Đọc truyện Nha Hoàn Thâu Tâm – Chương 4: Dịu dàng chầm chậm đến
Lăng Sở Nam đã nói là làm, chọn một ngày đẹp trời đưa Tuyết Liễu đi du hồ.
Du hồ, đương nhiên là phải chọn Yên Vân hồ.
Yên Vân hồ là nơi mà quan to quý nhân trong kinh thành yêu thích.
Nước hồ trong suốt đến mức giống như ngọc bích thượng hạng, hai bên bờ sông cành liễu tung bay, cảnh đẹp như tranh vẽ. Mùa này, cành liễu bay theo gió, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ, vẽ thành những vòng tròn chuyển động.
Lăng gia là kinh thành thủ phủ, thuyền hoa của Lăng gia đương nhiên cũng là loại đẹp nhất.
Cả chiếc thuyền rường cột trạm trổ, lụa trắng phiêu phiêu, xung quanh trang trí đầy hoa tường vi đang nở rộ, đẹp đến khiến người ta không thể nào rời mắt.
“Tiểu thư, những món điểm tâm này đều là chủ tử sai người đến Thái Bạch lâu mua.” Thảo Thảo ân cần đem điểm tâm kẹp vào bát của Tuyết Liễu, trong giọng nói có vài phần ao ước.
Kim Ngọc Mãn Đường của Lăng gia là kinh thành đệ nhất tửu lâu được đích thân tiên hoàng ngự phong, nhưng Thái Bạch lâu của Lục gia mới là kinh thành đệ nhất tửu lâu danh phù kỳ thực (1). Người người đều biết, Lăng gia cùng Lục gia đối đầu sinh tử, Thái Bạch lâu cùng Kim Ngọc Mãn Đường cũng đối đầu sinh tử. Lăng Sở Nam không bao giờ muốn tới Thái Bạch lâu, nhưng lần này vì tiểu thư, cư nhiên lại có ngoại lệ.
“Ta không muốn ăn.” Nàng biết Lăng Sở Nam vì nàng hao tâm tổn trí, thế nhưng, nàng thà rằng hắn ở bên nàng nhiều hơn.
“Tiểu thư, Thảo Thảo từ nhỏ đã bán thân vào Lăng gia, chưa từng thấy chủ nhân ngoại lệ vì ai như vậy, tiểu thư chính là người đầu tiên.”Điểm tâm do chủ nhân đặc biệt vì tiểu thư chuẩn bị, tiểu thư không thể không ăn.
Tuyết Liễu kéo Thảo Thảo ngồi xuống, “Thảo Thảo, ngươi ăn đi.” Thảo Thảo ôn nhu lương thiện, từ ngày đầu tiên được phái đến bên người nàng, đều tận tâm tận lực hầu hạ. Trong lòng Tuyết Liễu, sớm đã xem nàng là muội muội.
Thảo Thảo cả kinh, vội vã xua tay, “Không không không, Thảo Thảo không dám.” Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.
Tuyết Liễu vẻ mặt ảo não, “Thảo Thảo, ta đã nói ngươi không phải người ngoài mà.”
Thảo Thảo cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Ngài là chủ tử, Thảo Thảo là nha hoàn.” Nàng biết tiểu thư không phải hạng kiêu căng, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là nha hoàn.
“Ta giận đó.” Tuyết Liễu cố ý xụ mặt, đem đũa nhét vào lòng bàn tay nàng, “Ngươi không ăn là ta giận đó.”
Hai mắt Thảo Thảo bỗng dưng đỏ lên, “Tiểu thư…” Từ khi bị bán vào Lăng gia, tiểu thư là người tốt với nàng nhất. Tuy nàng là nha hoàn, nhưng tiểu thư lại không xem nàng như nha hoàn mà đối đãi. Ăn ngon mặc đẹp, đều chia một phần cho nàng.
“Muội lại ăn hiếp Thảo Thảo?” Giọng nói của Lăng Sở Nam từ trong thuyền nhẹ nhàng bay ra.
Tuyết Liễu đứng lên đi vào trong khoang thuyền, sợ hãi nói, “Đại ca, không vẽ không được sao?” Bọn họ tới đây du hồ hay là vẽ tranh?
“Còn thiếu chút nữa.” Lăng Sở Nam cúi đầu như cũ, thoải mái vẽ trên giấy.
Tuyết Liễu đi đến phía sau người hắn, nhìn vào bức tranh, “Đẹp lắm.”
Hắn mỉm cười, “Muội hiểu tranh?”
“Hiểu một chút.” Thiếu gia nhà nàng Phong Vân công tử là thiên hạ đệ nhất họa sư, nàng từ nhỏ đã cùng thiếu gia học tập, tay nghề vẽ tranh cực kỳ cao, “Đậm nhạt hài hòa, đường nét đều đặn, tranh đẹp.”
Trên mặt Lăng Sở Nam nổi lên một tia hứng thú, đưa bút vẽ tới cho nàng, “Nét cuối cùng để cho muội vẽ.”
“Muội không biết.” Nàng e lệ lắc đầu.
Từ khi nhậm chức tổng giám đốc trợ lý, nàng rất ít khi vẽ tranh, xa lạ rất nhiều.
“Được rồi, ta vẽ.”
Bức tranh chỉ còn một nét sau cùng, Lăng Sở Nam thu hồi bút, “Thế nào?”
“Rất đẹp, chỉ tiếc…” Tuyết Liễu dừng lại, trêu ghẹo nói, “Cành liễu thiếu phiêu dật, xem ra, là gió tháng tư không đủ mạnh.”
Chính xác, cành liễu thiếu phiêu dật.
“Muội thử xem.” Lăng Sở Nam đem bút vẽ bỏ vào tay nàng.
“Chê cười.”Tuyết Liễu dịu dàng cười yếu ớt, cuối người thỏa thích múa bút.
Thêm vào vài nét bút, quả nhiên càng khiến tranh thêm sống động như thật. Lăng Sở Nam nhìn bức tranh, “Tranh không tệ, có vài phần phong cách của Phong Vân công tử.”
“Phu nhân cùng tiểu thư đối xử với muội vô cùng tốt, từ nhỏ đã để muội đọc sách viết chữ, dạy muội cầm kỳ thi họa.” Nàng cùng Phong Vân công tử đều kế thừa từ lão gia, tranh vẽ của họ đương nhiên có vài phần tương tự.
Lăng Sở Nam lưu loát đề một bài thơ lên bức tranh, “Ân tình Bùi gia đối với muội, ta sẽ trả.” Bùi gia đã dạy dỗ nàng rất tốt.
Liễu Nhi tiếp nhận bút, chấm chấm mực nước, trên bức tranh đề một câu thơ, “Đa tạ đại ca.”
“Chữ của muội rất đẹp.” Trong nhu có cương, giống như con người nàng.
“Chữ của đại ca cũng đẹp a, cứng cáp có lực, thiết họa ngân câu (2).” Ngoại trừ Phong Vân công tử cùng lão gia, nàng chưa từng thấy qua nét chữ nào đẹp như của hắn.
Lăng Sở Nam thuận tay tiếp nhận bút từ nàng, “Liễu nhi, muội đã có người trong lòng chưa.”
Lương Tuyết Liễu sửng sốt, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, “Sao lại hỏi cái này?” Có thì sao? Bất quá chỉ có nàng đơn phương tình nguyện.
Lăng Sở Nam cười cười, “Muội cũng nên thành thân rồi.”
“Muội…” Không lấy gả.
Một đạo âm thanh cắt đứt lời của Lương Tuyết Liễu, “Lăng Sở Nam, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Lời còn chưa dứt, đã thấy ánh kiếm lấp lánh.
Nhìn thấy bảo kiếm ân trầm, Tuyết Liễu trong lòng trống rỗng, “Cẩn thận a.” Bóng người nhỏ nhắn xinh xinh che trước mặt Lăng Sở Nam, để thanh kiếm băng lãnh đâm vào ngực nàng.
Không kịp nghĩ, không kịp sử dụng võ công. Thấy nguy cơ trước mắt, nàng chỉ muốn Lăng Sở Nam bình an vô sự.
Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ vạt áo trước ngực nàng, máu tươi nóng hổi phu ra, bắn lên mặt Lăng Sở Nam.
“Liễu Nhi.” Hắn cúi đầu nhìn thân thể đang ngã vào lòng mình, vạn phần lo lắng, “Liễu Nhi, muội nói gì đi a.”
Tuyết Liễu khó khăn hé miệng, lại thấy hàn quang chiếu vào mặt Lăng Sở Nam. Nàng cố gắng chống lại đau đớn, lần thứ hai đẩy Lăng Sở Nam ra, “Cẩn thận…”
Lăng Sở Nam thoáng thấy hàn quan hiện lên, ôm lấy Tuyết Liễu, đạp lên thư án nhảy ra.
“Lăng Sở Nam, đừng chạy.” Hắc y nhân nhất quyết đuổi theo.
Máu tươi nhanh chóng tuôn ra, Tuyết Liễu cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, nhưng lại cố gắng không để mình hôn mê, “Đại ca, cẩn thận.” Nàng không thể ngất xỉu, không thể biến thành gánh nặng của đại ca.
Thích khách càng lúc càng tới gần, Lăng Sở Nam đem Tuyết Liễu đặt trên mặt đất, nhìn nha hoàn đang ở một bên run cầm cập nói, “Thảo Thảo, chăm sóc tiểu thư.”
“Vâng…” Thảo Thảo tuy rằng có sợ, nhưng lòng trung không đổi, cắn răng bò đến bên người Tuyết Liễu.
Lăng Sở Nam ngạo nghễ xoay người, diện vô biểu tình nhìn thích khách, “Ai phái ngươi tới đây?” Kẻ thù hung ác của Lăng gia, nhiều đến không thể nào đếm nổi.
“Giết ngươi, ta có thể cả đời vinh hoa phú quý.” Thích khách nhe răng cười, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lăng Sở Nam.
Hắn cười lạnh một tiếng, dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy bảo kiếm, “Ngươi muốn chết như thế nào?”
Thích khách ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lăng Sở Nam, “Võ công của ngươi…”
“ ‘Thụ đại chiêu phong’ của Lăng gia chúng ta, đương gia các đời, đều phải học được.” Thật không khéo, hắn thiên phú cực cao, “Nói, ai phái ngươi tới đây?” Đáy mắt Lăng Sở Nam hiện lên một tia thâm hiểm, ngón tay theo bảo kiếm xẹt tới, nhanh chóng đỏa được kiếm trong tay thích khách, khiến hắn ngã xuống đất.
Thích khách muốn đứng dậy, lại phát hiện trên cổ mình đang có một thanh kiếm. Thích khách sợ đến lạnh run, “Không được, ta nói, ta nói…”(TN: Thích khách gì vô dụng quá, không có tiền đồ:-