Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 8: Bạch Ngọc Ân


Đọc truyện Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ – Chương 8: Bạch Ngọc Ân

Ngày mười tháng ba, Võ Tiết Châu rong rủi khắp nơi mà cô biết trên chiếc xe đạp Fuhachi. Hôm nay cô đã thi xong giữa học kỳ hai. Lạ ở chỗ trường THPT C không giống như những trường khác chính là số lượng môn thi. Thay vì phải thi hết tất cả các môn, cô chỉ cần thi Toán, Hóa, Sinh, ba môn chính của ban B mà thôi.

Đoạn đường này Nhất Minh nói rất nhiều. Cô còn dẫn y vào quán nước uống trà sữa, dẫn y vào các quán lề đường mua đồ ăn vặt. Hình ảnh rất vui vẻ nếu mọi người có thể bỏ qua việc một mình cô ăn uống cả hai phần. Ha ha.

Cầm lấy hai phần khoai nướng, Võ Tiết Châu nghẹn họng trân trối nhìn một người mình vừa gặp cách đây không lâu – thiếu niên có hai đầu ma đi theo! Không, trọng điểm là cậu mặc đồng phục trường cô. A không phải, trọng điểm chính là xung quanh cậu nhiều thêm hai linh hồn!

“Không phải lệ quỷ.” Nhất Minh bỗng lên tiếng đính chính suy nghĩ của cô.

Cô lập tức khó hiểu nhìn kỹ lại. Hai linh hồn này một trắng một vàng. Trắng là thứ gì cô không nhìn rõ vì nó rất nhỏ. Còn vàng cư nhiên là một con chim! Ách? Là loài bồ câu chăng? Rõ ràng chính là linh hồn mà, khác biệt duy nhất là không có ma khí quanh người thôi.

“Bọn chúng là linh thú.” Nhất Minh tiếp tục đính chính kiến thức cho ngu dân.

“…” Thời nay linh thú tùy tiện thả rong như vậy sao? Cơ mà linh thú? Linh thú đi theo một người thường?


Võ Tiết Châu kích động hỏi: “Cậu ta là thần tiên phải không?” Bộ mặt của cô còn treo lên tấm biển tôi là vua chân tướng nữa chứ.

Lão quỷ nào đó rốt cuộc không thể nào nhìn thẳng. Y liếc mắt sang chỗ khác, cắn răng đánh tan đắc ý của cô: “Là người thường.”

“…” Đại ca, không phải tiên mà có linh thú theo nườm nượp như vậy thì cậu ta là cái gì? Anh trả lời cho tôi biết cậu ta có còn là người hay không a? Phắc diu!

Sau đó, Võ Tiết Châu vinh quang nhìn thấy người nào đó nhún vai vô trách nhiệm: “Thật ra ta cũng không biết hắn là gì.”

Võ Tiết Châu: trong miệng nghẹn một búng máu. Thật muốn phun vào mặt y!

Thiếu niên dường như không phát hiện ra điều gì khác thường. Cậu chỉ vô tình quay đầu nhìn cô một cái rồi ngạc nhiên đi qua: “Lại gặp nhau rồi.”

Võ Tiết Châu trả lời bằng tiếng hút khí. Thiếu niên đến gần làm cô nhìn thấy phù hiệu của cậu. A10, Bạch Ngọc Ân. Biết cái tên này có nghĩa là gì không? Chính là hotboy đẹp trai, học giỏi bọn con gái lớp cô đầu năm cứ rít gào ngắm nghía đó. Còn nữa, hình như cũng có tiểu thụ hay tiểu công nào đấy muốn làm bạn trai của cậu ta nữa nha.

A? Hình như nhầm trọng điểm rồi. Trọng điểm ở đây là cái con chim bồ câu màu vàng là một con phượng hoàng thu nhỏ a! Còn nữa, nhìn linh thú màu trắng gì gì đó kìa! Đó căn bản không phải thú đâu! Võ Tiết Châu không biết mình nên dùng từ nào hình dung về loại sinh vật đó nữa, có lẽ nên nói là tinh linh có cánh phiên bản nhỏ thật nhỏ đi?

Năm nay đi ra ngoài một cái là có thể thấy tinh linh. Chắc cô sẽ rất hên phải không? Vậy Bạch Ngọc Ân trước mặt là gì? Tinh linh lớn? Kỳ Lân? Rồng biến hình hay phượng hoàng tung cánh?

Đại tỷ, tỷ não bổ quá rồi đó.


Tóm lại không thể trách cô có suy nghĩ điên khùng ấy. Đặc biệt là đối với người trường kỳ thấy quỷ ám thì chẳng còn thấy sinh vật phi thường nào khác. Kích động chút cũng tốt, đỡ cho sau này dồn nén hóa nhu. Tác giả lẫn độc giả đều tỏ vẻ bản thân rất rộng lượng.

Nhất Minh trừng mắt nhìn vợ nhà mình chăm chú dán mắt vào thiếu niên. Lòng y toàn là mùi chua của giấm. Hắn có gì hơn ta? Không soai bằng ta, không cao bằng ta lại còn không biết bay! Nàng quay qua đây nhìn một chút nha!

Ngẩn người một hồi cô mới kịp phản ứng. Thấy Bạch Ngọc Ân đang kỳ quái nhìn cô, cô chỉ đành cười trừ chào hỏi: “Chào cậu. Không ngờ lại trùng hợp gặp lại cậu ở đây.”

Bạch Ngọc Ân cười cười lộ ra hai má lún đồng tiền cùng với chiếc răng khểnh đáng yêu chết người. Cậu thần bí nói: “Tôi đang đuổi theo một người. Tôi thấy cậu dường như cũng có chút rắc rối. Cậu giữ tờ giấy này, có việc cứ gọi số điện thoại trên đấy nhé.”

Nói rồi cậu nhét vào tay cô một tấm thẻ cứng toàn thân trắng tinh. Trên tấm thẻ có hoa văn đen vàng vừa phức tạp lại vừa kỳ lạ. Chúng dường như tạo thành hình dạng một đóa hoa nhưng cũng chẳng phải hoa. Thế nhưng điều đáng quan tâm nhất chính là trên đấy hoàn toàn không có bất kỳ số điện thoại nào! Thậm chí cả chữ còn không tháy chứ đừng nói đến chữ cái!

Võ Tiết Châu mở miệng. Cô định lên tiếng hỏi lại thì cậu đã giơ tay tạm biệt và chạy đi.

Nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Ân, Võ Tiết Châu có cảm giác hỗn độn trong gió: “…” Cậu đang troll tui đúng không hả!?

Nhất Minh im lặng nhìn chằm chằm hai cái đầu bên vai thiếu niên. Trong mắt có đạo ánh sáng lướt qua. Y còn nhớ rõ lần gặp gỡ đầu tiên, hai cái đầu đó còn chẳng có cổ. Thế mà bây giờ bọn chúng đã có hình dạng từ đầu đến vai rồi. Lệ quỷ sở hữu oán khí rất nặng, hai cái đầu đó cũng như thế. Nhưng nếu thật là lệ quỷ vậy tại sao không tự tạo ra thân thể cho mình mà lại duy trì hình dạng bất tiện ấy? Nhất Minh híp đôi ruby đỏ. Rốt cuộc các ngươi có bí mật gì đây?


“Sau này cách xa hắn một chút.” Y nhẹ nhàng khuyên nhủ cô gái nhỏ vẫn còn tìm hiểu tấm thẻ vô dụng.

Võ Tiết Châu phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại: “Tại sao?”

“Không biết nữa, chỉ là cảm thấy nàng nên cách xa hắn một chút.” Y sẽ không nói cho cô biết một phần nguyên nhân là do tấm thẻ cô đang cầm. Nó làm y chán ghét.

“Được, tôi hiểu rồi.” Cô nhìn chăm chú vào tấm thẻ, cẩn thận cất vào cặp. Mặc dù nó không giúp ích gì nhưng nhìn kiểu cách rất đẹp. Ừ, mang về nhà làm đồ sưu tầm cũng không tệ.

Cho nên đại tỷ, tỷ là người có cái gì cũng gôm về nhà sao?

Võ Tiết Châu đạp xe trở về nhà, Nhất Minh ở không trung nhìn cô. Y không khỏi nhớ đến đêm hôm ấy cô đã hỏi y nguyện vọng bản thân chính mình. Nhưng y vẫn mãi không tìm ra.

Y nhẹ nhàng giơ tay chạm vào lưng cô. Đôi tay trắng bệch xuyên qua chiếc áo trắng thắm ướt mồ hôi. Đôi mắt y thăm thẳm. Châu nhi, có lẽ cả đời này ta cũng không thể nào siêu sinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.