Đọc truyện Nhà Trẻ Hoàng Gia – Chương 289: Đông hải thanh
Có cần muội giúp không hả?” Tiêu Tử Y thấy hắn có vẻ miễn cưỡng, bất giác hỏi.
“Ừ, giúp ta cầm mấy cái lông chim này này” Nam Cung Sanh đành thả ra, lại buộc lần nữa, “Đã lâu rồi ta cũng chưa làm mũi tên cho chính mình rồi, tay làm cũng cứng cả. Trước đây còn bé cha ta đã từng dạy ta một chút”
“Hì hì, ngày mai có thể dạy bọn trẻ tự làm mũi tên của chính mình nha” Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn lông chim trong tay, phát hiện ra dưới ánh trăng lại lấp lánh sáng, “Cái lông chim này cũng không tệ ha! Này…có còn nữa không? Cho muội mấy cái đi, muội về còn làm bút lông chứ”
“Còn…nữa không ấy à?” Nam Cung Sanh ngẩn người hỏi, sau đó bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu công chúa của ta ơi, nếu không phải lông chim này quá quý ta cũng không phải tự lo làm mũi tên cho mình đâu. Đây là lông đuôi Đông Hải Thanh, có tiền cũng mua không được đâu, ta phải dùng đồ quý nhất để đổi lấy đó. Tuy nhiên màu đen nhánh và trắng toát mới được coi là cực quý, nhưng ta thấy mấy cái lông này màu thiên thanh lại chẳng có tý lông mao nào, cũng đã là đồ cực phẩm rồi”
Tiêu Tử Y bị hắn nói càng xem càng thấy thích, càng nghe càng cảm thấy dùng lông chim này để tàn sát tính mạng thật sự là quá tận diệt mọi vật rồi, lại cất giọng mềm mại cầu xin, “Nam Cung à, làm mũi tên để làm gì vậy? Cho muội lấy làm bút lông có được không? Thật sự là sẽ dùng tốt lắm đó! Có thể còn dùng tốt hơn so với than củi đó mà!”
Nam Cung Sanh bị giọng ỏn ẻn nũng nịu của Tiêu Tử Y làm cho rùng mình, tay run lên, vốn đang buộc thừng chắc bỗng lỏng ra. Hắn không đấu lại được nàng đành thở dài nói, “Được rồi, tặng cho nàng làm bút lông đó. Đến lúc đó mũi tên ta dùng khó coi quá thì cũng kệ người ta chê cười thôi ha”
“Huynh bắn tên không để cho người khác chê cười không phải là được rồi sao?” Tiêu Tử Y đạt được như ý, dương dương tự đắc cầm chiếc lông chim màu thiên thanh trong tay, nói một câu hai ý, ‘Muội thấy huynh vẫn nên đừng quá nổi tiếng quá là được rồi”
“Nói thế nào hả? Đúng rồi, vì sao muội đột nhiên lại muốn đi săn thế?’ Nam Cung Sanh nhướng lông mày lên, hắn hiểu rất rõ nàng, lời cô gái nhỏ này nhất định không phải là nói bừa bãi. Hắn dứt khoát phải hỏi cho ra vấn đề mấu chốt mới được.
Tiêu Tử Y dùng lông chim quệt má, ánh mắt hoảng hốt nói, “Là vì không muốn để cho huynh bị con gái khác bắt cóc thôi…”
“Lừa người! Muội biết rõ là đi săn không được phép dẫn phụ nữ đi mà” Nam Cung Sanh thoáng cái chọc thủng thủ đoạn của nàng. Tiểu nha đầu này, luôn xử trí bất ngờ khiến cứ phun ra mấy lời đơn giản làm hắn mặt đỏ tía tai. Thế nhưng hết lần này tới lần khác khẩu khí như vậy cũng không thèm để ý, cứ làm cho hắn vừa bực mình lại vừa buồn cười, hận một nỗi là không thể ép nàng hỏi cho rõ ràng được.
“Ồ? Vì sao lại không được mang phụ nữ đi chứ?” Tiêu Tử Y nhớ rõ trước đây lúc xem tivi, đi săn lúc nào cũng mang theo một đống gia đình đi mà. Những….phi tử kia ai ai cũng đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, cũng không biết là đi săn động vật hay là đi săn các nàng ấy nữa.
“Là vì mấy năm trước trong một lần đi săn, có vị phi tử bất ngờ bị mũi tên đâm trúng chết ngay, vì thế sau này cũng không thấy phụ nữ chủ động đề nghị đi nữa” Nam Cung Sanh đem lông chim còn lại cùng chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tiêu Tử Y, vì nụ cười của nàng mà hắn tình nguyện mấy đêm không ngủ để đi xây một công viên trò chơi hoàng gia, thì mấy cái lông chim này còn coi là gì nữa.
Tiêu Tử Y nhận chiếc hộp, cả tâm thần đều lạc vào lời hắn nói trên. “Nói vậy đây không phải là quy củ của lệ cũ đặt ra. Xem ra muội lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ rồi” Kỳ thật hấp dẫn nàng để ý chính là mấy năm trước đó, rốt cuộc là cụ thể mấy năm đây? Không hỏi qua Nam Cung Sanh đoán chừng hắn cũng không biết rõ đâu.
“Không có gì, nghe nói là lần này cả Hoàng Hậu nương nương cũng đi, xem ra hoàng đế cũng vì bận tâm đến mặt mũi của nàng, nên cũng mời đến hoàng hậu nữa” Nam Cung Sanh thu dọn xong mũi tên, định quay đầu đi bảo người ta lấy cho ít lông chim cắt là được.
“Cả hoàng hậu cũng đi ư?” Trong lòng Tiêu Tử Y bất an dần lại thấy yên tâm hơn, nàng có cảm giác, cuộc đi săn lần này cũng không đơn giản vậy. Ban đêm không có gió, nhưng nàng vô duyên vô cớ lại khơi dậy chiến tranh lạnh rất lớn, làm nàng không tự chủ được nói mớ, “Nam Cung…lúc đi săn đừng bỏ rơi muội đó…”
Lúc này Nam Cung Sanh cũng như là ngốc vậy không phát hiện ra chuyện gì cả, hắn dừng tay, khuôn mặt tuấn tú lâm vào trầm tư, mãi sau mới thì thào, “Hoá ra, lần này hắn định ra tay rồi”
“Ai cơ?” Tiêu Tử Y theo phản xạ truy vấn.
Nam Cung Sanh cũng không trả lời ngay, mà ngược lại nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tử Y, nghiêm túc hỏi, “Tử Y, nếu phải chọn một trong hai người là Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Sách, nàng cho rằng cuối cùng ai mới làm một hoàng đế tốt đây?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Tiêu Tử Y cau mày, “Lời của huynh rất kỳ lạ nha! Ah! Huynh nói là Tiêu Sách nó….”
“Ta thấy hắn cũng không muốn, nhưng mà không có nghĩa là người đứng sau hắn không muốn” Nam Cung Sanh cười cười khinh miệt.
“Người sau hắn là ai cơ? Huynh nói là Mai Phi á?” Tiêu Tử Y bất giác hạ giọng xuống, trong nội tâm lại thấy lạ là vì sao Nam Cung Sanh lại biết rõ vậy chứ.
“Mai Phi à? Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ thôi, quân cờ của người đó” Nam Cung Sanh ngả ra sau nằm xuống, hai tay đặt sau gáy, hắn ngửa mặt nhìn trăng sáng trên bầu trời, khuôn mặt hiện lên thần sắc hoài niệm, nói chậm rãi, “Tuy người đó chỉ có một thân một mình, tuy vậy lại khống chế được rất nhiều người trong kinh thành. Thậm chỉ…cả ta đã từng”
Cho dù Tiêu Tử Y trong nội tâm sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được nửa câu cuối hắn nói, cũng nhịn không được thở nhẹ nói, “Đã từng ư? Chả lẽ người đó là sư phụ của huynh sao?”
Lời Nam cung Sanh vừa nói kia, mắt cũng không rời hai mắt Tiêu Tử Y, mà chào đón nàng cùng đôi mắt đẹp như ánh trăng sáng trên bầu trời kia vậy, không có bất cứ chút gợn nào, cảm thấy mông lung. Hắn sỠnàng sẽ vì quá khứ của hắn mà đề phòng mình, vì thế hôm nay mới nói hết toàn bộ ra. Ngay tại trong lòng hắn sắp xếp lại ý nghĩ, gật đầu nói, “Tất nhiên rồi, người đó vốn là sư phụ của ta. Một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy. Vì thế cho tới tận hôm nay, ta vẫn coi ông ấy là sư phụ của ta, chỉ là không ủng hộ hành vi nổi loạn của ông ấy thôi”
Giọng nói chuyện của hắn vô cùng chậm, nhổ ra từng từ từng từ một, bao gồm cả dũng khí bên trong. Tiêu Tử Y trong lúc nghe hắn nói, không có suy nghĩ nào hết, mọi nghi vấn cứ bốc lên đầu, nhưng mà nàng cũng không cắt ngang suy nghĩ của hắn, cứ lẳng lặng mà nghe.
“Điều này thật ra cũng đều do Độc Cô hoàng hậu nói ra, từ lúc bà ấy bắt đầu hạ lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt cả nhà họ Lý” Nam Cung Sanh thở dài, “Hoá ra ta cũng không biết vì sao mà Hoàng Hậu độc cô lại đuổi tận giết tuyệt cả nhà họ Lí nữa, thật ra tất cả mọi người ai cũng không biết. Có rất nhiều người đoán là tại nhà họ Lý trong lúc vô tình đã đắc tội với Hoàng Hậu độc cô, hoặc là giữa người nhà họ Lý và Hoàng Hậu Độc Cô có tình sử gút mắc gì mới làm cho Tuỳ đế ghen tuông mà phải bộc phát diệt sạch cả nhà ông ấy. Mãi cho tới đêm đó ta chính thức xem mấy tờ cuối bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô mới hiểu. Nhưng giờ nghĩ lại, trước đây đã có người biết”
“Hả? Sao thế nào lại biết chứ?” Tiêu Tử Y cả kinh, cũng nhịn không được hỏi. Chả lẽ ngoài nàng và Hoàng Hậu Độc Cô ra, thì trên thế giới này còn có kẻ xuyên không nữa ư?