Đọc truyện Nhà Khổ Hạnh và Gã Lang Thang – Chương 11(Phần 2)
Huyền Minh lắng nghe, gật đầu.
Chuyện ấy xảy đến khá bất ngờ, chàng nói – nhưng đấy cũng gần như những gì tôi chờ đợi. Tôi sẽ nghĩ nhiều đến em. Tôi sẽ nhớ em, hỡi người huynh đệ. Tôi có thể làm gì cho em không?
Nếu anh có thể, xin anh nói một lời với tu viện trưởng của chúng ta, để người không hoàn toàn chê trách em. Người là người độc nhất ở đây ngoài anh ra, mà cảm nghĩ người ấy đối với em có một tầm quan trọng. Người và anh.
– Tôi biết điều đó… Em có gì khác để đòi hỏi nơi tôi không?
– Có, một lời cầu nguyện. Mai sau, khi nào anh nghĩ đến em, xin hãy cầu nguyện cho em. Và… cám ơn anh.
– Về cái gì, hở Đan Thanh?
– Về tình bạn của anh, sự kiên nhẫn của anh, về tất cả. Và còn về việc anh đã lắng nghe em hôm nay mặc dù điều ấy thật khổ nhọc cho anh. Lại cám ơn anh vì đã không cố giữ em lại.
– Làm sao tôi có thể muốn giữ em lại? Em biết tôi nghĩ sao về điều ấy. Nhưng em sẽ đi đâu, Đan Thanh. Em có một mục đích không? Em đi đến nhà người đàn bà ấy?
– Em đi với nàng, vâng. Nhưng mục đích thì em không có. Đấy là một người lạ, không nhà cửa, hình như thế, có lẽ là một cô gái lang thang.
À ra thế! Nhưng hãy nói tôi nghe, bạn thân yêu, có biết rằng đoạn đường mà em sắp đi với nàng có lẽ sẽ rất ngắn? Đừng quá tin vào nàng, tôi nghĩ. Có lẽ nàng có gia đình, có lẽ một người chồng, ai biết được người ta sẽ đón nhận em thế nào?
Em biết điều ấy, chàng nói – mặc dù cho đến giờ em chưa nghĩ tới. Em đã nói với anh: em không có một mục đích nào. Chính ngay người đàn bà ấy, người đã rất tốt với em, cũng không phải là mục đích của em. Em đến nàng, nhưng đấy không phải là vì nàng. Em đi bởi vì phải đi; bởi vì em nghe tiếng gọi.
Đan Thanh im bặt và buông một tiếng thở dài. Họ ngồi đấy, tựa vào nhau, buồn bã, nhưng vẫn sung sướng trong cảm thức về tình bạn bất hoại của họ. Đoạn Đan Thanh tiếp:
-Anh không nên nghĩ rằng em hoàn toàn mù quáng và không có một ý thức gì về những chuyện đang chờ đợi em. Em vui lòng ra đi, bởi vì em cảm thấy cần phải đi và vì hôm nay em đã làm một kinh nghiệm kỳ diệu. Nhưng em không tưởng tượng rằng thế là em chạy đến hạnh phúc, đến Sự hoan lạc thuần nhất không pha lẫn buồn đau. Em nghĩ kỹ điều ấy. Con đường của em sẽ cam go. Nhưng dù sao nó cũng sẽ đẹp, em hy vọng. Thật sung sướng để thuộc về một người đàn bà, cho nàng tất cả mình. Đừng cười em nếu điều em nói với anh đây có vẻ điên rồ! Nhưng anh xem, yêu một người đàn bà, cho nàng hết mình, bao bọc tất cả nàng trong mình và cảm thấy mình được bao bọc trong nàng, đấy không phải là một với cái mà anh gọi là “đang si tình”; với cái mà anh hơi nhạo báng một tí. Đối với em đấy là con đường hướng về đời sống, con đường hướng về ý nghĩa cuộc đời. A! Huyền Minh! Em phải từ giã anh. Em yêu anh, Huyền Minh, và cám ơn anh đã hy sinh cho em hôm nay một ít giấc ngủ của anh. Thật khó khăn cho em phải rời anh. Anh sẽ quên em không?
– Đừng làm sự từ biệt thêm nhọc lòng cho cả hai. Tôi sẽ không bao giờ quên em. Em sẽ trở lại, tôi van em, tôi tin tưởng vào điều ấy. Nếu một ngày nào em bị buồn đau, em hãy đến tôi hãy gọi tôi. Thôi giã biệt, Đan Thanh. Xin Chúa phò hộ em!
Chàng đứng lên. Đan Thanh quàng tay qua bạn. Biết rằng bạn rất sợ những sự vuốt ve, Đan Thanh không hôn bạn, chỉ lướt nhẹ hai bàn tay trên tay chàng.
Đêm xuống, Huyền Minh đóng cửa phòng kín sau lưng mình và đi vào nhà thờ. Đôi dép của chàng kêu răng rắc trên nền đá. Bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương, Đan Thanh theo dõi dáng người tiều tụy cho đến khi nó biến mất như một chiếc bóng ở cuối hành lang, bị nuốt chửng trong bóng tối của cánh cửa nhà thờ, hướng những đòi hỏi của tập luyện sùng kính, của những bổn phận, của những đức hạnh. Mọi sự đều thật lạ lùng, vô cùng oái oăm và phức tạp! Và những gì Đan Thanh vừa sống qua cũng thật oái oăm và kinh khiếp làm sao: đến với bạn trong khi lòng mình tràn ngập men say của ái tình đang rộ nở, ngay vào giờ mà bạn kiệt sức vì nhịn đói và thức đêm, đang trầm tư và đóng đinh tuổi trẻ, cõi lòng, cảm quan của mình, đang hy sinh hoa niên và quy phục trường học cam go của sự vâng lời để chỉ phụng sự bằng linh hồn, để trong tương lai không làm gì khác hơn một kẻ thừa hành thánh ngôn. Đan Thanh đã thấy bạn chàng nằm đấy như một tử thi, mệt lả, kiệt sức, mặt phờ phạc, bàn tay gầy guộc, và Huyền Minh không vì thế mà không nghe những dự kiến của chàng, tâm trí sáng suốt và đầy khoan hòa, Huyền Minh đã lắng nghe con người si tình đang còn đầy mùi hương của một người đàn bà, chàng đã hy sinh những giây phút nghỉ ngơi ít ỏi của chàng giữa hai khóa luyện minh sám hối. Thật lạ lùng là cũng có hình thái ấy của tình yêu, tình yêu vô vị lợi trong ánh sáng tâm linh. Thật là đẹp, thật là khác với cơn say cuồng của Đan Thanh hôm nay trong cánh đồng ngộp nắng, trò chơi của những giác quan được thả lỏng đang tuôn thoát khỏi mọi tiềm thức. Và tuy nhiên, đấy là hai hình thái của tình yêu. Than ôi! Và bây giờ Huyền Minh đã biến dạng khỏi mắt Đan Thanh sau khi đã chỉ rõ cho chàng thấy một lần nữa vào giờ cuối cùng này, rằng họ khác nhau một cách sâu xa như thế nào. Bây giờ Huyền Minh đang ở trước bàn thờ, quỳ trên đôi gối đã mệt lả, được thanh hóa và chuẩn bị cho một đêm cầu nguyện và trầm tư trong đó chàng sẽ không được ngủ nghỉ trên hai tiếng đồng hồ trong khi Đan Thanh thì trốn ra để đi tìm lại nàng Li- Liên của chàng ở một nơi nào dưới cụm cây và lặp lại những đùa giỡn thú vật êm dịu của họ! Huyền Minh sẽ có nhiều điều hay đẹp để nói về chuyện ấy. Tuy nhiên, chàng, Đan Thanh không phải là Huyền Minh; phần việc chàng không phải là đào sâu những bí ẩn tri thức đầy tràn kinh sợ, cũng không phải là giải cho ra sự rối ren ấy và kể lể những điều sâu xa về nó. Tất cả những gì Đan Thanh phải làm, ấy là theo con đường của mình, bất định và điên rồ. Tất cả những gì chàng phải làm, ấy là tự hiến, và yêu thương người bạn đang cầu nguyện trong bóng tối của nhà thờ cũng như yêu người đàn bà đẹp nóng hổi đang chờ chàng.
Khi Đan Thanh lướt đi dưới những cây Điền- mã trong sân, lòng rộn ràng muôn cảm thức trái ngược, và tìm đường ra bằng lối nhà xay, chàng không khỏi cười khi bất chợt nghĩ đến buổi chiều ngày xưa lúc cùng với Cát Sinh, chàng đã rời tu viện vừa len lỏi qua cũng con đường quanh này để đi “vào làng.” Lúc ấy chàng đã nhúng tay vào trò liều lĩnh nhỏ ấy với bao nhiêu hồi hộp, bao nhiêu lo ngại thầm kín, thế mà hôm nay, chàng ra đi mãi mãi, dấn mình trên những con đường bị cấm hơn nhiều, nguy hiểm hơn nhiều nhưng chàng lại không sợ hãi, không nghĩ đến thầy thủ môn, cũng không nghĩ đến vị tu viện trưởng hay các thầy.
Lần này không có những tấm ván trên bờ suối. Đan Thanh phải vượt qua suối không cầu. Chàng bỏ áo quần, ném sang bên kia bờ, rồi cậu trần truồng phổng mình vào lòng nước sâu, lòng suối đang chảy nhanh và lạnh, ngâm mình đến ngực.
Khi chàng mặc áo quần ở bờ bên kia, những ý tưởng của chàng lại quay về Huyền Minh. Rất rõ ràng bây giờ chàng hiểu và điều này làm chàng hổ thẹn rất sâu xa rằng giờ này chàng không làm gì khác hơn cái mà bạn chàng đã biết trước, không gì khác hơn cái mà bạn đã dẫn dắt chàng đi đến. Chàng thấy lại trong một ánh sáng sống động, chàng Huyền Minh kia, thông minh làm sao, hơi chế giễu, người ngày trước đã nghe Đan Thanh nói bao nhiêu điều khờ khạo. Con người mà, vào giờ quyết định và đau đớn, đã mở mắt cho chàng. Chàng còn nghe vang bên tai vài lời mà lúc ấy bạn chàng đã nói với chàng: “Em ngủ say trên lòng mẹ, tôi tỉnh thức trong sa mạc. Giấc mơ em có bóng hồng thấp thoáng, giấc mơ tôi là lũ học trò.”
Trong một thoáng, lòng băng giá của Đan Thanh se lại. Chàng đang ở đấy, cô đơn kinh khủng trong đêm tối. Sau lưng chàng là tu viện, đó chỉ là một gia đình giả tạo, nhưng chàng đã quen với nó từ lâu và dù sao chàng cũng yêu mến nó.
Nhưng đồng thời Đan Thanh cũng cảm thấy khía cạnh khác của sự vật. Huyền Minh không còn là một người hướng dẫn, một thầy chỉ đạo biết nhiều hay một người khai tâm cho chàng. Đan Thanh biết điều ấy, hôm nay chàng vừa dấn mình trên một miền đất ở đó chàng chỉ một mình tìm thấy đường đi và không Huyền Minh nào có thể dẫn dắt chàng. Chàng sung sướng ý thức điều ấy. Chàng thấy nhọc lòng nhục nhã khi ngoái nhìn về khoảng thời gian mà chàng không tự lập. Bây giờ chàng đã mở mắt và không còn là một đứa trẻ hay một cậu học trò. Biết như thế thật là dễ chịu. Nhưng dù sao cũng thật nhọc nhằn khi từ biệt nhau, khi tưởng tượng bạn đang quỳ gối, dưới kia nơi nhà thờ, khi không có thể cho bạn được gì, không thể giúp bạn, không là gì nữa hết đối với bạn, khi thấy mình từ nay sẽ xa bạn rất lâu, có lẽ là mãi mãi, khi không biết gì về bạn, không nghe tiếng nói của bạn, không còn gặp tia nhìn cao cả của bạn.
Đan Thanh cố rút ra khỏi những tư tưởng ấy và đi theo con đường đầy đá sỏi. Đến cách bức tường tu viện chừng trăm bước chàng dừng lại thở, và rán sức nhại một tiếng cú kêu. Cũng tiếng cú ấy trả lời từ bờ suối dưới kia.
“Chúng ta gọi nhau như những thú vật,” Đan Thanh thầm nhủ, và nghĩ đến giờ ân ái ban chiều. Chỉ khi ấy chàng mới để ý rằng chỉ sau khi đã ôm siết nhau họ mới trao đổi những lời nói và những lời này lại ít ỏi và vô nghĩa làm sao! Những cuộc nói chuyện giữa cậu và Huyền Minh thật dông dài sao! Bây giờ, dường như Đan Thanh đang dấn thân vào một thế giới ở đấy người ta không nói gì cả, ở đấy người ta lôi cuốn nhau bằng những tiếng cú kêu, ở đấy danh từ không còn có nghĩa nữa. Chàng chấp nhận điều ấy, hôm nay chàng không cần đến danh từ hay tư tưởng nữa, tất cả những gì chàng thèm muốn ấy là Li- Liên, sự động chạm ấy, sự đảo lộn toàn bản thể ấy, đui mù, câm nín, không lời trong sự ngất ngây, trong những hơi thở gấp.
Li- Liên đến. Nàng đã ra khỏi rừng, đến gặp chàng. Đan Thanh đưa tay ra sờ nàng, âu yếm cầm hai tay nàng để vuốt ve, đầu nàng, tóc nàng, cổ nàng, gáy nàng, thân hình dong dỏng cao của nàng và những vế chân mập mạnh. Một cánh tay ôm người nàng, Đan Thanh cùng nàng tiếp tục đường đi, không nói, không hỏi mình đang đi đâu. Nàng dẫm trên đất với một bước chắc chắn, trong những khu rừng, trong bóng đêm. Chàng phải khó nhọc bước theo nàng. Người ta có cảm tưởng nàng thấy bằng đôi mắt dành cho bóng tối như con chồn đèn và tiến đến trước không va chạm, không sẩy chân. Chàng để nàng dẫn đi trong đêm, qua cánh rừng và đồng ruộng mờ tối huyền bí, không một lời, không một ý nghĩ. Chàng không còn nghĩ đến gì, không còn nghĩ đến tu viện chàng đã rời bỏ, không nghĩ đến Huyền Minh.
Im lặng họ đi theo một đường mòn tối mò, khi thì đặt chân trên rêu mềm dịu, khi thì trên những rễ cây cứng; khi thì đi giữa những cành cao của những cây có tàng rộng nền trời sáng duỗi ra trên đầu họ, khi thì đêm đen dày đặc. Những cành cây nhỏ chạm vào mặt chàng. Đâu đâu nàng cũng quen thuộc và phăng lối, hiếm khi nàng ngừng, hiếm khi nàng do dự. Sau một lúc lâu họ đến giữa một vùng thông quạnh quẽ, với những cây cách khoảng nhau, bầu trời đêm ở xa xa ló dạng mờ nhạt; cánh rừng đã chấm dứt nơi đây. Họ vào trong một thung lũng nhỏ. Những cánh đồng xông hương lên đám cỏ. Họ lội qua một con suối chảy âm thầm, ở đây trên khoảnh đất trống, sự im lặng còn sâu xa hơn trong cánh rừng. Không còn những bụi cây rì rào, không còn những con thú đêm chạy trốn, không còn tiếng kêu răng rắc của cành khô.
Li- Liên dừng bên cạnh một đống cỏ khô lớn.
– Chúng ta sẽ nghỉ ở đây. Nàng bảo.
Cả hai cùng ngồi xuống trong cỏ khô, lần đầu tiên họ thở một lát và an hưởng sự nghỉ ngơi, vì cả hai đều thấm mệt. Họ nằm dài, lắng nghe cái yên lặng, cảm thấy trán họ khô dần, mặt họ dần tươi tỉnh lại. Đan Thanh ngồi thưởng thức cơn mệt mỏi êm dịu, co duỗi đầu gối vừa đùa giỡn, hít thở từng hơi dài khí đêm và mùi hương cỏ, không nghĩ đến quá khứ cũng không nghĩ đến tương lai. Chàng chỉ để mình dần dần bị thu hút và mê mẩn với làn hương và hơi ấm của bạn, đáp lại bằng những vuốt ve của bàn tay chàng, và đầy khoái lạc cảm thấy nàng bắt đầu nóng bừng bên cạnh chàng và càng lúc càng siết chặt lại gần chàng. Không, ở đây không cần danh từ hay tư tưởng. Tất cả những gì quan trọng và yêu kiều, chàng đều cảm thấy một cách sống động: sức mạnh son trẻ, sắc đẹp giản dị và lành mạnh của cái thân thể đàn bà này, lòng hăng say và dục vọng của chàng đang lên, Đan Thanh có cảm thức rất rõ rệt rằng bây giờ nàng muốn được yêu khác hơn lân đầu, rằng nàng không còn muốn dụ dỗ và dạy cho chàng, mà chờ đợi chàng phải thèm khát và chiếm hữu nàng. Im lặng chàng để cảm khí lướt qua trong mình, thưởng thức triều lửa lặng lẽ dâng lên trong cả hai và làm cho chỗ nằm bé nhỏ của họ trở thành trung tâm nồng cháy ở đấy tất cả trời đêm yên lặng đang hô hấp.
Khi cúi mình trên mặt Li- Liên và bắt đầu hôn môi nàng trong bóng tối, bỗng chốc Đan Thanh thấy mắt nàng, trán nàng long lanh trong một ánh sáng mờ nhạt. Ngạc nhiên, chàng dừng tia nhìn ở đấy và thấy ánh sáng bắt đầu ló dạng ấy bừng lên một cách mau lẹ. Khi ấy chàng hiểu và quay lại: ở trên ven rừng u tối nằm dài ở đằng xa, mặt trăng đang lên. Chàng hân hoan nhìn ánh sáng trắng dịu chảy trên trán nàng, má nàng, trên chiếc cổ sáng tròn, và trong niềm hoan lạc, chàng thì thầm: “Em đẹp quá!”