Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 4
16.
Tư Mộc đó giờ là người mềm nắn rắn buông.
Nhạc Diểu trừng mắt nhìn hắn, quát mắng một tiếng, hắn cũng không dám tiếp tục nói lung tung.
Dù sao trên người hắn bây giờ có thương tích, vận công liền cảm thấy khí tức dưới đan điền cuồn cuộn, đau nhức khó nhịn.
Đã không có biện pháp phản kháng, cũng không bằng bằng mặt không bằng lòng, chịu đựng qua thêm vài ngày rồi nói tiếp.
Nhạc Diểu hỏi: “Ngươi có thấy rõ là ai đả thương ngươi không?”
Tư Mộc thầm nghĩ, lúc ấy chạy trốn còn không kịp, ai mà có thời gian rảnh rỗi quay đầu nhìn.
Tư Mộc hợp tình hợp lý nói: “Không biết !”
Nhạc Diểu lại hỏi: “Vì sao bọn họ lại đả thương ngươi?”
Ngôn ngữ hai người rải rác, Tư Mộc cũng không nghe ra nguyên cớ, vì thế khi ngẩng đầu, lại là một câu —
Tư Mộc: “Không biết !”
Nhạc Diểu: “…”
Sao hắn lại cảm thấy bản thân giống như là đang thẩm vấn tặc tử Ma Giáo, mà đối phương sống chết cắn răng ngậm miệng, chính là một chữ cũng không chịu nói.
Nhạc Diểu: “Vì sao ngươi lại trộm đai lưng của ta?”
Tư Mộc vẫn như trước ngẩng đầu theo quán tính hợp tình hợp lý: “Không biết…” Một chữ cuối cùng bị nghẹn trong cổ họng, trợn trắng mắt, cả giận nói: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi !”
Nhạc Diểu nghĩ, đai lưng của ta sao lại không liên quan đến chuyện của ta, nhìn dáng vẻ Tư Mộc đánh chết cũng không chịu nói, vẫn là áp chế nghi hoặc, nói: “Ngươi ngồi xuống, ta chữa thương cho ngươi.”
Tư Mộc còn đang vì một nụ hôn bất ngờ của Nhạc Diểu mà canh cánh trong lòng, tâm tồn nghi ngờ, đối Nhạc Diểu rất là không tín nhiệm, không dám thả lỏng cảnh giác, sống chết cũng không chịu nghe hắn nói.
Nhạc Diểu sắc mặt âm trầm: “Ngồi xuống !”
Tư Mộc lập tức khoanh chân ngồi ngay ngắn, ngoài miệng còn đang mắng: “Võ lâm minh các ngươi, tất cả đều là ngụy quân tử !”
Nhạc Diểu: “… Ngậm miệng.”
Thế giới lập tức một mảnh thanh tịnh.
17.
Nhạc Diểu sau khi hao phí nội lực chữa thương cho Tư Mộc, Tư Mộc tuy vẫn cảm thấy kinh mạch dưới đan điền tắc nghẹn không thoải mái, nhưng cũng đỡ đau hơn lúc nãy không ít.
Nhạc Diểu lại lấy ra một bộ y phục: “Mặc vào.”
Tư Mộc cúi đầu nhìn nhìn y phục trên người mình, trước vạt áo tất cả đều là máu tươi mình phun ra, thoạt nhìn rất là dọa người, tuy rằng trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng sau khi liếc mắt nhìn vài lần, vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận.
Nhạc Diểu: “Nếu có ai hỏi, thì ngươi nói là đệ tử chính phái từ Võ Lâm minh cùng ta đến đây.”
Tư Mộc: “…”
Vài vị thiếu hiệp chính phái theo Nhạc Diểu đến mọi người đã sớm gặp qua rồi đi ! Lời nói dối này ngay cả hắn cũng không tin !
Tư Mộc đổi y phục sạch sẽ, nháy mắt đã đến nửa đêm, đã đến thời gian đi ngủ.
Nhạc Diểu nói: “Ta chỉ có một cái giường.”
Tư Mộc túng quẫn.
Thiên Sơn lạnh như thế lạnh, hắn mới không muốn mang theo nội thương ra ngoài đông lạnh đâu !
Nhạc Diểu: “Ta chỉ có một cái chăn.”
Tư Mộc: “…”
18.
Tư Mộc hỏi: “Phái Thiên Sơn của các ngươi không có khách phòng sao?”
Nhạc Diểu trả lời: “Có.”
Tư Mộc sắc mặt lập tức vui sướng, Nhạc Diểu còn bồi thêm một câu: “Hơn nửa đêm, kêu người đi thu thập khách phòng, ngươi là lo lắng chính mình còn chưa đủ khả nghi sao?”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu: “Hay là ngươi muốn ra ngoài đông lạnh một đêm?”
Tư Mộc ngậm miệng .
Nhạc Diểu đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tư Mộc hoảng sợ, lập tức rụt đến trên giường, tháo màn giường xuống, kéo chăn che kín người, chỉ lộ ra một đôi mắt, vươn ra một bàn tay, bộ dáng liều mạng nhìn Nhạc Diểu.
— Ngươi đi mở cửa !
Nhạc Diểu: “…”
Người tới đúng là Ngô sư đệ.
Ngô sư đệ vẻ mặt tràn ngập sốt ruột, kéo tay Nhạc Diểu liền nói: “Nhạc sư huynh, xảy ra chuyện !”
Còn chưa dứt lời, hắn nhìn lướt qua trong phòng Nhạc Diểu, ngọn đèn tối mờ lay động, màn giường rũ xuống một nửa, giống như là có người ở trên giường, lại nhìn xuống dưới, trên mặt đất có một đôi giày ném lung tung, mà giày Nhạc Diểu… Lại đang ở trên chân hắn.
Ngô sư đệ hiểu ra.
“Quấy rầy Nhạc sư huynh.” Ngô sư đệ vẻ mặt tràn ngập quỷ dị đóng cửa lại, “Ta sẽ nói với đại sư huynh ngươi không ở đây .”
Nhạc Diểu: “…”
19.
Nhạc Diểu nghĩ, Ngô sư đệ hình như là hiểu lầm cái gì…
Tư Mộc thò đầu rướn cổ nhìn ra bên ngoài, sau đó ló đầu ra khỏi ổ chăn, hỏi: “Người đi rồi?”
Nhạc Diểu gật gật đầu.
Tư Mộc hắc hắc cười nhảy xuống giường, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, sợ tới mức hắn lập tức rụt về trên giường tiến vào trong ổ chăn một lần nữa.
Nhạc Diểu sạch sẽ lưu loát đá giày Tư Mộc xuống gầm giường.
Người gõ cửa ở bên ngoài hô to: “Nhạc sư đệ ! Nhạc sư đệ !”
Người đến là đại sư huynh, đang nhéo lỗ tai Ngô sư đệ.
Nhạc Diểu mở cửa, đại sư huynh nghiêm mặt, quay đầu nhìn Ngô sư đệ nói: “Nhạc sư đệ không ở đây? Ngươi lại muốn lừa ta.”
Ngô sư đệ vẻ mặt lúng túng.
Đại sư huynh lại nói: “Nhạc sư đệ, trong môn xảy ra chút chuyện, có vị sư muội…”
Hắn đột nhiên nhìn thoáng qua màn giường trong phòng lung lay một cái.
Đại sư huynh: “…”
Hắn quay đầu nhìn Ngô sư đệ, chỉ thấy Ngô sư đệ đang nhìn hắn với ánh mắt liều mạng.
Đại sư huynh hoảng hốt hiểu rõ mọi chuyện, rồi quay đầu nhìn Nhạc Diểu, thần sắc có chút quỷ dị.
“Nhạc sư đệ.” Đại sư huynh hỏi, “Trong phòng có ai không?”
Nhạc Diểu: “Không…”
Đại sư huynh: “Chúng ta là danh môn chính phái, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này !”
Nhạc Diểu: “…”
Đại sư huynh: “Hữu nhục môn phong, hữu nhục môn phong !”
Nhạc Diểu: “Đại sư huynh ngươi nghe ta nói…”
Đại sư huynh: “Đủ rồi ! Việc này ta sẽ báo cho sư phụ, ngày mai ngươi tự đến lĩnh phạt !”
Nhạc Diểu: “Đại sư huynh ta thật sự không phải…”
Đại sư huynh đột nhiên hạ giọng: “Bên trong là nữ hiệp môn phái nào? Mặc kệ là cô nương nhà ai, ngươi đều nhất định phải phụ trách nàng !”
Nhạc Diểu: “Đại sư huynh…”
Đại sư huynh: “Việc này ta làm chủ, ngày mai ngươi liền tới cửa cầu hôn !”
Nhạc Diểu: “…”
Tư Mộc ở trên giường nghe được rõ ràng thấu đáo, tuy không nói chuyện bị người khác hiểu lầm là cô nương, nhưng đại sư huynh Nhạc Diểu thật sự là rất thú vị, nghe thấy Nhạc Diểu bị chặn đến không nói được thành lời, hắn liền muốn cười.
Đại sư huynh nhìn màn giường bên trong lay động, như là có chút suy nghĩ, đề cao âm lượng: “Cô nương không cần ủy khuất, Thiên Sơn ta là danh môn chính phái, chắc chắn sẽ phụ trách ngươi.”
Nhạc Diểu: “…”
Tư Mộc: “Phốc…”
Đại sư huynh: “!!!”
Sao lại là giọng nam?!!
Đại sư huynh quay đầu nhìn Ngô sư đệ, Ngô sư đệ quay đầu, giả vờ đang thưởng thức phong cảnh ban đêm.
Nhạc Diểu: “… Sư huynh, không phải cô nương.”
Đại sư huynh: “A?”
Tư Mộc tại bên trong vỗ giường cười như điên.
…
Đại sư huynh trầm mặc một lát, mở miệng.
Đại sư huynh: “Cho dù không phải là cô nương, ngươi cũng phải phụ trách hắn.”
Nhạc Diểu: “…”
Tư Mộc: “…”
20.
Tư Mộc cảm thấy chính mình nếu là không nói vài câu, trong sạch một đời sẽ triệt để bị hủy hoại trong chốc lát.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn chậm rì rì chui ra khỏi ổ chăn, vừa định xuống giường, đột nhiên phát hiện không thấy giày mình đâu.
Ba người cạnh cửa đều đang nhìn hắn, hắn cũng không thể không mang giày đi qua nói chuyện với bọn họ?
Vì thế Tư Mộc vô cùng lúng túng lại ngồi trở về trên giường.
Đại sư huynh nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, một bộ tiều tụy, y phục tuy là chỉnh tề, nhưng rõ ràng là mặc y phục của Nhạc Diểu.
Thần sắc trên mặt đại sư huynh càng quỷ dị hơn.
Tư Mộc hắng họng.
Hắn không biết tên họ đại sư huynh của Nhạc Diểu, liền tiện miệng xưng hô nói: “Vị này… Ách… Ngươi nghĩ nhiều…”
Đại sư huynh cắt ngang lời hắn: “Ngươi gọi ta đại sư huynh là được. “
Tư Mộc theo bản năng nói: “Đại sư huynh, ngươi nghĩ nhiều…”
Trên mặt đại sư huynh lộ ra vẻ rạng rỡ: “Được được được, thật là hài tử tốt.”
Tư Mộc: “…”
Khoan đã, hình như có chỗ nào không đúng.