Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

Chương 24


Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 24


116.
Lão minh chủ: “Ngươi nói đi !”
Tư Mộc: “Này…”
Lão minh chủ: “Ngươi nói ! Ngươi nói nhanh lên !”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu phanh một tiếng đẩy cửa ra xông vào.
Hắn trở lại Võ Lâm minh thì nghe nói lão minh chủ đến tìm Tư Mộc, cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ lão minh chủ sẽ gây bất lợi cho Tư Mộc, liền vội vàng chạy lại đây, không nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ trong suy đoán của hắn vẫn chưa xuất hiện, chỉ nhìn thấy lão minh chủ mặt đầy kích động hiếu kỳ nhìn Tư Mộc, nghe cửa phòng mở, nhìn thoáng qua bên này, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt liền khôi phục lại dáng vẻ tiền bối đức cao vọng trọng.
Nhạc Diểu ho khan một tiếng, nhìn lão minh chủ ôm quyền hành lễ: “Tiền bối.”
Lão minh chủ hơi gật đầu, nói: “Nhạc hiền điệt, sư phụ ngươi gần đây khỏe không?”
Nhạc Diểu nói: “Gia sư hết thảy khỏe mạnh.”
Hai người khách sáo xong, lão minh chủ liền muốn rời đi, khi đi đến bên cạnh Nhạc Diểu, không quên vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Nhạc hiền điệt chỉ cần mấy tháng thì bắt được đệ nhất thần trộm, quả thật là tuổi trẻ tài cao.”
Nhạc Diểu nói: “Vãn bối không dám nhận.”
Chờ lão minh chủ rời đi, Nhạc Diểu vội vàng giữ chặt Tư Mộc nói: “Hắn có làm ngươi bị thương không?”
Tư Mộc: “Không.”
Nhạc Diểu hỏi: “Hắn đến tìm ngươi làm gì vậy?”
“Hắn đến tìm ta…” Tư Mộc bày ra dáng vẻ dở khóc dở cười, “Hắn tới hỏi ta lúc trước là trộm đồ của hắn như thế nào.”
Nhạc Diểu: “… A?”
Tư Mộc nói: “Lão minh chủ các ngươi… Thật là vô cùng thú vị.”
Nhạc Diểu nhíu mày: “Hắn ở trên giang hồ đức cao vọng trọng, ngày thường chỉ thích nghiêm mặt, cười nói thận trọng, thú vị chỗ nào?”
Tư Mộc kinh ngạc: “Hắn cười nói thận trọng?”
Nhạc Diểu: “Đúng vậy.”
Tư Mộc: “… Vậy thì càng thú vị .”
Tuy Nhạc Diểu rất là khó hiểu, nhưng Tư Mộc đã không có chuyện gì, hắn cũng lười hỏi tiếp.
Hắn nói với Tư Mộc chuyện trao đổi với Tả Hữu hộ pháp, đang muốn nói chút chuyện riêng tư, đột nhiên quản sự chạy tới gõ cửa, nói là có vài vị chưởng môn dắt theo đệ tử sắp đến rồi, kêu hắn ra ngoài nghênh đón.
Mấy ngày nay hắn thật sự rất bận, qua mấy ngày nữa sẽ còn bận hơn, hắn ở trong Võ Lâm minh cũng không dám biểu hiện quá mức thân cận với Tư Mộc, gần đây hai người mới xác định yêu nhau, một canh giờ không gặp cũng đã vô cùng khó chịu, cố tình gặp mặt cũng phải bày ra dáng vẻ minh chủ võ lâm với ác đồ Ma Giáo, cũng không dám thường thường trêu đùa vài câu như ở Thiên Sơn nữa. Quản sự kêu hắn rời đi, Nhạc Diểu cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vụng trộm kéo Tư Mộc một phen, thấp giọng nói với hắn: “Tối nay ta lại đến tìm ngươi.”
117.
Đợi đến nửa đêm, cuối cùng Nhạc Diểu cũng xử lý xong việc vặt chất cao như núi, tắt đèn giả bộ đi ngủ, rồi lén lút chạy tới phòng Tư Mộc.
Ngoài phòng có người thủ, hắn nhảy tới cửa sổ, nhớ tới bản thân từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ lén lút qua như vậy, thật sự rất có cảm xúc.

Lại nhìn trong phòng, có thể là vì hắn đã nói trước, Tư Mộc vẫn chưa ngủ, ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn, ngược lại là không nghĩ đến hắn sẽ nhảy từ cửa sổ vào, vô cùng kinh ngạc, lần này cũng cũng không dám nói lớn tiếng, hạ giọng nói với hắn: “Sao ngươi lại xông vào từ nơi đó?”
Nhạc Diểu ôm thắt lưng Tư Mộc, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn, lại kề tai nói nhỏ với hắn: “Nói chuyện nhỏ nhỏ chút, là ta lén lút chạy đến đây.”
Tư Mộc trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đường đường là minh chủ võ lâm, sao lại làm chuyện giống như ăn trộm vậy.”
Nhạc Diểu cười nói: “Quang minh chính đại một đời, vẫn chưa thể nghiệm qua cảm giác làm ăn trộm.” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Là trộm, nhưng cũng không giống là ăn trộm.”
Tư Mộc hỏi: “Vậy thì là cái gì?”
Nhạc Diểu nói: “Yêu đương vụng trộm?”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu lại nói: “Cầu hoan?”
Tư Mộc: “Đường đường là minh chủ võ lâm ! Trong đầu đều nghĩ cái gì vậy !”
Nhạc Diểu: “Tất nhiên là đều nghĩ đến ngươi.”
Tư Mộc nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không biết xấu hổ !”
Nhạc Diểu cười: “Ta nghĩ đến ngươi, có gì mà không biết xấu hổ.”
Vừa dứt lời, đột nhiên liền nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, bên ngoài có người nói: “Minh chủ, ngài đã tới.”
Tư Mộc cùng Nhạc Diểu hai mặt nhìn nhau.
Tư Mộc nói: “Lại là lão giả kia !”
Nhạc Diểu giật mình hiểu ra là lão minh chủ đến, lúc này muốn trốn cũng đã quá muộn, mắt thấy lão minh chủ muốn đẩy cửa bước vào, trong cơn hoảng loạn, hắn đành phải sử dụng khinh công nhảy lên trên xà nhà, nín thở trốn ở phía trên.
Lão minh chủ kêu vài tên thủ vệ kia đến trong viện chờ tạm, đẩy cửa vào phòng, mở miệng nói: “Tư công tử ngủ chưa.”
Tư Mộc thầm nghĩ, ngươi cũng đã đẩy cửa vào rồi, còn muốn hỏi ta ngủ hay chưa, trong lòng cưỡng chế không vui, hỏi: “Lão minh chủ có chuyện gì sao?”
“Tất nhiên vẫn là chuyện ban sáng ta hỏi ngươi.” Lão minh chủ hiếu kỳ nói, “Ta vẫn là nghĩ không ra, rốt cuộc ngươi làm chuyện này như thế nào? Khinh công ngươi tốt như vậy ? Sư phụ ngươi là ai? Chẳng lẽ nói ngươi…”
Thanh âm hắn tạm dừng, đột nhiên nâng cao giọng, ngữ điệu rùng mình: “Vị bằng hữu này, đã đến đây rồi, không bằng xuống dưới nói chuyện.”
Nhạc Diểu trên xà nhà cảm thấy không ổn, kiên trì muốn phi thân xông ra khỏi phòng, hai mai phi hoàng thạch vèo vèo bay về phía hắn, hung hăng đánh trúng huyệt đạo trên đùi hắn, dưới chân mất thăng bằng, ầm một tiếng Nhạc Diểu liền rơi xuống.
“Ngươi là ai !” Lão minh chủ nói.
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu cảm thấy dưới chân tê mỏi vô lực, thầm nghĩ, đại khái là trốn không được, vì thế chậm rãi quay đầu: “… Tiền bối.”
Lão minh chủ: “…”
118.
Thủ vệ ngoài cửa nghe tiếng động trong phòng, vội vàng xông vào.
Lão minh chủ khoát tay với bọn họ: “Ở đây không có chuyện gì hết, các ngươi ra ngoài đi.”

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía người nọ trên đất, lại thấy minh chủ nhíu mày đang xoa xoa chân mình, nói: “Các ngươi ra ngoài đi, không có chuyện gì hết.”
Đám thủ vệ không hiểu gì hết, ra khỏi phòng.
Vì sao minh chủ lại xuất hiện ở trong phòng, âm thanh ầm vừa mới vang lên là cái gì? Có người rớt từ trên nóc nhà xuống hả?
Trời ơi, nửa đêm minh chủ làm trộm rớt từ trên nóc nhà xuống, hắn đang làm cái gì, rình trộm hả ?!
Thủ vệ Giáp nuốt một ngụm nước miếng: “Có phải chúng ta đã biết quá nhiều rồi không.”
Thủ vệ Ất: “…”
Thủ vệ Giáp: “Có khi nào chúng ta sẽ bị giết để diệt khẩu không? Ta sợ quá.”
Thủ vệ Ất: “… Đó là chuyện Ma Giáo mới làm, chúng ta là danh môn chính phái, ở đâu mà có chuyện giết người diệt khẩu.”
Thủ vệ Giáp: “Ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi.”

Thủ vệ Giáp: “Không đúng, cái người bên trong kia không phải là ma đầu Ma Giáo sao !!”
Thủ vệ Ất: “…”
Thủ vệ Giáp: “Ta sợ quá.”
119.
Lão minh chủ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây.”
Nhạc Diểu thấy lão minh chủ mặt đầy nghiêm túc, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, trong đầu liều mạng tìm cớ, nhưng cảm thấy bất luận cái nào cũng vô cùng miễn cưỡng, chẳng lẽ phải nói nửa đêm ngủ không được tản bộ đi ngang qua sao? Trong lòng không khỏi càng sốt ruột hoảng loạn hơn.
Lão minh chủ này tính tình chững chạc nghiêm túc, nếu là biết chân tướng, có khi nào dứt khoát một đao bổ đôi hắn ra hay không, coi như là trừ hại cho Võ Lâm minh.
Trong lòng Nhạc Diểu đang tính toán bản thân rốt cuộc có thể ngăn cản mấy đao của lão minh chủ, tranh thủ bao nhiêu thời gian để Tư Mộc chạy trốn, hắn càng nghĩ thì càng thấy hoảng hốt.
Lúc này đột nhiên lão minh chủ dò hỏi lần nữa: “Nhạc hiền điệt, ngươi ở phía trên làm gì vậy?”
Nhạc Diểu tâm biết lần này thật sự trốn không thoát, khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Tiền bối, ta với Tư Mộc tương luyến đã lâu, lại ngại ân oán giữa chính và tà cho nên vẫn khổ sở giấu giếm, hôm nay ta ở đây, là đến gặp hắn .”
Lão minh chủ: “… Ngươi nói cái gì?”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu nói: “Ta biết chính tà đối lập, nếu tiền bối muốn trách phạt, hay là miễn đi vị trí minh chủ của ta, vãn bối tuyệt đối không nhiều lời.”
Lão minh chủ ngẩn ngơ nhìn hắn, hết nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Sư phụ ngươi có biết chuyện này không?”
Nhạc Diểu nói: “Gia sư còn chưa biết.”
Lão minh chủ: “… Thật là hồ nháo.”

Tư Mộc đứng ở một bên trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ Nhạc Diểu sẽ trực tiếp nói ra việc này như vậy, hắn cảm thấy sự tình phát triển xảy ra quá mức ngoài dự liệu, nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Nhạc Diểu vốn tưởng rằng lão minh chủ sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ xem ra, lão minh chủ vô cùng bình tĩnh, tuy hơi kinh ngạc, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, không bao lâu liền khôi phục thần thái bình thường, hỏi Nhạc Diểu: “Ngươi có nhớ rõ ngươi là minh chủ võ lâm không?”
Nhạc Diểu trả lời: “Nhớ rõ.”
Lão minh chủ nói: “Vậy sao lại hồ đồ như thế !”
Nhạc Diểu cúi đầu không nói.
Lão minh chủ nói: “Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng những Võ Lâm minh sẽ không còn mặt mũi, chỉ sợ giáo chủ Ma Giáo kia cũng sẽ phái người tới tìm các ngươi gây phiền toái !”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu: “Vãn bối biết.”
Lão minh chủ nhíu mày nhìn hắn: “Ta thấy ngươi cũng không có ý hối cãi.”
Nhạc Diểu thản nhiên nhìn lại: “Chẳng qua ta chỉ là yêu một người, thì muốn cùng hắn nắm tay bên nhau đến già, vì sao phải hối cãi?”
Tư Mộc ngẩn ngơ giật mình nghe nửa ngày, lúc này cuối cùng hồi thần, cảm thấy thấp thỏm, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Trong giáo sẽ không gây bất lợi cho chúng ta, Thánh giáo không làm khó ai bao giờ.”
Lão minh chủ nhìn hắn: “Tư công tử nói không khỏi cũng quá nhẹ nhàng, hiện nay chính tà sắp giao chiến, các ngươi có từng nghĩ tới kết quả chưa.”
Tư Mộc nói: “Việc này không phải Thánh giáo ta gây ra, chỉ là các ngươi không chịu tin ta, thì sẽ bị người có ý đồ riêng lợi dụng, chuyện sẽ càng lớn hơn.”
Lão minh chủ nói: “Chân tướng chưa rõ ràng, lão phu không thể tin ngươi.” Dứt lời, hắn lại chỉ vào Tư Mộc hỏi Nhạc Diểu, “Nếu thật sự đến thời điểm đó, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ mặc chính phái không để ý? Hay là dẫn người tiêu diệt Thánh giáo hắn.”
Nhạc Diểu: “Ta…”
Lão minh chủ: “Ngươi rõ ràng cái gì cũng chưa nghĩ xong.”
Nhạc Diểu: “…”
Trong phòng yên tĩnh một lát.
Lão minh chủ thở dài: “Ta đã quy ẩn, các ngươi mời ta đến Võ Lâm minh, bất quá cũng là kêu ta đến xem đệ nhất thần trộm không dễ dàng bắt được, ân oán vướng mắc gì đó, đã sớm không liên quan đến ta.”
Nhạc Diểu biết ý lão minh chủ là không tiếp tục so đo, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, cuối cùng thở phào, vội vàng nói: “Đa tạ tiền bối !”
Lão minh chủ: “Đa tạ ta làm gì.”
Lại im lặng một lát.
Lão minh chủ: “Có một chuyện…”
Nhạc Diểu lúc này đã kính cẩn lão minh chủ đến cực điểm, trả lời: “Tiền bối có gì phân phó?”
Tư Mộc cảm thấy ngữ khí này của lão minh chủ có chút quen thuộc, trong lòng thầm kêu không tốt.
Lão minh chủ hiếu kỳ nói: “Các ngươi đến với nhau thế nào vậy ?”
Tư Mộc: “…”
120.
Nhạc Diểu trong chớp mắt chưa phục hồi tinh thần, có chút khó hiểu nói: “… Ngài nói cái gì?”
Lão minh chủ như có chút suy nghĩ: “Kết duyên với thần trộm hả? Ta nghe nói hắn trộm không ít đai lưng của ngươi.”
Nhạc Diểu: “…”
Lão minh chủ: “Không đúng, hắn cũng trộm không ít đai lưng của ta a.”
Nhạc Diểu: “…”

Nói đến chỗ này, lão minh chủ lại hỏi Tư Mộc: “Lần trước nói chuyện với ngươi, ta vẫn là có chút khó hiểu, khinh công ngươi tốt vậy, cũng không thể chạy vào trong bảo khố dưới tầng tầng thủ vệ được?”
Tư Mộc: “…”
Lão minh chủ: “A, ngươi trộm mấy thứ này, là muốn cầm đến giao cho giáo chủ thích làm ăn của ngươi bán đi?”
Tư Mộc: “…”
Lão minh chủ: “Giáo chủ kia của ngươi cũng là người kì quái, đáng tiếc không có duyên gặp mặt, ta rất hiếu kì hắn làm thế nào mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi thì đem sinh ý này làm lớn như thế, Tư công tử, chờ khi chuyện này kết thúc, ngươi có thể dẫn ta đi gặp giáo chủ của ngươi được không?”
Tư Mộc: “Ta…”
Lão minh chủ: “Trên giang hồ nói hắn tài hoa tao nhã thần bí khó lường, vì sao mỗi nhậm giáo chủ đều là tài hoa tao nhã thần bí khó lường ? ? Không một ai trong các ngươi giống giáo chủ hết sao?”
Lão minh chủ mở to đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn hai người, Tư Mộc giãy giụa nửa buổi, cuối cùng mở miệng: “… Lão minh chủ yên tâm, khi chuyện này kết thúc, ta sẽ dẫn ngài đi gặp giáo chủ.”
Lão minh chủ nói: “Được được được ! Tư công tử đừng có nuốt lời nha !”
Tư Mộc: “Ừm…”
Bên ngoài kẽng đã gõ canh ba.
Lão minh chủ: “A, đêm đã khuya, lão phu cũng không lải nhải với các ngươi nữa, Tư công tử, nghỉ ngơi sớm một chút, lão phu cáo từ trước.”
Tư Mộc: “Lão minh chủ đi thong thả…”
Nhạc Diểu: “Tiền bối đi thong thả.”
Chờ lão minh chủ ra cửa, Nhạc Diểu nói: “Cuối cùng ta đã hiểu ý câu nói kia của ngươi, hắn… thật sự rất thú vị.”
Tư Mộc lại có chút lo lắng: “Vừa rồi lão minh chủ nói không sai, nếu thật sự giao chiến, ngươi có từng nghĩ tới kết quả chưa?”
Nhạc Diểu: “Vừa mới nghĩ tới.”
Tư Mộc: “… Như thế nào?”
Nhạc Diểu nói: “Bất luận thế nào, chúng ta sẽ bên nhau đến già.”
Tư Mộc: “…”
Lão minh chủ đột nhiên đẩy cửa tiến vào: “Nhạc hiền điệt, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
Nhạc Diểu: “…”
Lão minh chủ: “Nếu ngươi muốn ở đây qua đêm, chỉ sợ ngày mai trong minh sẽ nổi lên tin đồn.”
Nhạc Diểu: “… Ta không muốn ở đây qua đêm.”
Lão minh chủ lại nói: “Ta đã dặn dò đệ tử thủ vệ rồi, bọn họ chưa từng trông thấy ngươi xuất hiện ở trong phòng này.”
Nhạc Diểu: “Đa tạ tiền bối.”
Lão minh chủ: “Chỉ là ban đêm ngươi không ngủ được thì tản bộ đi ngang qua nơi này.”
Nhạc Diểu: “…”
Cái cớ quen tai ghê.
Lão minh chủ lại nói: “Đi thôi, chúng ta đến nơi khác tản bộ, đúng lúc, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nhạc Diểu: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.