Bạn đang đọc Nhà Trọ Địa Ngục: Chương Quyển 8 – Chương 7: Thâm vũ
Thời gian… Quay ngược trở lại lúc mười giờ sáng hôm nay.
Cô nhi viện Tinh Tề, một cô nhi viện tư nhân trong thành phố K.
Mẫn khẽ đẩy nhẹ cửa.
Căn phòng tối tăm chật chội này, có vẻ rất ngột ngạt.
“ Cậu… Muốn ăn chút đồ không?” Mẫn đi về phía trung tâm căn phòng, nhìn một người ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cô.
Người ngồi trên xe lăn, nhìn từ phía sau là một nữ nhân, tựa hồ còn rất trẻ, tóc để suôn dài, nhưng cũng chỉ chớm ngang vai mà thôi. Cô không trả lời Mẫn, mà lại chăm chú nhìn bức họa treo trên vách tường.
“ Thiệt là… Lâu rồi tớ mới quay trở lại hơn nữa còn là ngày cuối năm, cậu đừng có thái độ như vậy được không?”
Mẫn đưa tay về phía công tắc đèn điện trên vách tường, bật lên… Ngay sau đó căn phòng đã trở nên sáng rõ. Người ngồi trên xe lăn, chậm rãi xoay người lại.
Đó là một cô gái ước chừng mười tám tuổi, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo vải xô màu trắng trông giống như một búp bê, cô dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Mẫn ở trước mặt.
“ Đừng như vậy…” Mẫn thở dài, nói:” Tớ biết cậu không muốn nhìn thấy tớ. Bỏ đi… Thật ra tớ cũng biết, cho dù hôm nay là giao thừa, cậu cũng sẽ không bằng lòng gặp tớ.”
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên xe lăn đó, khẽ giơ tay lên. Tay áo bộ y phục kia dài quá cỡ, cơ hồ che phủ mất cả cánh tay, có thể thấy được bộ y phục này căn bản là may rất tùy tiện không hề đo theo kích cỡ người mặc. Trên thực tế, bộ y phục này là thiếu nữ tự mình thiết kế làm ra.
“ Tranh tớ đã đưa cho viện trưởng. Cậu lập tức đi ra ngoài, tắt đèn đi.”
Thiếu nữ chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy.
Trong ánh mắt của cô không có oán hận, cũng không có vui sướng, thuần túy chỉ là trống rỗng. Chính vì như vậy, mới càng khiến cho Mẫn khó có thể chịu được. Nhưng mà, cô vẫn quyết định đối mặt.
Cô thật sự không cách nào cắt đứt quan hệ cùng người thiếu nữ này.
Sau khi đóng cửa lại rời đi, cô một lần nữa đi ra gian phòng bên ngoài. Trên ghế sa lon phòng khách, có một người đeo mắt kính, là một trung niên đại khái khoảng bốn năm mươi tuổi. Nam nhân này mái tóc muối tiêu, gương mặt rất hiền lành hòa ái.
“Viện trưởng…” Mẫn ngồi xuống, nói:” Thâm Vũ cô ấy… Xem ra không muốn gặp mặt con. Vẫn phải nhờ chú giúp đỡ cô ấy nhiều một chút, cuộc sống sau này của cô ấy e là càng lúc sẽ càng thêm khó khăn.”
“ Chuyện đó không có gì đáng ngại, thật ra thì cô bé vẽ rất đẹp, nhưng mà… Không có tiền và người tài trợ, rất khó để mở triển lãm cá nhân quy mô lớn. Dạo gần đây con bé cố gắng rất nhiều…” Nam nhân trung niên nói tới đây, lại bồi thêm một câu:” Còn nữa, mặc dù cô bé vẫn không muốn tiếp nhận con, nhưng mà… Thỉnh thoảng cũng hỏi tình hình hiện nay của con. Hiện tại, con làm việc ở địa phương nào?”
“ Con, công việc hiện tại, cũng có thể gọi là có thu nhập ổn định. Viện trưởng, khuya hôm nay con phải trở về rồi. Thâm Vũ nếu không muốn gặp con, con còn đợi ở chỗ này, cũng chẳng có ý nghĩa.”
“ Cũng đúng, đã như vậy, ta không lưu con lại lâu hơn nữa… Đây là bức tranh mà Thâm Vũ nhờ ta đưa cho con…” Viện trưởng cô nhi viện lấy ra một kiện hàng vuông vức được bao kín kỹ càng.
Sau đó, Mẫn rời khỏi nơi này. Nơi này… Là cô nhi viện mà cô đã sống hơn hai mươi năm. Xuất thân cô nhi như mình, bất luận là cuộc sống hay là sự nghiệp, đều rất khó khăn. Vì là người tàn tật, nên đến nay Thâm Vũ vẫn còn sinh sống ở bên trong cô nhi viện, chỉ nhờ vào khả năng hội họa của mình, tiền có thể kiếm được căn bản không cách nào trang trải cuộc sống. Đúng như lời viện trưởng nói, không có nhà tài trợ ủng hộ, Thâm Vũ căn bản không có biện pháp mở triển lãm tranh cá nhân, nâng cao danh tiếng.
Còn mình… Thì lại tiến vào tòa nhà trọ này.
Ngày đó, cô thật sự muốn đi tìm cái chết. Mặc dù do dự, mặc dù nghĩ đến Thâm Vũ… Nhưng mà, nếu như mình thật sự chết đi, Thâm Vũ sẽ cảm thấy đau khổ hay sao?
Không thể nào?
Bởi vì cô ấy đối với mình hờ hững đến vậy, thậm chí mình chẳng hề tồn tại trong mắt cô ấy. Ngay cả oán hận mình cũng không luôn.
Trong lòng Thâm Vũ, hoàn toàn không có mình.
Như vậy, thời điểm hiện tại, đi chỗ nào đây? Trở về nhà trọ sao? Không, căn bản chẳng muốn đi đến đâu cả a.
Cùng thời gian, Tinh Long cũng trở về đến nhà.
Bên trong phòng khách rộng lớn và xa hoa, khắp nơi đều là hàng gia dụng nhập khẩu có thương hiệu nổi tiếng, cuộc sống của ca ca, đúng là thoải mái, sinh hoạt hàng ngày đều do chính y tùy ý sắp xếp.
“ Tinh Long…” Tinh Viêm mặc một bộ y phục ở nhà đơn giản nói với đệ đệ:” Đệ thật sự không tính trở về nhà sống sao? Ta biết, chuyện con mắt của đệ, đệ vẫn còn hận ta… Nhưng mà…”
“ Đừng nói, ca ca.” Tinh Long khoát tay áo nói:” Hôm nay là giao thừa, nói chuyện gì cao hứng đi. Ba mẹ đâu? Sao cả bưu thiếp cũng không có?”
“ Đoán chừng mùng một mùng hai gì đó bưu thiếp sẽ tới thôi. Ta đã gọi điện đường dài cho cha mẹ, nhưng mà… Nghe giọng của phụ thân, có vẻ không tốt lắm…”
“ Thế nào?”
“ Mặc dù nói chuyện có ý giấu giếm, nhưng mà, tựa hồ… Sức khỏe của mẫu thân không được tốt lắm.”
“ Cái gì? Không tốt thế nào?”
“ Ta muốn hỏi phụ thân tình huống cặn kẽ, nhưng mà phụ thân nói, tạm thời mẫu thân còn muốn kiểm tra thêm một thời gian, nói ta yên tâm, điều kiện y tế và chữa trị bên Mỹ quốc là rất tốt, sẽ không có vấn đề. Nhưng rõ ràng, phụ thân cũng rất lo lắng. Ta hỏi ông có muốn ta đi Mỹ quốc xem một chút không, nhưng phụ thân một hơi cự tuyệt, nói không cần.”
“ Cho nên mới không trở về sao?” Tinh Long nghe đến đó, nội tâm có chút phiền muộn.
Mặc dù đối với mẫu thân, Tinh Long thủy chung có tâm oán giận, nhưng mà dù sao cũng là mẹ đẻ, sức khỏe bà không tốt, trong lòng tự nhiên cũng không được thoải mái.
“ Không phải là bệnh nặng là tốt rồi…”
“ Phụ thân nói không rõ ràng lắm a… Tinh Long, nếu không đệ dọn về nhà ở đi? Hai huynh đệ chúng ta ở chung một chỗ, cũng tương đối dễ dàng, phòng ốc nhiều như vậy, chỉ có một mình ta ở, cũng không quen lắm a.”
Tòa biệt thự này quả thật có diện tích tương đối lớn, phòng ốc cũng nhiều đến dọa người, thậm chí trước đây Tinh Long đã từng bị lạc đường ở trong này. Phòng ốc vừa lớn vừa nhiều, chỉ có một mình ca ca sống, quả thật có chút tịch mịch.
Nhưng vấn đề là… Mình có thể trở về sao?
“ Xin lỗi, ca ca…” Tinh Long lắc đầu một cái nói:” Trước mắt chỗ ở hiện tại, ta rất hài lòng, tạm thời chưa muốn trở về. Ca ca anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá…”
“ Được rồi, bỏ đi, đệ đã đến là tốt rồi. Khuya hôm nay ở nơi này một đêm đi, ngày mai mùng một rồi hãy đi.”
Người thân nhà họ Biện đều ở nước ngoài, cho nên mấy ngày tết cũng sẽ không có thăm viếng họ hàng thân thích gì cả.
“ Ca ca anh có mua pháo hoa không?”
“ Cái đó a… Ta cảm thấy không cần thiết, nên chưa có mua. Dù sao người nhà ở chung một chỗ, ăn bữa cơm đoàn viên là tốt rồi. Sáng sớm nay ta đã ra ngoài mua thức ăn, để một lát ta vào phòng bếp chuẩn bị…”
“ Một mình anh sao? Để ta tới giúp đi…”
“ Cũng được. Ừ, vậy đệ tới tủ lạnh, lấy con gà trong đó ra trước đi…”
Cái phòng bếp trong nhà này cũng thật là lớn, chỉ tính dàn bếp thôi cũng có mười mấy cái, tủ lạnh thì cái này nối tiếp cái kia. Tinh Long ở phòng bếp, hỗ trợ xắt một ít rau thịt, lúc nhìn thấy ca ca đang loay hoay nấu canh, nói:” Ca, anh không tính kết hôn sớm một chút sao? Ở một mình, người giúp việc cũng không thuê, mặc dù kỹ thuật nấu ăn của anh rất tốt, nhưng mà bình thường anh có rất nhiều công việc cần làm, không phải có một cô vợ hiền phụ giúp nội trợ sẽ tốt hơn sao?”
“ Trong lúc này, ta còn chưa tính đến chuyện kết hôn, còn Tinh Long đệ, thích cô bé nào rồi phải không?”
“ Làm gì có… Chẳng có ai lại đi thích một tên ‘độc nhãn’ như ta…”
Ca ca đang khuấy canh, động tác nơi tay chợt dừng lại. Y trầm mặc một hồi, chợt nói:” Tinh Long, chuyện con mắt của đệ, ta…”
“Đừng nói.” Tinh Long lắc lắc đầu nói:” Đó không phải là lỗi của ca.”
Đúng vậy, không phải lỗi của ca ca. Tinh Long rất rõ ràng điểm này, nhưng mà… Thời điểm nói những lời này, y lại cảm thấy mình thực sự quá giả dối. Nếu đem nỗi oán hận ở trong lòng đặt lên bàn cân, mẫu thân so sánh cùng ca ca, thật ra thì bên phía ca ca còn có phần nặng hơn. Cho dù biết loại ý nghĩ này là tiêu cực, là tồi tệ, thì cũng không có cách nào làm ình không cảm thấy như thế.
Màn đêm phủ xuống, tất cả thức ăn đã chuẩn bị xong. Ở bên trong phòng ăn, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau. Một bàn thức ăn ngon, chính là thành quả lao động chuyên cần của cả hai
Nội tâm Tinh Long chợt buồn bả…
Đây, có phải là bữa cơm cuối cùng ăn với ca ca hay không? Mấy ngày nữa, đã phải đi chấp hành huyết tự chỉ thị…
“ Ca…” Sau khi động đũa, trong mắt Tinh Long rõ ràng có chút ươn ướt:” Sau này, ba ba mụ mụ, đều nhờ anh chiếu cố…”
“Ừ, đó là đương nhiên… Nhưng sao đệ lại nói như vậy? Đệ không chiếu cố ba mẹ sao?”
“Ta? Ta làm gì có bản lãnh như ca ca anh chứ… Ta à, thật, thật thật hâm mộ anh a, ca ca… Có thể được mụ mụ yêu thương như thế…”
Tinh Viêm gắp một miếng thịt kho, cho Tinh Long, nói:” Đệ nói cái gì vậy, còn chưa có uống rượu đấy, say rồi sao? Hâm mộ ta cái gì hả, ăn cơm đi.”
Bữa cơm này, cũng coi như là ấm áp.
Hơn mười giờ tối, hai người cũng không có ý ngồi xem chương trình đón xuân, Tinh Viêm muốn đến thư phòng làm một số công việc, qua năm mới sẽ rất bận rộn, trường học muốn tiến hành mấy buổi hội thảo nghiên cứu khoa học, còn Tinh Long cũng không có tâm trạng xem truyền hình. Vốn đã tính là trở về nhà trọ, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn quyết định ở lại đây một đêm.
Sau khi tách khỏi ca ca, y dọc theo hành lang thật dài, đi tới lầu hai, theo trí nhớ đến trước gian phòng của mình.
Căn biệt thự to lớn trống trải, giờ phút này có vẻ vô cùng tịch liêu, thời gian lại còn trễ như vậy…
Tinh Long không khỏi có cảm thấy một chút rờn rợn.
“ Thiệt là… Cũng không phải là đang chấp hành huyết tự chỉ thị, sợ cái gì hả…”
Lúc này… Ở sau lưng Tinh Long, tại một khúc quanh trên hành lang, xuất hiện một thứ đang chuyển động chính là một đạo huyết tuyến!
Vết máu kia ở trên mặt đất không ngừng mở rộng, đi theo phía sau lưng Tinh Long!
Hơn nữa, đường viền của vết máu kia rõ ràng tạo thành… Hình dạng một người đang trườn đi trên mặt đất!
Giờ phút này, Mẫn đang ở bên trong căn hộ của mình tại nhà trọ. Hôm nay đi gặp Thâm Vũ, là hành động mà cô phải lấy hết dũng khí mới có thể quyết định.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, Thâm Vũ, khi đối mặt với mình, không cách nào tháo bỏ khúc mắc đó ở trong lòng.
Chuyện này có thể hiểu được, dù sao mình và cô ấy là loại quan hệ đó…
Giờ phút này, cô một thân đơn độc nằm ở trên giường, mặc dù biết không ít chủ hộ đến nhà Hoa Liên Thành ăn cơm giao thừa, nhưng cô hoàn toàn không đói bụng.
Nếu không phải cùng Thâm Vũ ở chung một chỗ, cô ăn cái gì cũng không nuốt trôi.
Cô cầm lên bức tranh được bao gói kỹ càng đang đặt ở trên bàn, từng chút từng chút, xé bỏ lớp giấy bao bên ngoài ra, cô muốn nhìn một chút, Thâm Vũ, ình một bức tranh như thế nào…