Đọc truyện Nhà Trẻ Hoàng Gia – Chương 296: Cung tên
Tiêu Tử Y mừng quá, vừa nắm cổ tay hắn vừa cười nói, “Vậy thì hay quá! À, nhưng mà chuyện này phải dấu Đàm Nguyệt Li nha, thằng nhóc đó nếu mà biết ý à, nhất định sẽ tìm ra được công nghệ cao thâm hơn, rồi lại nghĩ cách đem bút lông đi bán kiếm tiền cho quý tộc thì chán lắm”
“Biết rồi, chuyện buôn bán hắn có thể mạnh hơn ta sao? Yên tâm đi!” Nam Cung Sanh dùng chiếc lông trong tay vuốt ve chóp mũi Tiêu Tử Y cười trêu nói.
Tiêu Tử Y vì động tác này của hắn mà toàn thân cứng đờ, nhớ tới cảnh trước đây nàng cầm chiếc lông vuốt ve hắn, bất giác nghĩ đến kiểu này còn cách dùng tốt hơn nữa. Tiêu Tử Y càng nghĩ càng cảm thấy màn bên trong chỉ có hai người mờ ám thì thấy không hay lắm nên vội nói lảng đi, “Khụ, Như Lan đi đâu rồi?”
“Như Lan á? Lúc ta tới thì đã không thấy nàng ta đâu rồi. Aizz, ta cứ nghĩ không đợi được nàng về nữa, đang nghĩ cách lại cho nàng đây này!”
Nam Cung Sanh vô tội mở to hai mắt, bắt chước y bộ dạng ngày thường của Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y mặt trắng chẳng còn hạt máu nào, NHư Lan có thể là ham chơi mà ra ngoài rồi, nhưng cũng không phải trùng hợp thị vệ cũng ham chơi mà đi đó chứ?
Nam Cung Sanh vuốt ve mái tóc dài rủ xuống trước ngực hắn, gần như vô tình mà hỏi han, “Hôm nay Tiêu Cảnh Dương ngăn giúp muội uống rượu hả?”
Tiêu Tử Y nheo mắt lại, nghe ra ý tứ, hoá ra nam nhân này cũng biết ghen! Nàng cười cười, rất vui thích bảo, “Đúng vậy ha, huynh trưởng chiếu cố đến muội muội mà!”
Nam Cung Sanh ngẩng đầu vừa lúc thấy Tiêu Tử Y vén tóc ra sau tai, hắn lại vô cùng thích động tác trêu chọc này của nàng. Tiêu Tử Y cho tới tận bây giờ đều không thích đem cặp tóc lại thành một búi, mà cứ để cho chúng buông xuống tự nhiên, và nàng thì thỉnh thoảng lại lấy tay trái của nàng tuỳ ý vén lên. Nhìn một bên mặt trắng nõn của Tiêu Tử Y dưới ánh nến toả ra sáng đến mê người, hắn sẽ không kìm nổi lòng mình mà trào lên niềm xúc động muốn hôn nàng.
Tiêu Tử Y bị hắn nhìn mà má nóng bừng lên, định hé miệng ra nói gì đó nhưng lại không nỡ phá hỏng bầu không khí bây giờ, khẽ rũ mi xuống, cảm giác được khí tức nóng rực của Nam Cung Sanh đang tiến lại gần.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Một giọng non nớt khờ khạo từ cửa lớn truyền tới.
Sự thật chứng minh, ý loạn tình mê có lẽ không tiện có người đến quấy rầy. Nam Cung Sanh và Tiêu Tử Y hai người cùng sửng sốt, chậm một bước mới nhanh chóng tách nhau ra.
“Khụ, Tiêu Nhi, Con đã về rồi à?” Tiêu Tử Y ra vẻ như không có gì sửa sang lại đầu tóc, thầm nghĩ đứa trẻ năm tuổi này có lẽ cũng không hiểu họ vừa rồi làm cái gì đâu.
Nam Cung Tiêu cũng không đáp lại, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong lều kia. Hừ! Công chúa là của nhị ca bé đó! Người đó là ai vậy kìa?
“Công chúa, vậy hạ thần hôm nay xin cáo lui ạ” Nam Cung Sanh giả vờ giả vịt quay lưng về phía Nam cung Tiêu nháy mắt với Tiêu Tử Y cố thay đổi giọng cho khác.
Nhưng thị lực của Nam Cung Tiêu cực kỳ tốt vô tình cũng nhìn thấy vết thương mới trên mu bàn tay Nam Cung Sanh mới giật mình nói, “Nhị ca? Ngươi là nhị ca của ta sao?
“….” Hai người lớn bất chợt sợ ngây người, ai cũng không biết nên trả lời thế nào cả.
“Huynh nhất định đúng rồi! Nếu không sao vết thương trên mu bàn tay của huynh lại bị thương giống y như mấy ngày trước có dạy ta buộc mũi tên chứ?” Nam Cung Tiêu một mực khẳng định, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp xuống, vẻ mặt đau khổ nói, “Nhị ca à, cái chòm râu anh tuấn kia của huynh đi đâu mất rồi?”
“….”
Nam Cung Sanh và Tiêu Tử Y cùng nhìn nhau, vẫn không biết là nên trả lời thế nào nữa.
***
Nam Cung Tiêu mất ngủ cả đêm.
Cũng không phải vì bị kích động chuyện đi săn ngày hôm nay mà không ngủ được, mà băn khoăn trằn trọc một đêm chỉ vì có liên quan đến chuyện nhị ca cậu có chòm râu đẹp trai cực kỳ kia mà không biết tự dưng không cánh mà bay đâu thôi.
Tại sao lại không thấy chứ? Tại sao lại không thấy chứ hả? Cái vị tiểu sinh nhẵn nhụi kia chính là bộ mặt thật của nhị ca bé đó sao? Vì sao bé thấy cứ như người xa lạ vậy chứ? Vậy nhị ca thật sự của bé đâu rồi? Hãy trả lại nhị ca cho bé đi mà!
“Nam Cung à, sao thế nào mà tinh thần của ngươi lại tệ thế hả?” Hôm nay Độc Cô Huyền lại đổi trang phục khác, cả người một thân đỏ rực trông nổi bật tinh thần của cậu lên đến mười phần. Trong tay cậu cầm một bộ cung tên vừa phải màu đỏ, bên hông là bao đựng đao. TRên lưng còn đeo một bao đựng một số mũi tên nữa. Hôm nay cậu vẫn chưa đi săn cùng phụ thân được, mà tự động chạy tới một chỗ với các bạn.
Nam Cung Tiêu cũng trang phục gần như thế, chẳng qua là cậu mặc trên người bộ trang phục thợ săn màu xanh da trời thôi. “Không có gì” Nam Cung Tiêu có chút buồn bực đáp. Chuyện này làm sao mà cậu nói ra được chứ? Hơn nữa nhị ca cậu đã dặn là không được nói cho người khác biết mà.
“Ồ? Cái cung trong tay ngươi nhìn có vẻ lợi hại nhỉ?” Độc Cô Huyền nhìn bộ cung trong tay Nam Cung Tiêu mà nthâm mộ bảo, thật ra chiếc cung trong tay Nam Cung Tiêu cũng không thể tốt bằng chiếc cung trong tay cậu, nhưng vấn đề ở chỗ là cung đó còn lớn hơn cung cậu nữa. Mà cậu thì nghĩ, cứ to là tốt nhất mà!
Nam Cung Tiêu nhìn cung trong tay lại thấy buồn bực nữa, đây chính là do nhị ca chuẩn bị cho cậu đó. Lại còn nói cái cung này tốt thế nào nữa chứ, phải quý trọng ra sao nữa….Hừ! Cậu rốt cuộc không nên tin nhị ca nữa rồi! Nam Cung Tiêu xoay người lại phát hiện ra Tiêu Trạm cũng hâm mộ nhìn cây cung trong tay cậu thì dứt khoát đề nghị bảo, ‘Tiêu Trạm, ngươi có thích cái cung này của ta không? Chúng ta đổi nhé!”
“Có được không?” Tiêu Trạm hai mắt ngời sáng, chiếc cung trong tay bé là nhỏ nhất đó, bé thấy chiếc cung trong tay Nam Cung Tiêu kia thì đã muốn lắm rồi, nhưng mà vẫn một mực xấu hổ không dám mở miệng.
“Ừ, đổi mà” Nam Cung Tiêu hờn dỗi đưa tay ra, hiện giờ cậu không muốn cầm bất cứ đồ vật gì của nhị ca, nhưng cậu cũng không muốn đổi với Độc Cô Huyền, lát nữa Độc Cô Huyền mà cầm cung của cậu rồi không đạt được thứ mình muốn, lúc đó lại đổ hết lên đầu cậu cho mà xem.
Tiêu Trạm chần chờ chút, nhưng cũng không cưỡng được sự hấp dẫn của cây cung, hai người cứ vậy mà đổi cho nhau.
Tiêu Tử Y cười khổ đứng một bên nhìn. Xem ra phản ứng của Nam Cung Tiêu rất lớn đó nha! Hôm qua Nam Cung Sanh còn không để ý lắm đến…hình tượng, bảo tiểu đệ đệ mình nhất định sẽ quen thôi.
Quen quen cái con khỉ ý! Hắn có biết oán niệm của trẻ con kinh khủng đến mức nào không chứ?
“Công chúa, cứ để cho Hoàng tôn điện hạ cầm chiếc cung lớn vậy có được không?” Trầm Ngọc Hàn cố cười hỏi nhỏ. Thật sự Tiêu Trạm vẫn còn là đứa trẻ nhỏ như thế, mà lại cầm chiếc cung lớn như vậy trông chả ra làm sao cả.
“Tuỳ bọn trẻ đi, dù sao thì bé ấy cũng không săn được gì đâu” Tiêu Tử Y khẽ thở dài, dẫn bọn trẻ đi ra chẳng qua là để chơi đùa thôi mà, chả lẽ lại còn trông cậy vào chuyện chúng có săn được gì không á? Nàng vốn không muốn đi vào rừng săn đây này! Nhưng mà cũng không cần hỏi thì cũng biết mấy nhóc đó không đồng ý rồi. Đã đến thì sau này cũng đừng có đi ra xa quá chắc chẳng sao đâu, nhưng xét thấy ở trong tình thế không rõ này, nàng quyết định tóm lấy bọn trẻ trở về, nhét vào trong lều thì vẫn là an toàn nhất.
***Tiểu phẩm của nhà trẻ Hoàng gia*****
Ngày nào Độc Cô Huyền cũng không chịu làm hết số bài tập được giao.
Tiêu Cảnh Dương hỏi, “Tiểu Huyền à, vì sao lại không làm bài tập hả? Là tại đề quá khó hay sao?”
Độc Cô Huyền trả lời, “Không phải ạ, đề con hiểu hết ạ, nhưng đáp án thì con thấy khó quá”