Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 26
126.
Buổi trưa, đột nhiên có người ở bên ngoài ném một tờ giấy đã bị vo thành cục vào trong Võ Lâm minh, thủ vệ nhặt được, mở ra nhìn, phía trên đại khái viết là minh chủ các ngươi đang ở trong tay Ma Giáo bọn ta, đừng có manh động đả thương người v.. v… Hắn còn cho là có người quấy rối, cũng không để ở trong lòng, về sau nghe nói thủ vệ mấy chỗ còn lại cũng nhặt được tờ giấy giống vậy, mà minh chủ ra ngoài từ sáng sớm vẫn chưa trở về Võ Lâm minh, bây giờ mới hơi lo lắng, liền đăng báo việc này cho lão minh chủ.
Lão minh chủ mới đầu cũng không tin, Nhạc Diểu võ công cao cường, lúc tuyển chọn minh chủ hắn đã thấy qua, tùy tiện đánh vài chiêu cũng có thể thắng đối thủ, là nhân tài kiệt suất trong chốn giang hồ, muốn bắt hắn thật sự không dễ.
Mà người ném tờ giấy vào bên trong tựa hồ rất sốt ruột, dứt khoát cột tờ giấy lên bội kiếm Nhạc Diểu ném vào, lúc này lão minh chủ mới tin tưởng Nhạc Diểu thật sự là bị người bắt đi, mà những người đó hình như còn là người Ma Giáo.
Khoan đã, Ma Giáo?
Đã lâu Ma Giáo cũng không có động tĩnh lớn như vậy, không phải giáo chủ bọn họ chỉ thích làm ăn mà lười phản ứng chuyện chính tà sao? Sao đột nhiên lại bắt minh chủ võ lâm, chẳng lẽ…
Lão minh chủ đại kinh thất sắc.
Hỏng rồi ! Giáo chủ Ma Giáo nhất định là đã phát hiện gian tình của Nhạc Diểu và Tư Mộc ! Vậy mới phái người đến chia rẽ bọn họ !
…
Mà bên kia, tin tức Nhạc Diểu bị Ma Giáo bắt cóc đã sớm truyền khắp toàn bộ Võ Lâm minh.
Võ Lâm minh rối loạn.
Loại chuyện minh chủ bị Ma Giáo bắt cóc này, quay lại một trăm tám mươi năm trước, cũng chưa từng xảy ra.
Không biết ai lắm miệng nói một câu: “Bọn họ kêu chúng ta đừng manh động đả thương người, đả thương người nào cơ?”
Tư Mộc còn chưa biết chuyện xảy ra đang nằm trong phòng ăn vặt lật thoại bản, lúc này đột nhiên có một đám chư vị hiệp sĩ xông vào tức giận mắng chửi.
Tôn sư huynh phái Tung Sơn chửi ầm lên: “Ma đầu này quả nhiên là có ý đồ ! Hôm nay ta nhất định phải lấy đầu chó ngươi đi tế cờ !”
Tư Mộc mặt đầy mờ mịt.
Thành Chính đại sư nhìn vẻ mặt Tư Mộc, thở dài nói: “A Di Đà Phật, việc này nói không chừng là có hiểu lầm.”
Phùng lão tiền bối nhíu mày: “Việc này thật sự có chút kỳ quái, chỉ là không biết an nguy Nhạc minh chủ.”
Tư Mộc hỏi: “Nhạc Diểu? Hắn làm sao?”
Tứ sư thúc ở một bên lạnh lùng cười một tiếng: “A, biết rõ còn cố hỏi.”
Tư Mộc nói: “Ta bị các ngươi nhốt ở trong phòng, ai mà biết đã xảy ra chuyện gì.” Lúc nãy hắn nghe được câu kia của Phùng lão tiền bối, mơ hồ đoán là Nhạc Diểu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không khỏi có chút sốt ruột, “Nhạc Diểu rốt cuộc là làm sao !”
Tôn sư huynh hận không thể cầm đao xông lên chặt hắn ra thành tám mảnh, lão minh chủ cản mọi người lại, nói với Tư Mộc: “Nhạc Diểu bị người bắt cóc rồi.”
Tư Mộc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền sốt ruột hỏi: “Ai bắt ? Hắn có bị thương không?!”
Tôn sư huynh mắng: “Còn không phải Ma Giáo các ngươi hả !”
Tư Mộc thầm nghĩ, Tứ sư thúc chết tiệt, lại giả trang Thánh giáo ta ra ngoài gây chuyện, lúc này còn dám dùng tên tuổi hắn đi bắt người !
Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Tứ sư thúc, Tứ sư thúc bị hắn trừng đến toàn thân sợ hãi, ho khan một tiếng, nói: “Ma đầu, ngươi nhìn ta làm gì.”
Tư Mộc cười lạnh, lão già chết tiệt này còn muốn giả bộ.
Lão minh chủ mở miệng trấn an mọi người nói: “Lúc này Nhạc hiền điệt đang ở trong tay Ma Giáo, nếu các ngươi động thủ với đệ nhất thần trộm, chỉ sợ sẽ chọc giận Ma Giáo, ngược lại sẽ gây bất lợi cho Nhạc Hiền điệt.”
Có người hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao !”
Lão minh chủ nói: “Đưa Tư Mộc trở về, canh giữ cẩn thận, đừng làm khó hắn, nói vậy đương nhiên Ma Giáo sẽ đưa tin tức tới.”
Tư Mộc lại được đưa về phòng.
Lão minh chủ đi theo phía sau, vẫy lui thủ vệ, đóng cửa lại, mở miệng nói: “Tư công tử, ta nghĩ giáo chủ các ngươi hẳn là đã phát hiện gian tình giữa ngươi với Nhạc hiền điệt rồi, cho nên mới phái người bắt Nhạc hiền điệt ! Đây là muốn cầm gậy đánh uyên ương!”
Tư Mộc nghẹn một bụng nộ khí, lão minh chủ thốt ra lời này, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy vô lực, bất đắc dĩ nói: “Chắc chắn không phải là giáo chủ chúng ta…”
Lão minh chủ: “Ngươi chắc chắn?”
Tư Mộc nói: “Ta nghĩ là có người giả mạo Thánh giáo ta.”
Lão minh chủ: “Vì cái gì?”
Tư Mộc: “…”
Lão minh chủ hỏi: “Nghe nói giáo quy Ma Giáo nghiêm ngặt, giáo chủ các ngươi biết được việc này, tức giận, đây cũng là chuyện thường tình.”
Tư Mộc: “…”
Lão minh chủ: “Ta nghĩ hắn là muốn lấy Nhạc hiền điệt đổi ngươi trở về, sau đó nhốt người vào diện bích Ma Giáo kiểm điểm lỗi lầm, để hai người các ngươi không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.”
Tư Mộc còn muốn cố gắng giải thích: “Tuyệt đối không phải là giáo chủ chúng ta…”
Lão minh chủ đột nhiên cảm xúc dâng trào, dụi dụi mắt, thở dài một tiếng: “Một chữ tình, thật sự có thể làm người ta bị thương a.”
Tư Mộc: “…”
127.
Khi chưởng quầy phái tiểu nhị mang theo lời nhắn chạy tới phân đà Ma Giáo, thì Tả Hữu hộ pháp đang ăn cơm với quản sự – Vưu trưởng lão trong phân đà.
Vưu trưởng lão tuổi tác đã cao, khi lão giáo chủ còn sống hắn là tâm phúc của giáo chủ, có chút thủ đoạn, cho nên mới được an bài làm quản sự tại phân đà gần Võ Lâm minh. Hắn là trưởng bối trong giáo, nhìn Tư Mộc với Tả Hữu hộ pháp lớn lên, luận về vai vế, lão giáo chủ không ở đây, nếu Tư Mộc dám nghịch ngợm gây sự dưới mí mắt hắn, thì hắn có thể đè Tư Mộc xuống đất đánh mông. Tả Hữu hộ pháp ít nhiều gì cũng hơi sợ hắn, khi đến phân đà vết thương trên người Hữu hộ pháp còn chưa lành, Vưu trưởng lão lại chê Tả hộ pháp quá gầy, thì mỗi ngày bảo đầu bếp nấu một nồi canh gà lớn, nhất định phải nhìn chằm chằm hai người uống hết mới thôi.
Tiểu nhị vội vội vàng vàng chạy vào, ba người đồng thời nhìn hắn, trong lòng mờ mịt khó hiểu.
Chuyện làm ăn trong giáo đều là do giáo chủ tự mình xử lý, tuy bọn họ đều là người trong Ma Giáo, nhưng ngày thường cũng không nói với nhau nửa câu, tất nhiên một chút giao tình cũng không có, ai cũng nghĩ không ra chưởng quầy cửa hàng tơ lụa vì sao lại phái người chạy đến nơi này.
Tiểu nhị kia chạy đến mức không kịp thở, ngay cả rót hai ly trà nóng, mới ổn định lại.
Tiểu nhị vội vã nói: “Không ổn!”
Tả hộ pháp bị dáng vẻ kích động này của hắn nháo đến trong lòng vô cùng khẩn trương, sợ xảy ra chuyện lớn gì đó, trên mặt thập phần trấn định, nói: “Đừng gấp, xảy ra chuyện gì, ngươi cứ từ từ nói.”
Tiểu nhị nói: “Tả hộ pháp, không xong rồi, giáo chủ bị chính phái bắt đi!”
Tả hộ pháp thở phào, Hữu hộ pháp cũng an tâm tiếp tục đối phó với chân gà trong bát.
Thì ra là vì việc này.
Tả hộ pháp lúc trước vẫn chưa từng công khai việc này, là lo lắng sẽ khiến giáo chúng khủng hoảng, tuy Tư Mộc bị nhốt trong Võ Lâm minh, nhưng có Nhạc Diểu chiếu cố, hắn không hề lo lắng.
Vưu trưởng lão không biết nội tình này, hắn vốn nghĩ rằng Tả Hữu hộ pháp tới đây là vì ứng đối đại hội võ lâm chính phái kia, lúc này cũng hoảng hốt, suýt nữa cả kinh ném đũa trong tay ra bên ngoài, Aiyo một tiếng, vội la lên: “Tả hộ pháp, này… chuyện này phải làm sao bây giờ !”
Tả hộ pháp mỉm cười: “Vưu trưởng lão đừng lo lắng…”
Tiểu nhị xen mồm nói: “Phòng thu chi với chưởng quầy của chúng ta vừa mới bắt được minh chủ võ lâm, đúng lúc cầm đổi giáo chủ trở về !”
Hữu hộ pháp suýt nữa bị chân gà làm nghẹn.
Tả hộ pháp ngẩn ngơ: “Ngươi nói cái gì?!”
Tiểu nhị lặp lại lần nữa: “Cầm đổi giáo chủ trở về.”
Sắc mặt Tả hộ pháp trầm xuống: “Ta nói câu trước.”
Điếm tiểu nhị: “… Ách, chúng ta vừa mới bắt được minh chủ võ lâm.”
Tả hộ pháp: “…”
Vưu trưởng lão nói: “Ta thấy võ công Nhạc Diểu kia rất cao, các ngươi bắt hắn như thế nào?”
Tiểu nhị liền kể lại chuyện phát sinh lúc trước cho mọi người nghe.
Trước khi đến phân đà, phòng thu chi đã nhắc nhở qua hắn, lần này hắn đi là vì tranh công với Tả hộ pháp, khó tránh khỏi phải đem sự thật khen lớn hơn một chút, nói tình trạng lúc ấy nguy hiểm cỡ nào, mà phòng thu chi với chưởng quầy là trong cái khó ló cái khôn mê đảo minh chủ võ lâm kia thế nào.
Thêm mắm thêm muối nói phóng đại, sắc mặt Vưu trưởng lão không khỏi lộ vẻ tán thưởng, vuốt râu bạc trắng nói: “Lão phu lại không biết trong giáo còn có vài vị hậu sinh hữu dũng hữu mưu như thế, chờ cứu giáo chủ ra, giáo chủ chắc chắn hảo hảo trọng thưởng cho mấy người các ngươi.”
Hữu hộ pháp nói: “Ta sợ giáo chủ sẽ đánh chết bọn họ.”
Vưu trưởng lão khó hiểu: “Hữu hộ pháp là có ý gì?”
Tả hộ pháp vẫn trầm mặc không nói cuối cùng mở miệng, hỏi: “Các ngươi có làm Nhạc minh chủ bị thương không.”
Tiểu nhị nói: “Lúc ta đến, hắn còn êm đẹp, chỉ là bị mê dược làm hôn mê bất tỉnh.”
Tả hộ pháp thả lỏng: “Tốt rồi, giáo chủ sẽ còn giữ nguyên thi thể cho các ngươi.”
Vưu trưởng lão càng khó hiểu hơn: “Tả hộ pháp, đây là ý gì?”
Tả hộ pháp thở dài một tiếng: “Vưu trưởng lão, chuyện cho tới bây giờ, ta nghĩ cũng không giấu được nữa rồi.”
Vưu trưởng lão hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai vị hộ pháp không bằng cứ nói thẳng ra, nói vòng vo như vậy, lão phu một chút cũng đoán không được.”
Tả hộ pháp rối rắm chọn từ, hắn thật sự không biết phải đem chuyện này uyển chuyển biểu đạt như thế nào. Cửa hàng tơ lụa nháo như vậy, chuyện này phỏng chừng cũng giấu không được, nhưng làm sao nói cho giáo chúng trong giáo, cũng là một vấn đề khó khăn, nếu là nói thẳng giáo chủ với minh chủ có tư tình, hẳn là giáo chúng cũng không thể dễ dàng tiếp nhận …
Tả hộ pháp: “Nhạc minh chủ… với giáo chủ… Có chút giao tình.”
Vưu trưởng lão sửng sốt: “Giao tình gì?”
Tả hộ pháp uyển chuyển nói: “Xem như… hảo hữu.”
Vưu trưởng lão vẫn là chưa hồi hồn: “Này… Sao Giáo chủ lại là hảo hữu với minh chủ chính phái được chứ, Tả hộ pháp, ngươi chắc chắn là lầm rồi.”
Tả hộ pháp nói: “Bọn họ quen biết đã lâu…”
Vưu trưởng lão nhíu mày: “Tả hộ pháp, ngươi quanh co lòng vòng như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Tả hộ pháp: “Ta… Việc này nói đến thì phức tạp…”
Hữu hộ pháp nói: “Nhạc Diểu là giáo chủ phu nhân !”
Tả hộ pháp: “…”
Vưu trưởng lão: “… A?”
Tiểu nhị cũng cứng lưỡi.
Hữu hộ pháp nhìn Tả hộ pháp một cái: “Người Hán các ngươi thật là phiền toái, nói một câu sao cũng phải vòng vo hết nửa ngày.”
Tả hộ pháp: “…”
Vưu trưởng lão: “Hữu hộ pháp, ngươi vừa mới nói… Nói minh chủ võ lâm kia là cái gì?”
Hữu hộ pháp có chút không kiên nhẫn: “Nhạc Diểu là giáo chủ phu nhân.”
Vưu trưởng lão: “…”
Hữu hộ pháp nhìn Vưu trưởng lão vẫn chưa lên tiếng, cho rằng hắn lãng tai không nghe rõ, thì lớn tiếng lặp lại một lần: “Ta nói Nhạc Diểu là giáo chủ phu nhân của chúng ta.”
Vưu trưởng lão: “Hữu hộ pháp, lão phu nghe rồi.”
Vưu trưởng lão mặt đầy thống khổ che ngực: “Chỉ là lão phu cảm thấy ngực khó chịu, có chút… Có chút không kịp thở…”
128.
Vưu trưởng lão che ngực thẳng thở dốc, tiểu nhị kia thấp thỏm đi lên chiếu cố hắn, Tả hộ pháp thấy Vưu trưởng lão cũng không lo ngại, liền quay đầu kéo Hữu hộ pháp đến một bên.
Tả hộ pháp thấp giọng nói: “Vưu trưởng lão tuổi đã cao, chịu không nổi kích thích, sao ngươi có thể đem việc này nói thẳng ra như vậy.”
Hữu hộ pháp vô cùng ủy khuất: “Ta là nói sự thật a.”
Tả hộ pháp nói: “Có những sự thật là không thể nói.”
Hữu hộ pháp khó hiểu: “Chẳng lẽ giáo chủ muốn nói dối cả đời?”
Tả hộ pháp đành phải giải thích: “Thân phận giáo chủ với Nhạc minh chủ bất đồng, hai bên chính tà, mọi người sẽ có ý kiến.”
Hữu hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta không thích chính phái, bọn họ quá nhiều quy củ.”
Tả hộ pháp: “Ngươi hiểu rồi thì tốt.”
Hữu hộ pháp: “Ta thấy mỗi lần Võ Lâm minh mở đại hội Võ Lâm, đều phải có người thay phiên đi lên nói chuyện, mọi người đều đứng nghe, mà một lần hắn nói là hơn nửa canh giờ, còn không đổi từ, lần nào nói cũng y chang !”
Tả hộ pháp: “…”
Hữu hộ pháp: “Rất đáng giận!”
Tả hộ pháp: “Lần sau nếu trong giáo xảy ra chuyện, ta sẽ bớt tranh cãi …”
Vưu trưởng lão ở một bên phục hồi tinh thần, hỏi Tả hộ pháp: “Việc này các ngươi giấu ta bao lâu rồi?”
Tả hộ pháp nói: “Kỳ thật ta với Hữu hộ pháp cũng vừa mới biết không lâu.”
Vưu trưởng lão hỏi: “Ngươi có biết vì sao bọn hắn lại ở cùng một chỗ không?”
Tả hộ pháp nghĩ, nếu là nói ra chân tướng, chỉ sợ giáo chủ không tránh khỏi sẽ bị đánh một trận, đành phải kiên trì nói dối: “… Ta không biết.”
Đúng lúc Hữu hộ pháp đồng thời mở miệng: “Bởi vì giáo chủ trộm đai lưng của Nhạc minh chủ?”
Tả hộ pháp vội vàng kéo kéo tay áo hắn: “…”
Hữu hộ pháp vô cùng ủy khuất: “Chuyện này cũng không thể nói hả?”
Vưu trưởng lão tức giận đến mắng to: “Tên tiểu tử chế tiệt này ! Lúc trước kêu hắn học võ thì hắn chỉ lo rong chơi, mấy cái trò tạp nham này hắn ngược lại là rất để bụng !”
Tả hộ pháp nói: “Vưu trưởng lão, giáo chủ còn trẻ, trong lòng khó tránh khỏi còn muốn rong chơi …”
Vưu trưởng lão trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi còn muốn nói giúp cho tên tiểu tử chết tiệt kia, còn dám nói dối lừa gạt lão phu !”
Tả hộ pháp: “…”
Vưu trưởng lão: “Vẫn là Hữu hộ pháp là đứa trẻ ngoan.”
Hữu hộ pháp hiếm khi được người khác khen, cặp mắt mèo kia sáng lên, lập tức rạng rỡ sáng ngời.
Vưu trưởng lão bị mấy tin tức đột ngột ùa tới này làm sợ tới mức ngây người, rồi sau đó sẽ giết luôn tiểu nhị để diệt khẩu, liền nổi giận nói: “Ngươi mang lão phu đến cửa hàng tơ lụa, lão phu muốn xem thử Nhạc minh chủ là dạng người gì mà có thể mê đảo xú tiểu tử kia !”
Tả hộ pháp lo lắng Vưu trưởng lão dưới cơn thịnh nộ sẽ gây bất lợi cho Nhạc Diểu, vội vàng nói: “Vưu trưởng lão…”
Câu kế tiếp hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, Vưu trưởng lão đã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi lại muốn nói giúp cho tên tiểu tử chết tiệt kia. Ngươi yên tâm, ta biết xú tiểu tử còn ở trong tay Võ Lâm minh, ta sẽ không động thủ với minh chủ bọn họ.”
Dứt lời, liền kéo tiểu nhị kia đi, nổi giận đùng đùng chạy tới cửa hàng tơ lụa.
Tả hộ pháp thở dài, trong lòng vẫn là lo lắng không yên, vội vàng đuổi theo.
Hữu hộ pháp lôi kéo tay áo hắn, đôi mắt xanh lục mở to, mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Giáo chủ là tiểu tử chết tiệt, vậy lão giáo chủ là cái gì?”
Tả hộ pháp: “…”
129.
Lúc trước lão minh chủ quy ẩn, Võ Lâm minh tổ chức đại hội võ lâm, luận võ tranh cử ra tân nhậm minh chủ, Vưu trưởng lão phái thuộc hạ phân đà Ma Giáo trà trộn vào đại hội võ lâm, cẩn thận vẽ ra một bức họa của tân nhậm minh chủ võ lâm trở về.
Khi đó hắn nhìn bức họa tân minh chủ tuổi còn trẻ, trời sinh dáng vẻ chính khí lẫm liệt, cũng không khác mấy với minh chủ võ lâm, cũng không để bụng, mà hắn vẫn chưa gặp qua người thật, trong lòng chỉ là nhớ được một hình ảnh mơ hồ.
Lúc này nghe Hữu hộ pháp nói như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy minh chủ này chắc chắn không chính khí lẫm liệt giống như trên bức họa, nói không chừng còn là mấy nhân vật giống như hồ li tinh ! Không thì sao có thể mê hoặc giáo chủ bọn họ !
Vưu trưởng lão nổi giận đùng đùng chạy tới, chưởng quầy với phòng thu chi đã đóng cửa tiệm, đang thương lượng phải xử trí Nhạc Diểu như thế nào.
Hai người trông thấy Vưu trưởng lão cùng Tả Hữu hộ pháp đồng thời xuất hiện, thì trợn mắt há hốc mồm, tiên sinh phòng thu chi phục hồi tinh thần đầu tiên, trong lòng vô cùng kích động, xem ra mình đây là sắp thăng chức rồi, vội vàng chạy ra nghênh đón, trên mặt tươi cười, còn chưa mở miệng, thì đã nhận được ánh mắt sắc như đao của Tả hộ pháp.
Tiên sinh phòng thu chi không rõ ràng cho lắm, vẫn đờ đẫn đứng ở chỗ cũ, trong lòng do dự không dám tiến lên.
Vưu trưởng lão hỏi: “Minh chủ võ lâm ở đâu?!”
Chưởng quầy chỉ chỉ sau viện.
Vưu trưởng lão nói: “Ngươi đi dẫn đường.”
Chưởng quầy dẫn Vưu trưởng lão đi, tiên sinh phòng thu chi vẫn như cũ lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấp thỏm ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hữu hộ pháp, lại thấy sắc mặt Tả hộ pháp lạnh như băng, cũng theo đám người Vưu trưởng lão đến sau viện.
Phòng thu chi giữ chặt tiểu nhị, nhỏ giọng hỏi: “Tả hộ pháp thoạt nhìn giống như là mất hứng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt tiểu nhị lộ vẻ khổ sở: “Chúng ta tiêu đời rồi.”
Phòng thu chi nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta bắt được minh chủ võ lâm, giáo chủ khẳng định là sẽ đưa chúng ta thăng nhập tổng đà.”
Tiểu nhị bĩu môi: “Tổng đà cái gì, có thể ở lại chỗ này tiếp tục làm ăn đã là không tệ rồi.”
Phòng thu chi bây giờ mới cảm thấy không quá thích hợp, trong lòng thấp thỏm, hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”
Tiểu nhị thống khổ nói: “Vị Nhạc minh chủ kia… Là người trong lòng giáo chủ…”
Phòng thu chi: “…”
130.
Chưởng quầy nhốt Nhạc Diểu tại một gian trong phòng ở sau viện, lại sợ hắn nội lực cao thâm tỉnh lại quá sớm, thì lấy dây thừng gắt gao trói hắn ở trên ghế.
Lúc này dẫn Vưu trưởng lão đi vào, vừa mở cửa ra, liền thấy một cái ghế dựa đặt giữa phòng, phía trên là Nhạc Diểu vẫn hôn mê bất tỉnh, Vưu trưởng lão nhíu mày nhìn, vị Nhạc minh chủ trước mặt này có bảy tám phần tương tự như trên bức họa, bộ dáng cũng không có nửa điểm giống hồ li tinh như trong tưởng tượng của hắn, không khỏi có chút giật mình, vì thế lại nghĩ, tiểu tử này bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại cử chỉ nói chuyện chắc chắn là tiểu yêu tinh !
Vưu trưởng lão nhìn chưởng quầy nói: “Cứu tỉnh hắn.”
Chưởng quầy khó xử nói: “Này…”
Tả hộ pháp hỏi: “Không có giải dược hả?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Không có.”
Tả hộ pháp: “Vậy hắn phải ngủ bao lâu?”
Chưởng quầy: “Theo lẽ thường mà nói, là mười hai canh giờ…”
Tả hộ pháp: “…”
Vưu trưởng lão: “Không cần tìm giải dược.”
Chưởng quầy vội vàng nói: “Vậy nhị vị về tổng đà trước, chờ minh chủ võ lâm tỉnh, chúng ta lại đến thông báo với ngài?”
Vưu trưởng lão: “Ngươi vào trong viện xách hai thùng nước đến đây, tạt cho hắn tỉnh.”
Tả hộ pháp: “…”
Tả hộ pháp: “Vưu trưởng lão, ngàn vạn lần không thể !”
Vưu trưởng lão hỏi: “Sao lại không thể?”
Tả hộ pháp: “Nếu giáo chủ biết…”
Vưu trưởng lão: “Cho dù giáo chủ biết, thì có thể làm gì?”
Tả hộ pháp cẩn thận suy nghĩ, giống như giáo chủ thật sự không dám gây chuyện với Vưu trưởng lão.
Bên kia chưởng quầy dĩ nhiên xách hai thùng nước đến.
Vưu trưởng lão nói: “Ngươi yên tâm, người luyện võ, tạt một thùng nước sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tả hộ pháp: “Nhưng…”
Vưu trưởng lão tiếp nhận thùng nước trong tay chưởng quầy, không chút khách khí đổ ập nguyên thùng nước từ trên đầu Nhạc Diểu xuống.