Nhà Khổ Hạnh và Gã Lang Thang

Chương 15(Phần 2)


Đọc truyện Nhà Khổ Hạnh và Gã Lang Thang – Chương 15(Phần 2)


Liên Đài như không nghe thấy, nàng ngồi đó, đôi môi chua chát, mắt nhìn xa xăm như đang ngồi một mình. Chàng chưa bao giờ gặp tình cảnh này, nguyên do cũng chỉ tại vì chàng đã nói. Đan Thanh dịu dàng úp mặt xuống đầu gối nàng, như thế sẽ dễ dàng hơn trong việc vuốt ve cô gái. Tuy nhiên, chàng vẫn hơi buồn và lúng túng, cô gái hình như vẫn còn đau khổ: nàng ngồi bất động, lặng câm, đôi mắt xa vắng. Thật đáng buồn và khó xử biết bao! Nhưng đầu gối nàng vẫn ngoan ngoãn đón nhận không xua đuổi đôi má chàng trai đang áp lên đấy. Đan Thanh vẫn giữ nguyên mặt mình như thế, đôi mắt nhắm nghiền, để cho hình dáng thanh thanh, quý phái thấm vào tận đáy lòng. Sung sướng xen lẫn cảm động, chàng nghĩ đôi đầu gối thanh tao ấy thật hòa hợp với những ngón tay thon dài, xinh đẹp của nàng, với những chiếc móng cong cong nổi bật. Đan Thanh thầm cám ơn, đầu cúi sát vào gối nàng, để môi và má nói thay lời.
– Đây rồi, chàng cảm thấy một bàn tay ngượng ngập đang đặt nhẹ trên tóc mình. Ôi, đôi tay thân thiết làm sao! Đôi tay ve vuốt dịu ngọt mái tóc chàng, vụng về như con trẻ. Từ lâu, chàng đã quan sát cặn kẽ bàn tay ấy, chiêm ngưỡng và biết rõ nó như của chính chàng; những ngón tay như tháp bút, mảnh mai, với những chiếc móng hồng thon dài, uốn lượn. Giờ đây những ngón tay dài và dịu của người con gái đang rụt rè trò chuyện với khuy áo chàng, một ngôn ngữ thơ ngây đầy lo lắng, nhưng là ngôn ngữ của ái tình. Đầy biết ơn, chàng úp đầu vào đôi tay ấy để nhận lòng bàn tay thân thiết áp lên gáy và cổ mình. – “Đã đến giờ phải về thôi!”, nàng bảo.
Đan Thanh ngửng đầu lên, trìu mến nhìn cô gái. Chàng nhẹ hôn lên những ngón tay thon.
– Xin anh hãy đứng lên đi. Ta còn phải về nữa chứ. Chàng vâng lời ngay, cả hai cùng đứng dậy lên yên. Đan Thanh lòng tràn đầy hạnh phúc. Liên Đài xinh đẹp và tinh khiết làm sao, nàng âu yếm như con trẻ. Chàng chưa hôn nàng nhưng đã cảm thấy đầy đủ, cô gái đã tràn ngập trong chàng.
Họ phóng ngựa về nhanh, và mãi khi đến cổng, Liên Đài mới lo sợ nói:
– Chúng ta điên quá, lẽ ra không nên cùng vào một
lúc.
Đến phút cuối, khi anh chàng giữ ngựa đã đến, nàng vừa chạm chân xuống đất vừa hỏi nhanh vào tai chàng:
– Nói cho em nghe, đêm qua anh có ngủ với người đàn bà ấy không?
Chàng lắc đầu quầy quậy và tháo yên cương.
Đợi khi cha nàng đi khỏi, vào buổi chiều, nàng vào
phòng khách.
– Thật sự có đúng như vậy không? Nàng nôn nóng hỏi và chàng hiểu ngay ý định nàng.

– Nhưng tại sao anh lại trửng giỡn với bà ta thế ấy, trông lố bịch làm sao, chắc anh muốn làm bà ta mê anh?
– Chỉ tại vì em, hãy tin anh, ngàn lần anh chỉ muốn vuốt chân em hơn là chân bà ta, nhưng có khi nào chân em đến với anh dưới gầm bàn và có bao giờ em hỏi anh có yêu em đâu.
– Anh yêu em thật sự không, Đan Thanh?
– Anh rất yêu em.
– Rồi sẽ dẫn chúng ta đến đâu?
– Anh không biết, Liên Đài, và anh cũng không cần biết đến. Yêu em cũng đủ làm anh vui sướng, anh không muốn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra. Anh sung sướng khi thấy em phi ngựa, nghe tiếng em nói và được từng ngón tay em lướt trên tóc, và càng sung sướng khi được phép hôn em.
– Người đàn ông chỉ được phép hôn vị hôn thê của mình, anh không biết điều ấy sao, Đan Thanh?
– Không anh chưa biết, mà tại sao anh phải biết đến điều ấy chứ? Em cũng như anh đều biết rằng em không thể nào trở thành vị hôn thê của anh được.
– Đúng vậy. Vì anh không thể trở thành chồng của em, sống mãi bên em, thật là có lỗi nếu anh nói chuyện yêu đương với em. Anh có nghĩ là anh sẽ quyến rũ được em không?
– Anh không nghĩ, không tin gì cả, Liên Đài. Anh nghĩ ít hơn em tưởng. Anh không ao ước là kẻ mê hoặc và làm em trở nên kiêu hãnh.
– Rất tiếc là anh không thể làm em hài lòng. Nhưng anh chẳng thích thú gì để làm em tự tôn. Em đẹp và anh muốn nói để em hiểu là anh biết chiêm ngưỡng sắc đẹp của em. Em bắt anh phải nói với em bằng lời nhưng anh biết cách nói không cần lời hay gấp ngàn lần. Với lời nói anh không cho em được gì, anh không hiểu gì nơi em và em cũng không học gì nơi anh.
– Em cần học điều gì nơi anh?
– Anh phải học em và em cần học anh. Nhưng em không muốn thế. Em chỉ muốn yêu người đàn ông nào sẽ thành hôn với em. Hắn sẽ chê cười vì em chẳng biết gì, kể cả hôn cũng không.

– Vậy anh muốn dạy em bài học hôn phải không ông thầy?
Chàng cười theo nàng. Tuy không thích những lời nàng nói, chàng vẫn nhận ra tính trẻ con qua dáng điệu, câu nói, nhất là lòng thèm khát và bối rối vì muốn tự kiềm chế.
Chàng không trả lời và mỉm cười. Đôi mắt chàng bám riết và thôi miên đôi mắt e ấp của nàng, tuy cố chống trả nàng vẫn ngã quỵ. Từ từ gương mặt chàng áp lại gần cho đến khi đôi môi họ gặp nhau. Môi chàng phớt nhẹ lên môi nàng và được đáp trả hằng giờ rồi họ rời nhau. Sau nụ hôn bé bỏng, lần khác nàng lại hôn chàng rất nồng cháy nhưng không để chàng đụng tới người. Họ vẫn chuyện trò với nhau, ngôn ngữ mới lạ, khác với ngày đầu. Họ đặt tên mới cho nhau, nàng thích kể lại thuở ấu thơ với những giấc mơ và trò chơi. Nàng cũng thường nói về tình yêu tội lối của họ vì Đan Thanh không thể cưới nàng, giọng nàng buồn bã vẻ chịu đựng, một tấm màn tang u buồn bí ẩn phủ lên mối tình của họ.
Đây là lần thứ nhất, ngoài cảm giác ham muốn Đan Thanh còn biết yêu một người đàn bà.
Một lần Liên Đài bảo chàng: – “Anh rất đẹp trai, có vẻ sung sướng. Nhưng trong đáy mắt anh không gặp tươi vui, chỉ có âu sầu, như thể đôi mắt anh biết hạnh phúc không thực hữu, và tất cả những gì đẹp và yêu thương đều không tồn tại với chúng ta. Em chưa thấy ai có đôi mắt tuyệt đẹp và u buồn như anh. Có lẽ vì anh là kẻ không nhà. Anh đến với em từ rừng xanh, và một ngày kia anh lại trở về nơi ấy để say ngủ trên đám rong rêu và tiếp tục lang thang. Nhưng còn mái nhà nào cho em? Khi anh đi rồi, tuy em vẫn còn cha, em gái, căn phòng nhỏ và khung cửa sổ để em ngồi đấy và nhớ đến anh, nhưng còn đâu nữa mái ấm của em?”
Chàng để yên nàng nói, có khi mỉm cười, có khi thoáng buồn, chàng không bao giờ dùng lời nói an ủi nàng, chỉ biết êm ái vuốt ve, để nàng tựa đầu vào ngực, ru nàng vào cơn mê với những lời ca không ý nghĩa như vú già ngồi hát ru em. Có lần Liên Đài bảo: – “Em thực sự muốn biết anh sẽ ra sao, Đan Thanh. Em vẫn thường thắc mắc. Anh có một cuộc đời không bình thường, không dễ dàng. Em mong anh được yên ổn. Đôi khi em nghĩ là anh sẽ trở thành thi sĩ, ảo tưởng và mộng đời của anh sẽ dệt những vần thơ bất tuyệt. Anh sẽ lang thang khắp chốn và tất cả đàn bà đều yêu anh, nhưng anh luôn luôn sống đơn độc. Anh nên quay về tu viện, về với bạn anh, người bạn mà anh đã kể nhiều với em. Em sẽ cầu nguyện cho anh đừng gục chết hiu quạnh giữa rừng.”
Giọng nàng thâm trầm, đôi mắt xa vắng. Nhưng rồi nàng lại cười, cùng chàng phi ngựa qua vùng đất vào buổi tàn thu hoặc đùa giỡn với nhau hoặc ném vào nhau nắm lá, trái khô.
Một đêm Đan Thanh nằm trong giường chờ giấc ngủ đến. Tim chàng, trĩu nặng vì cơn đau êm nhẹ của tình yêu, đang đập mạnh trong lồng ngực. Ngọn gió cuối thu đang thổi ào trên mái ngói. Nằm im chờ giấc mãi không đến đã thành thói quen; theo lệ thường mỗi tối, chàng thầm đọc bài thánh ca kính dâng lên Đức Mẹ:
Tota pukhra es, Maria,
et macula originalis nonest inte
Tu laetitia Israel,
tu advocata peccatorum!

Theo tiết điệu êm ái bài ca đã thấm sâu vào tâm khảm Đan Thanh, và bên ngoài gió vẫn réo rắt tiếng hát của rừng thu, của cuộc sống tranh giành và lang thang, của những mảnh đời phiêu bạt không nhà. Chàng nghĩ đến Liên Đài, nhớ đến Huyền Minh và mẹ chàng, lòng trào dâng niềm khắc khoải chán chường.
Đột nhiên chàng nhìn ra cửa, không tin vào mắt mình. Cửa phòng vụt mở và trong đêm tối bóng một chiếc áo ngủ dài trắng toát bước vào. Liên Đài lướt êm không một tiếng động với đôi chân trần trên sàn đá, nàng khẽ đóng cửa và ngồi xuống giường.
– Liên Đài, chàng thì thào, con mang nhỏ, đóa hoa trắng của anh, em đang làm gì?
– Em chỉ đến với anh trong phút chốc. Em đến chỉ để nhìn Đan Thanh vàng ngọc của em trong giấc ngủ.
Một lát sau, nàng nhẹ nhàng đẩy bàn tay chàng ra, hôn lên đôi mắt và đứng dậy biến mất không một tiếng động.
Tiếng cửa vang lên cọt kẹt, gió lùa vào xà nhà rít lên. Tất cả đều lạ lùng và bí hiểm, hứa hẹn lẫn hăm dọa. Đan Thanh không còn biết mình nghĩ và làm gì. Chàng trở dậy sau giấc ngủ mộng mị, mặt gối ướt đẫm nước mắt.
Vài đêm sau, bóng trắng dịu dàng và ma quái ấy lại xuất hiện bên chàng khoảng mươi phút như lần trước.
– Đan Thanh anh, nàng thỏ thẻ bên tai chàng, thật là đau buồn vì không bao giờ em sẽ thuộc về anh. Hạnh phúc bé nhỏ của chúng ta sẽ không bền vững, bí mật của chúng ta sẽ khó giữ được. Liên Kiều đã nghi ngờ, nó sẽ bắt em thú thật. Rồi ba em sẽ hay biết và nếu ông bắt gặp thì Liên Đài của anh chỉ còn nước chết, hỡi con chim xinh xinh của em, vì qua màn lệ em sẽ thấy người yêu của em bị treo cổ trên cây, thân đong đưa trước gió. Anh nên đi xa, đi ngay bây giờ, trước khi ba em trói anh và treo anh lên. Em đã trông thấy một người treo một tên trộm. Em không chịu đựng nổi khi thấy anh như thế. Tốt nhất anh nên đi xa và hãy quên em. Em không muốn anh chết, anh yêu dấu, em không muốn chim muông đến khoét mắt xanh biếc của anh. Nhưng không anh ơi! Nếu anh xa em, còn một mình làm sao em sống được?
– Em muốn đi theo anh không, Liên Đài? Hai ta sẽ được tự do giữa trời cao bể rộng.
– Vậy là quá đẹp, thật tuyệt diệu được đi lang thang khắp chốn với anh. Nhưng em không thể. Em không ngủ được trong rừng, thiếu mái nhà ấm cúng, tóc phủ đầy rơm rạ, em không sống như thế được. Em cũng không thể bôi nhục cha em. – Không anh đừng nói nữa, em không dám mơ tưởng đến. Em không thể. Em không thể ăn trong một chiếc dĩa dơ bẩn hoặc ngủ trên chiếc giường của người bệnh cùi. Chúng ta không có duyên với những gì tốt đẹp, ta sinh ra là để đau khổ. Hỡi anh yêu quý, rồi có lúc người ta sẽ treo cổ anh. Còn em, tuổi xuân sẽ bị khóa chặt trong phòng để rồi tàn tạ nơi một nhà tu kín. Anh phải rời xa em, Đan Thanh yêu mến, đi tìm tình yêu nơi bọn gái lang thang và thôn phụ. Anh ơi! Anh hãy đi đi, đi trước khi người ta đến bắt trói anh. Không bao giờ chúng ta được hạnh phúc bên nhau!
Lúc ban đầu chàng đều nhìn hai chị em dưới cùng một nhãn quan, cả hai đều đáng yêu, nhưng Liên Đài đẹp và quyến rũ hơn, chàng đã theo tán tỉnh cả hai. Và bây giờ thì Liên Đài đã chiếm trọn trái tim chàng. Chàng yêu nàng tha thiết đến mức độ từ bỏ lòng ham muốn chiếm đoạt nàng. tâm hồn nàng trở nên thân thuộc và yêu quý đối với chàng. Cả hai đều hòa hợp tâm hồn vào nhau như một do bản chất thơ dại, từ ái dễ sinh buồn. Chàng thường ngạc nhiên và thích thú về sự tương đồng giữa tâm hồn và thể chất của nàng, khi nàng làm hoặc nói một điều gì biểu lộ một ước ao hoặc một quan điểm, lời lẽ và thái độ tâm hồn nàng như được tạo nắn cùng một hình thái với sóng mắt và mười đầu ngón tay.
Giữa lúc chàng nghĩ là mình đã nhận ra đường nét cơ bản cấu tạo con người nàng, từ thể chất đến tâm hồn, chàng vẫn muốn ghi lại và tái tạo hình dáng ấy. Trên vài tờ giấy, chàng đã kín đáo phác họa lại hình thể chiếc đầu, đôi mắt, bàn tay và đầu gối theo ký ức.
Cô bé Liên Kiều lại gây thêm rắc rối. Nàng đã đoán chị mình đang chìm đắm trong biển tình, và những giác quan của nàng tò mò tham luyến về thiên đường hạnh phúc ấy dù tâm trí bướng bỉnh của nàng không muốn tự thổ lộ.
Thái độ nàng đối với Đan Thanh ác cảm và lạnh nhạt rõ rệt. Có những khi vô ý, nàng nhìn chàng ái mộ pha lẫn tò mò thèm khát. Đối với Liên Đài, nàng thường tỏ ra dịu dàng và thỉnh thoảng vào phòng thăm chị, thở bầu không khí luyến ái nhục thể, rồi nàng cho chị biết là mình đã rõ sự thầm lén của chị, và cũng không giấu lòng khinh rẻ chị.
Cô bé đẹp quyến rũ khó chịu ấy đã len vào giữa đôi tình nhân để thưởng thức hương vị yêu thương vụng trộm, hoa mộng khát khao, tuy giả bộ ngây thơ, nhưng thực sự cô bé đã biết hết. Cô nhanh chóng tạo uy quyền đối với hai người. Liên Đài đau khổ nhiều hơn Đan Thanh, vì chàng ít gặp cô bé ngoài bữa ăn. Liên Đài cũng nhận biết không phải là Đan Thanh không cảm xúc trước vẻ duyên dáng của Liên Kiều, đôi khi nàng thấy Đan Thanh nhìn ngắm Liên Kiều với đôi mắt mê mẩn. Nàng không dám nói gì, mọi thứ đều rắc rối và nguy hiểm. Không nên để Liên Kiều phật ý hoặc nổi giận. Mối tình thầm kín của họ có thể bị phát giác hằng ngày, hằng giờ và hạnh phúc mong manh trong âu lo có lẽ sẽ kết thúc trong hãi hùng.

Có những lúc Đan Thanh tự hỏi sao từ lâu chàng vẫn không bỏ đi. Chàng sống trong một tình thế thật khổ sở: được yêu nhưng không hy vọng hưởng lạc thú ân ái mà chàng đã từng quen thuộc. Giác quan chàng luôn kích động đòi hỏi không bao giờ chịu yên, dù trong nguy hiểm thường trực. Tại sao chàng lại ở đây để chấp nhận tất cả những tình cảm rắc rối bấn loạn này? Đây là những kinh nghiệm, xúc động tâm tư của kẻ sống định cư, đứng đắn, dưới mái ấm gia đình. Phải chăng một gã không nhà, không sở hữu như chàng lại không có quyền tự thoát ra khỏi, và khinh bỉ những phức tạp tế nhị ấy hay sao? Vậy chàng có quyền đó, thật là điên dại nếu muốn tìm nơi đây một tổ ấm, chàng sẽ phải trả giá bằng đau khổ và phiền muộn. Nhưng chàng vẫn làm. Chàng sẵn lòng chịu đựng và trong tâm khảm cảm thấy vui sướng. Tuy rồ dại, rắc rối, căng thẳng nhưng vẫn là một cuộc sống tuyệt vời. tình yêu thâm trầm u ẩn của chàng thật đẹp, thật tuyệt, trong cuồng điên vô vọng, trong những đêm dài thức trắng nghĩ vơ vẩn, trên bờ môi đau khổ của Liên Đài, trong giọng nói xót xa chịu đựng của nàng khi tỏ tình. Chỉ mới vài tuần mà gương mặt tươi trẻ của Liên Đài đã hằn lên nét âu sầu. Chàng cảm thấy một việc làm thật đẹp, thật quan trọng đang chờ chàng đó là vẽ lại những đường nét, chàng tự thấy mình đã trở nên một con người khác, già hơn, hiểu biết hơn, có nhiều kinh nghiệm, tuy không vui sướng hơn nhưng chín chắn và tâm hồn thêm phong phú. Chàng đã bước qua tuổi ấu thơ.
Liên Đài bảo chàng, giọng nàng dịu dàng xa vắng: “Anh không nên buồn vì em, em muốn mang đến anh niềm vui, thấy anh được sung sướng. Tha thứ cho em nếu em đã làm anh buồn, em đã truyền sang anh nổi niềm khắc khoải sầu thương. Ban đêm em có những giấc mơ lạ kỳ: em luôn luôn đi trong sa mạc mênh mông tăm tối. Em không thể tả được cái mênh mông tăm tối ấy, và em bước đi tìm kiếm anh, nhưng anh không ở đấy và em biết là em đã lạc mất anh rồi, em lại đi, đi mãi và chỉ có mình em đơn độc. Rồi thức giấc em lại nghĩ: ôi! thật hay, thật tuyệt diệu, anh vẫn còn đây, em vẫn được nhìn thấy anh có lẽ còn nhiều tuần, nhiều ngày, em không cần biết, em chỉ cần biết là anh vẫn còn đây.”
Một buổi sáng tinh mơ, Đan Thanh thức dậy nhưng còn nằm dài trong giường. Những hình ảnh đứt đoạn trong giấc mơ vẫn ám ảnh chàng. Chàng đã mơ đến mẹ chàng và Huyền Minh, chàng không thể nhận rõ gương mặt hai người. Khi chàng cố thoát khỏi giấc mơ rối rắm, một tia sáng lóe lên từ khe cửa sổ, tia sáng lạ kỳ rực chiếu làm chàng chú ý. Chàng trổi dậy chạy đến khung cửa và nhìn thấy cửa cuốn, nóc tàu ngựa, cổng sân, phía bên kia một quang cảnh toàn diện bừng bừng tỏa trong màu sáng trắng xanh giữa vùng tuyết phủ chớm đông. Chàng bàng hoàng vì nội tâm bấn loạn, thật tương phản với ngoại cảnh vắng lặng của buổi đông về: đồng cỏ, rừng núi, ao hồ thật tuyệt đẹp và tịch mịch, tất cả đã cam chịu gió mưa bão tuyết, cả những cây phong và trần bì xinh xắn dễ thương cũng đành khuất phục dưới trời đông. Nhưng lòng người sao không thể như cỏ cây, không học hỏi được nơi thiên nhiên? Chìm vào tư lự, chàng bước ra khỏi sân, chân đạp trên tuyết, tay chạm vào tuyết, hướng đến khu vườn và qua hàng giậu trắng xóa, một khóm hồng mọc cao cong oằn vì lớp tuyết trên cành.
Khi bữa điểm tâm được dọn với bột lúa mạch nấu với sữa, ai cũng nhắc đến lớp tuyết rơi đầu mùa. Mọi người, nhất là các cô gái đều ra hết bên ngoài. Năm nay tuyết rơi muộn, Giáng Sinh sắp đến. Nhà quý tộc nói về vùng đất phía nam nơi tuyết vẫn chưa rơi. Nhưng biến cố làm Đan Thanh không sao quên được trong buổi đầu tiên vào đông ấy, đã đến với chàng ngay sau đêm tuyết rơi.
Cả hai chị em đã gây gỗ nhau từ lúc ban ngày mà Đan Thanh không hề biết. Đêm xuống, Liên Đài vào phòng chàng như thường lệ. Nàng im lặng ngồi bên chàng.
Chưa được bao lâu, bỗng nhiên nàng kinh hãi bật dậy, cặp mắt tròn xoe. Đan Thanh cũng kinh hoàng không kém khi thấy cửa phòng chàng mở ra và một bóng người lướt vào. Vì quá sợ chàng chưa nhận ra ngay là ai. Chỉ khi chiếc bóng tiến sát bên giường và cúi xuống chàng mới nhận ra là Liên Kiều.
Từ sau buổi gặp nhau lạ kỳ và khác thường ấy, cả ba lại rơi vào nỗi cô đơn đăm chiêu. Đan Thanh chỉ ngủ thiếp vào quá nửa đêm, Liên Kiều thì mãi đến gần sáng, còn Liên Đài trằn trọc cho đến lúc ngày vừa lên giữa vùng tuyết trắng. Rồi nàng trổi dậy, mặc áo vào và quỳ rất lâu trước cây thánh giá trong phòng để cầu nguyện; cho đến khi nghe tiếng chân cha nàng lên cầu thang, nàng xin thưa chuyện cùng cha. Nàng quyết định chấm dứt cuộc tình, không phân biệt sự gìn giữ trinh tiết của em nàng với lòng ghen tuông của chính mình. Nàng kể hết cho cha những điều cần thiết, không đả động đến Liên Kiều.
Sáng hôm ấy, khi Đan Thanh vào phòng sách vào giờ thường lệ, chàng gặp nhà quý tộc, chân mang ủng, mặc áo khoác, đeo kiếm thay vì đi dép và mang áo nỉ như thường ngày. Chàng biết ngay là sắp có chuyện.
– Anh đội mũ vào, tôi cần đi với anh.
Đan Thanh lấy mũ máng trên đinh và bước theo ông chủ, xuống thang băng qua sân và ra ngoài cổng. Tiếng giày họ lạo xạo trên lớp tuyết mỏng; rạng đông vẫn ửng hồng nơi góc trời. Nhà quý tộc im lặng đi trước; chàng trẻ tuổi theo sau; nhiều lần chàng quay lại căn nhà, nhìn lên khung cửa sổ phòng chàng, khoảng sân, mái nhà phủ tuyết, cho đến khi tất cả đều vuột xa tầm mắt. Chàng sẽ không còn thấy nữa mái nhà xưa, khung cửa, phòng sách, căn phòng của chàng và hai chị em nàng. Chàng từng xem thường chuyến ra đi đột ngột nhưng hiện giờ tim chàng quặn thắt, đau xót vì phải bỏ đi như vậy.
Họ đi như thế khoảng một giờ, không ai nói năng và Đan Thanh bắt đầu nghĩ đến số mạng của chàng. Nhà quý tộc mang súng, có lẽ ông ta muốn giết chàng. Nhưng chàng không tin như thế. Cũng không nguy hiểm lắm; chàng chỉ cần chạy nhanh và ông ta chẳng làm gì được với thanh kiếm. Không, tính mệnh chàng chưa đến nỗi nguy. Nhưng chàng khổ sở mỗi bước đi sau người mà chàng đã lầm lỗi, một người nghiêm trang. Cuối cùng nhà quý tộc dừng bước.
Ông nói với chàng giọng nghiêm trọng:
Từ nơi đây, anh tiếp tục đi một mình, luôn luôn theo hướng này, anh sẽ sống lại cuộc đời lang thang như trước. Nếu anh chường mặt gần nhà tôi thì anh mất mạng. Tôi không thích trả thù anh, đáng lý tôi phải sáng suốt, đừng cho phép một người quá trẻ như anh sống thân mật với hai đứa con gái tôi. Nếu anh cả gan trở lại, anh sẽ hết thở. Đi đi, xin Chúa tha tội cho anh.
Ông ta đứng giữa ánh mai mờ ảo,với bộ râu điểm bạc gương mặt ông như cạn sức sống. Ông đứng đấy như bóng ma cho đến khi Đan Thanh biến mất sau dãy đồi. Màu rám hồng tô trên nền trời nhiều mây đã nhạt dần, mặt trời vẫn chưa mọc, và hoa tuyết lại rơi rơi e ấp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.