Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 19
91.
Hai người giằng co một hồi, Nhạc Diểu buông lỏng tay chân đè nặng Tư Mộc, Tư Mộc còn đang gắt gao che tiểu thoại bản trong lòng, bày ra dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhạc Diểu: “Là thoại bản.”
Tư Mộc: “Ngươi nhìn lầm.”
Nhạc Diểu: “Sao lầm được.”
Tư Mộc: “Ngươi nhìn lầm.”
Nhạc Diểu: “… Hơi giống thoại bản của Ngô sư đệ.”
Tư Mộc mặt đầy kiên định: “Ngươi nhìn lầm.”
Trong lòng Nhạc Diểu hoài nghi không ngừng, giấu giấu giếm giếm như vậy cũng không phải tác phong của Tư Mộc, hắn hiếu kỳ không thôi, lại nhớ tới tính tình Tư Mộc mềm nắn rắn buông, lập tức giận tái mặt, trong lòng nghĩ muốn cược một phen, lạnh lùng nói: “Đem tiểu thoại bản kia ra đây !”
Nhạc minh chủ trời sinh dáng vẻ chính khí lẫm liệt, tuy giả vờ làm người ác không được, nhưng tức giận cũng rất có vài phần dọa người, Tư Mộc còn muốn nói năng lộn xộn để phản bác, nhưng khí thế so với lúc nãy yếu đi không ít, thầm nghĩ vò đã mẻ còn lại sứt, lấy thoại bản kia ra, để ở trên giường, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Tư Mộc vốn nghĩ Nhạc Diểu nhất định sẽ vô cùng giật mình, không chừng sẽ còn bắt hắn chất vấn vài câu.
Nhưng Nhạc Diểu chỉ là giật mình liếc nhìn hắn, không nói lời nào.
Tư Mộc có chút không quen.
Hắn nhịn không được mở miệng trước: “Ngươi… Ngươi không có gì muốn nói sao?”
Nhạc Diểu nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Có a.”
Tư Mộc càng hiếu kỳ hơn: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nhạc Diểu như là không biết phải mở miệng như thế nào, hắn nghĩ Tư Mộc ngày thường không được tự nhiên còn hay mâu thuẫn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tình ý với hắn, chính mình mãnh liệt với hắn như vậy, Tư Mộc cũng chỉ là nhất thời không có biện pháp tiếp nhận mà thôi.
Tư Mộc đợi một hồi, chỉ cảm thấy trong lòng nhóm lên một ngọn lửa vô danh, nhướn mày nói: “Không nói thì thôi !”
Nhạc Diểu: “…”
Tư Mộc: “Về sau có nói ta cũng không nghe!”
Tuy rằng trong lòng biết đây chỉ là lời nói nhất thời dỗi, Nhạc Diểu ngẩn ra, cảm thấy giống như thấy một tiểu oa nhi vui vẻ lại muốn ăn đường, trong lòng nghĩ đến ngứa ngáy, miệng lại không được tự nhiên lải nhải nói “Cho đường không?” “Không cho thì thôi”, lại nhịn không được phì cười thành tiếng.
Tư Mộc giận: “Ngươi cười cái gì !”
Nhạc Diểu cười ha hả.
Tư Mộc cảm thấy mình là bị giễu cợt, tốt xấu gì hắn cũng là giáo chủ Ma Giáo, Nhạc Diểu thế nhưng giễu cợt hắn? Không phải chỉ là xem tiểu thoại bản thôi sao, có cái gì đâu mà mắc cười!
Tư Mộc nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi còn cười ! Cười nữa ta lập tức xé miệng ngươi ra !”
Vừa nói xong, hắn liền rõ ràng ý niệm này thật sự rất không thiết thực… Võ công Nhạc Diểu cao như vậy, đừng nói xé miệng, chỉ sợ là ngay cả đánh cũng đánh không lại.
Nhạc Diểu nói: “Ngươi thật sự muốn xé sao?”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu kéo tay hắn, toàn thân Tư Mộc cứng đờ, nhưng phục hồi tinh thần rất nhanh, vội vàng muốn rút tay về, nhưng tựa hồ đã chậm một bước, Nhạc Diểu kéo tay hắn đến bên môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tư Mộc, cười nói: “Nếu ngươi muốn xé, thì xé đi.”
Tư Mộc cơ hồ ngay cả hai bên tai đều đỏ bừng, chững chạc nghiêm trang hấp tấp nói: “Ta hiện tại không muộn xé.”
Nhạc Diểu không nhịn cười được, lúc này Tư Mộc vẫn muốn tránh thoát tay hắn, hắn lại dùng chút khí lực, thừa dịp Tư Mộc còn đang thẹn thùng mà có chút mờ mịt vô thố, thẳng tắp dùng lực kéo hắn vào trong lòng, ôm một phen, lại kề sát vào vành tai Tư Mộc nói nhỏ: “Mấy ngày nay, ta ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến ngươi.”
Tư Mộc tránh vài cái liền đã từ bỏ, có lẽ trong lòng hắn cũng không hề muốn giãy giụa, chỉ là nhỏ giọng nói: “Lúc nãy ngươi đã nói qua những lời này rồi.”
Nhạc Diểu cười: “Vậy ta đổi câu khác?”
Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: “Còn nhớ rõ không lâu trước kia ta từng bế quan hai tháng không.”
Tư Mộc quanh co nói: “Nhớ.”
“Vốn định bế quan hai tháng tĩnh tâm.” Nhạc Diểu nói, “Nhưng lại không ngờ cả ngày đều nghĩ đến ngươi.”
Tư Mộc không biết phải nói như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là ngập ngừng nói: “Ngươi cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma.”
Nhạc Diểu cười nhẹ: “Chỉ sợ ta đã sớm Tẩu hỏa nhập ma .”
Tư Mộc nói: “Ngươi lại nói bậy…”
Nhạc Diểu cười một tiếng, dĩ nhiên muốn hôn lên môi y, hắn tưởng niệm tư vị đôi môi này đã lâu, gần như vội vàng khó nén, Tư Mộc tựa hồ chấn kinh đột nhiên đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, khiến Nhạc Diểu cũng hoảng sợ.
Tư Mộc mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Ngươi… Ngươi nghiêm túc ?”
Nhạc Diểu nói: “Tất nhiên ta…”
Tư Mộc: “Ta là giáo chủ Ma Giáo.”
Nhạc Diểu tiếu đáp: “Ta biết.”
Hắn nghĩ, Tư Mộc còn đang để ý thân phận hai người đối lập, cho nên nhiều lần nhấn mạnh thân phận của mình, là vì muốn hắn nghĩ rõ ràng.
Không ngờ Tư Mộc giả bộ bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Nếu lời hôm nay của ngươi là có một câu giả dối, bổn tọa liền phái Ma Giáo san bằng Võ Lâm minh các ngươi.”
Nhạc Diểu bật cười.
92.
Tư Mộc nói: “Không được cười nữa !” Hắn thấy Nhạc Diểu vẫn cười không ngừng, dứt khoát đổi đề tài, “Không phải là ngươi có việc gì sao !”
Nhạc Diểu biết Tư Mộc da mặt mỏng, nếu cứ tiếp tục chọc nữa chỉ sợ là y sẽ tức giận, khó khăn nhịn cười, khoát tay nói: “Ta vốn là có chính sự, hẹn đại sư huynh đến đây xử lý, nhưng đại sư huynh đã đi rồi.”
Tư Mộc: “Ngươi đi kêu đại sư huynh đến.”
Nhạc Diểu: “Không đi.”
Tư Mộc khó hiểu.
Nhạc Diểu nói: “Đại sư huynh nói sau giờ ngọ sẽ đến, hắn kêu chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút trước.”
Tư Mộc chớp mắt một cái trì độn nói: “Không phải chúng ta vẫn đang nói chuyện sao?”
Nói xong, đột nhiên hắn phục hồi tinh thần, đại sư huynh rõ ràng là hiểu lầm mới nói ra những lời này, Nhạc Diểu hiển nhiên chính là cố ý chơi xấu đùa giỡn hắn.
Tư Mộc nghiến răng nghiến lợi: “Không biết xấu hổ.”
Nhạc Diểu còn đang nghĩ muốn chọc thêm vài câu, Tư Mộc đã đi đến cạnh cửa, mở ra.
Trong viện, vài tên đệ tử Thiên Sơn đang ngồi xổm một chỗ nói chuyện phiếm, nghe cửa phòng mở, quay đầu, trông thấy Tư Mộc đứng ở cạnh cửa, tức thì giống như trông thấy kẻ địch.
Tư Mộc lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Đi mời đại sư huynh các ngươi đến đây.”
Vài tên đệ tử kia hai mặt nhìn nhau.
Nhạc Diểu từ phía sau Tư Mộc ló đầu ra, nói: “Các ngươi đi mời đại sư huynh đến đây đi.”
Bây giờ mới có người đứng dậy đi mời đại sư huynh.
Nhạc Diểu lại nói với Tư Mộc: “Bọn họ đã đi mời đại sư huynh rồi, vào trong chờ đi.”
Tư Mộc hừ lạnh một tiếng: “Ta nguyện ý đứng ở đây chờ.”
Bên ngoài, phụ trách trông coi phần lớn là đệ tử ngoại môn Thiên Sơn, lời đồn Nhạc Diểu cùng Tư Mộc là tri kỷ đã được lưu truyền ở trong môn, ngại có người ở đây, cũng không tiếp tục trêu đùa Tư Mộc nữa, đành phải chuyển ghế dựa đến, mời Tư Mộc ngồi, rồi mình cũng tự ngồi ở một bên cùng chờ.
93.
Không lâu sau, đại sư huynh cùng Ngô sư đệ đến đây.
Trên mặt đại sư huynh ít nhiều còn mang theo một phần nghi hoặc, một nhóm người vào phòng, đại sư huynh nhìn Nhạc Diểu, lại nhìn sang Tư Mộc, hỏi: “Trò chuyện xong rồi?”
Nhạc Diểu còn chưa kịp trả lời, Tư Mộc liền nói: “Trò chuyện xong, đại sư huynh có chuyện gì thì nói…”
Đại sư huynh có chút kinh ngạc: “Sao lại nhanh như thế.”
Tư Mộc ít nhiều gì còn có chút tức giận, liền nói: “Không có gì hay ho để trò chuyện .”
Ánh mắt đại sư huynh nhìn về phía hai người càng quỷ dị hơn.
Tư Mộc giờ mới cảm thấy… Tựa hồ có chút không đúng.
Nhạc Diểu: “… Đại sư huynh, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Đại sư huynh ho khan một tiếng, bày ra vẻ mặt bí hiểm khó lường: “Sư huynh hiểu được, sư huynh hiểu được.”
Tư Mộc: “…”
Nhạc Diểu: “…”
94.
Đại sư huynh cuối cùng cũng nói chính sự.
Gần đây lại có mấy người mất tích trên giang hồ, nhóm lão nhân Võ Lâm minh cuối cùng ngồi không yên, lại tống một phong thư đến Thiên Sơn, kêu Nhạc Diểu mau chóng chạy về Võ Lâm minh, tổ chức đại hội võ lâm, thảo luận việc đánh Ma Giáo.
Cuối thư còn nói, nếu Nhạc Diểu không trở lại, bọn họ sẽ đi tìm lão minh chủ tái xuất giang hồ.
Trong lời nói còn mang theo vài phần mùi vị uy hiếp, giống như Nhạc Diểu không quay về, bọn họ sẽ xóa bỏ vị trí minh chủ của hắn, Nhạc Diểu căn cơ không ổn, lúc này chỉ sợ bất kể thế nào Nhạc Diểu cũng phải trở về võ lâm minh .
Tư Mộc nghĩ, mình hiện nay xem như tù nhân, Nhạc Diểu đi, vậy hắn phải làm thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại Thiên Sơn?
Đám ngụy quân tử trong võ lâm này quả nhiên là muốn nghẹn chết hắn !
Nhạc Diểu tất nhiên biết trong lòng Tư Mộc suy nghĩ cái gì, hắn nói với Tư Mộc: “Ngươi cũng đi theo ta trở về Võ Lâm minh, chẳng qua… phải ủy khuất ngươi một chút.”
Tư Mộc khó hiểu: “Ủy khuất?”
Đại sư huynh nói: “Tư công tử, thân phận hiện nay của ngươi… Chỉ sợ một đường này chúng ta phải khóa ngươi.”
Nhạc Diểu vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, trên đường tất nhiên là không ai dám ức hiếp ngươi.”
Tư Mộc giật mình, hiểu được.
Hắn là tù nhân, tất nhiên là phải khóa, chẳng qua trên tay nhiều thêm một cái xiềng xích, thật sự không coi là chuyện lớn gì.
Đại sư huynh lại nói: “Những vật cần dùng trên đường, ta sẽ phân phó hạ nhân chuẩn bị thỏa đáng. Sư phụ nói, Nhạc sư đệ mang vài đệ tử đi trước, qua mấy ngày Thiên Sơn sẽ phái người tham gia đại hội võ lâm.” Hắn thở dài, “Người ta lo lắng là Tứ sư thúc.”
Bọn họ còn chưa tìm được chứng cớ, lại muốn tổ chức đại hội võ lâm, chỉ sợ… Đại chiến chính tà là trốn không được.
Tư Mộc ít nhiều cũng có chút buồn rầu, đại sư huynh liền an ủi hắn nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, các ngươi không cần quá lo lắng.”
95.
Tuy rằng đại sư huynh an ủi như thế, Nhạc Diểu lại thủy chung không an tâm được.
Đại sư huynh cùng Ngô sư đệ rời đi, hắn vốn định lại ngồi ngốc thêm một hồi, nề hà ngày mai liền muốn động thân, chuyện phải xử lý rất nhiều, cũng chỉ có thể rời đi.
Một ngày bận rộn, cuối cùng trở về phòng.
Lúc này sắc trời đã muộn, Nhạc Diểu rửa mặt xong, đang muốn nghỉ ngơi, đột nhiên nghe có người gõ cửa.
“Nhạc sư huynh.” Người ngoài cửa nói, “Ngươi ngủ chưa?”
Nghe giọng nói hình như là Ngô sư đệ.
Nhạc Diểu mở cửa phòng ra, chỉ thấy Ngô sư đệ tay cầm một hộp gấm khéo léo, đứng ở ngoài cửa.
Nhạc Diểu hỏi: “Ngô sư đệ, có chuyện gì vậy?”
Ngô sư đệ nói: “Đại sư huynh nói Nhạc sư huynh ngày mai phải rời đi, kêu ta đến đưa vài thứ.”
Nhạc Diểu khó hiểu: “Đây là thứ gì? Không phải ngày mai còn gặp sao, vì sao trễ vậy rồi còn muốn đến đưa đồ.”
Ngô sư đệ nói quanh co nói: “Đại sư huynh nói, đưa bây giờ tương đối tốt.”
Nhạc Diểu không rõ ràng cho lắm, nhận đồ, hỏi: “Đại sư huynh còn nói gì nữa không?”
Ngô sư đệ: “Có một câu.”
Nhạc Diểu: “Câu gì?”
Ngô sư đệ vẻ mặt lúng túng, nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Sư huynh kêu Nhạc sư huynh hảo hảo chú ý thân thể !”
Nhạc Diểu có chút mờ mịt, từ nhỏ hắn tập võ, thân thể đó giờ rất khỏe, ngay cả cảm mạo cũng rất ít, sao đại sư huynh lại đột nhiên dặn dò một câu như vậy, hắn còn muốn hỏi Ngô sư đệ vài câu nữa, không ngờ Ngô sư đệ xem như không nghe thấy, xoay người liền chạy.
Nhạc Diểu lòng tràn đầy nghi hoặc, liền mở hộp gấm kia ra nhìn.
Bên trong hộp gấm đặt một sứ bình nhỏ, giống như là thuốc gì đó, Nhạc Diểu cầm lên vừa thấy, trên bình ngược lại là dán giấy đỏ phía trên viết ba chữ.
Dung Thanh Kiều. (Ta nghĩ là thuốc tráng dương =)) )
Nhạc Diểu: “…”