Đọc truyện Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 17
81.
Nhạc Diểu nói mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho Tả hộ pháp nghe.
Tả hộ pháp nghe nói Tư Mộc chỉ là bị giam lỏng, tạm thời không có nguy hiểm, thân phận giáo chủ cũng không bại lộ, ít nhiều gì cũng thả tâm.
Bọn họ thương nghị hồi lâu, Tư Mộc tạm thời coi như an toàn, như vậy hiện nay trọng yếu nhất vẫn là tìm kiếm chứng cớ.
Hai người thương lượng vài phương pháp, ngoài động sắc trời cũng dần hửng sáng.
Nhạc Diểu phải chạy về Thiên Sơn trước hừng đông, để tránh bị người khác phát hiện nửa đêm hắn trốn ra ngoài, đỡ phải bị Tứ sư thúc bắt thóp.
Hắn nói lời từ biệt với Tả hộ pháp, Tả hộ pháp nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng: “Nhạc minh chủ, ta có một chuyện muốn hỏi.”
Nhạc Diểu: “Ngươi hỏi đi.”
Tả hộ pháp ý vị thâm trường nói: “Ngươi với giáo chủ, chỉ là bằng hữu?”
82.
Hữu hộ pháp ở phía sau trừng to mắt, hiển nhiên cảm thấy sự tình phát triển có chút ngoài ý muốn.
Nhạc Diểu chần chừ một lát, hắn thấy thái độ Tả hộ pháp là nhằm vào hắn, sợ nói sai sẽ chọc y tức giận, chung quy đó là người nhà giáo chủ a. Đang muốn mở miệng, Tả hộ pháp đột nhiên gật gật đầu, nói: “Ta hiểu được.”
Hữu hộ pháp muốn mở miệng hỏi Tả hộ pháp rốt cuộc là hiểu cái gì, nhưng lại nhớ đến Tả hộ pháp vừa mới kêu hắn ngậm miệng, đành phải ủy ủy khuất khuất đứng ở một bên, đáng thương hề hề đưa mắt nhìn hai người.
Nhạc Diểu bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, cảm thấy mình với Tả hộ pháp rất giống ác bá đoạt kẹo hồ lô của tiểu hài tử, có chút không được tự nhiên dời mắt, thì nghe Tả hộ pháp nói thêm một câu: “Giáo chủ còn trẻ, nếu làm việc có gì sai sót, hi vọng Nhạc minh chủ có thể bao dung.”
Nhạc Diểu vô cùng mờ mịt: “Bao dung cái gì?”
Tả hộ pháp khẽ cười, Nhạc Diểu cuối cùng hiểu được, trong lòng nghĩ: Ma Giáo này rõ ràng cũng là một đám quái nhân. Trên mặt ngược lại là cười tươi như hoa nói: “Tả hộ pháp yên tâm.”
Tả hộ pháp ho khan một tiếng: “Đừng có nói cho giáo chủ, ta đã nói với ngươi những lời này.”
Hữu hộ pháp cuối cùng nghẹn không nổi nữa, mở miệng hỏi: “Giáo chủ không phải đã nói rồi sao, bọn họ là hảo bằng hữu.”
Tả hộ pháp cười không đáp.
Nhạc Diểu nói lời từ biệt với Tả hộ pháp, chạy về Thiên Sơn.
Tả hộ pháp quay đầu, thấy Hữu hộ pháp còn đang ở một bên nhíu mày nói nhỏ: “Người Hán các ngươi, nói chuyện đều lòng vòng, giáo chủ cũng như vậy ! Ta đều nghe không hiểu !!”
Tả hộ pháp cười ha ha: “Rõ ràng giáo chủ mới là người am hiểu nhất loại chuyện này.”
Hữu hộ pháp nghe không hiểu, mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Am hiểu… Có ý gì?”
Tả hộ pháp nói: “Ta nói ngươi cũng không hiểu.”
Hữu hộ pháp giận: “Ta cũng không phải kẻ ngốc !”
Tả hộ pháp chỉ xem như không nghe thấy, suốt một đêm qua chưa có ngủ, hắn quyết định ngủ một giấc trước.
Hữu hộ pháp vô cùng tức giận, hận không thể lôi Tả hộ pháp dậy: “Không cho phép ngươi nói ta là kẻ ngốc !!”
Hắn tức giận đến giơ chân, nhưng lại nhìn thấy Tả hộ pháp nhắm mắt giống như đã đi vào giấc ngủ, nuốt một ngụm tức xuống, đành phải buồn bực tức giận mắng hai câu, khều khều đống lửa sắp tắt, còn hơi tức, nhưng sợ quấy rầy Tả hộ pháp nghỉ ngơi, thấp giọng than thở nói: “Phi, ngươi mới là kẻ ngốc.”
83.
Khi Nhạc Diểu chạy về Thiên Sơn, sắc trời dĩ nhiên đã sáng trưng.
Hắn chạy về phòng mình, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì đã nghe có người đến gõ cửa. Mở cửa ra liền nhìn thấy Chu Nhất Thuỷ vẻ mặt nghiêm túc, liền mở miệng nói: “Nhạc huynh, ta cho ngươi một cơ hội giải thích.”
So với tình trạng thê thảm nghèo túng trong lao hôm qua, Chu Nhất Thủy đã đổi y phục khác, ăn bữa cơm no, tinh thần nhìn qua tốt lên không ít, chỉ là vẫn có thể thấy được hai gò má hắn hóp lại, dễ dàng nhìn ra được mấy ngày này hắn trải qua thật sự không được tốt lắm.
Nhạc Diểu còn giả ngốc, hỏi: “Nhạc mỗ làm sai chuyện gì? Chu huynh đây là muốn ta giải thích chuyện gì?”
Chu Nhất Thủy hừ một tiếng, không đợi Nhạc Diểu mời, tự vọt vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, hỏi: “Mới có bao lâu không gặp, sao ngươi lại thông đồng cùng một chỗ với tên trộm kia.”
Nhạc Diểu nghi hoặc: “Chỗ nào có trộm?”
Chu Nhất Thủy nói: “Ngươi còn giả ngu nữa, Tư Mộc không phải trộm sao.”
Nhạc Diểu cười một tiếng: “Hắn không phải hiệp đạo sao, trộm… khó nghe quá.”
Chu Nhất Thủy nói: “Nhạc huynh, ngươi với ta quen biết đã nhiều năm, ngươi thật sự cảm thấy ta nhìn không ra là ngươi đang nói bậy?”
Nhạc Diểu: “…”
Chu Nhất Thủy lại nói: “Nhạc huynh, công phu biên soạn lời nói dối vẫn là vụng về như thế.”
Nhạc Diểu thở dài, biết mình không giấu được nữa, đành phải nói đại khái chuyện từ lúc mình rời khỏi Võ Lâm minh cho đến chuyện đã phát sinh với Tư Mộc một lần. Hắn ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng, vì thế giấu giếm thân phận giáo chủ của Tư Mộc, chỉ nói hắn là đệ tử Ma Giáo, mà mình đối với hắn lâu ngày nảy sinh tình cảm, vân vân mây mây.
Chu Nhất Thủy bị hắn làm sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, tựa hồ là không thể lý giải vì sao chuyện sẽ phát triển theo hướng này, trộm ra cảm tình? Đây… đây thật sự là hơi khó tin.
Suy nghĩ nửa ngày, Chu Nhất Thủy đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn hỏi: “Nhạc huynh, ngươi nói ngươi điều tra việc này với Tư Mộc, mà Tư Mộc lại là người trong Ma Giáo, chẳng lẽ việc này… không phải là do Ma Giáo gây nên?”
Nhạc Diểu hàm hồ đáp qua: “Chúng ta hoài nghi chính phái có người vu hãm Ma Giáo.”
Chu Nhất Thủy kinh hãi: “Bọn họ vì sao phải làm như vậy !”
“Ước chừng là muốn châm ngòi hận ý giữa võ lâm đồng đạo với Ma Giáo.” Nhạc Diểu cười khổ nói, “Lần này ngươi đến Thiên Sơn, không phải là muốn nói cho ta, tiền bối trong minh muốn ta mau chóng tổ chức đại hội võ lâm sao.”
Nhắc tới việc này, Nhạc Diểu liền cảm thấy đau đầu vạn phần.
Hắn tuy là minh chủ, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, tiền bối trong minh nói, hắn vẫn là phải nghe. Đại hội võ lâm này, thật sự hắn không nghĩ ra biện pháp né tránh.
Chu Nhất Thủy không dễ dàng làm rõ ý nghĩ: “Nhạc huynh, ngươi là nói người phía sau màn này… Muốn hãm hại Ma Giáo?”
Nhạc Diểu gật đầu.
Chu Nhất Thủy nói: “Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ hai bên chính tà đều không có lợi.”
“Đâu chỉ là không có lợi.” Nhạc Diểu thấp giọng nói, “Chỉ sợ trên giang hồ lại muốn có một hồi mưa máu gió tanh.”
Chu Nhất Thủy suy nghĩ một lát, đột nhiên bật cười: “Hơn nữa vị Tư hiệp đạo kia của ngươi, e là sẽ không tiếp tục để ý đến ngươi nữa.”
Nhạc Diểu chớp mắt một cái còn chưa hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Cái gì?”
“Nếu là chính tà bình an vô sự, vị kia không rảnh bận tâm chuyện chính tà, giáo chủ tất nhiên sẽ không để ý việc này.” Chu Nhất Thủy cười nói, “Nhưng nếu là chính tà giao chiến, nói vậy hắn tuyệt không chịu để đệ tử trong giáo có điều vướng mắc với minh chủ.”
Nhạc Diểu: “Ách…”
Chu Nhất Thủy vỗ vỗ vai Nhạc Diểu, vô cùng thành khẩn: “Nhạc huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi bắt được độc thủ phía sau màn!”
Nhạc Diểu: “… Đa tạ.”
84.
Chu Nhất Thủy ngoài miệng chỉ mạnh miệng vậy thôi, chứ cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, tiện miệng an ủi Nhạc Diểu hai câu, liền đứng dậy rời đi.
Nhìn thế cục trước mắt này, đại hội võ lâm là tránh không khỏi, mà lúc này Tư Mộc bị giam lỏng ở Thiên Sơn, Tứ sư thúc chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp đem bát nước bẩn này hất lên trên người Tư Mộc. Nhạc Diểu đầy bụng ưu tư, ngủ không được, bất quá hơn một canh giờ, chợt nghe ngoài cửa có người đang la to, giống như là xảy ra chuyện lớn gì đó, vội vàng bận rộn chạy tới gõ cửa phòng hắn.
Nhạc Diểu đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử kia vô cùng kinh hoảng, nói: “Nhạc sư huynh, không thấy Du sư đệ đâu nữa.”
Theo như lời hắn nói Du sư đệ là đệ tử môn hạ Tứ sư thúc, chính là người ngày ấy chỉ ra thân phận Tư Mộc là người trong Ma Giáo.
Nhạc Diểu lại hỏi: “Sao lại không thấy ?”
Tên đệ tử kia không thể nói rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ mời hắn đến phòng Tư Mộc xem thử, chưởng môn, Tứ sư thúc và đại sư huynh cũng ở đó.
Nhạc Diểu cơ hồ co chân chạy như điên.
Trong lòng hắn lo lắng đây là cử chỉ Tứ sư thúc mượn Du sư đệ vu hãm Tư Mộc, chạy đến tiểu viện giam lỏng Tư Mộc, liền nghe thấy trong viện truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của Tứ sư thúc: “Việc này nhất định là do yêu nhân Ma Giáo này gây nên !”
Nhạc Diểu bước vào sân, thủ vệ trong viện thấy hắn, vội vàng nói: “Nhạc sư huynh đến !”
Không khí trong phòng có chút cổ quái, Tứ sư thúc nổi trận lôi đình, Tư Mộc vẻ mặt bình thường, đại sư huynh cùng chưởng môn ở một bên sống chết mặc bây.
Tư Mộc chậm rì rì nói: “Tứ sư thúc, nói chuyện phải có bằng chứng, ngươi hỏi đệ tử ngoài cửa xem, đêm qua ta ngay cả viện này cũng chưa bước ra, sao lại có thể đi bắt đồ nhi bảo bối của ngươi.”
Tứ sư thúc nói: “Ma Giáo các ngươi rất giảo hoạt, chỉ sợ là có đồng lõa bên ngoài hỗ trợ.”
Tư Mộc khó xử, quay đầu nhìn chưởng môn nói: “Tiền bối, ta xác thực có đồng lõa.”
Chưởng môn kinh ngạc.
Tư Mộc lại chỉ vào Tứ sư thúc nói: “Người nọ là đồng mưu của ta, nội tuyến Thánh giáo.”
Tứ sư thúc mắng: “Ngươi nói hưu nói vượn !” Giận dữ rút kiếm, kiếm phong đâm thẳng tới ngực Tư Mộc.
Nhạc Diểu kinh ngạc nhảy dựng, không kịp suy xét, rút kiếm lập tức ngăn cản một chiêu kia.
Tư Mộc ở phía sau Nhạc Diểu nhìn Tứ sư thúc phản phúng: “Phi ! Ngươi cũng nói hưu nói vượn !”
Chưởng môn phất tay đánh rớt trường kiếm trong tay hai người, mắng Nhạc Diểu một câu sao có thể rút kiếm chĩa vào trưởng bối, lại quay đầu nhìn Tứ sư thúc nói: “Tứ sư đệ, ta thấy việc này không có liên quan đến Tư công tử, ta đương nhiên sẽ điều tra rõ việc này, ngươi đừng lo lắng.”
Tứ sư thúc vội vàng nói: “Nhưng ma đầu này — “
Chưởng môn hỏi: “Ngươi không tin ta?”
Tứ sư thúc muốn nói lại thôi, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng, giận dữ rời đi.
85.
Chưởng môn quay đầu, nhìn Nhạc Diểu nói: “Lần sau tuyệt đối không được rút kiếm chĩa vào đồng môn, huống chi người kia còn là sư thúc của ngươi.”
Nhạc Diểu nhíu nhíu mày, trả lời có lệ: “Dạ, sư phụ.”
Chưởng môn giận tái mặt: “Ngươi còn không phục.”
Nhạc Diểu thấp giọng nói: “Đồ nhi không dám.”
Chưởng môn lắc đầu: “Tự mình lĩnh phạt đi.”
Nhạc Diểu: “… Dạ.”
Chưởng môn đứng dậy rời đi, đại sư huynh tràn ngập đồng tình nhìn Nhạc Diểu, tựa hồ hiểu ý cấp khoảng không gian cho hai người nói chuyện yêu đương, cũng chạy không thấy bóng dáng.
Tư Mộc lần đầu thấy Nhạc Diểu bị phạt, vô cùng hiếu kỳ, cũng mặc kệ việc này là do hắn mà nên, nhảy lên liền hỏi: “Sư phụ ngươi… Là muốn phạt ngươi làm gì?”
Nhạc Diểu liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Tư Mộc như trước vô cùng hiếu kỳ: “Chẳng lẽ là chép sách? Hồi nhỏ ta phạm lỗi, cha ta cũng phạt ta chép giáo quy !”
Nhạc Diểu hỏi: “Ma Giáo còn có giáo quy?”
“Giáo quy tất nhiên là có, chỉ là người nhớ kỹ không nhiều.” Tư Mộc nói, “Ta nghĩ trong giáo chỉ có Tả Hữu hộ pháp đọc làu làu.”
Nhạc Diểu vô cùng giật mình: “Hữu hộ pháp? Hắn… Biết chữ?”
Tư Mộc nói: “Hồi nhỏ ta lừa hắn, nói là dạy hắn học Hán văn… Kêu hắn giúp ta sao chép mấy trăm lần giáo quy.”
Nhạc Diểu: “Ngươi…”
Tư Mộc lại nói: “Tả hộ pháp không quen nhìn ta ức hiếp hắn, liền chép hết phần còn lại.”
Nhạc Diểu: “…”