Đọc truyện Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ – Chương 36: Giao chiến (3)
Hôm ấy trời tựa giáng thiên phạt. Mây đen dày đặc tụ trên không trung, gió xoáy như muốn cuốn đi tất cả mọi thứ. Sấm sét không ngừng đánh xuống tại một nơi.
Con người đều nói đó là ai đó đã làm chuyện gì thất đức khiến trời phạt. Cũng có người nói là dị tượng điềm báo nào đấy. Chỉ có quỷ hồn biết, sấm sét đó là do trận pháp đạo gia kêu gọi. Cũng chỉ có nhóm Hắc Vô Thường biết hầu như mỗi một bước chân của Hoắc Kiện Minh đều có một đạo sấm sét bổ trúng.
Nếu là lệ quỷ bình thường thì đã sớm thăng từ lâu rồi. Sét diệt ma mà. Cố tình, Hoắc Kiện Minh lại là ác quỷ từ sâu dưới mười tám tầng địa ngục thoát ra. Sét người thường triệu hoán căn bản không phải thiên lôi, đánh vào người khiến hắn đau đớn nhưng nó không đủ khiến hắn tan biến. Cảm giác chỉ giống như roi sắt quất vào người thôi. Điều này càng khiến hắn bạo ngược.
Đôi mắt xung huyết nhìn những người có mặt tại đây. Hắn xòe tay phải, tích tụ quỷ khí thành một thanh kiếm. Dùng tốc độ bất khả tư nghị lao nhanh về phía đám người Nhất Minh.
Mỗi một lần sấm chớp lóe sáng đánh xuống cơ thể hắn là nỗi một lần hắn chặt đi một chi của người khác. Máu đỏ văng khắp nơi thành một độ cong xinh đẹp như làm nền cho khung cảnh đầy chết chóc này. Hắn không muốn bọn họ chết dễ dàng như thế, hắn muốn tra tấn bọn họ vì đã dám nhốt hắn vào cái nơi bẩn thiểu kia!
Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ đau đớn, đưa mắt nhìn mục tiêu cuối cùng vẫn còn lành lặn – Nhất Minh.
Nhoáng cái hắn đã đứng sau y. Kiêmd trong tay cũng nâng đến ngang đầu. Rõ ràng muốn đâm nát đầu y. Võ Tiết Châu nhìn mà kinh hoảng hét to. Thế nhưng không kịp. Khoảnh khắc cô lớn tiếng hô to ấy Hoắc Kiện Minh đã động tay.
Kiếm đâm qua đại não không chút lưu tình.
Nhất Minh chết ngay tức khắc. Y vẫn đứng đấy mở to đôi mắt không dám tin.
Mọi thứ dường như đứng lại. Võ Tiết Châu cảm thấy tim mình nảy lên một cái thật mạnh. Cơ thể run rẩy.
Cô còn chưa kịp hô tên y.
Hoắc Kiện Minh lạnh lùng nhìn kẻ thù lớn nhất đời mình. Nhíu mày kỳ quái, hắn định rút kiếm ra kiểm tra lại thấy cơ thể mình đột nhiên có thứ gì đó trồi lên. Thứ đó đen ngòm, ngọe ngoạy như con giun.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “Bắt được ngươi rồi. Không ai nói với ngươi đưa lưng với kẻ thù là hành động rất ngu xuẩn sao?”
Trong tích tắc, “Nhất Minh” bị kiếm đâm xuyên qua đầu như vũng bùn chảy xệ xuống nền nhà. Nhất Minh chân chính đã đứng xa ở sau lưng hắn. Tay y cầm roi điều khiển nó đâm vào cơ thể hắn. Đến bây giờ hắn mới rõ cái thứ to như con rắn cắm ở ngực hắn là roi của y.
“Ầm!” Lại một đạo sấm sét bổ xuống.
“Ha ha.” Hoắc Kiện Minh đột nhiên bật cười. Hắn từ từ quay đầu nhìn đối phương. Quang mang màu đỏ xẹt qua nơi đáy mắt: “Thế thân. Tốt. Ác quỷ và quỷ vương. Tốt lắm!”
Dứt lời, hắn đã xuất hiện ở trước mặt y. Tay đã mạnh mẽ bóp cổ Nhất Minh.
Nhất Minh phản xạ cũng nhanh, triệt bỏ roi trên tay lộ ra cái lỗ to đùng trên người Hoắc Kiện Minh. Một tay bắt lại cổ đối phương, một tay kiềm chế tay còn lại của hắn. Tình thế hai bên lưỡng bại câu thương.
Nhất Minh liếc nhìn mười mộ phán quan nằm trên mặt đất. Tuy tứ chi không lành lặn nhưng không chết được. Huống hồ bọn họ là thần tiên, trong thời gian ngắn vẫn có thể ghép lại tay chân. Lúc bị chém có cảm giác đau đớn thôi. Vì thế y hét lớn: “Nhanh đến đây giết hắn!”
Hoắc Kiện Minh nghe thế liền muốn thoát ra khỏi kiềm kẹp của y. Nhưng y làm sao có thể cho hắn thoát? Chỉ cần một ngày hắn còn sống y liền không an lòng. Chỉ còn cách trừ đi hắn y mới có thể an tâm. Sấm xét bổ xuống người hai người. Nhất Minh chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Y bám chặt hắn nhất quyết không cho hắn chạy. Mà lúc này nhóm phán quan đã niệm pháp.
Máu phán quan như có sinh mệnh, tự động xếp thành những văn tự kỳ lạ, nằm thành một đường bao vây Hoắc Kiện Minh. Có văn tự leo lên người hắn. Một số đều bị quỷ khí của hắn ăn mòn xua đi. Một số vẫn ngoan cố leo lên đến trên mặt hắn.
Tiểu phán quan bị trúng độc cũng niệm pháp. Để Hắc Bạch Vô Thường thay mình dùng linh khí ngăn cản chất độc trong người.
Mười hai phán quan dùng lượng máu lớn của bản thân làm một cái giá. Thứ duy nhất mong cầu chỉ là trừ khử ác quỷ.
Như nghe lời khẩn cầu của vọn họ. Văn tự phát ra ánh sáng mãnh liệt. Linh khí trong thiên địa quy tụ về Hoắc Kiện Minh.
Hoắc Kiện Minh dường như cũng biết mình không thoát khỏi. Hắn dùng gương mặt bị dính đầy văn tự bằng máu ác độc nhìn chằm chằm Nhất Minh. Bỗng nhiên hắn mỉm cười: “Ta không sống được ngươi cũng đừng hòng!”
Sau đó hắn há miệng, để lộ răng nanh dài như rắn. Trước khi Nhất Minh kịp định thần, hắn đã cắn vào cổ y.
Nhất Minh lập tức đẩy hắn ra lùi về phía sau. Y trừng mắt nhìn hắn bị bao phủ trong ánh sáng xinh đẹp. Dù đang dần bị thiên địa ăn mòn nhưng hắn vẫn cười. Giọng cười càn rỡ không cách nào lý giải. Theo vô số ánh sáng lụi tàn, hắn cũng vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Thập Điện Diêm La thở phào nhẹ nhõm. Võ Tiết Châu lập tức chạy đến bên người Nhất Minh. Mà Bạch Ngọc Ân cũng chẳng biết từ lúc nào đã đẩy cửa bước vào.
Cậu nhàn nhạt bước đến bộ xương khô của Trần Quốc Minh. Mở chiếc hộp gỗ xa xưa như đang thu thập thứ gì đó. Nhưng mọi người chỉ thấy một luồng khói đen mỏng manh rơi vào chiếc họp. Lúc đi ngàng qua Võ Tiết Châu, cậu ta dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô và Nhất Minh.
“Anh ta bị trúng nguyền rủa rồi.”
Giọng nói nhàn nhạt đánh vỡ sự trầm mặc của cô và y. Cả hai đều nhìn cậu. Một người là kinh ngạc, một người là bất mãn.
“Cậu nói cái gì?” Võ Tiết Châu đứng bật dậy. Cô trừng mắt nhìn chằm chằm Nhất Minh nhưng câu hỏi lại là đặt ra cho Bạch Ngọc Ân.
Bạch Ngọc Ân nói: “Nhìn thấy thứ văn tự trên cổ anh ta không? Khi con ác quỷ kia giao đấu chắc đã cắn anh ta. Nó để lại một lời nguyền rủa. Tôi không biết khi nào cái nguyền rủa này sẽ ăn mòn giết chết anh ta. Nhưng đến một anh ta sẽ hồn phi phách tán.”
Võ Tiết Châu thấy sắc mặt y khẽ biến. Y cúi đầu không để cho cô nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình, cô run giọng hỏi: “Anh đã biết? Biết tại sao không nói với tôi!?”
Nhất Minh im lặng không nói. Y không muốn cô đau khổ. Vốn y định từ biệt cô rồi kiếm đại cái cớ bỏ đi. Sau đó tại một xó đường nào đấy tan biến khỏi cõi đời này. Nhưng không ngờ tên nhóc chết tiệt này lại nhảy ra vạch trần vết sẹo của y.
Võ Tiết Châu hít sâu một hơi. Cô đỏ mắt nhìn y ngồi bệch dưới mặt đất như một kẻ thảm hại. Mở miệng hỏi: “Có cách nào cứu anh ấy không?”
Bạch Ngọc Ân cất bước, lớn tiếng đáp như muốn cho tất cả mọi người ở đây cùng nghe: “Có một cách. Hoàn thành tâm nguyện của anh ta. Cho anh ta đầu thai trước khi bị nguyền rủa đến chết.”
Cửa bị khép lại. Bóng dáng của thiếu niên ấy đã khuất sau cánh cửa. Cả căn phòng nhuốm đầy máu tanh lặng im không tiếng động. Bọn họ đều có thứ bản thân cần suy nghĩ.
Một lúc sau, Võ Tiết Châu quỳ xuống trước mặt y. Cô nhẹ giọng hỏi: “Nhất Minh, chúng ta kết hôn nhé?”