Đọc truyện Nhạc Phi Diễn Nghĩa – Chương 3: Hồi thứ ba
Nhạc Phi gánh hai giỏ đầy ắp củi về nhà nhưng vừa bước vào nhà đã thấy bà An Nhân nghiêm sắc mặt, trách mắng:
– Mẹ bảo con đi đốn củi chứ mẹ có bảo con đi đánh nhau với người ta đâu?
Để cho người ta đến nhà mách với mẹ thì xấu hổ cho nhà ta biết bao
nhiêu? Con lại đi hái củi khô thế này tất nhiên phải leo trèo, rủi ro
trượt chân té ngã chết đi thì biết lấy ai nuôi mẹ trong lúc tuổi già xế
bóng này?
Nhạc Phi thấy mẹ giận dữ, vội quì lạy, thưa:
– Con mới lỡ lần đầu tiên, mong mẹ tha thứ cho, con nguyện ngày mai sẽ không hái củi khô nữa.
Bà An Nhân thấy con mình biết hối lỗi rất cảm thương vội bước tới đỡ dậy và an ủi:
– Thôi ngày mai con cũng khỏi phải đi đốn củi nữa, vừa rồi mẹ tìm được vài bộ sách, để ngày mai mẹ bắt đầu dạy con.
Thế rồi qua ngày hôm sau bà An Nhân đem sách ra giảng dạy cho con. Nhạc Phi vốn có tư chất thông minh nên bài nào cũng chỉ đọc qua vài lần là thuộc làu ngay.
Bà An Nhân còn cố dành dụm tiền nong đưa cho Nhạc Phi
bảo đi ra chợ mua giấy về tập viết, nhưng Nhạc Phi sợ tốn tiền vội tỏ
lời từ chối:
– Thưa mẹ, con đã có giấy mực sẵn sàng để tập viết rồi xin mẹ chớ lo.
Bà mẹ lấy làm lạ không biết con mình tìm đâu ra giấy mực nhưng bà cũng làm thinh để xem sao, thì thấy Nhạc Phi lấy khay đem xuống mé sông xúc cát
đem về, đoạn bẻ một nhành dương liễu mang vào thưa với mẹ:
– Thưa mẹ, đây không phải giấy mực để tập viết là gì? Đã khỏi tốn tiền mà lại dùng không bao giờ hết có hơn không?
Bà An Nhân mừng rỡ khen con mình sáng ý, hèn bảo:
– Thế thì hay lắm, mẹ khá khen cho con đấy.
Rồi bà cầm tay con tập viết, chẳng bao lâu Nhạc Phi viết thạo. Từ đó Nhạc
Phi cứ ở nhà chăm lo học tập không một giây phút nào xao lãng.
Lại
nói đến chuyện con Vương Viên ngoại là Vương Quới mới lên sáu tuổi mà
khí lực mạnh mẽ khác thường. Một hôm cậu đi cùng tên gia đinh Vương An
ra sau vườn chơi, khi đến chỗ Bá Huê đình chợt thấy trên ghế có một bàn
cờ, cậu hỏi Vương An?
– Cái gì đây mà trên mặt mỗi cái đều có mỗi chữ vậy?
Vương An giải thích:
– Đây chính là cờ tướng dùng cho hai người đấu trí với nhau để tiêu
khiển, trong cuộc chơi này sẽ có kẻ thắng, người bại, một cuộc chơi cao
thượng và vui thú nhất trần đời:
Vương Quới lại hỏi:
– Ăn thua bằng cách nào?
Vương An mỉm cười bảo:
– Việc ăn thua rất đơn giản, nghĩa là hễ bên nào giết được tưởng bên kia
là kẻ ấy thắng, ngược lại bên nào bị mất tướng tức là bên ấy thua.
Vương Quới ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo:
– Vậy thì có khó chi đâu. Ta với ngươi hãy thử chơi một bàn xem sao.
Vương An gật đầu rồi bắt đầu sắp lại vị trí các.quân cờ, đoạn giao cho Vương Quới cầm quân đỏ còn hắn thì cầm quân đen.
Vương An nói:
– Cậu hãy đi trước đi.
Vương Quới ra vẻ suy nghĩ rồi cười ha hả bảo:
– Nếu ta đi trước thì ngươi phải thua rồi.
Vương An lấy làm lạ:
– Sao tôi lại thua?
Vương Quới bèn cầm ông tướng của mình ăn phắt ông tướng của Vương An đi rồi nói lớn:
– Thế không phải ngươi thua rồi sao?
Vương An cười xoà đáp:
– Đánh cờ gì mà lạ lùng vậy? Thôi để tôi dạy cách đánh cho.
Vương Quới ngắt lời quát:
– Thế ngươi khinh ta không biết đánh cờ sao?
Dứt lời, Vương Quới xách luôn bàn cờ vụt lên đầu Vương An.
Bị cú đánh bất ngờ nên Vương An không kịp đề phòng, cạnh bàn cờ đập vào
đầu bể một miếng da, máu tuôn lai láng, Vương An ôm đầu vừa chạy vừa kêu trời, còn Vương Quới vẫn không hết giận, ra sức rượt theo.
Vương An chạy đến hậu đường, Vương Viên ngoại biết chuyện cả giận trỏ vào mặt con, quát mắng:
– Tên súc sinh kia, sao mi còn nhỏ mà tính tình lung hăng đến thế?
Vừa nói, ông ta đánh Vương Quới hai tát tai nẩy lửa, cậu vội vã chạy vào phòng mếu máo nói với mẹ.
– Mẹ ơi, cha đánh con gần chết đây này!
Bà Viện Quân thấy vậy vội bảo gia đinh đem bánh tới cho con ăn rồi dỗ dành lắm Vương Quới mới nín. Kế thấy Vương Viên ngoại hầm hầm sắc giận chạy
thẳng vào phòng, bà Viện Quân bênh con vội đứng cản trước cửa phòng,
Viên ngoại trợn mắt hét lớn:
– Thằng nghiệt súc ấy chạy đi đâu rồi?
Bà Viên ngoại quá thương xót thằng bé bị đánh nên nắm ngay vạt áo chồng khóc lóc:
– Lâu nay ông than thở không có con trai nối dõi tông đường, may nhờ bà
An Nhân khuyên bảo tôi đi tìm vợ bé cho ông mới sinh được một mụn con,
thế mà nay ông nỡ lòng nào muốn giết chết con đi sao? Như ông muốn giết
nó, xin hãy giết chết tôi trước đã.
Vừa khóc, bà ta vừa liều lĩnh
ngã nhào vào mình Vương Viên ngoại. Bọn đày tớ gái phải xúm lại đỡ bà
dậy dìu thẳng vàn phòng khuyên giải.
Còn Vương Minh thì không nguôi cơn giận, ông ta hằn học:
– Đúng là con hư tại mẹ, ngày sau nó không ra gì là tại mụ đó thôi.
Dứt lời ông ta hờn dối bỏ ra nhà ngoài trong lòng hậm hực không yên, bỗng thấy tên gia đinh vào báo:
– Dạ có Trương Viên ngoại đến thăm, hiện người còn đứng nhà ngoài.
Vương Minh phất tay ra hiệu bảo:
– Hãy mời tiên sinh vào.
Trương Viên ngoại bước vào thấy nét mặt bạn mình hơi buồn vội hỏi:
– Nếu tôi đoán không lầm thì chắc hiền đệ có việc chi bất bình, nên khí sắc không vui phải không?
Vương Minh gật đầu đáp:
– Trương huynh đoán quả không sai, chỉ vì Vương Quới con của đệ mới tí
tuổi đầu mà tính tình hung hăng ngỗ ngược quá, dạy dỗ không được nên mới đem lòng phiền muộn như vậy.
Trương Viên ngoại cũng thở dài nói:
– Ối thôi! chính thằng con tôi là Trương Hiển nó cũng không khác gì. Nhân lúc tôi đang có bệnh phong thấp không thể đi bộ được nên phải sắm con
ngựa để tiện việc đi lại. Vậy mà cả ngày nó bắt con ngựa cưỡi chạy khắp
nơi, đạp đổ đồ đạc của người ta làm tôi phải bồi thường lại còn bị mất
mặt vì thằng con khó bảo. Hôm qua nó lại cho ngựa dẫm phải người, tôi
phải chạy tiền cơm tiền thuốc tốn kém mấy lượng bạc mới yên chuyện. Tôi
giận quá đánh nó ít roi để răn dạy, chẳng ngờ mẹ nó bệnh con gây chuyện
cãi cọ với tôi, thành thử tôi bực mình qua đây chơi cho khuây khỏa.
Câu chuyện vừa đến đây, bỗng bên ngoài có người dáng hấp tấp vừa bước vào
vừa thở hôn hển. Thì ra người nảy chính là Thang Văn Trọng, trên mặt
hiện lên đầy vẻ giận dữ không biết vì đâu.
Hai nhà Viên ngoại vội chào đón và hỏi:
– Việc chi mà trông sắc mặt hiền đệ có vẻ giận dữ như vậy. Thang Viên ngoại đáp:
– Chẳng giấu chi các tôn huynh, chỉ vì thằng Thang Hoài con tôi nó quá
ngỗ nghịch, ngày nào nó cũng đến căn phố của vợ chồng Kim Lão ở trước
nhà tôi phá phách. Nhà người ta làm bánh bán nó đã hung hăng lôi hết
bánh của người ta ra ăn lại còn hăm dọa đánh đập họ nữa, tôi phải bồi
thường và năn nỉ mãi vợ chồng Kim Lão nể mặt mới cho êm chuyện. Ai ngờ
đêm hôm qua nó vác đá chất vào cửa. Khi vợ chồng Kim Lão mở cửa ra bị đá đè tý nữa thì toi mạng. Vợ chồng Kim Lão đến khóc lóc với tôi tôi phải
đánh nó ít roi để răn dạy và bồi thường cơm thuốc cho người ta. Chàng dè mẹ bênh con giằng co cãi lộn với tôi, hai huynh nghĩ thử có tức không?
Cả hai đều cười xoà đáp:
– Thế thì chúng ta cũng cùng chung một cảnh ngộ cả.
Rồi thuật lại chuyện Vương Quới và Trương Hiển cho Thang Viên ngoại nghe.
Ba người thở vắn than dài cảm thấy mình bất lực trong việc dạy dỗ con
cái.
Trong lúc đàm đạo bỗng có gia nhân vào báo:
– Có Châu Đồng tiên sinh ở Hiệp Tây đến thăm.
Cả ba mừng rỡ vội chạy ra đón vào rót nước mời uống. Vương Minh hỏi:
– Đã lâu rồi không gặp tiên sinh lòng hằng mong nhớ, nay tiên sinh ở tận
Đông Kinh không quản đường xa, cực nhọc đến đây thăm, đệ thật lòng cảm
kích vô cùng.
Châu Đồng nói:
– Tôi nay tuổi đã già yếu nên lâu nay vẫn nương náu với Lưu gia tại Phủ thành. Tôi cũng có chút ít ruộng
nương tại đây nên đến đây trước là thăm ruộng, sau là thăm các bạn bè
rồi phải về gấp.
Vương Minh nói:
– Lâu ngày vắng mặt, nay đại huynh đã đến đây thì hãy ở chơi ít hôm cho thoả tình bằng hữu, vội gì mà về gấp vậy?
Rồi bảo gia đinh làm cơm thết đãi. Ba ông Viên ngoại cùng Châu Đồng chén tạc chén thù, có vẻ rất tương đắc.
Rượu được vài tuần, Vương Minh hỏi Châu Đồng:
– Tiên sinh cách biệt hơn hai mươi năm rồi, chẳng hay gia quyến hiện ở nơi nào?
Châu Đồng đáp:
– Vợ tôi qua đời đã lâu, còn con tôi thì theo người học trò cũ của tôi là Lưu Tuấn Nghĩa đi đánh giặc Phiên cũng chết trận cách đây ít lâu. Về
sau, Lưu Tuấn Nghĩa cũng bị bọn gian thần hãm hại nên nay tôi tứ cố vô
thân, còn các hiền đệ năm nay con cái thế nào?
Ba ông Viên ngoại nghe hỏi cùng thở dài:
– Ba anh em tôi, mỗi người đều có một đứa con trai nhưng chúng ương ngạnh quá không thể nào dạy dỗ được, thật là một việc đáng buồn.
Rồi ai nấy đều thuật lại việc hư đốn của con mình cho Châu Đồng nghe. Châu Đồng nói:
– Mấy cháu cũng đã lớn tuổi rồi, sao không mời thầy dạy dỗ nó.
– Có chứ, chúng tôi đã đón rất nhiều thầy về dạy chúng nhưng ông nào cũng bỏ đi mất hết, phần vì chúng không chịu học, phần vì chúng xấc xược
chẳng coi thầy ra gì.
Châu Đồng bĩu môi:
– Chỉ vì mấy ông thầy ấy chẳng biết cách dạy dỗ nên mới xảy ra tình trạng ấy, tôi không phải
khoe tài chứ tôi mà được ở đây dạy chúng nó, xem chúng nó có dám không
nghe lời tôi không.
Ba ông Viên ngoại nghe nói mừng rỡ như bắt được
của, nói:
– Nếu vậy xin đại huynh ở lại đây dạy dỗ lũ cháu cho nên người, thì ơn này chúng tôi tạc dạ ghi xương.
Châu Đồng ngẫm nghĩ giây lâu rồi gật đầu, nói:
– Được tôi cũng vì tình anh em, bè bạn nhận lời ở lại đây dạy dỗ chúng nó xem sao.
Cơm nước xong, hai ông Trương, Thang ra về vui mừng vô hạn. Một tên gia đinh chạy đến nói với Vương Quới:
– Hôm nay ông nhà ta có mời một ông thầy đến dạy học đấy, sắp tới chắc
các cậu không thể chơi bời hung hăng như trước được đâu.
Vương Quới nghe nói vội chạy đi tìm Thang Hoài và Trương Hiển chúng bàn với nhau,
chuẩn bị đoản côn, thước sắt để đánh lão thầy mới.
Hôm sau, ba ông Viên ngoại dắt con đến cho chúng lạy ra mắt thầy. Châu Đồng bảo:
Ba ông hãy về nghỉ đi, để chúng nó cho tôi dạy dỗ.
Ba người từ biệt về rồi, Châu Đồng gọi Vương Quới lên bảo giở sách ra đọc thử.
Vương Quới trợn mắt đáp:
– Khách chưa đọc, lẽ nào chủ nhân lại đọc trước sao?
– Ông ăn nói bất thông như vậy thì làm thầy ai được?
Dứt lời Vương Quới rút cây thước sắt ra nhắm đầu Châu Đồng đánh xuống,
nhưng Châu Đồng đã lanh lẹn tránh khỏi, rồi một tay bắt cây thước sắt,
một tay nắm lưng Vương Quới vật xuống lấy roi đánh túi bụi.
Vương
Quới là con nhà giàu có từ bé chưa từng bị ăn đòn bao giờ, nay bị mấy
roi đau quá, đành chịu phép cho Châu Đồng dạy dỗ, còn Thang Hoài và
Trương Hiển thấy thế cũng sợ hãi, vội giấu hết binh khí không dám ngỗ
nghịch như trước nữa.
Thế là từ đấy ba đứa trẻ vâng phục lời thầy lo học tập không dám xao lãng.
Nhạc Phi nghe Châu Đồng đến dạy học nên thường lẻn đến nấp sau vách tường nghe giảng, lòng cậu hâm mộ vô cùng.
Bữa nọ có tên tá điền Vương Lão đến xin ra mắt Châu Đồng và nói:
– Tôi làm ruộng của tướng công suốt mười năm, nhưng đến nay mới gặp được
tướng công. Tuy vậy, năm nào bán lúa, tôi vẫn để dành bạc, nay nghe
Tướng công ở đây nên tôi đến xin Tướng công tính giùm cho để tôi hoàn số bạc lại cho Tướng công.
Châu Đồng nói:
– Ngươi quả là một kẻ tâm phúc ít ai bì kịp.
Rồi ông gọi Vương An dọn mâm cỗ thết đãi người tá điền. Châu Đồng lại hỏi Vương Lão:
– Thế mùa màng năm nay ra sao?
Vương Lão thưa:
– Mấy năm trước hoa màu cũng thường, duy có năm nay chẳng biết tại sao
lúa trổ hai bông, tôi đoán đó là điểm tốt cho Tướng công đấy.
Châu Đồng gật đầu:
– Người đoán đúng lắm, lúa trổ hai bông thì chắc chắn ta sắp được gặp quí nhân rồi, thôi thế ngày mai ta với ngươi đi xem thử.
Cơm nước xong xuôi Vương Lão nghỉ lại một đêm, sáng ra Châu Đồng gọi ba trò lại, căn dặn:
– Ta đi có việc cần, các trò hãy ở nhà cố gàng làm bài rồi ta về chấm chữa cho.
Ba người học trò vâng dạ, Châu Đồng thay quần áo đi thăm ruộng.
Chờ cho Châu Đồng đi khỏi, Nhạc Phi bước vào trường. Vương Quới trông thấy
mừng rỡ nắm tay Phi giới thiệu cùng Trương Hiển và Thang Hoài:
–
Đây là anh Nhạc Phi, người mà cha tôi thường ca ngợi cho là thông minh
nhất đời đấy. Nay thầy ta đi vắng lại ra đề để lại bảo chúng ta phải cố
gắng làm cho xong, chi bằng mượn anh Nhạc Phi làm hộ, hai anh nghĩ sao?
Hai người kia đều gật đầu tán thưởng.
Nhạc Phi tỏ ý khiêm nhường:
– Tôi chỉ sợ làm không trúng ý của thầy.
Ba người cùng bước tới nắm tay Nhạc Phi.
– Chúng tôi đã nghe tiếng anh nhiều rồi, chớ có khiêm nhường, hãy làm hộ
cho chúng tôi đi, chúng tôi tin chắc bài anh làm, thầy tôi không thể chê được đâu.
Vương Quới còn sợ Nhạc Phi từ chối bỏ về nên dắt Nhạc Phi vào thư phòng và căn dặn:
– Nếu anh có đói thì đã có món ăn tôi để sẵn trên gác đó.
Nói rồi đóng cửa khoá chặt nhốt Nhạc Phi ở trong rồi cả ba chạy đi chơi mất hút.
Nhạc Phi lục lại xem các văn bài của ba người đã làm lâu nay để xem tâm khí
của họ như thế nào, đoạn lục lại xem các thi văn của Châu Đồng.
Xem văn của Châu Đồng, Nhạc Phi thích chí vỗ bàn nói lớn:
– Nhạc Phi này mà được người này chỉ giáo thì lo chi ngày sau chẳng nên danh?
Dứt lời chàng đứng phắt dậy lấy bút đề ngay tám câu thơ trên vách rồi ra về chẳng đợi bọn Vương Quới quay lại.
– Được tiên sinh cho gọi đến thì còn gì hân hạnh cho bằng, chẳng biết tiên sinh có điều gì chỉ giáo?
Châu Đồng thấy Nhạc Phi tướng mạo khôi ngô, tuổi còn nhỏ mà ăn nói lễ phép,
cử chỉ đoan trang nên đem lòng thương mến ngay. Ông bảo Vương Quới kéo
ghế mời Nhạc Phi ngồi rồi hỏi:
– Bài thơ trên vách kia có phải cậu viết không?
Nhạc Phi sợ hãi đáp:
– Tiểu tử còn thơ dại nên nhất thời cuồng vọng, xin tiên sinh tha tội.
Châu Đồng lại hỏi:
– Cậu đã có biệt hiệu gì chưa?
– Thưa, thuở mới chào đời, có một tiên sinh đến chơi đặt cho danh hiệu là Bàng Cử.
Châu Đồng gật đầu khen:
– Danh hiệu như thế là hay lắm rồi, còn văn học thì được thầy nào dạy cho?
Nhạc Phi thưa:
– Chỉ vì nhà quá nghèo nên mẹ tiểu tử phải mua sách về dạy và lấy cát bỏ vào khay tập viết cho đỡ tốn tiền.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Châu Đồng nói:
– Cậu về thưa với thân mẫu, mời bà đến đây cho ta hầu chuyện nhé.
Nhạc Phi lắc đầu:
– Không thể được, mẹ cháu là góa phụ, đâu có thể đi như thế được?
Châu Đồng nói:
– Cậu nói đúng lắm, chính ta đã lỡ lời rồi?
Rồi cho gọi Vương Quới vào bảo:
– Trò về thưa với thân mẫu là, nay ta muốn mời bà An Nhân đến đây bàn
chút việc học hành cho Nhạc Phi, vậy xin mời lịnh đường đến đây cho có
bạn với bà.
Vương Quới vội chạy đi mời bà Viện Quân, Châu Đồng lại bảo Nhạc Phi:
– Ta đã cho mời bà Viện Quân đến, vậy cậu có bằng lòng về thưa với lệnh đường đến đây cho ta thưa chuyện không?
Nhạc Phi vâng lời về thưa với mẹ:
– Châu tiên sinh muốn mời mẹ đến thưa chuyện, người cũng có mời bà Viện
Quân đến cho mẹ có bạn, chẳng biết mẹ có vui lòng đến đó không?
Bà An Nhân gật đầu đáp:
– Nếu có bà Viện Quân thì mẹ cũng đến đó thử xem Châu tiên sinh dạy việc gì cho biết.
Rồi bà ta lập tức thay quần áo đi cùng Nhạc Phi thẳng đến nơi tiên sinh Châu Đồng dạy học.
Vừa đến nơi, đã thấy bà Viện Quân có mặt, bước ra tiếp đón nồng hậu.
Sau khi mọi người an toạ, Châu Đồng nói với bà An Nhân:
– Hôm nay tôi mời bà đến đây chỉ vì tôi thấy lệnh lang tướng mạo phương
phi, tâm trung xán lạn nên đem lòng mến thương muốn đem tài sở học của
mình truyền đạt lại cho cháu. Vậy xin bà cho Nhạc Phi làm con nuôi tôi
chẳng biết bà có bằng lòng không?
Bà An Nhân nghe nói lắc đầu, sa nước mắt đáp:
– Khi tôi sinh nó ra mới được ba ngày thì bị nạn lụt khủng khiếp, trong
lúc lâm nguy, chồng tôi phó thác nó cho tôi nuôi dưỡng, may nhờ có ân
công là vợ chồng Vương Viên ngoại ra tay cứu giúp, ơn ấy mẹ con tôi chưa trả được. Hơn nữa tôi chỉ có một chút con nối dòng họ Nhạc nên việc ấy
khó vâng lời, xin tiên sinh chở chấp.
Châu Đồng phân trần:
–
Lẽ ra tôi không nên hỏi vậy, nhưng trong văn thơ thấy lệnh lang có chí
khí lớn, ngày sau ắt nên danh vọng, tiếc thay không có thầy hay dạy dỗ,
cung như ngọc kia không được giũa mài cũng thành vô dụng, cũng hoài ngọc đi. Chẳng phải tôi dám khoe tài, song tôi đã từng dạy hai đứa học trò
làm nên danh phận, chỉ vì rủi ro bị kẻ gian thần hãm hại. Nay nhận lời
của Vương viên ngoại dạy ba đứa này xét ra chí khí thua kém Nhạc Phi xa. Nếu được bà ưng thuận, tôi chỉ gá tiếng là dưỡng phụ mà thôi, chớ không dám cải danh diệt tính. Còn việc xưng hô cha con là để cho tăng phần
thân mật, tôi mới có thể đem hết bình sinh sở học truyền đạt lại cho
cháu và sau này tôi có cười hạc quy tiên thì có người chôn cất là đủ
rồi, xin bà hãy an tâm.
Bà An Nhân còn suy tính chưa biết nên trả lời bằng cách nào cho phải thì Nhạc Phi đã chạy ra, chắp tay thưa với Châu Đồng:
– Nếu kết tình phụ tử mà không phải thay tên, đổi họ thì con xin ưng thuận, vậy xin gia gia hãy ngồi lại cho con tạ lễ.
Dứt lời, Nhạc Phi quỳ lạy tám lạy.
Nhạc Phi hành động như vậy chẳng phải là không tuân lời mẹ song cũng vì
chàng ái mộ tài học của Châu tiên sinh đã lâu, muốn cho người giáo huấn
thi thơ, thụ truyền võ nghệ. Ngờ đâu trong tám lạy ấy mà sau này Nhạc
Phi làm đến chức Võ Xương Khai Quốc Công, Thái Tử Thiếu Bảo, Tổng Đốc
bình lương, thống thuộc văn võ Đô Đốc Đại Nguyên Soái. Nhưng đó là
chuyện của mấy chục năm sau. Hãy quay lại chuyện Nhạc Phi quỳ lạy nhận
dưỡng phụ.
Lạy xong, Nhạc Phi còn làm lễ lạy vợ chồng Vương Viên
ngoại và mẹ chàng nữa. Bà An Nhân nửa buồn nửa vui, nhưng vì con bà đã
ưng thuận bà cũng đành phải chấp thuận theo.
Vợ chồng Vương Viên ngoại sai bày tiệc đãi đằng, mời cả Trương Đạt, Thang Văn Trọng đến dự rồi ai về nhà nấy.
Hôm sau Nhạc Phi vào trường học, Châu Đồng cho bốn trò kết nghĩa anh em, ai nấy đều tỏ cho cha mẹ mình hay, các ông bà ấy thảy đều mừng rỡ.
Từ đó Châu Đồng đem hết mười tám môn võ nghệ truyền đạt cho Nhạc Phi,
chàng sẵn có khiếu thông minh hơn người nên tiếp thu rất chu đáo.
Ngày tháng thoi đưa, bóng thiều quang thấm thoắt, hạ hết thu sang, Nhạc Phi
đã lên mười ba tuổi, mấy anh em cũng đều ở lại thư phòng, sớm tối chăm
lo học tập, chẳng bao lâu ai nấy đều võ nghệ tinh thông, văn chương uyên bác.
Một hôm vào tiết tháng ba, khí trời mát mẻ, Châu Đồng gọi Nhạc Phi vào, bảo:
– Hôm nay thầy bận đi thăm một người bạn là ông Chí Minh trưởng lão ở tại Lịch Tuyền, con hãy ở nhà cùng với mấy anh em đừng xao lãng học tập
nhé?
Nhạc Phi thưa:
– Đường đi từ đây đến Lịch Tuyền xa xôi
lại vắng vẻ, gia gia đi một mình e bất tiện, chi bằng cho chúng con đi
với và để thăm tiên sinh luôn thể.
Châu Đồng gật đầu vui lòng, rồi năm thầy trò sắm sửa hành trang lên đường thẳng đến Lịch Tuyền.
Đường đi phải băng qua nhiều khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm, chim kêu vượn
hú trên cành, càng tăng thêm cảnh vắng vẻ của rừng sâu.
Khi đi qua một hòn núi nhỏ, Châu Đồng trông thấy nơi ấy địa thế rất đẹp, bên đứng lại ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi:
– Chẳng biết chỗ này là đất của ai?
Vương Quới thưa:
– Nơi đây là đất của phụ thân con, nếu thầy xem phong cảnh này có hợp ý
thì sau này thầy có quy tiên, chúng con sẽ đem thầy đến đây làm nơi an
giấc.
Nhạc Phi lườm Vương Quới một cái và nói:
– Gia gia tôi đang sống thế này mà sao anh dám loạn ngôn như vậy?
Châu Đồng khoả tay:
– Không hề chi, người đời ai mà khỏi chết? Nếu sau này thầy có mãn phần
rồi, các con đem xác thầy đến chỗ này chôn cất thì thầy mãn nguyện vô
cùng.
Đi chẳng bao lâu nữa, gia trang của trưởng lão Chí Minh đã
hiện ra trước mặt, tuy không đồ sộ nguy nga lắm song cũng rộng rãi mát
mẻ, nấp dưới lùm cây cổ thụ hoa quả tốt tươi trông ngoạn mục lắm.
Châu Đồng gõ cửa, một tiểu đồng từ bên trong chạy ra vái chào, Châu Đồng bảo:
– Phiền cháu vào thưa lại với tiên sinh Chí Minh răng có người ở Hiệp Tây tên là Châu Đồng đến thăm.
Tiểu đồng cúi đầu vâng dạ rồi chạy thẳng vào trong, chỉ trong chốc lát đã
thấy trưởng lão Chí Minh chống gậy bước ra tiếp đón niềm nở.
Mọi người vào nhà, trưởng lão mời ngồi đãi trà nước, có hai học trò đứng hầu hai bên.
Trong lúc đàm đạo văn chương, trưởng lão Chí Minh liếc thấy Nhạc Phi tướng
mạo khôi ngô, cốt cách phi phàm, ông ta tấm tắc khen thầm rồi ông gọi
tiểu đồng đem thức ăn lên thết đãi.
Đêm hôm ấy, thầy trò Châu Đồng
nghỉ lại ở gia trang, rạng ngày sau mới từ tạ ra về. Trưởng Lão nằng nặc mời ở lại dùng cơm rồi mới cho đi. Khi tiểu đồng bưng trà lên, Châu
Đồng vui miệng hỏi:
– Tôi có nghe người ta đồn rằng ở đây có suối Lịch Tuyền dùng nước suối ấy nấu trà uống ngon lắm phải không?
Trưởng lão đáp:
– Đúng đấy, nước trong suối Lịch Tuyền mà dùng nấu nước trà uống thì ngon tuyệt, nước ấy nếu đem rửa mặt thì mắt mờ sẽ sáng ngay. Lâu nay hễ có
khách, tôi vẫn dùng nước ấy nấu nước trà đãi, ngờ đâu gần đây có một con quái không biết từ đâu đến, thường ngày nó hay phun một thứ khói độc
làm hôn mê, nên không ai dám bén mảng đến đó nữa.
Châu Đồng chắt lưỡi than:
– Thế thì tại tôi vô duyên nên đến đây gặp trở ngại không được dùng nước Lịch Tuyền.
Nhạc Phi nghe nói nghĩ thầm:
“Quả nước Lịch Tuyền quí giá như vậy thì dù con quái vật ấy có lợi hại đến
đâu ta cũng quyết đến đó lấy nước cho kỳ được. Hay là tiên sinh Chí Minh tìm cách nói đùa chăng? Nhất định phen này ta phải đến đó lấy nước đem
về để gia gia ta rửa mặt mới được.
Nghĩ đoạn, Nhạc Phi hỏi tiểu đồng thăm dò đường đi đến suối Lịch Tuyền, rồi bưng chén trà lớn đi thẳng ra phía sau am.
Đi quanh co hồi lâu, chàng trông thấy tại cửa núi có một vòi nước phun ra
nước trong vắt, phía trên có một tảng đá lớn bên trên có khắc một hàng
chữ:
– “Lịch Tuyền kỳ phẩm”.
Đây chính là bút tích của ông Tô
Đông Pha viết, bên trong vòi nước ấy có một động đá, trong động ló ra
một chiếc đầu rắn khổng lồ, đôi mắt rắn sáng chói như hai chiếc đèn pha, miệng rắn há hốc ra để lộ mấy hàm răng gớm ghiếc, nước bọt từ trong
miệng rắn nhỏ xuống từng giọt một màu trắng đục.
Nhạc Phi lẩm bẩm:
– Con quái xà này từ đâu đến đây phá rối, để ta giết quách cho thiên hạ nhờ.
Nói đoạn, chàng để chén xuống, nhặt một viên đá lớn nhắm ngay đầu rắn ném
một cái thật mạnh. Viên đá trúng ngay chính giữa đỉnh đầu rắn, nhưng
không thấy con rắn nao núng gì cả, nó liền phun ra một chất khói lam,
đồng thời há miệng thè chiếc lưỡi đỏ loét, quăng mình tới mổ Nhạc Phi,
nhưng chàng đã lanh lẹ tránh khỏi, với tay nắm lấy đuôi rắn chàng toan
vụt một cái, nhưng lạ thay, Nhạc Phi xem kỹ lại thì trong tay cái đuôi
rắn biến đâu mất mà chỉ có một cây thương láng bóng, trên cán có chạm
một hàng chữ “Lịch Tuyền Thần Mâu”.
Nhạc Phi mừng rỡ khôn xiết,
chàng xách chén cầm thương chạy thẳng về am. Kể lại mọi chuyện cho Châu
Đồng nghe, ai nấy đều mừng rỡ. Trưởng Lão Chí Minh nói:
– Cây
thương “Lịch Tuyền thần mâu” này là vật báu của thần linh nay đã về tay
lệnh lang ắt sau này sẽ được đăng đài bái tướng đấy chứ chẳng chơi đâu.
Ngừng giây lát, trưởng lão nói:
– Sẵn đây tôi có cuốn sách
binh thư bí truyền trong đó có truyền đầy đủ thương pháp và cách bày
binh bố trận nữa, nhưng sách này chỉ người nào có binh khí thần linh
mới có thể dùng được, nay lệnh lang đã có duyên như vậy tôi xin trao
sách ấy cho, hãy xem trong ấy cố mà luyện tập, bây giờ tôi phải trở về ở tại Ngũ Đài sơn, chắc có lẽ khó mà gặp mặt nhau được. Chí Minh trưởng
lão nói, hai mươi năm về sau, học trò tôi là Đạo Duyệt sẽ đến tại Kim
Sơn để gặp lệnh lang, mong lang hãy nhớ lời tôi dặn và xin cáo biệt ngay đây.
Châu Đồng nói:
Nói vậy thì tôi làm lỗi với tiên sinh rồi.
Trưởng lão nói:
– Không phải, đó là do nơi tiền định có tội gì đến ngài đâu?
Nói đoạn Chí Minh trưởng lão vào phòng lấy cuốn binh thư giao cho Châu
Đồng, rồi Châu Đồng giao cho Nhạc Phi cất giữ. Thầy trò từ biệt xuống
núi về nhà.
Sáng hôm sau, Châu Đồng hỏi Thang Hoài:
– Ngươi muốn học môn gì?
Thang Hoài đáp:
– Con thấy Nhạc huynh múa thương tốt lắm, nên con cũng muốn học thương.
Thế là Châu Đồng dạy thương pháp cho Thang Hoài. Còn Trương Hiển lại bảo:
– Thương thì tốt lắm, nhưng con lại muốn sử dụng thứ vũ khí gì đã đâm lại móc lại được nữa cơ. Vũ khí ấy chính là câu liêm thương đây, để ta vẽ
kiểu cho con đến thợ rèn đặt làm một cái đem về ta dạy cho.
Vương Quới lại bảo:
– Thưa thày, con chỉ muốn sử dụng cây đại đao thôi vì đại đao chém chết được nhiều mạng hơn.
Châu Đồng biết Vương Quới là kẻ dũng phu nên cười thầm và nói:
– Được nếu con thích đại đao thì thầy sẽ dạy cho.
Từ đó về sau hễ hai ngày học văn thì một ngày luyện võ. ông Châu Đồng
trước kia là người làm đến chức Đầu mục, cai quản tám mươi ngàn cấm quân tại Đông Kinh nên võ nghệ cao cường, ông đã từng dạy người học trò xuất chúng tên là Lưu Tuấn Nghĩa, nay lại có Nhạc Phi tuổi còn nhỏ mà có sức mạnh phi thường, ông ta vô cùng hoan hỉ, đem hết mười tám môn võ nghệ
truyền đạt cho Nhạc Phi, nếu so sánh với hai người học trò trước kia,
Nhạc Phi còn hơn gấp bội.
Một hôm Vương Viên ngoại cùng Châu Tiên sinh đi dạo chơi giải buồn, bỗng có lý trưởng sở tại đến ra mắt và thưa:
– Huyện đường ta sắp có cuộc khảo thi võ nghệ, tôi cũng muốn hiển vinh
cho làng xóm nên đã đem tên bốn vị tiểu tướng công đến đăng vào xin ứng
thí, vậy nay bổn chức xin tin cho chư vị biết để sắm sửa vào ngày rằm
tháng này tựu trường.
Vương Minh cau mày nhìn lý trưởng bảo:
– Ông muốn đem con cháu chúng tôi ra ứng thí, ít ra cũng phải cho chúng
tôi biết trước đã chớ, phỏng như chúng nó chưa đủ tư cách ra thí võ với
người thì sao?
Châu Đồng xen vào nói:
– Chẳng hề chi đâu, tôi
xét ra ông lý đây làm như vậy là tốt bụng và thịnh tình, tuy đồ đệ tôi
còn nhỏ tuổi, nhưng trò nào cũng đủ tư cách ra tỷ thí với người cả rồi.
Châu Đồng lại căn dặn ba ông Viên ngoại về sắm sửa cho con mình đi thi võ. Hôm sau về trường, lại gọi các trò đến bảo:
– Các con hãy chuẩn bị áo quần tử tế và mang theo vũ khí sở trường đúng ngày rằm tháng này, đến trường thi võ đấy nhé!
Vương Quới, Thang Hoài, Trương Hiển vâng lời vội trở về nhà ngay, Châu Đồng
lại bảo Nhạc Phi về thưa với thân mẫu sắm sửa đồ đạc lên đường.
Nhạc Phi thưa:
– Chắc khoa này con không đi được, xin hẹn lại khoa khác.
Châu Đồng ngạc nhiên:
– Tại sao vậy?
– Thưa gia gia, riêng phận con nghèo nàn rách rưới lấy chi sắm được ngựa
và áo quần để đi với người ta? Vì vậy con xin chờ khoá sau thì hơn.
Châu Đồng suy nghĩ giây lâu, gọi Nhạc Phi bảo:
– Thôi con hãy vào phòng lấy chiếc áo Tố Bạch của ta đem về thưa cùng
lệnh đường sửa chữa lại cho vừa mà mặc. Con nhớ lấy cả dây Hồng Lan nữa
nhé. Còn ngựa thì không lo gì, con cứ việc lấy con ngựa của ta mà dùng.
Nhạc Phi bước vào phòng lãnh áo rồi bước ra lạy tạ trở về nhà thưa lại với mẹ. Bà An Nhân vui mừng khôn xiết.
Hôm sau, Châu Đồng đang ngồi xem sách bỗng nghe phía trước có tiếng động,
vội nhìn ra thì thấy Thang Hoài đến. Anh ta xúng xính trong bộ quần áo
mới cưỡi con ngựa ô, lưng đeo cung tiễn trông oai vệ lắm. Chàng lạy thầy một lạy và thưa:
– Xin thầy xem con ăn mặc thế này đi ứng thí với người ta có được không?
Châu Đồng gật đầu khen ngợi, rồi Vương Quới và Trương Hiển cũng lần lượt đến làm lễ thầy, người nào cũng nai nịt chỉnh tề, lưng đeo cung tiễn trông
ra dáng con nhà võ lắm.
Châu Đồng bảo:
– Ba trò hãy về thưa
lại với phụ thân, đến ngày ấy cứ việc tự nhiên đến trường thi, đừng đợi
ta làm gì, miễn khi đến tỉnh thành, chúng tạ gặp mặt nhau là đủ rồi.
Ba trò vừa bái tạ ra về thì Nhạc Phi đến, ông Châu Đồng vỗ vai chàng bảo:
– Ngày mai ta sẽ sang dùng cơm bên nhà con rồi cùng đi luôn.
Nhạc Phi lấy làm ái ngại:
– Nhà con nghèo nàn biết lấy chi đãi gia gia cho xứng đáng!
– Con chớ nên ngại việc ấy, chúng ta đã kết tình phụ tử thì có gì dùng nấy mới thân mật chứ.
Nhạc Phi về thưa lại với mẹ, rồi sáng hôm sau, khi cơm nước xong xuôi, Châu
Đồng cùng Nhạc Phi dắt nhau xuống tỉnh thành. Nơi đây thiên hạ đông đảo, nhan nhản những phòng trà quán rượu có đủ hạng người, náo nhiệt và vui
vẻ vô chừng. Cha con Nhạc Phi ghé vào tiệm uống trà nghỉ mát, còn ba ông Viên ngoại là người giàu có, nên vào ngay tửu lầu gọi những thức ăn cao lương mỹ vị thết đãi bạn bè đồng thời cho người đi tìm Châu Đồng và
Nhạc Phi.