Bạn đang đọc Nhà Nông Vui Vẻ – Chương 28
Nhớ tới chuyện này, Tưởng bà tử bỗng nhiên nhớ ra mình bị lạc đề, tối nay ý định của bà không phải là nói tới chuyện này.“Lão gia, ông nói những chuyện này có phải đều liên quan tới Phúc Bảo nhà mình hay không?” Tưởng bà tử nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhìn xem, những chuyện này đều xảy ra sau khi cháu gái ra đời, còn nhớ tới lần đầu tiên heo nái trong nhà sinh tới 16 con heo con, bà không thể không nghĩ đây là may mắn do cháu gái mang đến.Càng nghĩ bà càng cảm thấy mọi chuyện như vậy.Ông bà ta không phải đã nói, có vài người sinh ra chính là mang tới may mắn, ở bên cạnh những người này, cái gì cũng có thể xảy ra.
Tưởng bà tử cảm thấy, cháu gái bảo bối của mình chính là người như vậy, mang tới may mắn cho người khác.“Bà đừng có suy nghĩ lung tung.”Lúc trước bởi vì Tô Tương ở cữ, Thiện Phúc Bảo căn bản đều là ở trong phòng của mình.
Thiện lão gia là cha chồng, đương nhiên không thể đi gặp con dâu đang ở cữ.
Thế nên cũng không nghĩ nhiều về cháu gái mới sinh kia.“Cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”Thiện Thiết Căn vỗ vai vợ, coi những gì bà nói là suy đoán vô căn cứ nên không để trong lòng.“Ông còn không tin.”Tưởng bà tử còn muốn cùng lão gia tranh luận, nhưng thấy ông mệt mỏi, không nói nữa.
Suy tính một chút, dù sao việc này bà cũng không thể xác định, không nên cãi cọ với lão gia, gây bất hòa.Tắt đèn, Tưởng bà tử nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc, sau này phải quan sát thật kĩ cháu gái bảo bối của mình.“Cháu ngoan của bà.”Tuy cả đêm không ngủ nhưng sáng sớm Tưởng bà tử vẫn không có biểu hiện mệt mỏi, mà ngược lại, nét mặt càng rạng rỡ.
Đỡ lấy cháu gái vừa mới tỉnh ngủ từ tay Tô Tương, bế cục thịt nhỏ trong lòng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.Lúc trước, bà cảm thấy mình yêu thích cháu gái này hơn hẳn những đứa cháu khác, bà cho rằng, vì đây là đứa con do con trai mình yêu thương nhất với cháu gái bên ngoại của mình sinh ra.
Hiện tại có vẻ như là do phúc duyên tác động, Tưởng bà tử xem việc ra đời của cháu gái chính là đại cơ duyên, tự nhiên càng làm cho người khác thân thiết.“Đại tẩu với nhị tẩu con đang chuẩn bị bữa sáng, con xuống giúp mọi người một tay, để nương trông con bé cho.”Tưởng bà tử vội vã muốn chứng thực suy đoán của mình, ôm chặt cục thịt nhỏ vào lòng, hối thúc Tô Tương.“Dạ vâng, nương.”Tô Tương luyến tiếc nhìn con gái thơm mùi sữa, xắn tay áo lên, nghe lời đi đến phòng bếp.Bây giờ trời đã hoàn toàn sáng, do việc đồng áng đã giảm, nên người Thiện gia cũng có thói quen dậy trễ hơn so với ngày thường.
Như mọi hôm, Thiện Mai Nương mang cái sọt nhỏ mà cha làm cho nàng, dắt theo muội muội đã rửa mặt xong, ra ngoài cắt một sọt rau cho heo mang về.Hai chị em đã quen dậy sớm, mỗi ngày, coi việc cắt rau cho heo như tập thể dục buổi sáng.Mấy ngày nay không cần nhặt trứng gà, các nàng dậy sớm cũng ít việc để làm, ngoại trừ buổi chiều lại đi cắt rau cho heo, trong nhà cũng không còn việc gì để các nàng làm.Mà thực tế, việc các nàng đi cắt rau cho heo cũng không quan trọng.
Hai con heo nhà nuôi ăn rất nhiều, đốngrau mà các nàng cắt còn không đủ để chúng nhét kẽ răng.
Chẳng qua chỉ là muốn kiếm việc để hai chị em làm, vì dù sao nhà nông cũng không nuôi những đứa con gái lười biếng.Lúc Tưởng bà tử ôm cháu gái nhỏ đi về phía chuồng gà, hai chị em Mai Nương đang nắm tay đi vào nhà, vừa nhìn đã thấy tiểu muội muội vừa mới tỉnh dậy, đang tròn xoe mắt nhìn xung quanh.
Khóe miệng các nàng cong lên, định chạy tới, lại thấy bà nội uy nghiêm, ngập ngừng một chút, rồi cẩn thận bước lại gần.“Nãi nãi.”Hai chị em đồng thanh gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.“Ừ, đi rửa tay nhanh đi.
Hôm nay chưng trứng gà, đứa nào không nghe lời, sẽ không được ăn canh trứng.”Tưởng bà tử tạm thời không chú ý hai cháu gái này, tùy tiện dặn dò vài câu, vòng qua các nàng đi về phía chuồng gà.Canh trứng!Thiện Phúc Bảo nhìn vẻ mặt vui sướng của hai đường tỷ, không nhịn được liếm liếm môi, nước dãi cũng chảy xuống dưới.Kiếp trước, kí ức của nàng bắt đầu là khi sống cùng bà nội ở nông thôn, mà phần trí nhớ lúc 4, 5 tuổi sống chung với cha mẹ trong thành phố lại khá mơ hồ..