Bạn đang đọc Nhà Nông Vui Vẻ – Chương 31
Nếu bị nàng ta phát hiện sự đặc biệt của cháu gái, không biết sẽ xé ra to đến cỡ nào.Vì để cho gia đình hòa thuận, bà lão đã cân nhắc rất kĩ, cuối cùng quyết định giấu nhẹm chuyện này, có thể giấu được bao lâu thì dấu, vì thế mà bà đã chuẩn bị không ít.“A a, nãi.”Lúc này Thiện Phúc Bảo đã có thể bò một cách linh hoạt, chỉ là phạm vi hoạt động của nàng vẫn bị giới hạn như cũ, trái phải gì cũng chỉ có hai nơi là giường đất với khoảng đất trống trong nhà chính.
Nhưng người lớn vẫn không yên tâm để nàng ở ngoài tầm mắt, trừ những lúc nàng ngủ say, thời gian còn lại đều muốn giữ bên người để trông nom.
Bởi vậy, cho dù tốc độ phát triển của nàng nhanh hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nàng cũng không dám biểu hiện rõ ràng quá mức.Lúc này nàng đang bị nãi nãi ôm vào trong ngực, nghe bà lão trêu đùa, lẩm bẩm huyên thuyên một lúc, cuối cùng cũng phun ra được chính xác cái từ nãi nãi, khiến bà lão cười đến không thấy ánh mặt trời.“Ca ca, ca ca, muội muội gọi ca ca đi.”Thiện Phúc Đức nôn nóng, vừa rồi hắn chỉ lo vui mừng mà quên dạy muội muội học cách kêu ca ca.Nhóc con tức giận vò đầu bứt tai, nhảy lên nhảy xuống, sợ muội muội học được cách gọi cha mẹ trước.“Không không không, phốc phốc——”Thiện Phúc Bảo nâng cánh tay nhỏ của mình lên, nắm chặt tay, dùng sức lắc lắc, kiên quyết biểu đạt lập trường của mình.Trước khi hắn dừng cái hành động nhàm chán – coi nàng như kẹo ngọt mà ngậm mút, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục.Người lớn trong nhà không ai nghĩ một đứa nhỏ như nàng có thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng nàng phốc phốc phốc là do thấy thú vị, ngay cả Thiện Phúc Đức cũng không nghĩ nhiều như vậy, gặm muội muội chơi thật vui, muội muội làm sao có thể không vui vẻ.“A, a, lương, lương”Bởi vì người còn quá nhỏ, Thiện Phúc bảo vẫn chưa thể điều khiển tốt đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi không chịu khống chế, lúc nào cũng hướng ra ngoài, nhất là lúc nói chuyện, nước miếng không có gì ngăn cản, theo khóe miệng chảy xuống.
Cũng may hơn nửa năm này, nàng đã quen với cảm giác không thể điều khiển này, đã sớm không còn bận tâm đến nó.“Phúc Bảo kêu nương này!”Tô Tương không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng nghe con gái học nói gọi mẹ, vẫn không nhịn được vui đến phát khóc.
Cảm giác này, chỉ có những người từng làm mẹ mới hiểu được.“Ca ca, Phúc Bảo, gọi ca ca đi.”Thiện Phúc Đức tủi thân, miệng chu lên tới mức có thể treo được chai dầu.
Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện ra muội muội có thể nói, vì cớ gì mà muội muội kêu nãi, rồi lại kêu nương, cố tình không chịu gọi hắn một tiếng ca ca.“Lương, nãi, a a, lương.”Tiểu cô nương vỗ bàn tay, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt, nàng đang mang thù, không muốn đáp ứng cái người ca ca muốn gặm tay chân của nàng đâu.Bởi vì tiểu Phúc Bảo có thể nói chuyện, nên lúc cơm chiều, Tưởng bà tử làm nhiều hơn hai món ăn.
Một là hẹ xào trứng gà, tổng cộng năm quả trứng gà, sắc vàng rực rỡ của trứng gà kết hợp với mùi thơm của hẹ, nhìn qua đã thấy hấp dẫn.
Còn có một phần thịt xông khói xào cọng hoa tỏi.
Thịt xông khói là món chỉ có vào dịp tết, ngày thường, bà lão không nỡ lấy ra ăn.
Lần này bà lấy miếng thịt xông khói lớn cỡ bàn tay, cắt lát mỏng, sau đó cho cọng bông tỏi vào xào chung, mỡ trong thịt chảy ra, bóng bẩy, vừa nhìn là đã muốn ăn.Vương Xuân Hoa trong lòng có chút xót xa, cúi đầu nhìn con trai ba tuổi Thiện Phúc Tài trong lòng ngực, cố gắng căng mắt mới không phải khóc thành tiếng trước mặt mọi người trong lúc ăn cơm.Lúc trước khi nàng mới gả về đây cũng không phải mang thai ngay, lòng tràn đầy mong đợi sẽ sinh con trai, để có chỗ đứng ở Thiện gia, nhưng ai ngờ mang thai mười tháng, lại sinh ra một đứa con gái.Lúc đó nàng còn tự an ủi bản thân, dù sao Mai Nương cũng là cháu gái đầu tiên trong nhà, địa vị sẽ không giống nhau, nhưng mà nàng biết, phụ nữ không thể không có con trai, vừa mới cho con gái cai sữa, liền đợi không kịp mà chuẩn bị mang thai lần hai.Lúc nàng có thai lần hai thì Tô Tương tam phòng cũng có mang.
Mười tháng hoài thai, đến ngày sinh nở, Tô Tương sinh con trai, còn nàng lại tiếp tục sinh con gái.
Mặc dù cha mẹ chồng không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng Vương Xuân Hoa hiểu rõ, cha mẹ chồng khẳng định là không vui mừng cho nàng..