Nhãi Con

Chương 1


Đọc truyện Nhãi Con FULL – Chương 1


Mùa đông giá rét, sắc trời bên ngoài mù mịt, những hạt tuyết trắng như sợi bông đang bay chầm chậm.
Trong phòng khách sạn có đầy đủ máy sưởi, Lâm Tri Vi ngồi bên cạnh cửa sổ sát mặt đất, cô đã nghe một câu chuyện thất tình khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Người kể chuyện hai mắt đang rưng rưng ngấn lệ kia là Hà Vãn, đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô.

Bình thường Hà Vãn là một cô gái quyến rũ mạnh mẽ, hai tháng trước vì chuyện công việc nên quen biết với một tiểu thịt tươi [1] tuyến năm tuyến sáu rồi bị thủ đoạn thả thính cao siêu, nhiệt tình của đối phương làm mất đi lý trí khiến trái tim của thiếu nữ dậy sóng, nhất thời không khống chế được mà sa vào vào lưới tình.
[1] “Tiểu thịt tươi” là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Đúng là rất ngọt ngào, nhưng chuyện gì nhanh đến thì cũng nhanh đi.

Vừa kết thúc thời hạn hợp tác, sự nhiệt tình của tiểu thịt tươi nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, thái độ miễn cưỡng, gọi điện không nghe nhắn tin cũng không trả lời.

Đến tận ngày hôm qua khi thông tin gã nắm tay một nữ minh tinh giữa đêm bị tung ra, Hà Vãn mới chắc chắn rằng mình đã bị đá.
Hà Vãn nhận khăn giấy Lâm Tri Vi đưa sang, áp lên khóe mắt còn sót lớp trang điểm, khóc thút thít nói: “Tri Vi, em phải nhớ kỹ, sau này nhất định không được tin những lời ngon tiếng ngọt của mấy tên tiểu thịt tươi này!”
“Vâng, em không tin.” Lâm Tri Vi đứng dậy, kiên nhẫn giúp cô ấy vén những sợi tóc đang lòa xòa trên hai má ra sau tai: “Chị Vãn, công việc sẽ bắt đầu ngay bây giờ đó, em dặm lại lớp trang điểm cho chị nhé.”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của Lâm Tri Vi làm Hà Vãn dần dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, bây giờ không phải lúc để đau lòng oán hận, thách thức lớn của công việc sắp tới rồi.
Lâm Tri Vi trang điểm rất nhanh và thành thạo, cho dù chỉ là sửa lại lớp trang điểm nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, cặp mắt hạnh xinh đẹp đen trắng rõ ràng, ánh mắt chăm chú tập trung.
Thỉnh thoảng ngón tay nhỏ nhắn mịn màng của cô chạm vào da Hà Vãn, cảm giác lành lạnh và hơi ngứa khó nói thành lời.

Hà Vãn không nhịn được nhìn Lâm Tri Vi chăm chú, càng nhìn càng mê mẩn, giọng mũi sụt sịt, nói nhỏ cảm động: “Tri Vi, khuôn mặt xinh đẹp của em sắp chữa lành cho chị rồi.”
Lông mi của Lâm Tri Vi cong lên, đuôi mắt được tán thêm phần nhũ cũng tự nhiên cong lên, cô thuận tay đưa tấm kính nhỏ trong nắp hộp phấn đến trước mặt Hà Vãn: “Vậy chị mau nhìn bản thân mình trong gương đi, lập tức đầy máu để sống tiếp.”
Hà Vãn bị cô chọc cười, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều: “Haiz, em đúng là biết dỗ dành người khác, thật muốn cưới em về nhà.”
Lâm Tri Vi vỗ vỗ Hà Vãn: “Chúng ta làm việc trước, làm xong rồi cưới cũng không muộn.”
Nói đến công việc, Hà Vãn không kìm được nhớ tới kế hoạch tuần sau của phòng làm việc, phải phụ trách nhóm nhạc nam “Mười tám”, tên là “Mười tám” là do độ tuổi không được lớn hơn mười tám, chiều cao không được thấp hơn 1m8, người nào người nấy đều là những thiếu niên trẻ trung, đẹp trai, tràn đầy sức sống.
Hà Vãn nhớ lại mối tình đau khổ vừa chấm dứt kia, rồi lại nhìn Lâm Tri Vi da trắng, xinh đẹp ngồi bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy hơi lo lắng.

Cô đặt tay lên vai Lâm Tri Vi nhấn mạnh lại lần nữa: “Nhớ kỹ lời chị nói, nhất định đừng để đám tiểu thịt tươi mê hoặc, tình yêu chị em rất không đáng tin, em nhất định phải chọn một người trưởng thành chín chắn.”
Lâm Tri Vi nghe giọng nói nghiêm túc của Hà Vãn, gật đầu: “Vốn dĩ em cũng không thích tình yêu chị em.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, mấy người vội vàng bước vào, ở giữa là một bóng dáng yểu điệu nhưng vì lo lắng mà sợ đến đơ người, đây chính là nhân vật mục tiêu của bọn họ ngày hôm nay.
Đây là một ngôi sao mới nổi đình đám gần đây nhờ bộ phim điện ảnh nổi tiếng, tuổi còn nhỏ, mới sinh viên năm nhất, nhưng đường nét khuôn mặt rõ ràng, thân hình cũng có những đường cong tinh xảo.
Đáng tiếc là thực lực của công ty quản lý bình thường, không có đội ngũ chuyên nghiệp.

Trong vài lần xuất hiện trước công chúng trước đây, không có người phối cho cô ta những bộ đồ thích hợp, cứ ăn mặc theo kiểu học sinh ngây thơ, kết quả lại phản tác dụng, vừa đăng lên mạng đã nhận phải một đống bình luận ác ý.

Vậy nên cô ta mới để phòng làm việc của Lâm Tri Vi chịu trách nhiệm tạo hình cho mình trong liên hoan phim lần này.
Cô minh tinh kia hơi hoảng sợ, quét mắt một lượt nhìn quanh nhóm người của phòng làm việc, cảm thấy Lâm Tri Vi bắt mắt nhất, hỏi cô một cách đáng thương: “Lần này tôi sẽ không bị chửi nữa chứ?”
Lâm Tri Vi và nhóm đồng nghiệp trao đổi ánh mắt rất ăn ý, mọi người nhanh chóng vào vị trí của mình, cô để cô minh tinh kia ngồi xuống trước gương trang điểm, giọng điệu nhẹ nhàng chắc chắn: “Cô yên tâm đi.”
Ấn tượng mà các minh tinh để lại cho công chúng gần như dựa vào sự tổng hợp của các tạo hình qua nhiều lần, nhất là buổi liên hoan phim có quy mô lớn trong hôm nay.

Đây là một thời điểm quan trọng để một người đã chịu đủ sự chê cười và châm biếm vùng lên.
Một giờ chiều, Lâm Tri Vi cúi người sau lưng ngôi sao kia, giữ mép váy của cô ta rồi dùng một lực vừa đủ ở hai cánh tay để tung lên.

Chiếc váy tối màu được hất lên rồi hoàn hảo rơi xuống đất, trải ra một độ cong hoàn mỹ trên mặt đất.
Người đại diện và trợ lý của cô minh tinh kia đều nhìn chằm chằm, phấn khích lấy điện thoại ra chụp liên tục, thợ chụp ảnh cũng rất kinh ngạc rồi chỉ cho cô ta tạo hình theo đủ tư thế tiêu chuẩn, chụp lại ảnh chân dung trong khách sạn đúng theo kiểu các nữ ngôi sao trước khi thảm đỏ đều đăng.
Công việc tới đây, thợ trang điểm đã xong việc, có thể rút lui.
Lâm Tri Vi kiểm tra lần cuối quần áo và lớp trang điểm của cô minh tinh lần nữa, xác nhận không có gì sai sót mới thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người bắt đầu dọn dẹp xung quanh.
Bận rộn một hồi xong, tâm trạng của Hà Vãn đã khôi phục lại không ít, cô ấy tới bên cạnh giúp đỡ Lâm Tri Vi, giơ cho Lâm Tri Vi một ngón cái: “Xuất sắc.”
Danh tiếng phòng làm việc các cô rất tốt, ngoại trừ năng lực chuyên môn của từng người ra thì đa số đều dựa vào khả năng quan sát và khiếu thẩm mỹ của Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi lắc đầu, thu xếp đóng gói lại các dụng cụ nằm rải rác: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Hà Vãn nói: “Buổi tối có tiệc liên hoan, bây giờ vẫn còn sớm, theo chị ra ngoài giải khuây đi, lần trước chị thấy trên Weibo ở gần đây có hai cửa hàng nổi tiếng trên mạng lắm.”
Nói xong Hà Vãn lấy điện thoại ra, xem lại tên cửa hàng và địa chỉ, tiện tay tải lại trang chủ Weibo.

Ngón tay cô ấy lướt vài cái trên màn hình, chú ý đến một bài chia sẻ của một tài khoản giải trí: “Tân binh nhan sắc mới ra lò từ kỳ thi nghệ thuật” cô ấy không kìm được ấn vào xem ảnh rồi lại khẽ thở dài: “Tuy các em trai đa tình dễ thay đổi nhưng đúng là rất đẹp trai.”
Lâm Tri Vi bật cười.
Hà Vãn lướt thêm hai tấm nữa, bỗng nhiên dừng lại, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc: “Đây… Đây mới đúng là cực phẩm!”

Sau đó cô ấy lại nhận ra có gì đó khác thường, cau mày lại, nhanh chóng phóng to ảnh lên nhìn thấy mấy chữ trong góc, đau đớn kêu một tiếng: “Không phải chứ! Khuôn mặt của màn ảnh lớn lại đi học thanh nhạc sao?”
Người thiếu niên cao gầy trong ảnh khá dễ nhìn, cách đó một quãng không xa chính là trường học, viết rõ ràng mấy chữ “Học viện âm nhạc”.
Hà Vãn cảm thấy rất đáng tiếc, cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Tri Vi: “Em xem này, thí sinh của kỳ thi nghệ thuật mấy hôm trước, đẹp trai như vậy mà không học diễn xuất, thật lãng phí.”
Lâm Tri Vi không có hứng thú gì, cô chỉ định nhìn lướt qua nhưng rốt cuộc lại không có cách nào để thu hồi tầm mắt.
Thân hình của người thiếu niên cao gầy thẳng tắp, mặc một chiếc áo lông có mũ màu đen kiểu dáng đơn giản.

Đây giống như là ảnh chụp trộm, cậu đội phần mũ viền lông xù lên đầu, như vậy lại càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, cặp lông mi đen dài cụp xuống, bên dưới là chiếc mũi thẳng tắp thanh tú, lộ ra đôi môi mỏng quyến rũ khẽ khép chặt.
Lâm Tri Vi nâng tay đỡ trán, cô thấy hơi chóng mặt.
Hà Vãn không để ý, tiếp tục nói: “Chị không lừa em đúng không, rất đẹp trai, có điều ăn mặc hơi giản dị, ngoại hình này kể cả xếp trong dàn ngôi sao đang hot thì cũng không thua kém mấy.”
Đẹp không? Tất nhiên là đẹp rồi! Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này đẹp thế nào không ai biết rõ hơn cô!
Quần áo giản dị sao… Đây là đồ do chính cô mua, rõ ràng rất thích hợp để cậu mặc đến trường, sao lại không giản dị được?
Nhưng Lâm Tri Vi không nói ra một chữ nào.
Cô hít sâu mấy hơi, ổn định tinh thần rồi bước nhanh tới bên cạnh bàn trang điểm lấy điện thoại, tìm được tên “Chủ nhiệm lớp” trong danh bạ.

Cô hắng giọng rồi mới gọi đi.
Lâm Tri Vi nói chuyện điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Nói xong cô lập tức nhấn vào ứng dụng du lịch trên điện thoại rồi hủy bỏ tấm vé máy bay giảm giá ngày mai sẽ bay đã đặt từ lâu rồi mua lại vé của chuyến bay gần nhất.

Lâm Tri Vi khoác tạm chiếc áo khoác lên người, quấn quanh người rồi nhấc túi đi thẳng ra cửa.
Hà Vãn trợn mắt há mồm, ngạc nhiên cản cô lại: “Em sao vậy?”
“Có việc gấp, em phải đi trước.” Lâm Tri Vi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Buổi liên hoan tối nay em không tham gia được, xin nghỉ giúp em nhé, lần sau em sẽ đi cùng chị tới mấy cửa hàng đang hot trên mạng.”
Ra khỏi cửa khách sạn, những bông tuyết bên ngoài bay lả tả nhanh chóng phủ đầy trên vai cô.

Lâm Tri Vi không có thời gian để phủi đi, cô ngồi lên taxi đi thẳng ra sân bay.
Cảnh đường phố ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, cô tìm kiếm tất cả ảnh của những học sinh mới trong kỳ thi nghệ thuật năm nay.


Có hai tấm liên quan đến cậu, ngoại trừ tấm Hà Vãn đã nhìn thấy, còn có một tấm ở góc chụp tương tự.

Nhìn vẻ mặt và tư thế này hẳn là không phát hiện ra có người đang chụp ảnh, thời gian chụp cũng đã quá thời điểm thi vòng hai ba ngày.
Lồng ngực Lâm Tri Vi phập phồng, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt điện thoại.
Chẳng qua gần đây cô hơi bận một chút, không có thời gian trở về vậy mà cậu dám lén lút gây ra chuyện lớn như vậy!
Sau một tiếng, máy bay đã tới thành phố Giang, sau khi tiếp đất, Lâm Tri Vi bắt xe đi thẳng tới Tam Trung.

Cô nói với bác bảo vệ: “Tôi muốn tìm Lục Tinh Hàn lớp 12/6.”
Ông bác đẩy cặp kính mắt: “Trước đây cô từng tới rồi đúng không, tôi vẫn còn chút ấn tượng.” Ông ấy lấy cuốn sổ chuyên dùng cho người nhà tới thăm ra: “Đăng ký vào đây đi.”
Khi Lâm Tri Vi cúi đầu ký tên thì trong một ngõ nhỏ bên cạnh cổng trưởng thấp thoáng sau cành cây tùng, một âm thanh xô đẩy hơi kỳ quái lờ mờ vang lên.

Đúng lúc đó một chiếc xe tải lớn vận chuyển hàng hóa chạy rầm rầm qua đường cái, âm thanh kia bị lấn át, đến khi nghe lại đã không còn động tĩnh gì nữa.
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhưng không thấy điều gì bất thường nên buông bút, vội vàng đi vào sân trường.
Thật ra con ngõ này rất sâu, trong một góc chết mà từ phía cổng trường không nhìn thấy được, có một đám thiếu niên quần áo không chỉnh tề ngã xiêu ngã vẹo vào đống tuyết trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng không xa trước mặt.
“Lục… Lục Tinh Hàn, đừng đánh nữa.” Trên mặt cậu nam sinh gầy yếu đang rụt bả vai có chỗ trắng chỗ đen, trắng là màu của tuyết, đen là màu của bùn.

Cậu ta thử khuyên nhủ: “Đừng để giáo viên nhìn thấy.”
Ngón trỏ thon dài của Lục Tinh Hàn hiện rõ từng khớp xương, cậu không để tâm lắc xâu chìa khóa đang đeo trên tay.

Cậu cũng không quan tâm tới tên đàn em bên cạnh, cậu cười ra tiếng trước: “Coi lá gan của cậu kìa, lại còn là lớp phó học tập.

Anh Hàn mới đi mấy ngày vậy mà cậu ra ngoài giúp giáo viên mua tài liệu cũng bị người chặn đánh.”
Hoàn cảnh gia đình lớp phó học tập không tốt lắm, tính tình cậu ta thật thà, là học bá đứng đầu khối, được giáo viên chủ nhiệm rất yêu quý, có khi còn đưa chìa khóa dự phòng của văn phòng cho cậu ta để cậu ta giúp sắp xếp lại bài tập và đề thi.
Tam Trung nằm sát một trường kỹ thuật của thành phố, bên trong có rất nhiều tên côn đồ đã bỏ thi đại học, cách năm ba hôm lại đảo tới khu vực gần Tam Trung để đánh người ăn cướp.

Nhóm người này chuyên chọn những đứa nhát gan, đi một mình để xuống tay.

Lớp phó học tập đã bị chặn lại hai lần, mãi đến khi Lục Tinh Hàn biết chuyện, ra mặt giúp cậu ta thì mọi chuyện mới lắng xuống.
Lần này Lục Tinh Hàn đi thi nghệ thuật, bọn chúng nhân cơ hội dùng lại mánh khóe cũ, không những muốn cướp tiền mà còn muốn cướp chìa khóa của chủ nhiệm lớp, chuẩn bị chờ đến lúc tan học chuồn vào lục lọi đồ.
Không may là Lục Tinh Hàn đã trở lại.

Gã thanh niên tóc vàng đang lăn lộn trên tuyết bẩn không cam lòng, cậu ta cắn chặt răng, ánh mắt gian xảo.

Cậu ta nhân lúc Lục Tinh Hàn nghiêng đầu thì nhảy phắt lên, đánh một đòn về phía huyệt thái dương của cậu.
Nắm đấm trong gió lạnh chưa kịp tới gần đã bị cậu bắt lấy, khuôn mặt cậu vẫn không chút thay đổi.
Vẻ mặt gã thanh niên lập tức biến sắc, sau đó lại bị đạp một cú, trong chớp mắt trời đất quay cuồng, cậu ta bị Lục Tinh Hàn giữ chặt bả vai ấn mạnh xuống đất, bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng: “Chơi vui không?”
Cậu ta nhe răng trợn mắt quay đầu lại, chỉ thấy chân Lục Tinh Hàn gập lại, nửa ngồi chồm hổm, ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt hoa đào giống như kết thành băng, đôi môi mỏng phả ra hơi trắng mỏng manh.
Sự hung ác không lộ ra bên ngoài nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.
Gã thanh niên bị cơn đau nhức trên vai làm cho sợ hãi, cậu ta thấy Lục Tinh Hàn nhấc cánh tay lên thì vô cùng kinh sợ, theo bản năng rụt cổ lại chuẩn bị chịu đòn thì tự nhiên có một tiếng bước chân tới gần, lại là một tên đàn em vội vàng chạy tới, thở hồng hộc: “Anh Hàn! Tới rồi!”
Lục Tinh Hàn ngước mắt lên.
Tên đàn em tới gần, tay chống đầu gối nói không lưu loát: “Chị… Chị gái xinh đẹp! Ở ngay cửa phòng học!”
Gã thanh niên chỉ cảm thấy bỗng dưng sức kìm hãm bị buông lỏng, Lục Tinh Hàn đứng thẳng dậy, trong phút chốc sự hung ác trong mắt đã tan thành mây khói: “Đến bao lâu rồi?”
“Cũng khoảng mười phút.”
Cậu đưa tay ra, có người vội vàng đưa cho cậu chiếc áo lông được gấp gọn gàng.
Áo màu đen, trên mũ có một viền lông tơ bồng bềnh.
Lục Tinh Hàn chê tay mình bẩn nên phủi vài cái rồi mới cẩn thận ôm vào lòng, tiện tay ném chìa khóa và tiền đã lấy lại được cho lớp phó học tập.

Cậu đi hai bước vào sâu trong ngõ nhỏ, dường như nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn gã thanh niên chuẩn bị chạy trốn, lạnh lùng cảnh cáo: “Còn dám động vào học sinh của Tam Trung, tôi sẽ khiến các người đến cả trường nghề cũng không học được nữa.”
Đôi mắt đám thanh niên lộ ra vẻ kinh sợ, kêu lên khổ sở rồi kéo nhau, bước thấp bước cao chạy khỏi đó.
Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm cho đến khi bọn chúng biến mất, cậu lùi lại một bước về phía sau rồi dùng lực, đôi chân mạnh mẽ nâng cao, một chân đạp vào lỗ hổng bị che khuất trên bức tường ở bên ngoài trường học, cơ thể mượn lực bật lên, dễ dàng trèo vào bên trong.
Hai chân tiếp đất vững vàng, cậu phủi bộ đồng phục sạch không còn một hạt bụi rồi mới nâng niu mặc chiếc áo lông vào.
Lúc đầu cậu còn rảo bước, nhưng chẳng được bao lâu thì không kìm được bắt đầu chạy, khi đến trước tòa nhà của lớp 12 thì đã đạt đến tốc độ thi chạy một trăm mét.
Lớp sáu ở tầng bốn, Lục Tinh Hàn chân dài nên cứ thoải mái bước một lần ba bậc.
Khi chạy tới chỗ rẽ tầng bốn, đúng lúc chuông tan học reo lên.
Hành lang đang yên tĩnh bị những tiếng ồn ào bên trong lớp phá vỡ, Lục Tinh Hàn bước nhanh hơn, khi đi ngang qua lớp cửa kính, nắng chiều dày đặc chiếu rọi lên mặt cậu, một nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm ở đuôi mắt hoa đào bị nhuốm màu như máu.
Lâm Tri Vi đang đứng trước cửa lớp 12/6, nhíu mày nhìn chăm chú sân thể dục bên ngoài.
Đám học sinh chen chúc nhau ra khỏi phòng học, cả hành lang nhanh chóng trở nên ồn ào.
Nhưng hai tai Lục Tinh Hàn vẫn rất yên tĩnh, cậu không nghe được bất cứ tạp âm gì, chỉ là nhịp tim đập và hô hấp của cậu khi nhìn thấy Lâm Tri Vi tự động lớn hơn vô số lần.
Cậu dừng cách đó hai ba mét, nghiêng đầu nở nụ cười.
Rõ ràng là mặt mũi đẹp trai lạnh lùng bạc tình, nhưng khi khóe môi cậu cong lên thì ánh mắt lấp lánh ánh nắng lại ngọt ngào đáng yêu đến không ngờ, hoàn toàn không có chút sức tấn công nào.
Ngón tay cậu khẽ siết chặt, điều chỉnh hô hấp rồi lên tiếng, giọng điệu rất ngoan ngoãn: “Tri Vi, chị tới rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.