Bạn đang đọc Nhà Nông Vui Vẻ – Chương 26
Quả nhiên cảm động gì đó không kéo dài được quá ba giây.
Cảm giác gương mặt lại bị ngoặm lần nữa, khiến Thiện Phúc Bảo khóc không ra nước mắt.“Lão gia, ông nói xem mấy việc gần đây có kì lạ không, thời tiết càng ngày càng lạnh, gà mái trong nhà tự nhiên lại nằm ổ, mà ban ngày ta đếm, số lượng trứng gà cũng không bình thường, nhà mình hiện giờ đâu có nhiều gà mái, hơn nữa lần trước vì Tô Tương ở cữ nên đã làm thịt một con, vậy mà mỗi ngày đi lấy trứng gà thấy không những không ít đi, mà lại còn nhiều hơn nữa kìa.”Buổi tối khi trở về phòng ngủ, Tưởng Huệ Lan lôi kéo lão gia nhà mình nói những chuyện lạ mà bà nghĩ mãi cũng không giải thích được.Là người trông nom việc nhà cửa, Tưởng bà tử phải tự mình làm rất nhiều việc, đa phần những việc lớn đều do bà làm, chỉ có số ít việc lặt vặt sẽ giao cho con trai con dâu với cháu gái hơi lớn tuổi làm.Như việc mỗi ngày ra chuồng gà lấy trứng, loại công việc nhẹ nhàng này đều giao cho hai chịem Mai Nương làm, chỉ cần gà mái không ấp trứng thì sẽ không tấn công mạnh mẽ.
So với những bé gái trong thôn, 5-6 tuổi là phải theo người nhà ra đồng, thì Mai Nương với Lan Nương đã rất may mắn rồi, chỉ ở nhà giúp nhặt trứng, rảnh thì đi cắt rau cho heo.Trứng gà Thiện gia đều đựng trong rương gỗ ở nhà kho, cứ mỗi tháng trưởng tử Thiện Tuấn Sơn lại về cầm lên tửu lâu mà hắn làm chưởng quầy, ngày thường Tưởng bà tử cũng không đếm số trứng gà làm gì, dù sao số lượng bao nhiêu bà cũng biết rõ, thỉnh thoảng mà ba đứa con dâu có lấy cho nam nhân trong nhà ăn một hai quả, bà cũng không chấp nhặt làm gì.Bởi vì ban ngày thấy kì lạ nên bà liền vào nhà kho kiểm tra số trứng còn lại.Bình thường, trừ đi số trứng mà cả nhà dùng ra, một tháng trong nhà có thể góp được khoảng 200 quả.
Tháng này vì phải làm lễ tẩy tam với đầy tháng cho cháu gái nhỏ, nên số trứng gà đã dùng sẽ nhiều hơn mấy tháng trước một ít.Trừ đi số trứng đưa cho bạn hữu thân thích cùng số trứng làm tiệc rượu, Tưởng bà tử ướchừng, tháng này góp không tới 50 trứng, vốn dĩ bà định tháng này không cho con trai đem trứng đi tửu lâu, thế mà, lúc bà đếm số trứng gà còn lại trong kho, số trứng lại vượt xa dự đoán của bà, dư đến 123 quả.Nói cách khác, cộng thêm số trứng đã dùng trong nửa tháng với mấy chục trứng còn đang ở ngoài ổ để ấp, ước chừng chín con gà mái trong nhà đẻ hơn 400 cái trứng, bình quân mỗi ngày một con gà đẻ hai trứng, Tưởng bà tử đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.Những người có kinh nghiệm sống trong thôn đều biết, chuyện gà mái một ngày đẻ hai quả trứng không phải là không có, nhưng rất hiếm gặp, điều kiện tiên quyết là gà mái phải được ăn đồ tốt, mà gà mái trong nhà chỉ toàn ăn cám với đồ linh tinh, không thể nào tháng này đột nhiên gà mái lại nghiện đẻ trứng, cả đàn đều bắt đầu đẻ hai trứng được.Tưởng bà tử nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lí, bà luôn cảm thấy việc này chắc chắn có vấn đề.“Cái bà già này, gà mái đẻ nhiều trứng không phải là chuyện tốt à, nhờ thế trong nhà mới có thể thu được nhiều tiền hơn đó.
Chờ nhóm gà này ấp xong rồi, trong thôn ai muốn tới bắt gà con, có thể bán cho họ một ít.
Còn lại để trong nhà nuôi, cũng để cho con dâu cả bận rộn, đỡ phải gây chuyện thị phi khắp nơi.”Thiện Thiết Căn đang định nhắm mắt ngủ, nghe vợ nói liền mở mắt ra, suy nghĩ một chút rồi nói.Mọi việc trong nhà nhìn qua cứ tưởng Tưởng bà tử làm chủ, nhưng Thiện Thiết Căn mới chính là người quyết định, chỉ vì tính tình trầm lặng nên mới không nói năng gì.Trên thực tế, mọi chủ kiến trong nhà vẫn là của Thiện Thiết Căn.
Mỗi khi gặp khó khăn, Tưởng bà tử đều phải hỏi ý kiến của ông.“Lão gia, ông có dự định gì khác à?”Tưởng bà tử cảm thấy có gì đó không đúng.
Con dâu trưởng lắm chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần không gây ra mâu thuẫn gì lớn, hai vợ chồng già bọn họ cũng mặc kệ.
Thế mà hôm nay lão gia nhà mình tự nhiên lại nhắc tới chuyện này.“Phúc Đức nhà mình năm nay đã bốn tuổi, ta tính khoảng hai năm nữa, cũng cho nó đi học đường đọc sách, cho nên bây giờ phải tích góp dần dần tiền nhập học.”Đèn sách không phải chuyện nhỏ, huống chi Thiện gia đã chu cấp cho trưởng tôn Thiện Phúc Tông, giờ lại chu cấp thêm cho một người, cho dù là Thiện gia, áp lực cũng không hề nhỏ.Tưởng bà tử tuy yêu thương đứa cháu nhỏ này, nhưng trước nay chưa từng có ý định như vậy..