Đọc truyện Nhà Trẻ Hoàng Gia – Chương 5: Ta là hoàng cô cô?
Edit: Punqiun
Beta: A Tử
Đuôi lông mày Tiêu Tử Y run rẩy, nàng. . . . . . Bị kêu là cô cô?
Miệng mở lớn đầy nghi vấn! Nàng hiện tại rõ ràng vẫn là cô nương mười bốn
tuổi tuyết trắng phấn nộn ! Cho dù linh hồn là hai mươi hai tuổi, vậy cũng
không thể tùy tiện bị người ta kêu là cô cô nha! Tiêu Tử Y bị đả kích cả người
vô lực, trơ mắt nhìn một đứa bé leo ra dưới đáy bàn, sau đó vỗ vỗ tay đứng ở
trước mặt nàng.
Không biết tiểu hài tử bộ dạng nhìn qua mới bốn năm tuổi này từ khi nào đã
tiến vào thư phòng của nàng, mặc áo tơ lụa màu vàng nhạt, quần dài màu trà,
đứng lên cao mới đến eo của nàng. Ngẩng đầu hướng đôi mắt chính trực nhìn
nàng, Tiêu Tử Y nhìn lại là một oa nhi gốm sứ, da thịt trắng nõn, khuôn mặt trẻ
con đáng yêu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống lòe lòe tỏa sáng.
Ách, nhìn qua hẳn là nam hài tử? Bất quá nói trở lại tiểu tử này bộ dạng
thật đúng là đáng yêu.
Tiêu Tử Y sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng học hắn mở trừng hai mắt.
Tiểu hài tử phấn trang ngọc mài này là ai nha? Có thể tùy ý ra vào trong cung
ngoài cung, ăn mặc hoa mỹ, hẳn là thân phận không thấp.
Tiêu Trạm ngửa đầu, phát hiện thần sắc Tiêu Tử Y trên mặt giống như có chút
mất hứng, vội vàng khoát tay nói: “Không đúng không đúng, gọi sai . Không phải
hoàng cô cô, hẳn phải gọi là hoàng bác mới đúng.”
( A Tử: Nguyên văn là “Không đúng không đúng, gọi sai . Không phải hoàng a
di, hẳn phải gọi là hoàng bác mới đúng” mà a di có nghĩa là dì em or chị gái
của mẹ , còn hoàng bác có nghĩa là cô cô em or chị gái của cha. Nói chung chổ
xưng hô ta chỉnh 1 tí nên giải thik chổ này. Để mấy chổ sau thống nhất a di hay
bác điều để là hoàng cô cô.)
Bên trong thư phòng trống trải vọng ra âm thanh thanh thúy, ‘hoàng cô cô’
hai chữ vọng qua vọng lại bên tai Tiêu Tử Y, khiến nàng chẳng thể nói thêm gì.
Bác cùng a di. . . . . . Hai cách xưng hô này có gì khác nhau sao?
Bất quá, cô cô? Nói đúng là tiểu nàng đồng lứa sao! Nhìn kỹ khuôn mặt đứa
nhỏ này cùng Tiêu Cảnh Dương có vài phần tương tự, chẳng lẽ là đứa nhỏ của hắn
sao?
Tiêu Trạm nhìn Tiêu Tử Y không có bất kỳ phản ứng, mắt to ngập nước
bắt đầu có chút dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, phấn môi cũng cong lên,
Tiêu Tử Y nhìn xem thật muốn đi tới véo khuôn mặt trắng noãn kia.
“Hoàng cô. . . . . . Là Trạm Nhi nói sai cái gì rồi sao? Là do Trạm Nhi
không có qua sự cho phép của cung nữ tỷ tỷ trộm đi vào sao? Nhưng là ngươi đã
nói chỉ cần Trạm Nhi rảnh là có thể tới tìm ngươi a. . . . . .” Tiêu Trạm ủy ủy
khuất khuất nói, hai tay nhỏ bé dây dưa cùng một chỗ, cục xúc bất an.
Tiêu Tử Y ít khi gặp tiểu hài tử làm nũng, thấy thế vội vàng ngồi chồm hổm
xuống, vuốt đầu hắn mở miệng nói: “Sẽ không, Trạm Nhi đến xem cô. . . . . . Cô,
ta rất vui vẻ nga!” Tiêu Tử Y cố gắng cả nửa ngày, vẫn không thể nào đem hai
chữ bác nói ra. Lặng yên, tâm lý này cũng thật khổ sở. Trước kia thời điểm ở cô
nhi viện, dù có bao nhiêu đứa trẻ như thế nào thì bọn chúng miệng nói ngọt xớt
đều kêu nàng là Tử Y tỷ tỷ nha, làm sao vừa xuyên đến liền biến thành tiểu hài
tử lại còn thăng cấp trở thành cô cô!!!!
Tiêu Tử Y nội tâm yên lặng rơi lệ.
Tiêu Trạm đầu tiên là khoa trương nới lỏng thở phào một tiếng, theo sau giật
mình trừng lớn hai mắt, “A” một tiếng hô: “Cô cô, ngươi không phải có thể
nói chuyện sao? Vì sao các nàng nói ngươi không thể nói chuyện?”
“. . . . . .”
Tiêu Tử Y mặt đầy hắc tuyến, mới kịp phản ứng nàng cư nhiên đơn giản như vậy
liền lộ ra rồi. Mấy ngày này nàng nhịn được rất vất vả, có nhiều lần thiếu chút
nữa đã phát ra âm thanh, câu ra gần đến miệng đều bị nàng nuốt trở lại.
Không nghĩ tới….Không nghĩ tới cư nhiên ở trước mặt là đứa trẻ vô địch đáng
yêu làm nàng thậm chí ngay cả 1 phút tức giận liền bị phá tan rồi!
Tiêu Tử Y trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình, nhưng là trên mặt vẫn là
cười híp mắt nói: “Trạm Nhi, bác có việc muốn nhờ Trạm Nhi nga! Có thể
giúp cô cô một việc không?”
Tiêu Trạm đôi mắt hắc bạch phân minh chớp hai cái, nghiêm túc gật đầu nói:
“Trạm Nhi tuy rằng không biết cô cô yêu cầu Trạm Nhi chuyện gì, bất quá cô cô
ngươi là người đầu tiên khẳng ngồi xổm xuống cùng Trạm Nhi nói chuyện, cũng là
người đầu tiên khẳng cầu Trạm Nhi hỗ trợ. Cho nên Trạm Nhi đáp ứng ngươi.”
Tiêu Tử Y hơi sửng sờ, nhìn Tiêu Trạm khuôn mặt nhỏ nhắn lòe lòe tỏa sáng,
cảm thấy không biết là cái tư vị gì. Ngồi xổm xuống cùng đứa nhỏ nói chuyện,
đây là khi nàng ở cô nhi viện nhìn thói quen của viện trưởng bà bà, bất tri
bất giác sau khi lớn lên đi học nàng cũng giống thế. Không nghĩ tới, ở thời đại
này, không ai hội chú ý tâm tình một đứa bé.
“Hơn nữa, bác từ góc độ này nhìn qua, càng thêm xinh đẹp.” Tiêu Trạm tràn ra
khuôn mặt tươi cười, thiên chân nói.
A, quả nhiên là tiểu hài tử đáng yêu nhất. Luôn nói thật, thật là làm cho
người khác vui vẻ. Tiêu Tử Y đỏ mặt.
“Trạm Nhi, ngươi có biết có người xấu muốn bác không tốt không?” Tiêu Tử Y
sửa lại tâm tình, đứng lên lôi kéo Tiêu Trạm đi đến một bên thượng nhuyễn ngồi
xuống, lấy điểm tâm trên bàn cho hắn ăn.
Tiêu Trạm nhu thuận gật đầu một cái, tế thanh tế khí nói: “Biết, nghe nói cô
cô còn bị người xấu làm bị thương ở cổ tay. Nhất định rất đau!”
Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm vo thành một nắm nhìn thượng
băng gạc cổ tay nàng, vội vàng đem tay áo kéo xuống che khuất.”Thật là đau nha!
Trạm Nhi nhất định không nghĩ cô cô bị người xấu đả thương đi?” mấy lần kêu
bác, Tiêu Tử Y cũng dần dần hình thành thói quen xưng hô thế này, càng nói càng
dễ gọi .
Tiêu Trạm dùng sức liên tục gật đầu nói : ” cô cô, Trạm Nhi tới bảo vệ
ngươi!” Hắn vốn nhút nhát thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện thần
sắc phẫn hận, ngay cả nắm tay nhỏ nắm đến độ tay căng cả.
Tiêu Tử Y sờ sờ đầu của hắn, vui vẻ cười nói: ” Cô cô thật là cao hứng
nga! Bất quá, Trạm Nhi làm được một chút là được rồi, không cần đem chuyện tình
cô cô có thể nói chuyện nói cho bất luận kẻ nào, được không?”
Tiêu Trạm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dấu chấm hỏi, “Ngay cả hoàng gia
gia hoàng nãi nãi (bà nội) cũng không thể nói sao?”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, “Không thể nói, ngay cả phụ vương mẫu phi của ngươi
cũng không thể nói nga!” Lại nói tiếp, nàng bây giờ còn cũng không biết Tiêu
Trạm rốt cuộc là đứa nhỏ của ai.
Tiêu Trạm đôi mắt to sáng ngời ảm đạm rồi hạ xuống, nói : “Trạm Nhi không có
mẫu phi. . . . . .”
“A. . . . . . cô cô không biết, thực xin lỗi.” Tiêu Tử Y vội vàng cầm bàn
tay nhỏ bé của hắn, thật có lỗi nói.
“Không quan hệ, Trạm Nhi có hoàng nãi nãi thương ta, hoàng gia gia cùng phụ
vương tuy rằng không thường xuyên đến xem Trạm Nhi, bất quá bọn hắn đối Trạm
Nhi tốt lắm nga!” Tiêu Trạm vụng trộm nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y, chu miệng lên
nghĩ nghĩ, nói: “Tuy rằng bọn họ đối với ta tốt lắm, bất quá Trạm Nhi mới vừa
nói đáp ứng cô cô rồi, cho nên cô cô yên tâm, Trạm Nhi cái gì cũng không nói.”
Tiêu Tử Y cười đưa ngón út tay phải ra, khoái trá nói: “Chúng ta ngoéo tay.”
Tiêu Trạm cũng học Tiêu Tử Y vươn ngón út, ngạc nhiên nhìn hai người đích
ngón tay móc tại cùng nhau, lung lay lại sáng ngời.