Nha Hoàn

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Nha Hoàn – Chương 3Quyển 1 –

Cho đến khi xuống cầu Vĩnh Thông, Ung Tuấn mới phát hiện thất lạc Chức Tâm.

“Nàng không theo kịp?” Hắn hỏi người hầu.

“Nô tài tưởng rằng Chức Tâm cô nương vẫn luôn đi theo ở phía sau, nào ngờ vừa quay đầu lại đã không thấy người đâu nữa.” Người hầu đáp.

Không nghĩ đến người hầu vừa dứt lời, Ung Tuấn đã trông thấy Chức Tâm đang vội vàng hấp tấp đi xuống cầu.

Hắn đứng yên, không tiến lên cũng không kêu gọi.

Chức Tâm nhìn quanh tìm kiếm một lát, mới nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của chủ tử nàng.

“Nô tỳ không nên đi chậm, đáng lẽ phải theo kịp Bối Lặc Gia.” Nàng nhận lỗi, là mình không đúng trước.

Ung Tuấn bình tĩnh ngắm nhìn nàng một hồi lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Đi chậm cũng nên mở miệng gọi người, theo không kịp lại nói mình không đúng trước, lúc nào cũng lề mề lôi thôi.”

Ngực Chức Tâm chợt căng thẳng: “Dạ!” Rũ mắt xuống đáp phải.

“Tại sao? Không giải thích cũng không nói chuyện, chỉ đơn giản là giải thích cũng không có sao?” Hắn nhíu mày.

“Nô tỳ có lỗi, không cần giải thích!”

“Là không cần hay là không muốn giải thích?” Ánh mắt hắn tối lại: “Ngươi cảm thấy ta vô lý?”

“Nô tỳ không dám.” Giọng nàng bình thản đáp.

“Không dám?” Hắn cười lạnh: “Còn nói không dám, ngươi đúng là phạm vào gan lớn như trời!”

Chức Tâm ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như Sói như Hổ, giống như chiếm đoạt rồi lại như chém giết, cắt nàng ra thành từng mảnh. . . . . .

Hắn trước sau đều luôn nghiêm khắc với nàng.

Không những không nói cười tùy tiện, hơn nữa còn bới móc đến cùng.

Chức Tâm không hiểu, tại sao hắn cứ luôn chĩa mụi nhọn vào nàng?

Suy cho cùng, nàng nói cái gì cũng không đúng.

Ba năm trước mặc dù hắn đã như thế, nhưng cũng không có bức bách người đến mức này, hôm nay hắn càng thành thục âm trầm hơn, lại càng đối với nàng nghiêm trọng hà khắc hơn.

Người hầu thấy không khí ngưng trọng, thần sắc hơi có vẻ lo lắng.

“Đại Bối Lặc!” Bỗng nhiên một nam tử ngọc đái quấn thắt lưng tiến lên chắp tay chào hỏi với Ung Tuấn.

Ung Tuấn quay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt thờ ơ cũng biến chuyển.

“Lâu Dương Bối Lặc!” Liếc thấy bạn cũ, Ung Tuấn cười đáp lại.

Chức Tâm thấy tốc độ hắn trở mặt thật nhanh cũng không giật mình.

Tuy rằng, nàng không làm cho chủ tử vui lòng, nhưng tính tình của hắn, nàng tin chắc hiểu được rõ ràng.

Ung Tuấn là một người hai mặt, cũng không để lộ cảm xúc, người càng tránh xa thì hắn lại càng cười đáp lễ.

“Năm trước ở Giang Nam gặp nhau vội vàng, đến hôm nay đã một năm không gặp, Đại Bối Lặc trở về Kinh Thành khi nào?” Lâu Dương ân cần thăm hỏi Ung Tuấn, khóe mắt không kìm lòng được liếc về phía Chức Tâm đứng ở sau lưng Đại Bối Lặc Ba Vương Phủ.

Ánh mắt Ung Tuấn sa sầm xuống, nhìn thấu dụng ý Lâu Dương, kì thực Lâu Dương cũng không muốn che giấu.

“Năm trước trở về Kinh bị thương, cho nên chưa có tới cửa Phủ đệ bái phỏng.” Ung Tuấn nói lời khách sáo.

“Đâu có, nếu biết Đại Bối Lặc trở về Kinh, Lâu Dương đáng lẽ phải đến Phủ bái phỏng, đa tạ Đại Bối Lặc làm trung gian giới thiệu, giúp Lâu Dương hoàn thành việc mua bán trà Giang Nam.” Lâu Dương khách sáo đáp lễ.

Ung Tuấn bĩu môi: “Lâu Dương Bối Lặc, ngày Hội Trung Thu xuất phủ ngắm trăng?”


“Phải!” Lâu Dương thẳng thắn ngắm nhìn Chức Tâm, bình tĩnh thản nhiên.

“Lâu Dương Bối Lặc thật có nhã hứng!” Ung Tuấn lên tiếng thoải mái nói.

“Nào có.” Hắn chẳng những nhìn Chức Tâm, còn cười với nàng.

“Tối nay trong lòng Lâu Dương Bối Lạc cảm thấy vui vẻ?” Ung Tuấn tiếp tục lên tiếng hỏi.

“Đúng thế!” Giai nhân không cười, hắn cũng tự mình thoải mái vui vẻ.

“Lâu Dương Bối Lặc nhìn đủ chưa?”

“Chưa đủ ——”

Lâu Dương sửng sốt, khuôn mặt tươi cười chợt lúng túng: “Đại Bối Lặc chê cười rồi!” Hắn lại không phủ nhận.

“Đây là Chức Tâm tỳ nữ của ta.” Ung Tuấn bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng đang trốn ở phía sau ra, cười bí hiểm nói: “Chức Tâm, ngươi từ trước đến nay khéo hiểu lòng người, ngược lại đã quên thỉnh an với Bối Lặc Gia?” Hắn lên tiếng khiển trách tỳ nữ của mình.

“Bối Lặc Gia Cát Tường!” Chức Tâm thuận theo khom người cúi chào.

Nàng giống như một nô tài hèn mọn, chủ tử có lệnh, nàng lập tức nghe theo.

Lâu Dương có vẻ vui mừng: “Không dám, cô nương mời đứng lên.” Hắn vươn tay muốn đỡ.

Ung Tuấn chợt một phát kéo nàng về.

Chức Tâm suýt tý nữa ngã vào trong lòng hắn ——

“Cẩn thận nhìn cho rõ phong thái của Lâu Dương Bối Lặc. Vị này là Bối Lặc Gia, cũng là Đệ Nhất Tài Tử trong thành Bắc Kinh chúng ta.” Ung Tuấn cười nhẹ.

Cổ tay hắn tụ lực, bóp chặt vòng eo không đầy nắm tay của nàng, ổn định tư thế cho nàng.

Ung Tuấn sử dụng lực tay rất khéo, túm chặt chỗ thắt lưng mềm mại của Chức Tâm, nàng nín thở đến cả trái tim cũng muốn treo lên cổ họng.

Ánh mắt Lâu Dương nhìn chằm chằm Chức Tâm, dường như chưa phát hiện động tĩnh mờ ám đó: “Mới vừa rồi ở trên cầu Vĩnh thông, Lâu Dương cùng Liễu cô nương có duyên gặp mặt một lần, chưa qua nửa canh giờ, bây giờ đã là lần thứ hai gặp mặt rồi.” Hắn cố tính nói cho Chức Tâm ngầm hiểu ý.

“Liễu cô nương?” Ung Tuấn nhíu mày.

Biết rõ trong lời của hắn ẩn chứa ý tứ chế nhạo, mặt Chức Tâm không chút thay đổi, nghe như không nghe thấy.

Ung Tuấn xoay mặt nhìn nàng chằm chằm, cười như không cười: “Vị Liễu cô nương này từ nhỏ đã hầu hạ ta, thấm thoát đã thành thiếu nữ 18, dạo gần đây trở về Phủ mới phát hiện, tiểu Chức Tâm của ta năm đó, thế nhưng đã trổ mã xinh đẹp đến duyên dáng động lòng người thế này!” Hắn kẹp chặt nàng, tay ngầm dùng sức.

Chức Tâm khổ nổi không thể mở miệng kêu Gia nàng dừng tay.

“Thì ra Liễu cô nương là người nhà trong phủ Đại Bối Lặc!” Ánh mắt Lâu Dương nóng rực, hắn đột nhiên xoay chuyển lời nói: “Lâu Dương đã biết Đại Bối Lặc trở lại Kinh Thành, lẽ ra nên qua Phủ bái phỏng.”

Ánh mắt Lâu Dương lại chuyển tới trên người Chức Tâm.

“Lâu Dương Bối Lặc có ý muốn đến Phủ ta làm khách, vậy thì thật hãnh diện, là vinh hạnh của Ba Vương Phủ.” Ung Tuấn nói lời đầy tình cảm, nhưng giọng điệu thì lại lãnh đạm.

Lâu Dương nhếch miệng, có chút quan tâm: “Đại Bối Lặc đã không ngại bị quấy rầy, Lâu Dương nhất định sẽ tới bái phỏng.”

Ung Tuấn ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Chức Tâm trong lòng nguội lạnh, mặt như băng sương.

Nàng hiểu rõ ngụ ý của Lâu Dương Bối Lặc.

Bọn họ công khai đàm luận về nàng, ngoài mặt khen tặng, kì thực trông mặt mà bắt hình dong. Còn nữa, người Bát Kỳ* sẽ không quên nàng xuất thân là người Hán, biết rõ nàng là một kẻ nô tỳ, vô tư nghị luận trên phố, Chức Tâm cảm giác mình giống như món hàng rơi vào tay người buôn bán. (*thuộc dân tộc Mãn, Trung Quốc)

Ung Tuấn nói: “Ngạch nương lão nhân gia người quan tâm thương thế của ta, ta đã đáp ứng trước giờ Hợi (9-11h đêm) hồi phủ, đành phải cáo từ tại đây.”

“Đi thong thả, Lâu Dương ngày mai nhất định tới nhà bái phỏng.” Lâu Dương nói lại lần nữa.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Chức Tâm, lớn mật trắng trợn.


Ung Tuấn mãi đến lúc này mới buông tay, cười một tiếng, xoay người về phủ.

Chức Tâm đè xuống sự hỗn loạn sôi trào ở trong lòng, cố ý tránh né ánh mắt giằng co của Lâu Dương, cất bước đuổi theo chủ tử.

Nhưng ánh mắt nóng bỏng của Lâu Dương, từ đầu đến cuối luôn bám theo Chức Tâm, cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh thướt tha của nàng biến mất ở cuối góc đường.

*********

Đêm xuống, Đông nhi chuẩn bị nước nóng, Chức Tâm thay quần áo hầu hạ chủ tử tắm rửa.

Bởi vì lý do cánh tay bị thương, cả tháng đều là Chức Tâm kỳ lưng cho Đại Bối Lặc, thông thường công việc này khiến cho người ta mặt đỏ tim loạn, tuy rằng nàng là nô tỳ, nhưng dù sao vẫn là khuê nữ, chỉ có mạnh mẽ tự đè nén cảm xúc phập phồng ở trong lòng, nàng mới có thể phần nào chống đỡ để đối diện với nam nhân hoàn toàn không giống với thân thể của mình, thế nhưng lúc này nàng vẫn luôn rũ xuống hàng lông mi, cố gắng nhanh chóng tỉ mỉ mà hoàn thành công việc trên tay.

Hiện tại khi Ung Tuấn cởi quần áo, thái độ của Chức Tâm vẫn không nóng không lạnh, nàng như thường ngày đứng ở phía sau thùng nước tắm kỳ lưng cho chủ tử, cũng không hỏi han ân cần thăm dò nhiệt độ nước, chỉ lo bận rộn.

Sự lạnh nhạt này là được đè nén rất nhỏ, không để tâm suy xét thì không thể biết được, Ung Tuấn một tay chống trán, như có điều suy nghĩ nghiêng đầu nhìn nàng.

Chức Tâm vẫn nhanh chóng hoàn thành công việc trên tay, mắt của nàng chưa từng có một giây liếc nhìn qua thân thể dưới nước của hắn, lúc nào cũng cẩn thận chu đáo liếc nhìn vị trí không nên rời mắt.

“Ngươi có vẻ như không được cao hứng? Chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi nàng.

Nàng vẫn tiếp tục động tác trên tay: “Nô tỳ không có mất hứng.” Mặt nàng không chút biểu cảm đáp.

“Không có?” Hắn nhíu mày, nhúng tay vốc lên một nắm nước: “Nước nóng đã lạnh rồi, ngươi không biết?”

Chức Tâm sửng sốt, trong giây lát lập tức tỉnh táo lại, thử dò xét nước ấm: “Nô tỳ lập tức gọi Đông nhi mang nước nóng vào.” Tùy tiện lau khô hai tay ở trên vạt áo, nàng xoay người muốn đi ra ngoài gọi Đông Nhi ——

Ung Tuấn bắt lấy tay nàng.

“Người mất hứng phải là ta mới đúng chứ!” Vẻ mặt hắn lạnh lẽo cười nhạo: “Ở trên cầu Vĩnh Thông lúc ngươi không đuổi theo kịp, còn cho Lâu Dương biết ngươi họ Liễu, rốt cuộc ngươi và hắn ở trên cầu đã hàn huyên bao lâu? Nhìn ra được hắn đã vì ngươi thần hồn điên đảo*, nói không chừng ngày mai có thể sẽ đến cửa cầu thân, theo ta yêu cầu người rồi!” (*chết mê chết mệt)

Chức Tâm vặn vặn cổ tay, thấy hắn không buông, nàng đành phải nói: “Bối Lặc Gia, xin người buông tay!”

“Ngươi thật là có bản lĩnh!” Hắn chậc chậc cười nhẹ: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể có mắt mà như không thấy, có tai mà như điếc, ý chí của ngươi có khả năng tự động loại bỏ câu hỏi chủ tử mình, rồi tự quyết định suy nghĩ trả lời, hoặc là không muốn trả lời! Chức Tâm, ngươi luôn miệng tự xưng là nô tỳ, nhưng đã hơn một tháng qua, ta thật sự không nhìn thấy lòng của ngươi vui vẻ thần phục.”

Thấy hắn nói như vậy, nàng thôi không giãy giụa nữa: “Lời Bối Lặc Gia nói, khiến nô tỳ không biết trả lời như thế nào.”

Cách nói này giống như đã làm cho hắn tức cười: “Dựa vào một nửa sự thông minh tài giỏi thường ngày của ngươi, không lẽ không nhìn ra dụng ý trong lời nói của Lâu Dương?”

Chức Tâm không nói lời nào.

Hắn hừ lạnh: “Nếu như ngày mai hắn đúng thật đến Phủ ta yêu cầu người, cái hắn muốn chính là Chức Tâm ‘Của ta’! Ta muốn nghe ngươi chính miệng nói cho ta biết, ta nên cho hay là không cho?”

Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch: “Bối Lặc Gia thật sự muốn biết câu trả lời của nô tỳ?” Nàng bình thản lên tiếng hỏi.

“Nói!” Hắn thả nàng ra, hai tay chia đều gác ở mép thùng tắm, ngả lưng dựa về phía sau, trên mặt nước lộ ra hơn nửa lồng ngực săn chắc.

“Bối Lặc Gia muốn cho thì cho, nô tỳ toàn bộ đều nghe theo quyết định của Gia, không có ý kiến.” Nàng hạ mí mắt nói.

“Nói lời thừa!” Hắn xì mũi coi thường.

“Nô tỳ biết lời nói này là lời Bối Lặc Gia không muốn nghe, nhưng nô tỳ là nô tài, cho dù có suy nghĩ cũng không nên nói ra, huống chi nô tỳ hôm nay là lần đầu gặp mặt Lâu Dương Bối Lặc, không có bất kỳ cảm tưởng gì, cho nên căn bản không hề suy nghĩ.” Nói vừa dứt lời, nàng còn quỳ ở trên mặt đất.

Ung Tuấn nghiêng mắt liếc nhìn nàng một hồi lâu, sau đó lạnh giọng đánh giá nói: “Chậc chậc, ngươi thật sự đúng là giọt nước cũng không lọt, đúng là một nô tài tốt.”

Lời này quả thật đã làm tổn thương nàng.

Chức Tâm đứng lên, ngoài mặt điềm nhiên như không có chuyện gì bước ra khỏi phòng, gọi Đông nhi mang nước nóng tới.

Đợi nàng vào nhà, Ung Tuấn cũng bước ra khỏi thùng tắm.

Chức Tâm cả kinh, cuống quít quay mặt đi.


Hắn trừng mắt nhìn nàng một lúc, không nhúc nhích cũng không mở miệng, cứ thế đứng đợi nàng hầu hạ.

Hai tay đè lên ngực, sau khi định thần, Chức Tâm cắn răng quay đầu lại, lau khô thân thể cho chủ tử.

Trước đó vài ngày, vào thời khắc mấu chốt hắn sai bảo nàng lấy tới xiêm y, khéo léo gạt bỏ hoàn cảnh xấu hổ khó xử giữa hai người.

Nhưng tối nay, hắn không hề có lòng tốt đó nữa.

Nhìn chằm chằm Chức Tâm ngồi xổm ở trước người, không nói một câu lau khô thân thể cho mình, vẻ mặt Ung Tuấn thâm sâu khó lường.

Thật vất vả lau khô thân thể cho hắn, rồi hầu hạ hắn mặc y phục, thần sắc Chức Tâm thẩn thờ giống như tượng gỗ.

Hắn cười như không cười, hình như biểu cảm cứng nhắc của nàng ngược lại khiến cho hắn vui vẻ: “Không có vui đi nữa cũng không được xụ mặt, đừng quên, ngươi chính là ‘Nô tài’.” Hắn nhắc nhở nàng.

Lời này tựa như nói mát, tựa như giễu cợt nàng, mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là nô tài.

Chức Tâm sửng sốt, nhíu chặt mi tâm.

“Vết thương của Bối Lặc Gia cần phải thay thuốc.” Nàng mạnh mẽ nuốt nỗi khổ tâm vào trong lòng, làm tròn bổn phận nói.

“Không cần, thương thế đã sớm lành rồi, còn đổi thuốc làm gì?” Hắn thô lỗ tháo xuống miếng dược cao trên cánh tay, liếc nhìn lớp thịt mới.

Chức Tâm mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng nàng hiểu Ung Tuấn sẽ không nghe nàng, cho nên ngay cả mở miệng khuyên can cũng gạt bỏ.

“Đúng rồi, dạo gần đây hình như ta không còn thấy ngươi làm thứ đồ chơi thêu thùa gì đó nữa?”

Nàng cứng đờ, sau đó đáp: “Nô tỳ không còn thêu nữa.”

Hắn nhíu mày: “Sao vậy? Tại sao không thêu nữa? “

“Đồ thêu chỉ là việc làm nhàn rỗi để giết thời gian. Nay Bối Lặc Gia đã trở về Phủ, nô tỳ tất nhiên không thể thêu nữa.”

“Đêm đó rõ ràng ta nhìn thấy, ngươi ngay cả giữ đêm cho ta cũng muốn cầm kim. Hiện tại thương thế của ta đã tốt, ngươi hẳn là rất rãnh rỗi, tại sao không thể thêu nữa?”

Nàng không hiểu, hắn cần gì phải hỏi tới vấn đề này?

“Nói chuyện đi!” Hắn trầm giọng quát lên.

“Nô tỳ không thể thêu!”

“Mới vừa rồi là ‘Không còn nữa’, bây giờ là ‘Không thể’, nói chuyện với ngươi có thể hãy giải thích một lần cho rõ được không?” Hắn khó chịu trừng mắt nhìn nàng.

Lần này, hắn bới móc thật có lý.

“Bối Lặc Gia từng nói, nô tỳ là nô tài, không nên dùng thời gian vẽ tranh. Cũng không thể vẽ tranh trên vải sơn dầu, cũng không nên cầm kim thêu nữa. Nếu nô tỳ vẫn cứ tiếp tục thêu vẽ, sản phẩm làm ra cũng chỉ là vật phẩm thô tục.” Lần này, nàng trả lời rõ ràng dễ hiểu.

Hắn cười nhạo: “Những lời ta nói qua, xem ra ngươi nhớ rất rõ ràng.”

Nàng rũ mắt đứng im, trầm mặc không đáp.

Ung Tuấn híp mắt nhìn nàng, đi tới cạnh giường ngồi xuống: “Nếu như ngày mai Lâu Dương thật sự đến tìm ta yêu cầu người, ta có nên đáp ứng?” Hắn bỗng nhiên hỏi.

Thần sắc Chức Tâm vẫn không thay đổi.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như đang tính toán điều gì, ngược lại cười nhẹ: “Thôi được, có nên cho hay không, còn phải xem biểu hiện ngày mai của ngươi.”

Nàng nghiêm mặt, tựa như nghe mà cũng như không hề nghe thấy.

Ung Tuấn không nói với nàng nữa, lên giường ngủ.

Chức Tâm bước lên, vẫn như thường lệ cởi giày, đắp chăn cho chủ tử . . . . .

Có điều là tối nay, thần sắc nàng ngưng trọng, có một chút sầu bi được đè nén.

*********

Ngày kế, Lâu Dương quả nhiên đúng hẹn đến viếng thăm.

“Lâu Dương Bối Lặc nói chuyện quả nhiên giữ lời.”

“Đúng vậy, Lâu Dương đã nói đến bái phỏng, thì nhất định sẽ không thất hẹn.”

Ung Tuấn nhíu mày: “Là không thất hẹn với ta, hay là còn có mục đích khác?”


“Đại Bối Lặc đúng là người hiểu chuyện, Lâu Dương dĩ nhiên là không dám thất hẹn với người rồi.” Lâu Dương cười đáp lễ.

Ánh mắt Ung Tuấn sa sầm, sau đó ra lệnh cho gã sai vặt: “Đi gọi Chức Tâm ‘Của ta’ ra ngoài dâng trà.”

“Dạ.”

Gã sai vặt vừa đi, Lâu Dương hỏi: “Chức Tâm cô nương rất được Đại Bối Lặc quan tâm?”

“Chăm sóc người tận tình chu đáo, sao có thể không làm cho người khác quan tâm?” Hắn cười nhẹ: “Quan tâm mà thôi, nếu như là thương yêu, sợ rằng Lâu Dương Bối Lạc uổng công đi một chuyến rồi.”

Lâu Dương híp mắt, trầm tư suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời của hắn.

Chức Tâm đi vào, trên tay bưng trà vừa mới ngâm, đi tới trước mặt Lâu Dương: “Mời Bối Lặc Gia dùng trà!”

Ánh mắt của Lâu Dương vẫn nóng rực giống như ngày hôm qua, đuổi theo bóng dáng uyển chuyển của nàng.

“Chức Tâm!” Ung Tuấn bỗng nhiên cao giọng gọi tên nàng, cười nhẹ: “Lâu Dương Bối Lặc đến Phủ chúng ta, là đặc biệt tới thăm ngươi!”

Nàng cứng đờ, biết rõ nên cười, nhưng lại chen không ra nổi một nụ cười.

“Sao vậy? Bối Lặc Gia đặc biệt tới thăm ngươi, ngươi không vui?” Ung Tuấn lạnh nhạt liếc mắt hỏi nàng.

“Không phải, bởi vì sáng nay thân thể nô tỳ khó chịu mà thôi.” Nàng bình thản trả lời.

“Chức Tâm cô nương nếu thấy không khỏe vậy thì nên nghỉ ngơi đi.” Lâu Dương nói.

“Nghe thấy không?” Ung Tuấn trầm giọng cười: “Lâu Dương Bối Lặc thương tiếc ngươi, ngươi trở về phòng đi! Hôm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt!”

Chức Tâm kinh ngạc nhìn qua chủ tử nàng một lúc rồi mới xoay người rời đi.

“Đại Bối Lặc tựa hồ chưa có nói chuyện?” Lâu Dương đột nhiên nói.

“Nói?” Ung Tuấn bĩu môi: “Còn nói cái gì, Bối Lặc Gia nghe không rõ hay sao?”

“Đại Bối Lặc khen ngợi Chức Tâm cô nương, ắt hẳn đã yêu thương nàng rồi hả?” Lâu Dương lần nữa hỏi trắng trợn.

Ung Tuấn cười nhạo: “Lâu Dương Bối Lặc muốn nghe lời thật, hay là lời giả đây?”

Lâu Dương nhíu lại lông mày: “Chúng ta cứ nói thẳng ra, đây có thể là một cuộc làm ăn.”

“Buôn bán?” Ung Tuấn chợt cười to: “Không biết là từ khi nào, nha đầu Chức Tâm này của ta, lại còn có thể để ta dùng bàn chuyện làm ăn?”

“Nếu Đại Bối Lặc gia đồng ý giao Chức Tâm cho ta, ta có thể nhường lại chợ Ngựa ở Kinh Thành, cùng Đại Bối Lặc thương lượng hợp tác.” Lâu Dương một chút ý cười cũng không có, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

“Chợ Ngựa? Đây chính là khoản mua bán lớn!” Ung Tuấn chậc chậc lên tiếng: “Lâu Dương Bối Lặc nghĩ ổn thỏa rồi chứ? Chợ Ngựa ở Kinh Thành là việc làm ăn độc nhất của Nguyên Vương Phủ ngươi, vì một nha đầu, có đáng giá như thế?”

“Chỉ cần ta muốn, thì đáng giá!” Lâu Dương trầm giọng đáp.

Ung Tuấn lạnh nhạt liếc mắt: “Trả lời rất hay, đáng giá quan trọng hơn!”

“Đại Bối Lặc đồng ý?” Hai mắt Lâu Dương tỏa sáng.

Hắn nhếch miệng: “Ta đồng ý cũng vô dụng, cần Chức Tâm chịu mới được!”

Lâu Dương híp mắt: “Chỉ cần Đại Bối Lạc bằng lòng, Chức Tâm cô nương sẽ không có phản đối.”

“Ồ?”

“Chỉ cần Đại Bối Lặc chịu làm chủ?”

Ung Tuấn xì cười: “Nha đầu cũng là người, mặc dù ta có quyền quyết định giao Chức Tâm cho ngươi, những cũng phải để nàng cam tâm tình nguyện.”

Ánh mắt Lâu Dương trầm xuống, đưa tay bưng trà lên hời hợt uống một hớp.

Mười năm quen biết, lòng dạ Lâu Dương hiểu rõ Ung Tuấn là người không dễ đối phó.

Chợ Ngựa Kinh Thành cũng không thể làm cho hắn động lòng, nếu Ung Tuấn cố ý gây khó khăn, Lâu Dương chỉ đành phải bỏ ra giá cao hơn gấp bội.

“Đại Bối Lặc cần suy tính bao lâu?” Lâu Dương hỏi.

“Được rồi, bây giờ có thể lập tức trở về.” Ung Tuấn cười, nhưng lại trả lời như thế.

Xem ra, chuyện này không gấp gáp được.

Lâu Dương chỉ có thể xác định về chuyện thương lượng hôm nay không rõ rằng lắm, lại càng không có nói chết, cửa “Buôn bán” này trong lúc nhất thời sẽ không có con số chắc chắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.