Đọc truyện Nhà Trẻ Hoàng Gia – Chương 309: Ai là người chơi cờ?
“Nhi thần không nên ghen tỵ trong lòng với SÁch đệ. Thân là hoàng huynh, nhi thần hổ thẹn….” Tiêu Cảnh Dương mấp máy môi khô, cuống họng do nóng ruột mà trở nên khàn khàn.
“Hừ! Thân là hoàng huynh, ngươi có lẽ còn hổ thẹn! Rõ ràng là hoàng muội của mình mà trong lòng còn muốn làm loạn nữa!” Hoàng đế giận quá hoá cười, thanh âm to đến mức nghe trong phòng càng thêm doạ người.
“Phụ hoàng….”Tiêu Cảnh Dương đầu dập liên tục xuống sàn nhà lạnh buốt, mồ hôi thấm đầy ra quần áo sau lưng. Hoá ra phụ hoàng thật sự cái gì cũng biết cả. Tiêu Cảnh Dương không biết lấy từ đâu một luồng khí dũng cảm, liếm liếm môi khàn khàn nói, “Phụ hoàng, gần đây người cũng hiểu rõ con nhất, con đời này ngoài Tử Y ra, ai cũng không muốn…”
“Vì để cho Tử Y tin ngươi mới là người định vận mệnh của nó nên mới cố ý bị thương tại cuộc đi săn này. Cái thằng ngu này ha! Nhưng cũng may là thoát được một kiếp, nếu không đối phương mà bố trí sát thủ ám sát thì mất mạng đó” Hoàng đế cảm khái nói, cũng không rõ là may mắn hay bất đắc dĩ nữa. Triều Đại Chu của ông thái tử vốn là người như vậy, không hiểu âm mưu quỷ kế, chỉ biết trên mặt tình cảm lại thích làm ra những thủ đoạn nhỏ vậy. Thật sự là để cho ông ra máu mà!
“Đối phương ạ? Phụ hoàng, đối phương là ai ạ?” Tiêu Cảnh Dương an lòng chút, hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của phụ hoàng.
“Là Độc Cô Phiệt, Thẩm gia và vị Lý Long Cơ kia” Hoàng đế cũng không gạt hắn nữa, cứ nói ra toàn bộ. Cũng thế thôi, chính đứa con trai này của mình bố trí âm mưu gì gì đó yếu vậy, với trình độ thế cũng là do hắn một tay tạo thành đó thôi. Là do hắn cứ nhất quyết muốn nắm lấy quyền lực không buông, không muốn những gì hắn đã chạm vào được sớm muộn kiểu gì cũng thuộc về hắn. Cứ kéo lấy kéo để như vậy, mãi cho tới hôm nay ông mới tỉnh táo lại, nếu không để cho Tiêu Cảnh Dương tiếp nhận, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra lớn hơn.
Tiêu Cảnh Dương cảm giác môi mình càng khô hơn, nuốt nước bọt một cái, nói lắp bắp, “Độc Cô Phiệt….Thẩm gia….Lý Long Cơ ư?” Hai gia tộc trước thì hắn cũng không thấy xa lạ gì, nhưng cái tên cuối cùng lại là vấn đề mù tịt, mà là hai gia tộc trước lại có thể cùng nổi lên lòng phản loạn phạm thượng!
“Nói đúng ra thì tình huống hiện giờ này thật ra là nằm trong lòng bàn tay của trẫm cả” Hoàng đế khoan thai tự đắc nói, giọng điệu xen lẫn sự đắc ý.
“Xin phụ hoàng chỉ dạy cho ạ” Tiêu Cảnh Dương liền vội vàng hỏi,
“Cảnh Dương, Độc Cô Phiệt là một rễ của triều Chu ta đâm rất sâu, nếu rút..nó ra, trẫm cũng tốn không ít công sức” Hoàng đế khẽ thở dài, “tuy nhiên rút…nó ra sẽ làm cho chúng ta tổn thương như nhau, nhưng cũng không đến mức tổn thương gân cốt, trẫm từ lúc cầm quyền đến nay đã nghĩ rất nhiều cách rồi, mãi cho tới tận trận chiến bị thua mười năm trước”
“TRận đó Diệp Tri Thu cầm quân bị thua ạ? Chả lẽ phụ hoàng…..” Tiêu CẢnh Dương bỗng trợn to mắt, có chút không dám tin.
“Ha ha, trẫm còn chưa tới mức ác đột đến mức thế. Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, chỉ là trận chiến đó, kẻ phản bội Tổ Quốc là Độc Cô Diễm, điều này lại để cho trẫm thấy được có thể rút….cái gai sắc Độc cô Phiệt ra ánh sáng rồi” Hoàng đế đứng dậy đi đến trước bàn, phối hợp rót một chén trà. “Vì thế trẫm đem chuyện Độc Cô Diễm phản quốc lén giấu kín đi, rồi lại trùng hợp để cho lão phiệt chủ Độc Cô Phiệt biết chuyện này”
“Phụ hoàng….Lại để cho Diệp tiên sinh đeo tội xấu xa trên lưng ư?” Tiêu Cảnh Dương biết rõ hắn không nên bất bình thay cho Diệp Tri Thu, nhưng mà hắn nhịn không được.
“Vì nghiệp lớn, ông ta hiểu được điều đó đấy” Hoàng đế nói hời hợt, “Vì thế lần này ông ta trở về, trẫm cũng không trách tội ông ta cái gì. Đợi đến lúc chân tướng được rõ ràng, trẫm mới cố đền bù tổn thật thật tốt cho ông ta”
Tiêu Cảnh Dương lặng quỳ giật giật mà tê đi, nhưng hoàng đế vẫn không mở miệng bảo hắn đứng dậy, vì thế hắn lại chỉ có thể quỳ tiếp. Có lẽ với Diệp Tri Thu, phụ hoàng còn có một cừu hận khác, Tiêu Cảnh Dương thức thời không nói gì thêm.
“Nhiều thế hệ Lí gia đều tìm mọi cách để cướp lại quốc gia, trẫm tin tưởng ngươi nắm giữ được mọi chuyện gần đây Lí Vân Thanh làm, cũng không cần phải nhiều lời thêm nữa. Còn về phần Lí Long Cơ, trẫm lợi dụng ông ta kích dộng Độc Cô Phiệt và Thẩm gia cùng làm phản thôi, loại tôm tép nhãi nhép, không đủ gây sự” Hoàng đế nhấp một ngụm trà nóng, tâm tình khoan khoái dễ chịu hẳn.
“Nhưng mà lần này SÁch đệ và Trạm Nhi suýt nữa bị mất mạng….” Tiêu Cảnh Dương thấy run lên, cảm giác có chút không đành lòng.
“Hừ! Tiêu SÁch hắn chẳng lẽ thật là người vô tội hay sao? Ngược lại TRạm Nhi lại sợ hãi khá nhiều, nhưng không sao, đứa bé kia thay nó bị thương trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩ cho nó” Hòang đế không cho là đúng cười nói, “Việc đã đến nước này, xem như Độc cô Phiệt xong rồi, chỉ là TRẫm không hài lòng chính là người Thẩm gia lại không bị mắc lừa. TRầm lão đầu này quả nhiên là cáo già, nhưng xem phần Vân Nhi, nếu sau này họ an phận thì tạm tha cho bọn chúng vậy”
Tiêu Cảnh Dương cười khổ, trong nội tâm Độc Cô Phiệt có quỷ, mới ị người khác lợi dụng. Thẩm gia bây giờ là người làm ăn, dĩ nhiên chẳng có xung đột gì rồi. Hơn nữa, Tiêu Tử Y cũng là người Thẩm gia, Tiêu Cảnh Dương thấy Hoàng đế có nhắc tới Vân phi, lại lần nữa lấy dũng khí dập đầu một cái, hạ giọng cầu xin, “Phụ hoàng, xin ban Tử Y cho nhi thần đi ạ. Nhi thần đời này, ngoài nàng ra, ai cũng không muốn hết”
Hoàng đế lúc đó không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ xoay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Cảnh Dương cảm thấy hồi hộp, nếu mà Hoàng đế cho phép, thì Tử Y kia chính là của hắn rồi. Hắn sao đần như vậy chứ! Ngay từ đầu chỉ cần tới cầu xin phụ hoàng không phải tốt hơn sao! Vì cái gì mà để ý đến tâm tình của Tiêu Tử Y chứ, cầu xin được nàng chấp nhận chuyện này sao?
Rất lâu sau, hoàng đế mới thở dài một hơi, nói, “Cảnh Dương, trẫm có thể vì sự nghiệp của ngươi mà toại nguyện mọi nguyện vọng của các ngươi, nhưng chỉ chuyện này thì không được”
Tiêu Cảnh Dương chấn động, ngẩng đầu lên nhìn lại hoàng đế, truy hỏi, “Phụ hoàng, vì sao chứ?”
TRên mặt Hoàng đế hiện lên nụ cười phức tạp, chậm rãi nói, “TRẫm không biết ngươi nghe từ đâu được cái gì, hoặc là tra được cái gì. Nhưng mà Tử Y nó chắc chắn là con gái của trẫm, cũng chắc chắn là muội muội của ngươi”