Đọc truyện Nhãi Con FULL – Chương 106
Lâm Tri Vi lau nước mắt cho cậu, nhưng cô lại không kìm được nước mắt: “Không cần hỏi câu này.”
Lục Tinh Hàn vẫn cố chấp nói: “Anh muốn nghe chính miệng em trả lời.”
Cậu lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, không cho phép cô từ chối siết chặt lấy tay cô, buồn bã hỏi: “Bé cưng, em có bằng lòng không?”
Khàn giọng kéo dài, nhất định muốn một đáp án khẳng định từ cô.
Dưới ánh nến, đôi mắt ẩm ướt của cậu chính là viên ngọc vô giá nhất trên thế giới.
Lâm Tri Vi nghẹn ngào nhào tới ôm cậu: “Em bằng lòng.”
“Em đã… Đợi có một ngày.” Cô dụi nước mắt tràn ra lên cổ cậu, muốn hôn, muốn cắn cậu, khóc thút thít nói: “Chờ anh trưởng thành rồi cưới em.”
Chờ trưởng thành, tiếp nhận yêu thương của anh.
Chờ trưởng thành, tình nguyện nằm trên giường của anh.
Chờ trưởng thành, em gả cho anh.
Qua bao nhiêu từng lần trưởng thành, đến ngày hôm nay, cậu đã có thể gánh vác tất cả, để cô trở thành cô dâu sắp cưới của cậu.
Hơi thở Lục Tinh Hàn gấp gáp, cậu nâng cằm cô lên hôn mạnh xuống, đôi tay run rẩy tháo chiếc nhẫn vốn ở trên ngón giữa ra, đặt ở trên bàn trà, đeo chiếc nhẫn kim cương còn nhiệt độ cơ thể nóng lên, xoa nhẹ rồi hôn lên, giọng nói khàn khàn: “Bé cưng, thời gian làm bạn trai đã hết, từ nay về sau, anh là vị hôn phu của em.”
Cậu nói xong, luồn tay qua đầu gối trực tiếp ôm ngang cô lên.
Lâm Tri Vi thở nhẹ đi, nắm lấy áo lông của cậu: “Nến…”
Lục Tinh Hàn miễn cưỡng dừng lại: “Đúng rồi, điều ước của anh đã thành hiện thực.
Anh muốn thổi tắt nến.”
Tất cả nguồn sáng đều tắt.
Lục Tinh Hàn đóng sầm cánh cửa phòng ngủ nhỏ của mình, lúc trước khi cậu ở đây, đã từng rất nhiều lần cậu nhớ cô đến mất hồn mất vía, nhưng bây giờ người cậu yêu say đắm đến tận xương tủy lại nằm trong vòng tay cậu.
Muốn cô, nghĩ đến muốn phát điên.
Máu trong người cậu dâng trào, sôi sục đến đau đớn, giống như cá chết trên sa mạc, chỉ có sự ấm áp, mềm mại và ẩm ướt của cô mới có thể cứu được cậu.
“Bánh…!Chưa ăn…” Cô ngẩng đầu thở nhẹ.
“Không vội.” Cậu ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô: “Cứu anh trước.”
Lâm Tri Vi ngủ mê man đến tận khuya, mơ thấy cô đang đứng trong một khu vui chơi đầy màu sắc chạy về phía Lục Tinh Hàn, bị cậu ôm lấy xoay một vòng, cô cười đến tỉnh ngủ, cảm giác được cánh tay của cậu quả thực ôm chặt eo cô.
Rõ ràng là hô hấp đều đặn, người đang ngủ, giống như sợ cô trả hàng rồi chạy đi không bằng.
Cô ngẩng đầu hôn lên cằm cậu, không ngủ được, cô nhìn thấy một chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn cạnh giường, điện thoại di động bên cạnh, cô đưa tay chạm vào, lúc điều chỉnh độ sáng thấp xuống thì phát hiện cột thông báo lại lập tức bùng nổ.
Cô ấn vào xem, vào lúc 11:59, Lục Tinh Hàn đã đăng một Weibo.
“Việc đầu tiên năm hai mươi hai tuổi chính là cầu hôn công chúa nhỏ của tôi.”
Bây giờ đã bốn giờ sáng, trang chủ vẫn chưa lắng lại, không ít người đều tức giận nhìn chằm chằm chờ theo dõi.
Lâm Tri Vi nép vào trong ngực cậu, thân thể mềm mại trái tim càng mềm mại hơn, bị nhiệt độ hâm nóng thành nước, cô trốn vào trong chăn bông, ấn xuống đăng bài, viết một hàng “Ngủ ngon, chồng sắp cưới của em.”
Vừa mới đăng lên, tin tức đã bùng nổ tăng vọt.
Cô tắt máy, xoay người vùi vào vòng tay cậu, từ xương quai xanh đến lồng ngực, dán chặt lên người cậu không khe hở.
Lục Tinh Hàn ôm người trong lòng mơ hồ lẩm lẩm: “Vi Vi… Hôn anh…”
Trong mộng cũng muốn hôn.
Lâm Tri Vi cũng thỏa mãn cậu, bị hơi thở của cậu bao trùm, rất nhanh đã lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa thì trời cũng sáng hẳn, Lâm Tri Vi dụi dụi mắt, vừa thở ra một hơi đã bị một đôi cánh tay cường tráng vội vàng ôm vào phòng tắm.
“Anh dậy thật sớm…” Cô vẫn còn ngây người.
Lục Tinh Hàn giúp cô rửa mặt, xoa bọt bong bóng lên mặt cô: “Hôm nay có chuyện lớn.”
Cô không phản ứng lại: “Chuyện lớn?”
Lục Tinh Hàn xoa bóp mặt cô: “Chuyện lớn cả một đời.”
Thần kinh của Lâm Tri Vi đã được kết nối thành công, đột nhiên tỉnh táo sau cơn buồn ngủ, đứng thẳng lưng, mắt hạnh mở to.
Lục Tinh Hàn cười rất tươi, nghiêng người về phía trước, vây cô vào bồn rửa mặt, “Thời gian làm chồng sắp cưới cũng nên kết thúc, anh phải làm chồng hợp pháp của em.”
Mới làm chồng sắp cưới được vài giờ.
Lục Tinh Hàn háo hức nhìn cô: “Món quà sinh nhật mà anh mong đợi chỉ có chín tệ.”
“Chín tệ…” Cậu đã sớm rửa sạch sẽ, gương mặt như ngọc giống như đang phát sáng, tới gần liên tục năn nỉ: “Bé cưng, cho anh đi.
Xin em đó.”
Toàn thân Lâm Tri Vi đều mềm lại, mấy giây đã bại trận.
Cho, cho, cho.
Muốn cái gì cũng đều cho hết.
Lâm Tri Vi đến giờ mới biết Lục Tinh Hàn đã chuẩn bị xong hết rồi, cậu lén lút mang theo không ít giấy tờ cần dùng, khi lên xe cậu còn nói: “Hộ khẩu của anh vẫn luôn được để ở thành phố Giang, chính là muốn đăng ký kết hôn cùng em tại đây.
Thành phố Giang có ý nghĩa rất đặc biệt, không nơi nào có thể thay thế được.”
Ở nơi này quen biết, cùng nhau lớn lên.
Cũng muốn ở chỗ này hứa với nhau trọn đời.
Khi đến cửa Cục Dân Chính, điện thoại di động của Lâm Tri Vi vang lên âm báo đặc biệt của Weibo.
Sự chú ý đặc biệt của cô chỉ dành cho một người thôi…
Cô lấy ra xem, Lục Tinh Hàn chia sẻ bài viết lúc rạng sáng của cô: “Chuyện thứ hai của tuổi hai mươi hai chính là đưa vợ sắp cưới của tôi đi đăng ký kết hôn.”
Lâm Tri Vi lỗ tai đỏ bừng: “Anh không sợ bị vây hả?”
Lục Tinh Hàn giữ cô càng chặt, nghiêm túc nói: “Sợ, cho nên phải nhanh lên, đăng ký càng sớm càng tốt.”
Mùa đông mặc nhiều nên lúc mới vào Cục dân chính cũng không bị chú ý lắm, đợi đến khi phải bỏ mũ và khẩu trang để chụp hình.
Nhân viên công tác giật mình sửng sốt, một đồng nghiệp trẻ đi ngang qua hào hứng hóng chuyện bát quái: “Này xem Weibo chưa? Lục Tinh Hàn muốn đưa cô vợ nhỏ đi đăng ký kết hôn, không biết cậu ấy có về thành phố Giang đăng ký không?”
“Kìa… Trước mặt cậu là ai…”
Đồng nghiệp nhìn về hướng anh ta chỉ, suýt chút nữa không thở nổi.
Lục Tinh Hàn ôm cô vợ nhỏ, mỉm cười: “Xin hỏi, có thể chụp được chưa? Tôi hơi vội.”
Các cặp vợ chồng trẻ xếp hàng bên ngoài đều nổ tung, họ xúm lại nhìn hai người.
Không dám ngang nhiên chụp ảnh, chỉ dám lấy điện thoại lén lút chụp, tiếng “tách tách” vang lên liên tục.
Lục Tinh Hàn đột nhiên quay đầu lại, những đôi tình nhân có chút chột dạ, sợ cậu không vui, nào ngờ trong đôi cậu mắt tràn đầy xuân sắc, chủ động vẫy tay với mọi người bên dưới.
Cậu là đàn ông đã có vợ, rất là đắc ý đó có hiểu không?
Lục Tinh Hàn nắm chặt tay Lâm Tri Vi, đứng thẳng như một cậu học sinh bị xử lý trước quầy, mắt dán vào bức ảnh đã đóng dấu, không thể rời mắt.
Khi giấy đăng ký kết hôn đỏ rực được đưa cho cậu, hô hấp của cậu như muốn ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí cầm lên nhìn một lần.
“Vi Vi, em cười thật ngọt.”
“Thật đẹp.” Cậu chạm vào bức ảnh, rồi nhìn vào người thật: “Bà xã của anh thật đẹp.”
Khi tuyên thệ xong, mắt Lục Tinh Hàn đã đỏ hoe.
Bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào huyên náo vang lên, sợ là phóng viên nghe được tin tức đến, Lâm Tri Vi xoa xoa khóe mắt, không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, đeo kính râm lên cho cậu, kéo cánh tay cậu lại: “Về nhà thôi.”
Cô ngẩng đầu lên cười với cậu một tiếng, nhỏ giọng gọi: “Ông xã.”
Vừa hết kỳ nghỉ ba ngày, cặp vợ chồng mới cưới đã vội vàng trở về, bị vây kín cả một vùng rộng lớn ở sân bay.
Có phóng viên chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đuổi theo cậu hỏi: “Hàn Hàn, cậu chỉ vừa đủ tuổi, có phải hơi sớm để đăng ký kết hôn không?”
Giọng điệu của Lục Tinh Hàn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi nằm mơ cũng muốn nhanh đến hai mươi hai tuổi, từ lâu đã đợi không nổi.”
Hầu hết giới truyền thông đều rất thức thời, micro chen lên, hỏi dồn dập: “Năm nay có tổ chức đám cưới không? Đã định thời gian chưa?”
Đôi mắt hạnh của Lâm Tri Vi cong cong, siết chặt lấy ngón tay Lục Tinh Hàn.
Nụ cười của Luc Tinh Hàn giờ đã chạm vào đáy mắt, trịnh trọng gật đầu: “Chúng tôi đang chuẩn bị, vào ngày sinh nhật của cô ấy.”
Các phóng viên phấn khích la lên.
Sinh nhật Lục Tinh Hàn thì đi đăng ký kết hôn, sinh nhật Lâm Tri Vi thì làm đám cưới.
Đôi vợ chồng trẻ này đúng là rất có lòng.
Chủ đề kết hôn đã được lên hot search trong vài ngày, nhiều chi tiết dần dần lộ diện.
Không chỉ ngày cưới được ấn định mà còn địa điểm cũng chọn được rồi.
Ở trên hòn đảo nơi Lục Tinh Hàn xuất hiện lần đầu tiên tại Liên hoan phim Quốc tế.
Sinh nhật của Lâm Tri Vi vào mùa xuân, trên đảo cũng không có sự kiện quy mô lớn nào, rất thanh tịnh nhàn nhã, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Sau đó, khi Lục Tinh Hàn tiếp nhận phỏng vấn trong chương trình, không ngừng có người hỏi vì sao cậu lại thích hòn đảo kia, khóe môi câu nhếch lên: “Hòn đảo đó rất đặc biệt với tôi.”
Lâm Tri Vi che mặt.
Sói con…!
Đặc biệt chỗ nào chứ? Còn không phải bởi vì…!Vì lần đầu tiên sờ mó cậu, cậu nhớ mãi không quên nên muốn quay về.
Sau Tết, mùa xuân đến rất nhanh, lịch trình của phòng làm việc liên tục được điều chỉnh.
Khi vào tháng 4, lịch trình của Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi hoàn toàn tạm ngừng.
Vào đêm trước ngày cưới, Viên Mạnh đưa đoàn người đến đảo sớm để chuẩn bị.
Khi đôi vợ chồng trẻ sắp đến, anh ta đặt một chiếc thuyền trước và đến bến tàu để đón họ.
Viên Mạnh nhìn thấy hai bóng dáng thân mật từ xa, vẫy vẫy mạnh: “Tinh Hàn, Tri Vi.”
Anh ta không thể nói tại sao mình lại xúc động đến vậy, giống như cha già sắp khóc.
Bầu trời lúc hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, con thuyền phá vỡ dòng nước màu chanh hồng, lộng lẫy đến mức như được nhuộm màu, Viên Mạnh vui vẻ nói: “Đây là con thuyền mà chúng ta đã đi lần trước, tôi đã cố ý tìm nó về! Tất cả những thăng trầm của trước đây đều được hạnh phúc của hiện tại lấp đầy.”
Đám cưới đến gần, hòn đảo ngày càng trở nên náo nhiệt hơn.
Lục Tinh Hàn hầu như chuyện gì cũng muốn tự làm, Lâm Tri Vi thấy cậu vất vả nên kéo cậu ra làm nũng: “Chúng ta ra ngoài đi dạo…”
“Bé cưng ngoan, đợi anh làm xong bó hoa này đã.”
Lâm Tri Vi nhìn thân hình thon dài đang cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ lựa chọn những bông hoa đẹp nhất trong số bó hoa, dâng lên cho cô giống như bảo bối: “Có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Cô nâng mặt cậu hôn lên: “Vậy anh Lục so với hoa còn đẹp hơn, có thể đi cùng em nghỉ ngơi được không?”
Ban ngày tự mình làm mọi việc, đến tối… Lại ở trong căn phòng đã từng sống kia đòi hỏi cô vô độ.
Cô cũng thấy mệt mỏi thay cậu!
Diện tích hòn đảo không quá lớn, đi xe đạp từ từ đi đã không bao lâu đi dạo hết một vòng, Lục Tinh Hàn lại không hài lòng lắm, đôi chân dài chống ở ven đường: “Không có xe đạp đôi, không được, cách em quá xa rồi.”
Lâm Tri Vi mỉm cười, ghé lại gần tay lái phía trên: “Được rồi, vậy không đạp nữa.” Cô nhìn quanh một lúc, vừa đúng đến bên cạnh một cây cầu có mái vòm nổi tiếng trên đảo: “Chúng ta đi trên cầu một chút.”
Cầu rất dài, ở giữa có một chỗ ngồi được tạo hình độc đáo, phía trước có gió ấm thổi qua, mây như bông nhuộm một màu hồng nhạt.
Lâm Tri Vi dựa vào vai cậu, hưởng thụ đến mức nheo cả mắt lại: “Cứ ngồi yên lặng như vậy cũng thật tốt.”
Lục Tinh Hàn nghiêng đầu hôn lên trán cô: “Ở bên cạnh em thì làm gì cũng tốt cả.”
Đôi môi cậu hướng xuống, kề sát chóp mũi: “Ngồi yên cũng tốt.”
Giọng cậu dần trầm xuống, nâng khuôn mặt cô lên hôn một cái trên môi: “Yên lặng làm cũng tốt.”
Lâm Tri Vi một lúc lâu sau đó mới hiểu ra thâm ý, nhưng môi lại bị cậu ngậm chặt, nói không ra lời, trong lòng lại bất bình, câik… Khi nào “yên lặng” làm hả?
Lúc hai người dây dưa đến khó tách rời thì Hà Vãn rất không đúng lúc gọi điện tới: “Dung Thụy cùng với cô nhỏ, còn có cô Hứa Đại đều đến đây rồi, vợ chồng ngọt ngào hai người có phải nên lộ diện rồi không?”
Lâm Tri Vi đồng ý, kéo Lục Tinh Hàn dậy: “Đi thôi?”
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu nhìn cô, sau đó kéo sau gáy cô ấn xuống, sau đó che lại: “Anh vẫn chưa hôn đủ.”
“Vậy… Khi nào mới có thể hôn đủ?”
“Không có ngày đó.”
Hôn lễ nửa công khai.
Ngoài những người thân thiết xung quanh, những đối tác quan trọng trong giới và cánh truyền thông quen biết cũng nhận được thiệp mời.
Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đều thống nhất, thay vì quá bí mật khiến mọi người đoán già đoán non thì không bằng hào phóng để lộ.
Hôm trước đám cưới một ngày, khách khứa lần lượt kéo đến, Viên Mạnh tìm người chuyên phụ trách tiếp đãi và thống kê quà tặng.
Ban đêm lúc anh ta xem qua, nhìn thấy một cái tên thì không khỏi dừng lại một chút, Lương Thầm.
Viên Mạnh tìm ra thứ mà Lương Thầm tặng là một cặp đồng hồ phiên bản giới hạn với một tấm thẻ nhỏ được viết dày đặc.
Anh ta đưa tấm thẻ cho Lục Tinh Hàn, Lục Tinh Hàn mở nó ra, cùng Lâm Tri Vi xem kỹ hơn.
“Tôi quyết định chuyển nghề, tháng trước tôi cũng mở hai nhà hàng đồ nướng, công việc kinh doanh rất tốt, cậu nói đúng, tôi nên dành thời gian và công sức của mình ở những nơi phù hợp hơn.”
“Không còn xiềng xích của ba tôi, tôi sống cực kỳ thoải mái.”
“Hồi đó tôi cố tình mua hộ cậu hàng giả, chuyện đưa đồng hồ cho chị Tri Vi vẫn chưa nói lời xin lỗi với cậu.
Tôi lại đổ thừa cậu, chèn ép cậu trong khoảng thời gian dài như vậy.
Hôm nay tôi muốn nói, thật xin lỗi.”
“Cặp đồng hồ này, là lời xin lỗi của tôi về quá khứ, cũng là lời chúc phúc.”
Lục Tinh Hàn đóng lại tấm thiệp: “Nhận đi.”
Tất cả những cảm xúc mà cậu ta muốn biểu đạt, cùng nhau nhận.
Đợi đến mười hai giờ tối, hôn lễ gần ngay trước mắt.
Lâm Tri Vi không tự chủ được phóng đại sự lo lắng vốn gần như không có, Hà Vãn khuyên cô: “Nghe lời, nhanh đi ngủ sớm, mai phải dậy rất sớm.”
“Em cố gắng.”
Đang nói chuyện, cửa phòng khép hờ được đẩy ra, Lục Tinh Hàn bước vào, Hà Vãn sửng sốt: “Không phải nghe nói đêm trước hôn lễ hai người không thể ở chung một phòng sao?”
“Đó là của người khác.” Lục Tinh Hàn nói: “Tôi và Vi Vi không thể tách rời, không có nhiều quy tắc như vậy.”
Hà Vãn mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, Lục Tinh Hàn đóng cửa lại, lên giường ôm cô: “Không có anh, ngủ không được sao?”
Lâm Tri Vi nép vào ngực cậu, gật đầu, lại hít một hơi: “Hồi hộp.”
“Anh ở đây mà.” Cậu thấp giọng cười, vỗ nhẹ cô dỗ dành: “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Tri Vi ôm eo cậu.
Giọng cậu trầm ấm: “Tân hôn vui vẻ.”
Lâm Tri Vi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy trang điểm.
Hứa Đại không yên tâm người khác, tự mình bắt tay, lúc mặt trời mọc thì lớp trang điểm cũng vừa được hoàn thành.
Hứa Đại càng nhìn càng thích, tươi cười chụp ảnh: “Cô dâu của chúng ta thật đẹp.”
Hà Vãn cùng các cô gái trong studio cẩn thận ôm váy cưới, Lâm Tri Vi thay đồ xong đứng trước trong gương, nhìn hơi run sợ.
Sau lưng giọng nói líu ríu không ngừng nhắc nhở nhau về những món đồ trang sức mà cô chưa đeo, nhưng cô không thể nghe rõ, bên tai cô đều là tiếng tim đập dữ dội.
Cô sẽ kết hôn với Lục Tinh Hàn.
Hôm nay, cô là cô dâu của cậu.
Cô không để ý tiếng nói chuyện biến mất khi nào, khi cô lấy lại tinh thần thì trong phòng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Cô nhấc váy lên xoay người lại, mạng che mặt mềm mại gợn sóng.
Lục Tinh Hàn trong trang phục chú rể đứng cách đó vài bước, nhìn ánh nắng ban mai xiên qua cửa sổ, đẹp trai lóa mắt như thần của cô.
Cậu đứng yên không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn cô.
Lâm Tri Vi cúi đầu cười: “Anh cũng đã nhìn qua rất nhiều lần rồi…”
Trang điểm, chụp ảnh cưới, rõ ràng là đã quen thuộc.
Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Hôm nay không giống.”
Yết hầu cậu nhấp nhô, dẫn cô đến trước gương trang điểm: “Em còn chưa đeo khuyên tai vào, anh đeo giúp em.”
Vành tai cô trắng nõn mềm mại, kim loại mỏng xuyên qua, nhuộm một chút ửng hồng.
Cậu nhìn chằm chằm, chịu không nổi cúi người dùng môi chạm vào bên trên, yêu thương hôn lại nhiều lần.
Khi người chủ trì hôn lễ gõ cửa bước vào, anh ta cảm thấy mình thật có sai lầm, bức tranh đẹp đẽ làm anh ta quấy rầy.
Anh ta mặt đỏ bừng xác nhận với Lục Tinh Hàn một lần nữa: “Theo quy trình chung, chú rể nên đợi ở phía trước với tôi.
Cô dâu do các trưởng bối dẫn ra.
Không có trưởng bối cũng không sao.
Cô dâu có thể một mình bước qua con đường hoa.”
Người chủ trì là người dẫn chương trình giải trí nổi tiếng, thường xuyên đến lo liệu trong các hôn lễ của các bạn có quan hệ tốt trong vòng, là người có kỹ năng và trách nhiệm, lại sợ chỗ nào làm chưa tốt.
Lục Tinh Hàn không chút do dự: “Gia đình chúng tôi đặc biệt, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”
“Cô ấy không cần trưởng bối, tôi dẫn cô ấy đi.”
Không có trưởng bối, cũng không thông qua tục lệ bình thường.
Cái gì cũng không có.
Cậu và Vi Vi chỉ có nhau.
Buổi sáng, ánh mặt trời hừng hực, cửa trước mở ra, hành lang sáng sủa dẫn đến cảnh đám cưới đông đúc bên ngoài.
Khí hậu trên đảo nhỏ và mỹ cảnh rất thích hợp tổ chức hôn lễ ngoài trời.
Thời giờ đã đến.
Lục Tinh Hàn mỉm cười đưa tay về phía cô, vạt váy cưới uốn lượn quét ngang bậc thềm hành lang, mang lên trên con đường hoa vô số cánh hoa mềm mại dịu dàng.
Tiếng la hét ở hai bên không ngừng vang lên.
“Trao nhẫn…”
“Mau hôn nhau đi!”
“Hàn Hàn có thể thổ lộ tình cảm thật của mình nói cho chúng tôi một chút.”
Lục Tinh Hàn vuốt lưng Lâm Tri Vi, cười với mọi người: “Lời tỏ tình chỉ có cô dâu mới nghe.”
Đôi mắt Lâm Tri Vi đỏ hoe, ướt đẫm, được cậu ôm vào lòng giữa tiếng người ồn ào
Cô nhỏ giọng: “Tinh Hàn, anh đã đếm qua chưa? Hai mươi năm rồi.”
Lục Tinh Hàn lau nước mắt cho cô: “Khi em gặp anh, sinh nhật của em đã trôi qua.
Đến bây giờ là mười chín năm, bảy tháng, lẻ mười ngày.”
Cậu ôm nhẹ mặt cô: “Tám tuổi, lần đầu tiên em ôm anh, khiến anh trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.”
Đôi mắt Lâm Tri Vi cong lên rất đẹp, cô mỉm cười.
Môi cậu tiến lại gần: “Hai mươi tám tuổi, em gả cho anh, để anh làm người đàn ông hạnh phúc nhất.”
Nụ hôn rơi xuống, áp vào sự ẩm ướt nóng bỏng, dây dưa khó bỏ triền miên.
Tất cả lần đầu tiên của anh đều là em.
Lần cuối cùng, đó cũng là em.
Không cầu gì khác.
Chỉ mong thời gian mấy chục năm trôi qua chậm hơn, để anh ở bên em thật lâu, mãi mãi, vĩnh viễn không có kết thúc.
HOÀN CHÍNH VĂN