Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 47: Cảnh giới vô sỉ


Đọc truyện Nhà Trọ Cực Phẩm – Chương 47: Cảnh giới vô sỉ

“Không làm được thì học, cho cô thời gian một ngày, chậm nhất ngày mai, tôi nhất định phải xuất viện.” Mục Duy không cho cô cơ hội phản bác.

“… Mục tiên sinh, ngài đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn, tôi chưa bao giờ học qua công việc của y tá, làm sao có thể trong vòng một ngày ── ”

“Vân di dì về đi.”

Địch Phi Vân nhìn Hà Nhạc Nhạc một hồi lại nhìn sang Mục Duy, lo lắng dặn dò, “Cậu đừng có xằng bậy nha, chuyện của Diệp Huyên Huyên cứ để tôi xử lý. Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy giao cho cô, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, đừng có trách tôi không nhắc nhở cô trước, hậu quả cô không gánh nổi đâu.”

“… Còn nhiều hơn cả tiền vi phạm hợp đồng ư?” Hà Nhạc Nhạc bình thản nhẹ giọng hỏi.

Thái độ bình tĩnh  của Hà Nhạc Nhạc làm cho Địch Phi Vân trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp, có rất ít hậu bối có thể bình tĩnh trước mặt bà như cô ấy, giọng nói không khỏi nhẹ xuống, “Tóm lại cô cứ cố gắng chăm sóc cho cậu ta thật tốt đi, cậu ta xảy ra chuyện gì, cậu ta muốn cái gì cứ cho câụ ta cái đó, nếu không, không chỉ có vấn đề tiền bạc là xong đâu.”

Hà Nhạc Nhạc hơi nhếch khóe môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, lùi về sau hai bước, nhường đường cho Địch Phi Vân.


Nghe nói giới giải trí với xã hội đen có quan hệ rất sâu, chẳng lẽ cô… quên mất chuyện quan trọng này sao?

“Lại đây.” Mục Duy dùng tay trái vỗ vỗ bên giường.”Cô đứng xa như vậy làm gì. Lại gần đây.”

Hà Nhạc Nhạc đi đến bên cạnh giường, ánh mắt không có tiêu cự về phía ngực anh ta.

“Nhìn tôi.”

Ánh mắt chậm rãi di chuyển lên phía trên, vẻ mặt chết lặng nhìn ánh mắt tràn đầy ý trêu tức của anh ta.

“Cô không mặc nội y chạy khắp nơi?”

Hà Nhạc Nhạc vừa cúi đầu liền thấy, quần áo bị nước hắt ướt đẫm dán sát trước ngực, ẩn ẩn lộ ra da thịt. Cô vừa định kéo lớp áo đang dán sát vaò ngực ra, Mục Duy lại nhanh tay tháo nút trước ngực cô ra, bàn tay to đem vạt áo cô kéo sang hai bên, lộ ra mảnh băng dán cô tự chế dán lên hai vú.

“Chậc chậc… Xem ra cô so với suy nghĩ của tôi còn phóng đãng hơn nhiều.”

Ánh mắt của anh ta nhanh chóng u ám xuống, thậm chí bụng dưới trong giây lát liền hội tụ nhiệt lượng và đau đớn. Chưa từng có ngươì phụ nữ nào có thể trong thời gian ngắn như vậy khơi mào lên dục vọng của anh ta, mà người phụ nữ này… Còn hoàn toàn không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của anh! Nhưng cô có thân thể ngọt tuyệt vời, vẻ mặt cô ở dưới thân anh nhẫn nhục chịu đựng, chịu khuất nhục nhưngg vẫn quật cường, cứng cỏi như đao, khi khóc vẫn đứng im cao ngạo như băng… Đều làm cho dục vọng của anh đau đớn muốn nổi điên!

Buồn bực nhìn cánh tay phải với chân trái của mình bị bó thạch cao, Mục Duy oán hận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc. Nếu ánh mắt có thể giết người, Hà Nhạc Nhạc sợ là đã chết vô số lần…

“…” Hà Nhạc Nhạc không thể giải thích cũng không muốn giải thích.


Trơ mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc lùi về phía sau từng bước từng bước tháo nút áo ra, Mục Duy bá đạo ra lệnh, “Tôi mặc kệ cô dùng cách nào để học, dù sao ngày mai tôi nhất định phải về nhà trọ. Hơn nữa, tôi cũng không lấy thân thể “bản thân” ra đùa giỡn, nếu cô làm không được…” Tham lam đánh giá thân thể Hà Nhạc Nhạc, “Tôi sẽ tìm cho cô công việc thích hợp với cô nhất.”

“… Nếu muốn chăm sóc tốt cho vết thương của ngài, chọn một y tá bên ngoài so với tôi càng thích hợp hơn, làm khó tôi có lợi gì cho ngài sao?” Cô thật sự không hiểu, Mục Duy đến tột cùng muốn làm gì?

“Cô không biết việc tôi bị thương, trách nhiệm của cô là lớn nhất sao?”

“Cái gì?”

“Nếu không phải cô dám can đảm nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi sẽ không ở trên người cô lãng phí cả một ngày quên ăn cơm, nếu không phải cần ăn cơm, tôi cũng sẽ không nửa đêm ra ngoài bị người ta đánh lén. Nếu không phải vì cô, Nguyễn Lân cũng sẽ không đánh tôi một trận, nếu không phải vì đánh nhau với Nguyễn Lân làm tiêu hao thể lực, tôi cũng sẽ không bị đám người kia đánh đến mức trọng thương. Cô nói xem không phải cô là đầu sỏ gây nên? Bây giờ tôi rộng lượng cho cô cơ hội chuộc tội, cô không biết là phải cảm tạ tôi sao?” ( cùn vừa thôi a ơi =))))

“…”

Nguyên lai trên thế giới này, có người có thể vô sỉ đến cảnh giới như thế.

Trong một ngày phải học các công việc cơ bản của y tá còn chưa nói, còn phải nhớ kỹ một đống lớn các hạng mục công việc cần chú ý, phải hiểu rõ trình tự đổi thuốc, còn phải dùng các phương pháp khác nhau, trấn an cảm xúc bệnh nhân … Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể nói cô đã hết sức.


Sau cùng cô y tá trưởng tên Đường Quyên kia còn đưa cho cô một đống sách cùng với CD để cho cô mang về nhà xem, nói có vấn đề gì có thể tùy lúc gọi điện thoại cho cô ấy, cô nhìn vẻ mặt  kiêu căng kia của Mục Duy, đành phải chấp nhận số phận.

Sáng sớm, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, lái xe Địch Phi Vân phái đến cũng đã đến bệnh viện, cái người bác sĩ Tông kia cũng chạy tới giúp vui, sau khi Mục Duy bị nâng vào xe, bác sĩ Tông cũng theo lên xe, đầu tiên là quyến rũ đem sợ tóc xoăn dài dính bên má vén ra sau tai, rồi mới cười tủm tỉm nhìn Mục Duy.

“Sao cậu lại đắc tội với Thân Đồ vậy?”

Mục Duy nhíu mày. Anh với Thân Đồ quan hệ không tính là kém, anh không nhớ rõ mình phạm vào kiêng kị của Thân Đồ từ lúc nào.

“Lúc khâu vết thương cậu không cảm thấy đau sao?”

“…” Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải bị thuơng đến mức phải khâu, cho nên vốn dĩ không biết lúc khâu “phải” đau bao nhiêu.

“Không liên quan đến chuyện của tôi nha, tôi vừa mới biết, đại cổ đông -Thân Đồ trực tiếp gọi điện thoại cho bác sĩ gây tê  đêm đó  …”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.