Đọc truyện Nhạc Phi Diễn Nghĩa – Chương 31: Hồi thứ ba mươi mốt
Thuyền của hai anh em họ Cảnh vừa cập bến, bọn lâu la đã mừng rỡ vội chạy vào báo cho Dương Hổ hay, Dương Hổ cho mời vào.
Hai anh em vào trước điện quỳ xuống, Dương Hổ bước xuống đỡ dậy nói:
– Hai đệ chớ nên dùng đại lễ làm chi, lâu nay ta nhớ nhung chư đệ lắm,
chẳng biết hôm nay nhờ đâu hai đệ đến đây làm ta mừng khôn xiết?
Anh em họ Cảnh đồng thanh đáp:
– Anh em tôi lâu nay mang ơn Đại Vương cho ở trong hồ đánh cá làm ăn
thong thả, gia nghiệp dư giả cũng nhờ hồng đức của Đại Vương. Nay nghe
có Nhạc Phi lãnh binh đến đây đánh Đại Vương cho nên thân mẫu cho phép
anh em đệ đến đây giúp sức, mong Đại Vương sai khiến dù cho khổ nhọc đến đâu cũng chẳng từ nan.
Dương Hổ mừng rỡ nói:
– Hai đệ có lòng tốt ta rất cảm ơn, trước đây đã mấy phen ta cho người đến mời song chưa có mệnh của lệnh đường, nay tự nhiên hai đệ đến thật là trời giúp ta
vậy.
Nói rồi liền cho đem áo mũ ra cho hai người thay đổi, một mặt truyền dọn yến tiệc đãi đằng.
Khi Nhạc Phi thấy hai anh em họ Cảnh đi rồi liền sai người qua thương lượng với tri phủ Bình Giang, bảo phải mua tre và màu cho chiều, lại làm mộc
bài và khiên bằng da trâu để cho quân lính cầm mà đỡ đạn, lại đến các
nhà giàu có trong thành mượn hơn mấy nghìn cái mền bằng bông gòn để
phòng đỡ che hỏa tiễn. Nhạc Phi còn vẽ các kiểu kêu thợ đến rèn những
móc câu và tiểu đao cho nhiều. Một mặt sai Thang Hoài và Trương Hiển đôn đốc quân sĩ lấy ván kết bè bỏ xuống nước. hàng ngày tập luyện quân sĩ
để cho chúng thạo về môn thủy chiến.
Thang Hoài và Trương Hiển lãnh mạng dẫn binh xuống mé hồ, cứ theo cách thức mà tập luyện quâh sĩ.
Nhạc nguyên soái lại sai Thi Toàn bảo thợ rèn chông sắt dài và thật nhiều
đem đóng dưới lườn thuyền để phòng quân thủy quỷ của Dương Hổ.
Bốn
ngày sau Dương Hổ sai người hạ chiến thư, tỏ ý muốn đánh gấp. Nhạc
nguyên soái kiếu từ lấy cớ mình còn đang bệnh hẹn hắn thêm ít hôm nữa sẽ ra quân.
Độ nửa tháng, chư tướng vào bẩm với Nhạc nguyên soái:
– Nay các việc sắp đặt đã chu toàn, quân sĩ cũng đã thạo chiến thuật đánh thủy, ngặt không có đại chiến thuyền làm sao mà đánh?
Nhạc nguyên soái đáp:
– Chẳng cần phải dùng đến đại chiến thuyền, ta sẻ có kế hay chỉ dùng
thuyền nhỏ cũng đủ rồi. Bây giờ chư tướng phải nai nịt gọn gàng xuống
hết thuyền nhỏ nhìn về phía cây cờ hiệu trên tay ta làm lệnh.
Lúc
nào thấy địch bắn nhiều và thấy ta phất cờ lệnh thì tất cả phải nằm rạp
xuống thuyền, đợi chúng hết bắn liền xáp tới dùng đoản đao giáp chiến.
Căn dặn xong, nguyên soái sai Vương Quới đem chín mươi chiếc thuyền nhỏ đi
vớt rong cỏ cho thật nhiều xếp thành đống dọc theo hai bên bờ sông đợi
lúc nào giao chiến thấy thuyền địch lướt tới thì ném cỏ rong cho bánh xe thuyền của địch vướng phải quấn chặt thuyền địch đánh giáp lá cà, tiêu
diệt xong lại nhảy xuống thuyền nhỏ của mình đi tiếp ứng với mấy đạo
binh kia.
Vương Quới lãnh binh xuống thuyền đi rồi, Nhạc nguyên soái lại kêu Châu Thanh, Triệu Vân, Lương Hưng và Kiết Thanh dặn:
– Bốn anh em phải dẫn năm nghìn quân thẳng đến Vô Tích đại kiều mai phục. Hễ Dương Hổ bại trận tất nhiên phải nương theo đường ấy chạy sang Cửu
Giang. Bốn anh em phải ráng bắt sống cho được không nên giết chết, nếu
vi phạm quân lệnh ta sẽ chém đầu.
Bốn tướng vâng lệnh đi ngay.
Nhạc nguyên soái chọn ngày ra quân. Phát ba tiếng pháo lệnh, ba quân đều
xuống thuyền nhỏ. Thuyền nào cũng đã bố trí vách thành bằng tre, khi nào giật dây thì vách thành hạ xuống, khi kéo lên dựng đứng che tên đạn.
Binh tướng kẻ cầm khiên người cầm mộc, mấy đội thuyền nhỏ la ó vang trời lướt tới.
Bọn lâu la thấy vậy chạy vào phi báo, Dương Hổ sai tướng tiên phong là Hứa Tân đốc lãnh “Hoả pháo luân thuyền” còn mình thì điều khiển đại chiến thuyền đi sau yểm trợ.
Đang lúc bố trí đại binh bỗng thấy hai anh em họ Cảnh bước tới bẩm:
– Nhạc Phi là tay đa mưu quỷ kế, chúng tôi e hắn đem binh đánh bọc hậu
đến cướp dinh trại ta. Vậy trong lúc Đại Vương ra quân, hai chúng tôi
nguyện ở lại dốc sức giữ gìn sơn trại cho Đại Vương khỏi lo phía sau, cứ việc xua binh lướt tới.
Dương Hổ nghe tâu cả mừng:
– Nếu được hai đệ lo giữ gìn sơn trại thì còn gì quý hóa cho bằng. Ta ra đánh trận này chắc chắn chúng không còn mảnh giáp.
Nói rồi truyền quân phát pháo ra quân.
Đạo “Hỏa luân thuyền” của Hứa Tân đi trước, vừa gặp đoàn thuyền nhỏ tiên
phong của Nhạc nguyên soái. Hai bên giáp chiến, Hứa Tân truyền quân bắn
vãi ra như mưa, Nhạc nguyên soái phất ngang hồng kỳ một cái tức thì các
thuyền nhỏ đều kéo vách tre lên và quân sĩ đều nằm ép xuống mạn thuyền.
Bao nhiêu tên đạn bay vèo đến chạm phải vách tre đều rớt xuống sông hoặc văng bạt đi nơi khác.
Bắn được hồi lâu xem chừng tên đạn đối
phương gần hết nên đã thưa dần. Binh Tống đợi cho đối phương không còn
bắn nữa mới hạ vách tre xuống, đồng thanh hô lên một tiếng chèo thuyền
lướt tới đánh đạo “hỏa luân thuyền” phải dạt sang một bên.
Đạo “Nổ
lầu thuyền” thấy vậy đạp xe lướt tới như dông, cung tên bắn vãi ra như
mưa bão. Nhạc nguyên soái vội phất hồng, các vách tre trên thuyền nhỏ
lại được kéo lên. Lúc ấy Vương Quới điều khiển chín mươi chiếc thuyền
chở đầy rong cỏ nấp sẵn hai bên, thấy hồng kỳ phất rồi vội đốc quân chèo ra thả hết rong cỏ xuống đầy sông.
Bao nhiêu “Nổ lầu thuyền” bị
vướng phải rong cỏ bánh xe và bánh lái bị quấn chặt cứng nằm trơ trơ
trên mặt nước không tiến được nửa bước.
Vương Quới hô lên một tiếng như hổ rống, ba quân ào lên “nổ lầu thuyền” chém giết quân địch tơi bời.
Bọn lâu la không kịp trở tay, lớp bị chết lớp nhảy xuống sông. Vương Quới
lại sai quân ném hết cung tên đạn dược xuống sông. Hoa Phổ Phương vừa
đến tiếp cứu thì Vương Quới đã dẫn binh nhảy xuống thuyền nhỏ bơi ra xa
lắc rồi hợp với đại binh của Nhạc nguyên soái tiếp chiến.
Đạo binh
thứ ba “thủy quỷ thuyền” thấy hai đạo binh trước bị hại nên tất cả đều
nhảy ùm xuống nước, đoàn quân này tay cầm đục, tay cầm búa lặn đến quyết đục thủng các thuyền nhỏ của Nhạc nguyên soái. Ngờ đâu thuyền của
nguyên soái có đóng chông sắt và cột móc câu dưới lườn thuyền, khiến bọn thủy quỷ vừa lặn áp đến, đứa bị câu móc đứa bị chông đâm bị thương, máu tuôn đỏ sông.
Nhạc nguyên soái thừa thế phất hồng kỳ, Nguyễn Lương lập tức điều khiển đoàn quân lặn giỏi, tay cầm đao nhảy xuống nước lặn
theo gặp đâu chém đó.
Bọn thủy quỷ chỉ chuyên môn lặn và đục thuyền địch giỏi thôi chứ làm gì biết đánh lộn dưới nước nên bị bọn Nguyễn
Lương ùa chém, mười đứa may ra chỉ còn được một sống sót.
Bên kia
quân giặc chỉ thấy máu nhuộm đỏ sông chứ không thấy thuyền của Nhạc
nguyên soái chìm chiếc nào cả. Dương Hổ nổi giận thôi thúc đại chiến
thuyền lướt tới đánh với Nhạc nguyên soái.
Nhạc Phi đứng trước mũi thuyền kêu lớn:
– Dương tướng quân, chiến thuật của ngươi nay đã hỏng cả rồi, hãy đầu
hàng đi cho sớm về với triều đình hưởng công danh phú quý chẳng hơn sao?
Dương Hổ trợn mắt quát lớn:
– Nhạc Phi, ngươi chớ khoe
khoang, ta đây binh cường tướng dũng lại chiếm cứ Thái Hồ, một nơi vô
cùng hiểm trở có thể nói là bất khả xâm phạm. Hễ giặc đến thì đánh mà
đánh không được thì giữ, dù ngươi có giỏi đến đâu cũng không làm chi ta
được.
Nhạc nguyên soái cười ha hả:
– Dương Hổ, đến giờ phút
này mà ngươi còn chưa biết gì cả sao? Sào huyệt của ngươi đã bị tiêu tan cả rồi mà ngươi còn mơ tưởng làm gì? Hãy quay lại nhìn thì rõ ngay.
Dương Hổ nghe Nhạc Phi nói vội quay đầu ngó lại thì quả nhiên sơn trại đã bị
cháy, ngọn lửa bốccao ngút trời lại có lâu la chèo thuyền đến phi báo:
– Nguy to rồi Đại Vương ơi, anh em họ Cảnh đã thả Ngưu Cao ra rồi cướp
hết sơn trại, lại nổi lửa thiêu đốt tất cả thành tro bụi, quân ta không
còn chỗ để trở về nữa.
Dương Hổ nghe nói lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, gầm lên một tiếng như sấm nổ, giơ tay chỉ Nhạc Phi nói:
– Nhạc Phi, phen này ta quyết liều sống chết với mi.
Dứt lời, đốc thúc đại chiến thuyền chạy ào đến, đao thương giơ lên sáng
ngời, cờ phất trống rung, bọn lâu la hò hét om sòm. Nhạc Phi còn ở dưới
các thuyền nhỏ thật khó bề chống đỡ.
Nhạc nguyên soái liền truyền
lệnh lấy câu móc móc vào đại chiến thuyền của đối phương rồi phất cờ
lệnh cho ba quân nhảy lên thuyền Dương Hổ đánh chém quyết liệt.
Vương Quới nỗ lực vung đao chém Hứa Tân ngã nhào xuống nước còn Thang Hoài và Trương Hiển thì nhảy lên “nổ lầu thuyền” đánh với Hoa Phổ Phương. Hoa
Phổ Phương cự không lại hai dũng tướng phải nhảy xuống sông lặn tuốt vào bờ, chạy thẳng qua Hồ Quảng đầu hàng Dương Ma.
Còn Hứa Tân cầm đao nhảy xuống nước lặn sâu, bí mật mò đến định thình lình nổi lên hạ sát
Nhạc Phi nhưng vừa ló lên bị Vương Hoành đánh cho một côn nát óc chết
chìm dưới đáy sông.
Dương Hổ liệu thế không xong phải nhảy xuống sông trốn thoát. Nguyễn Lương thấy thế vội phóng theo đuổi bắt.
Nhạc nguyên soái thấy bốn đạo binh thuyền của đối phương đều bị tan vỡ nên
hạ lệnh: hễ ai đầu hàng thì khỏi chết. Dứt lời, quân Dương Hổ rập lên
một tiếng xin đầu hàng.
Nhạc nguyên soái lại sai Thang Hoài và
Trương Hiển thẳng lên sơn trại chiêu dụ bọn lâu la dập tắt lửa, đồng
thời bắt hết gia quyến của Dương Hổ chở về hết soái dinh chờ lệnh.
Hai tướng lĩnh mệnh đi rồi, Nhạc nguyên soái lại sai Vương Quới và Thi Toàn thu hết những vũ khí và chiến thuyền của địch về trại.
Dương Hổ nhảy xuống nước bị Nguyễn Lương lặn đuổi theo. Hai người giao chiến, Dương Hổ bị thua nên bơi thẳng vào bờ phía Tây.
Vừa lên khỏi bờ may gặp một tốp lâu la vừa chạy lạc đến đó. Dương Hổ liền
chọn một con ngựa thật tốt để cưỡi đồng thời dắt cả bọn lâu la quyết
chạy qua Hỗn Thủy Vương tên La Huy và Tịnh San Vương tên Vạn Nhữ Oai để
mượn quân báo thù.
Đi trọn một đêm đến sáng ra thì Dương Hổ vừa đến Vô Tích đại kiểu, bỗng nghe phía trước có tiếng pháo nổ vang, bốn tướng xông ra một lượt, xem kỹ lại thì không ai khác hơn là Châu Thanh, Kiết
Thanh, Triệu Vân, Lương Hưng.
Cả bốn người đứng ngang giữa đường đồng thanh kêu lớn:
– Chúng ta vâng lệnh Nhạc nguyên soái ở đây đợi ngươi lâu lắm rồi, hãy
mau mau xuống ngựa chịu trói đừng để mất công anh em ta ra sức.
Dương Hổ nổi giận vung đao đánh lại với bốn tướng.
Thương thay cho Dương Hổ đánh suốt một ngày và chạy suốt cả đêm, trong bụng
đói như cào, người mệt ngựa mỏi cự sao cho lại. Vì vậy Dương Hổ chém bậy một dao rồi quay ngựa bỏ chạy theo mé sông.
Bốn tướng giục ngựa đuổi theo. Bỗng Dương Hổ nghe phía trước có quân la ó vang dậy.
Dương Hổ ngửa mặt lên trời than:
– Phía trước có quân ngăn đón, phía sau có bốn tướng đuổi theo, phen này mạng ta chắc không còn!
Vừa muốn rút gươm tự vẫn, Dương Hổ chợt nghe thấy phía trước, phía dưới sông có tiếng gọi vọng lên:
– Dương tướng quân, mẹ ngươi đây này, hãy đến mà ra mắt.
Phía sau bốn tướng thấy thế cũng gò cương lại, Dương Hổ trông thấy dưới mé
sông có đoàn thuyền dàn hai hàng dọc chính giữa có ba đại chiến thuyền,
trước mũi thuyền có Nhạc nguyên soái đứng giữa, hai bên là Trương Bảo và Vương Hoành, oai phong lẫm liệt như thiên thần. Nhạc nguyên soái cất
tiếng kêu gọi:
– Lệnh đường và gia quyến của Dương tướng quân ở đây, sao tướng quân không đầu hàng cho sớm?
Dương Hổ đáp:
– Nhạc Phi, ta quyết liều một chết mà thôi, ngươi chớ lừa ta vô ích.
Nói chưa dứt lời bỗng thấy Dương mẫu từ trong thuyền bước ra gọi lớn:
– Loài nghịch tử, cả nhà đều mang ơn nguyên soái chẳng giết, sao không xuống ngựa đầu hàng còn đợi chừng nào nữa?
Dương Hổ thấy mẹ vội quăng đao nhảy xuống ngựa quỳ xuống mé sông nói:
– Nguyên soái oai hùm sức cả, tôi xin tình nguyện đầu hàng, ngặt vì đã
bao phen đánh giết quá nhiều quân của triều đình, e triều đình không
dung thứ biết liệu làm sao?
Nhạc nguyên soái vội ghé thuyền bước lên bờ đưa hai tay đỡ Dương Hổ dậy nói:
– Cũng chỉ vì trong triều có gian thần ngăn trở nên thiên hạ anh hùng bị
thất tán rất nhiều. Chính bổn soái đây năm nọ cũng bị chịu nhục tại chốn võ trường, vì vậy một số anh em đã làm điều không phải. Nay đương kim
thiên tử kính chuộng hiền tài, nếu tướng quân cải tà quy chính thì cũng
là tôi của triều đình. Bổn soái sẽ báo cử cho tướng quân được đồng tâm
hiệp lực khuông phò nhà Tống cho diệu tổ vinh tông, khỏi uổng cái chí
khí anh hùng. Thôi tướng quân hãy an tâm bước xuống thuyền để thăm lệnh
đường và quý quyến.
Dương Hổ tạ ơn rồi bước xuống thuyền sụp lạy mẹ hiền
Sau đó Nhạc nguyên soái sai bốn tướng đi đường bộ về phủ Bình Giang trước,
lại truyền cho mấy trăm lâu la biết: nếu tên nào muốn quy hàng thì cho
Thang Hoài và Trương Hiển thu nhận, còn tên nào không muốn thì cho trở
về quê quán làm ăn sinh sống.
Mọi việc sắp đặt xong xuôi, phát pháo lệnh thu binh hiệp cùng Dương Hổ kéo đến Đông San và Tây San để chiêu
dụ tàn quân còn sót và thu góp lương thảo.
Qua hôm sau mới đến Động Đình sơn, gặp mặt Ngưu Cao và hai anh em họ Cảnh bèn hiệp lại làm một
đoàn trở về phủ Bình Giang chiêu an dân chúng.
Nhạc nguyên soái cho quân sĩ nghỉ ngơi vài ngày rồi nhổ trại trở về Kim Lăng.
Tri phủ Bình Giang là Lục Chương dắt hết các bô lão trong thành đem rượu
thịt theo đưa đến, hai bên đường dân chúng đốt hương đèn lên tạ ơn
nguyên soái. Nhạc nguyên soái truyền kỷ luật nghiêm minh cấm binh sĩ
không động đến của dân một cái kim sợi chỉ.
Chỉ mấy hôm sau đoàn
quân đã đến Kim Lăng, đóng dinh trại ngoài thành, cho binh mã nghỉ ngơi. Nhạc nguyên soái vào triều tâu hết mọi việc đi dẹp giặc Thái Hồ và nói
việc Dương Hổ đầu hàng cho Cao Tông nghe. Cao Tông rất mừng vội sai quan Lộc Tư dọn yến ăn mừng, một mặt thì hạ chỉ phong cho Dương Hổ, Trương
QuốcTưởng, Đổng Phương, Nguyễn Lương, Cảnh Minh Sơ, Cảnh Minh Đạt chức
Đô thống, Nhạc Phi thì được gia hàm Kỹ lục còn bao nhiêu tướng sĩ thảy
đều luận công thăng thưởng.
Cao Tông lại sai Nhạc Phi thống lãnh đại binh qua hồ Ba Dương để dẹp bọn thủy khấu.
Nhạc Phi lãnh chỉ ra triều còn Dương Hổ thì đưa gia quyến về làng an trí.
Chỉ mấy hôm sau, Nhạc nguyên soái lại ra quân. Giao cho Ngưu Cao dẫn năm
nghìn binh mã đi tiên phong. Thanh Hoài và Vương Quới cũng dẫn năm nghìn binh mã đi đội thứ nhì, còn Nhạc nguyên soái thì điều khiển đại binh đi sau cùng, binh Tống rầm rộ nhằm Ba Dương tiến quân.
Dọc đường Vương Quới nói với Thang Hoài:
– Tại sao đại huynh không cho anh em mình đi tiên phong? Lại sai Ngưu Cao đi trước, chẳng lẽ anh em mình kém tài hơn nó sao?
Thang Hoài nói:
– Không phải vậy đâu Vương đệ ạ. Đại huynh thường nói Ngưu đệ là một viên tướng có phúc lớn, dẫu lâm nạn cũng không chết nên thường hay sai hắn
đi đầu trận.
Vương Quới ngẫm nghĩ giây lâu rồi gật đầu đáp:
– Đúng lắm, quả Ngưu đệ có phúc thật.
Lúc ấy Ngưu Cao mang ấn tiên phong đã đến Hồ Khẩu. Ở đó có quan tổng binh
là Tạ Côn đang đóng binh chờ Nhạc nguyên soái, bỗng quân thám tử ngó
thấy đoàn quân rầm rộ kéo đến có trương cờ đề chữ Nhạc, chúng tưởng là
Nhạc nguyên soái lập tức chạy về phi báo:
Tạ Côn vội vã ra ngoài thành quỳ xuống nói:
– Tôi là Hồ Khẩu tổng binh Tạ Côn xin nghênh tiếp nguyên soái.
Ngưu Cao ngồi trên ngựa nói lớn:
– Tạ tổng binh hãy đứng dậy, tôi đây là Ngưu Cao tướng tiên phong, còn Nhạc nguyên soái đang ở phía sau.
Tạ Côn xấu hổ đứng phắt dậy, quát tả hữu:
– Hãy dẫn tên thám tử khốn kiếp ấy ra chém ngay cho ta!
Ngưu Cao thấy gai mắt lẩm bẩm:
– “Lão tổng binh này đáng ghét thật”
Ngưu Cao lớn tiếng gọi Tạ Côn nói bằng giọng gắt gỏng:
– Tạ tổng binh, ngươi làm đến chức tổng binh, ăn lộc triều đình đã biết
bao nhiêu rồi có nhớ không? Nay có một đôi tên cường đạo mà đánh dẹp
không yên phải triệu thỉnh bọn ta đến đây làm gì? Thôi để ta đi chỗ khác đóng binh, còn cái công lao này ta nhường cho ngươi đấy.
Nói rồi quay ngựa hối quân đi tránh qua nơi khác.
Tạ Côn thấy vậy thất kinh nghĩ thầm:
– “Hắn phụng thánh chỉ đến đây, nếu hắn bất bình kiếm chuyện nói với Nhạc nguyên soái thì nguy cho ta lắm”
Nghĩ rồi dằn lòng chịu nhục chạy theo nắm ngựa Ngưu Cao lại nói:
– Xin Ngưu tướng quân bớt giận, chỉ vì quân sĩ phi báo không rành mạch
nên mới chiếu theo quân pháp xử trị như vậy. Nếu như quân giặc đến đây
mà nó phi báo sai như vậy thì nguy hiểm dường nào. Nhưng bây giờ tôi vì
tình tướng quân tha cho nó, xin tướng quân chớ chấp.
Nói rồi liền truyền mở trói cho tên thám tử rồi bảo hắn đến tạ tội. Ngưu Cao lại hỏi Tạ Côn:
– Sào huyệt quân giặc ở đâu?
Tạ Côn đáp:
– Tại hồ Ba Dương có một ngọn núi gọi là Khương Lang. Trên núi ấy có hai
tên đại vương, một là La Huy, một là Vạn Nhữ Oai. Hai tên này chiếm cứ
núi Khang Lang đã lâu, bộ hạ rất đông. Còn nguyên soái thống lĩnh ba
quân tên là Dư Hóa Long mười phần lợi hại, quân triều đình không thể nào đến gần sào huyệt chúng được.
Ngưu Cao lại hỏi:
– Khương Lang sơn cách đây bao xa, có đường bộ không?
Tạ Côn đáp:
– Ra phía trước Hồ Khẩu đây, ngước mặt nhìn thấy đỉnh núi cao chính là
sào huyệt của chúng, hễ đi đường thủy chừng ba mươi dặm còn đi đường bộ
phải năm mươi dặm mới đến nơi.
Ngưu Cao bảo:
– Thế thì ngươi
hãy cắt một tên quân dắt ta đi đường bộ đến cướp núi ấy, còn ngươi phải
sắm sửa lương thảo cho mau để theo ứng tiếp.
Nói rồi Ngưu Cao hối thúc quân sĩ nhắm Khương Lang sơn thẳng tới.
Tạ Côn thấy Ngưu Cao đi rồi thì rủa thầm:
– Quân chất phu quen thói lỗ mãng không biết sợ. Để hắn đi cho hắn chết cho rồi, không can gì đến ta mà sợ.
Khi Ngưu Cao đến Khương Lang sơn, lập tức truyền cho tinh binh đi cướp núi
rồi mới nấu cơm ăn. Bọn chúng vâng lệnh phát ba tiếng pháo, la ó vang
trời.
Lâu la chạy vào phi báo, Vạn Nhữ Oai liền sai Dư Hóa Long dẫn binh xuống núi chặn đánh.
Dư Hóa Long vâng lệnh kéo quân xuống núi quát lớn:
– Loài mao tặc ở đâu dám đến đây chịu chết?
Ngưu Cao trông thấy Dư Hóa Long đầu đội lăng ngân khôi, mình cưỡi bạch lang
mã, tay cầm Hổ đầu thương giống như Nhạc nguyên soái, Ngưu Cao không
thèm nói nửa lời cứ việc múa giấn xáp tới đánh liền.
Dư Hóa Long cười thầm:
– Ta tưởng kẻ anh hùng nào, ngờ đâu là một đứa thất phu, thôi để ta thưởng cho ngươi một thương.
Nghĩ rồi lấy thương hất mạnh song gián đối phương ra, rồi đâm lẹ hơn năm sáu thương một lượt, lối đánh của Dư Hóa Long vô cùng hiểm độc, làm cho
Ngưu Cao lúng túng thở hào hển ngăn đỡ không nổi, bèn quay ngựa chạy
dài.
Bọn tinh binh thấy Ngưu Cao bỏ chạy liền nói với nhau:
–
Chúng mình không nên bỏ chạy vì nếu chạy thì thế nào chúng cũng giục
ngựa đuổi theo bọn ta phải chết hết, thà đứng đây ngăn đỡ còn hơn.
Nói rồi hè nhau phân ra hai bên lắp cung tên bắn như mưa. Dư Hóa Long thấy
quân địch không nao núng lại bắn tên quá nhiều nên không dám đuổi theo,
bèn dừng ngựa lại buột miệng khen:
– “Ta nghe Nhạc Phi dụng binh hay lắm, thật rõ ràng tiếng đồn không sai”.
Nói rồi thu quân trở về núi. Bọn tinh binh ngó thấy binh giặc lui rồi vội
trở lại lượm tên.Còn Ngưu Cao một mình một ngựa chạy xa hơn mười dặm,
ngó lại không thấy quân lính mình đâu cả thất kinh nói một mình:
–
Nguy tai! Chắc quân sĩ mình bị đối phương giết chết rồi, chỉ còn trơ
trọi một mình ta thì về biết ăn nói sao với Nguyên soái. Thôi để ta trở
lại xem sao.
Nghĩ rồi vội vã quay ngựa trở lại nơi chiến trường. Đến nơi trống thấy bọn tinh binh đang lom khom nhặt tên.
Ngưu Cao hỏi:
– Bọn cường đạo đâu mất hết rồi?
Bọn chúng đáp:
– Chúng nó bị bọn tôi bắn rất quá nên thu binh về núi cả rồi.
Ngưu Cao mừng rỡ nói:
– Thế thì bọn mày giỏi thật. Vậy lần sau như ta có thua nữa , chúng bay cứ y theo kế cũ cứu ta thì hay lắm.
Bọn tinh binh nghe nói cười rộ lên làm cho Ngưu Cao xấu hổ chẳng thèm trở
lại chỗ tổng binh, chỉ lui ra chừng ba mươi dặm đóng quân.
Hôm sau
đạo binh Vương Quới và Thang Hoài vừa tới bèn đóng dinh trại tại Hồ
Khẩu. Chưa được vài ngày đã thấy đại binh của Nhạc nguyên soái đến.
Tổng binh Tạ Côn cùng Thang Hoài và Vương Quới ra khỏi dinh nghênh tiếp. Nhạc nguyên soái nhìn trước nhìn sau rồi lại hỏi:
– Còn Ngưu Cao đi đâu chẳng thấy?
Tạ Côn đáp:
– Người vừa đến đây đã vội vàng dẫn binh lên Khương Lang sơn đánh liền.
Nhạc nguyên soái nghe nói liền rút một cây lệnh tiễn giao cho Tạ Côn sai đi vận lương gấp.
Tạ tổng binh đi rồi, Nhạc nguyên soái liền truyền chư tướng kéo binh đi đường bộ tuốt lên Khương Lang sơn.
Đi chừng vài mươi dặm thấy Ngưu Cao đón đường nghênh tiếp. Nhạc nguyên
soái thấy Ngưu Cao đóng binh một bên đường thì đoán chắc Ngưu Cao bị bại trận rồi, bèn hỏi thăm tin giặc thế nào. Ngưu Cao đem việc Dư Hóa Long
lợi hại vô cùng nói rõ cho Nhạc nguyên soái nghe.
Nhạc nguyên soái
truyền quân đóng binh dài theo đường cái. Lâu la xem thấy chạy về sơn
trại phi báo. Hai đại vương cũng sai Dư Hóa Long đem binh xuống núi
khiêu chiến nhưng Nhạc Phi truyền chư tướng dùng cung tên bắn vãi ra chỉ cố thủ dinh trại không được ra đánh.
Dư Hóa Long sai lâu la nhục mạ một hồi rồi thu binh trở về núi.
Nhạc nguyên soái biết thế nào đêm nay Dư Hóa Long cũng đến cướp trại nên
truyền chư tướng lặng lẽ dời ra bốn phía mai phục, hễ nghe tiếng pháo
hiệu thì bốn phía la ó lên một lượt, song chỉ la hét mà thôi chớ không
ra đánh.
Quân sĩ vâng lệnh dời binh đi bốn phía mai phục.
Dư Hóa Long thu binh về núi tâu với hai đại vương:
– Hôm nay Nhạc Phi chẳng chịu ra đánh, thế nào hôm nay cũng đến cướp thủy trại của ta. Mà y kéo quân đi rồi dinh trại sẽ bỏ trống, vậy mình phải
tương kế tựu kế nghĩa là nhị vị đại vương phải cố gắng gìn giữ thủy
trại, để tôi lãnh binh đi cướp trại của y chắc thế nào cũng thành công.
Hai tên đầu đảng cả mừng vội y theo kế mà làm.
Vừa đúng canh
hai, Dư Hóa Long dẫn binh lặng lẽ xuống núi rồi la ó lên một lượt xông
thẳng vào dinh Tống nhưng chẳng thấy một quân một tướng nào.
Dư Hóa Long biết mình trúng kế liền quay ngựa bỏ chạy, bỗng nghe một tiếng
pháo nổ vang, quân sĩ mai phục bốn phía dậy lên la hét vang trời. Lâu la thất kinh chạy thục mạng, đạp lên nhau mà chạy, chết không biết bao
nhiêu còn quân của Nhạc nguyên soái chẳng hao một người.
Sáng hôm
sau Dư Hóa Long lại xuống núi khiêu chiến nữa nhưng Nhạc nguyên soái
cũng vẫn kiên trì cố thủ không ra, Dư Hóa Long lại phải thu binh về núi.
Trời vừa tối Nhạc nguyên soái cải trang dắt Trương Bảo và Vương
Hoành lẻn ra khỏi dinh, lần đến gần núi Khương Lang đứng xem địa thế rồi trở về dinh nói với chư tướng.
– Ta xem núi Khương Lang phía trước có Thái Hồ, phía sau núi non hiểm trở không thể nào phá được, dù có
trăm ngàn quân cũng đành chịu thôi. Hơn nữa võ nghệ cao cường của Dư Hóa Long ta nghe danh hắn đã lâu. Vậy ngày mai ta đánh với nó, chư tướng
phải đứng ở ngoài chớ nên vào trợ chiến, để ta ráng thuyết phục nó. May
ta thành công thì tiêu trừ sơn trại này không khó gì.
Chư tướng vâng lệnh lui ra, ai về dinh nấy.
Hôm sau Nhạc nguyên soái nhóm hết các tướng sĩ phát pháo lệnh ra quân, kéo
thẳng đến chân núi la ó vang trời, chư tướng đứng sắp có hàng ngũ phía
sau để xem thôi.
Dư Hóa Long vừa nghe bọn lâu la vào phi báo lập tức đem binh xuống núi. Hai bên lập trận, Nhạc nguyên soái xông ra hỏi:
– Mi có phải là Dư Hóa Long đó không?
Dư Hóa Long đáp:
– Bổn soái tên Dư Hóa Long, còn ngươi chắc là Nhạc Phi? Ta đang đợi để lấy mạng ngươi đây!