy, nếu không…”
Cậu mím môi lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Hà Vãn ngơ ngác trợn mắt nhìn cậu, không hiểu vì sao nước mắt tự nén trở lại.
Buổi ghi hình chương trình cũng bắt đầu cùng ngày hôm đó, việc phân nhóm cũng khác so với trước kia.

Trần Từ và nữ minh tinh là một cặp đôi, đương nhiên phải ở một chỗ không tách ra được, vậy có nghĩa là trong năm MC cố định thì phải có hai người là một tổ.

Lục Tinh Hàn vẫy vẫy tay với Lương Thầm: “Đội trưởng, cậu tạo nhóm với tôi.”
Lương Thầm gật đầu theo bản năng, khi đồng ý xong cậu ta mới cảm thấy ảo não, rõ ràng cậu ta mới là đội trưởng nhưng toàn bị Lục Tinh Hàn nắm mũi dẫn đi!
Vì địa điểm ở trong phòng cho nên trò chơi là hình thức đối kháng giữa các tổ nhỏ với nhau.

Lục Tinh Hàn dẫn theo Lương Thầm, mục tiêu ban đầu của họ lập tức được xác định, chính là tổ nhỏ của Trần Từ.
Hiện Lục Tinh Hàn đang rất nổi tiếng, có năng lực mạnh nên thích tham gia chương trình giải trí.

Bị cậu để ý tới có nghĩa là xuất hiện trên màn ảnh nhiều hơn, mặc dù Trần Từ không hiểu rõ nhưng không chán ghét, ngược lại rất vui vẻ khi được coi trọng.
Gã đã nhẫn nhịn quá lâu, lúc vẫn còn là minh tinh tuyến năm sáu thì sẽ không bao giờ có người hỏi thăm.

Trong khoảng thời gian này, tuy nhận không ít đại ngôn và kịch bản nhưng tất cả là giả, cơ bản không có cái nào chất lượng cao.

Sự nổi tiếng hoàn toàn là do mua thủy quân mà có được, gã trăm phương ngàn kế mới nhờ được quan hệ của bạn gái mới tranh được một vé tham gia chương trình giải trí, nhưng cũng không có nhiều thời gian được lên màn hình.
Tài nguyên bạn gái mang đến cho gã cũng có hạn, cũng không xác định được ngày nào sẽ chia tay nên nhất định phải nhanh chóng nổi tiếng lên mới được.
Gã nghĩ lại Lục Tinh Hàn là người mới mà có thể dựa vào chương trình giải trí này mà trở mình đi lên, trở thành người mới có lưu lượng nhiều nhất thì dựa vào cái gì mà gã không thể?
Lục Tinh Hàn nhìn thấu ý nghĩa của Trần Từ, cố tình biểu diễn ra bộ dáng kỳ phùng địch thủ, dùng đủ chiêu trò nhằm vào gã, trên mặt cười đến cực kỳ vô tội, làm cho người ta không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào.
Sau hai lượt chơi, thể lực Trần Từ bắt đầu không theo kịp, gã theo bản năng thực hiện theo suy nghĩ trong lòng, dùng tất cả cơ hội để thể hiện bản thân mình để tranh thủ thời gian xuất hiện, dần dần gã cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của bạn gái, hình tượng bạn trai dịu dàng cũng nhanh chóng sụp đổ.
Nữ minh tinh ở trong trò chơi thất bại nhiều lần, sắc mặt có chút khó chịu.
Trần Từ cũng không rảnh quan tâm cô ta, sự chú ý và dã tâm của gã hoàn toàn treo trên người Lục Tinh Hàn, gã hồn nhiên không biết từ lúc nào đi theo tiết tấu của cậu.
Gã thất bại hết lần này đến lần khác, Lục Tinh Hàn lại liên tục cho gã hy vọng chiến thắng.

Tới cuối cùng cả tổ chương trình ngơ ngác, gã lơ đẹp cô minh tinh kia, thậm chí còn phạm vào điều cấm kỵ, hất cô minh tinh kia ra với vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

Bây giờ trong đầu gã chỉ còn ham muốn thể hiện bản thân đến cuồng nhiệt.
Từ trước đến nay vị minh tinh kia đều nhận được sự yêu thương, cô ta yêu đương với Trần Từ cũng bởi vì gã ngoan ngoãn phục tùng.

Bây giờ bị như vậy thì làm sao chịu được? Cô ta nhân lúc bị loại bèn ra bên ngoài đăng trạng thái lên Weibo, giọng điệu vô cùng tủi thân.
Người hâm mộ lập tức bùng nổ tại chỗ, hôm nay mọi người đều biết rằng nữ thần đi tham dự chương trình “Đêm nay không ngủ” thì lập tức cho rằng cô ta ở bên trong tổ tiết mục bị người khác gây khó dễ nên liền oanh tạc Weibo của chương trình.

Tuy nói rằng là nhân tiện xào nhiệt độ, nhưng đạo diễn không vui vẻ khi cõng cái nồi oan ức này, ông ấy trực tiếp dùng tài khoản tung ra một đoạn video Trần Từ bận tranh màn ảnh, còn hất tay của nữ minh tinh kia.
Đồng thời khi tiết mục còn chưa phát sóng, trên mạng đã cãi nhau túi bụi, hình tượng người đàn ông ấm áp chiều vợ của Trần Từ đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Còn thuận tiện tăng nhiệt độ tập này của chương trình “Đêm nay không ngủ” lên cao.
Đối với sự việc phát triển theo hướng này, đạo diễn không có gì để nói, ông ấy chỉ lặng lẽ vỗ bả vai ướt đẫm mồ hôi của Lục Tinh Hàn, còn dựng cho cậu một ngón cái.
Một lần nữa trong yên lặng cậu lại khiến nhiệt độ của chương trình tăng cao, quả nhiên Lục Tinh Hàn chính là bảo bối…
Hà Vãn đứng ở trong góc tận mắt nhìn từ đầu đến cuối, cô ấy cũng nhìn thấy phong ba của dư luận ở trên mạng.

Đám người hâm mộ của nữ minh tinh có sức chiến đấu dũng mãnh kia còn kéo ra một chuỗi danh sách những người phụ nữ bị tên cặn bã Trần Từ lừa.

Trong vòng và ngoài vòng đều có, đủ các thể loại lợi dụng, vui đùa một chút rồi vứt bỏ, một loạt lịch sử đen tối được bày ra không dưới chín topic, hashtag ‘Cầu nữ thần chia tay’ nhanh chóng lên top ba.
Cô ấy sững sờ nhìn quá khứ của Trần Từ bị bới móc, rồi nhìn vào trường quay, không thể không thừa nhận, Lục Tinh Hàn đã đúng.
Đã từng vì sắc đẹp mà bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, khi chia tay còn cảm thấy đau như đứt từng đoạn ruột, khổ sở chán nản bởi vì mình lớn tuổi mà bỏ lỡ tình cảm chân thành, bây giờ cô ấy nhìn lại mới cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc.
Lâm Tri Vi lần lượt đưa cho cô ấy chai nước chanh: “Chị Vãn, những chuyện trên mạng chị đã nhìn thấy rồi chứ? Đừng có làm bản thân mình đau lòng vì loại đàn ông này.”
Hà Vãn thở dài một hơi, cúi đầu xuống: “Lúc trước chị rất ghen tị với nữ minh tinh kia giành được tình yêu của cậu ta nhưng bây giờ mới nghĩ lại một chút cảm thấy thực sự rất buồn cười, đáng đời chị khổ sở lâu như vậy! Lục Tinh Hàn thực sự…”
“Dạ?”

Cô ấy chua xót nói: “Lục Tinh Hàn thực sự rất lợi hại!”
Lâm Tri Vi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chị mà cũng khen em ấy?” Nói xong không khỏi cảnh giác: “Sẽ không phải là bị em ấy mua chuộc rồi chứ?”
Hà Vãn xoa hai mắt, bật cười.
Buổi tối trò chơi đối kháng cũng kết thúc, hạng nhất thuộc về tổ của Lục Tinh Hàn và Lương Thầm, cậu đứng ở trên đài cao, vuốt mái tóc ngắn ẩm ướt về phía sau.

Vai rộng chân dài khiến người khác phải nhìn chằm chằm, ánh mắt cậu lập lòe tìm kiếm bóng dáng của Lâm Tri Vi trong đám người, tìm thấy được cô đứng ở bên cạnh tường, nở nụ cười vẫy tay về hướng cô.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên nhìn, rồi phẫn nộ chỉ cậu, dùng khẩu hình nói: “Nguy hiểm! Mau xuống đây cho chị!”
Lục Tinh Hàn nở nụ cười lộ hàm răng trắng bóng, cậu nhẹ nhàng thả người nhảy xuống, quần áo mỏng manh bị gió thổi bay phập phồng, thân hình dẻo dai tiếp đất an toàn.
Buổi tối lúc chia chỗ ngủ, nhóm của Lục Tinh Hàn và Lương Thầm dẫn đầu nên được thoải mái ở biệt thự sang trọng.
Lúc di chuyển khỏi phòng khoa học kỹ thuật, tất cả đoàn người đã chia ra làm việc, Trần Từ và nữ minh tinh kia náo loạn một hồi, còn cãi nhau đến mức xảy ra tranh chấp, mọi người không muốn dính vào, đều tránh đi.
Xe việt dã của đội stylist vừa đủ để sáu người chen vào, Lâm Tri Vi vừa mới lấy hành lý xong thì phát hiện chỉ còn mỗi cô đứng ở bên ngoài.
Hà Vãn muốn xuống xe để nhường chỗ cho cô nhưng không biết Lục Tinh Hàn ở chỗ nào đi đến, nắm lấy tay Lâm Tri Vi kéo đi, vẫy tay với mọi người: “Cô ấy đi xe chung với chúng tôi.”
Cậu nói xong liền vô ý quét qua người Hà Vãn, sắc mặt Hà Vãn cứng đờ, biết ngay là con sói nhỏ này đang cảnh cáo cô ấy.
Cô ấy cũng không phản đối, cạn lời bưng mặt mình, hận bản thân dễ dàng bị thu phục, đã thế lại còn trợ giúp cậu.
Lâm Tri Vi tránh tay của Lục Tinh Hàn: “Không phải trong xe các em đủ chỗ rồi sao?”
Lục Tinh Hàn nói: “Anh Viên kéo Dung Thụy ngồi xe khác rồi, trong xe chỉ có lái xe và Lương Thầm thôi, chúng ta ngồi ở hàng ghế sau, đây là xe của giải trí Tinh Hỏa nên sẽ không có camera đâu, chị yên tâm.”
Trong lúc nói chuyện, cậu đã mở cửa xe, Lương Thầm khẩn trương quay đầu lại chào hỏi: “Chị Tri Vi.”
Lâm Tri Vi mỉm cười đáp lại.
Chân dài của Lục Tinh Hàn giẫm lên thềm xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Vi.

Lương Thầm bị cậu nhìn chằm chằm khiến cả người cảm thấy không thoải mái, cậu ta vội vàng quay người trở lại, để hai tay ở cùng một chỗ.
Đi được một nửa đường, Lâm Tri Vi phân vân nghĩ muốn cảm ơn cậu chuyện Hà Vãn.

Cô vừa quay đầu lại, trong lúc vô tình khiếp sợ nhìn thấy trong ống tay áo của Lục Tinh Hàn lấp ló một chùm dâu tây, cô vội vàng kéo ống tay áo cậu lên, không thể nào sai được, đây là cái buộc tóc hình quả dâu của cô!
“Em, em… Cái này…”
Lục Tinh Hàn bị cô kéo lấy tay, thoải mái giơ tay lên, vẻ mặt rất vô tội, cậu ghé lại gần bên tai cô nói nhỏ: “Tri Vi, đây là đồ mà em nhặt được.

Buổi sáng hôm đó khi tỉnh dậy ở khách sạn thì phát hiện cái buộc tóc này bị kẹp trong chăn của em.”
Vế sau không cần nói cũng hiểu được.
Mặt Lâm Tri Vi liền đỏ lên.
Hơn nửa đêm cô lặng lẽ dậy nhìn cậu chính là vì muốn không bị phát hiện!
Thế mà, thế mà dây buộc tóc bị rơi ra cũng không biết, còn bị cậu nhặt được!
Khó trách… Khó trách tâm trạng của tên nhóc con này lại tốt như vậy, hóa ra là cái buộc tóc kia làm bại lộ hành tung của cô, cậu đã biết tất cả!
Trong cổ họng Lục Tinh Hàn phát ra tiếng cười, vừa nghĩ đến cảnh Lâm Tri Vi nửa đêm đứng ở bên giường nhìn cậu thì hạnh phúc muốn bay lên, cậu dựa người vào ghế, nghiêng người về phía cô: “Cái này em rất thích, chị có thể cho em được không?”
“Không được! Trả lại cho chị!” Lâm Tri Vi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Tinh Hàn kéo ba lô lại, lấy ra từ trong túi một cái dây chuyền có gắn một bé thỏ con màu hồng nhạt, tuy nói là dây chuyền nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đây là một cái dây buộc tóc.
“Tri Vi, chị xem.” Cậu dùng ngón tay nhấc con thỏ lên, chậm rãi dụ dỗ Lâm Tri Vi đến sờ: “Cái này là em mua, có phải rất giống với con thỏ lớn trong nhà không?”
Ban đầu Lâm Tri Vi lười nhìn, ánh mắt lướt nhìn qua, sau đó cô không khỏi sửng sốt, đúng là rất giống.
“Chị sờ đi, cảm giác rất tốt.”
Cô xụ mặt không chịu di chuyển, nhưng lại không chịu được việc Lục Tinh Hàn không ngừng nhét vào tay, đành phải tùy ý sờ một cái.
“Oa… Chị sờ rồi.” Lục Tinh Hàn cười đến mức mắt sáng ngời, cậu nhìn cô không chớp mắt, dịu dàng nói: “Tri Vi, chị đã sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm, nó là của chị, còn dây buộc tóc dâu tây là của em.”
Lâm Tri Vi xua tay, cô không muốn bị Lương Thầm ngồi đằng trước nghe thấy được nên nhỏ giọng nói: “Chị không muốn!”
Lục Tinh Hàn vội vàng bắt cổ tay của cô, cưỡng ép tay cô sờ lên người mình: “Ai, chị cũng sờ em, cũng phải chịu trách nhiệm với em, Tri Vi chị chọn đi, rốt cuộc chị chọn nó hay là chọn em?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.