Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi – Chương 4
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nguyệt Nhi đã bị một Đại cung nữ dẫn tới cửa một tòa tiểu lâu , đứng hai canh giờ, lắng nghe bên trong một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền đến: “Để cho nàng vào đi.”
Nguyệt Nhi nghe được cái thanh âm này đã biết là ai, trước mắt hiện lên ánh mắt oán độc ngày hôm qua chứng kiến.
Nhã phu nhân vẫn mặc thanh sam sa mỏng, đi qua đi lại, tinh tế đánh giá Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi bình tĩnh nhìn phía trước, toàn bộ không có tư thế hèn mọn.
“Quỳ xuống.” Nàng khí chất cao nhã làm cho Nhã phu nhân có chút chật vật, một nô tì lại có thể trời sinh quý khí như vậy, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyệt Nhi cằm khẽ nâng, khóe miệng lộ ra một nét thoáng cười lạnh, bắt nàng quỳ xuống trước một nữ nhân chuyên đi mua vui cho đàn ông, nằm mơ.
“Ngươi đây là có thái độ gì?” Nhã phu nhân không dự đoán được nô tì nho nhỏ này dám chống lại nàng, “Ta muốn ngươi quỳ xuống.”
Nguyệt Nhi cằm nâng rất cao, không thèm nói.
“Càn rỡ, có ai không, dùng roi quất nô tì không biết điều này cho ta.” Nhã phu nhân trừng mắt lạnh lùng nhìn, nàng sáng sớm đã phái người đi hỏi thăm, Sở Vương tối hôm qua cũng không cần.
Cái nha hoàn thị tẩm này, nói như vậy, cái nha hoàn này cũng không được sủng ái. Hắn muốn nàng dạy dỗ nàng ta, xem ra cũng chỉ là cũng đưa tới những nữ nhân giống như trước kia, chỉ vì muốn các nàng học thuật hầu hạ nam nhân, sao có thể làm cho hắn vui vẻ, nàng cũng không kiêng nể gì.
Sở Vương một khi hỏi tới, cũng có thể đổ lỗi cho nàng ta không phối hợp dạy dỗ, mới trách phạt.
Nguyệt Nhi bị cởi áo khoác, trói chặt lên cây trụ to, roi được ngâm trong nước muối trước hết hung hăng giã ở phía sau lưng nàng nhỏ bé yêu ớt. Cơn đau từ sống lưng truyền kháp toàn thân, một tiếng hét thảm vang vọng trong tiểu lâu yên tĩnh. Áo lót màu trắng hiện ra những vết máu, nàng lại cắn chặt hàm răng, không có một câu cầu xin tha thứ.
Một chậu nước lạnh giội tỉnh Nguyệt Nhi đang ngất.
Nhã phu nhân sai người tìm đến một đống xiêm y bẩn. Để trước mặt nàng.”Đi giặt sạch sẽ. Có một chỗ không tẩy sạch. Liền phạt ngươi đầu tiên.”
Nguyệt Nhi nhịn đau mặc áo ngoài vào. Ôm lấy cái chậu gỗ lớn bên trong chứa một núi quần áo. Tập tễnh đi ra ngoài.
Chỉ cần có thể rời xa tầm mắt Sở Hạm. Bị đánh,bị phạt, nặng hơn nữa, đối với nàng mà nói cũng không sao cả. Khẽ lại gần hắn, tâm liền không hề nghe theo lệnh của chính mình. Rồi sau đó sẽ càng hổ thẹn với phụ thân đang an nghỉ cùng Tuyên quốc.
Nhã phu nhân đến bên giòng suối. Nhìn thấy Nguyệt Nhi đang dùng lực chà xát giặt quần áo. Khóe miệng nổi lên một nét thoáng cười tàn khốc. Muốn cùng nàng tranh giành tình cảm. Đừng hòng.
Khom người nhấc lên một đống sam y đã được giặt sạch. Nhẹ buông tay. Quần áo rơi xuống dòng suối. Theo dòng chảy trôi đi.
Nguyệt Nhi đang muốn nhảy xuống nước đuổi theo lấy quần áo Nhã phu nhân bị rơi xuống nước về, bên cạnh có một tiếng quát lớn.
“Tiện tỳ lớn mật, dám vứt bỏ quần áo của ta.” Nhã phu nhân kéo Nguyệt Nhi, dương tay liền hướng trên mặt Nguyệt Nhi đánh tới.
Nguyệt Nhi cực nhanh cầm cổ tay của nàng, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn đánh ta, không cần kiếm cớ. Hơn nữa ngươi có thể đánh ta tại chỗ khác, nhưng mặt thì không được.” Nàng là công chúa Tuyên Quốc, khuôn mặt này tượng trưng cho thể diện của Tuyên Quốc.
Nhã phu nhân bị nàng cầm cổ tay, một tát này liền không đánh xuống được, lửa giận bốc lên, “Tiện tỳ, ngươi dám làm trái ý ta, muốn chết.”
Rơi ngựa vung lên, điên cuồng hướng Nguyệt Nhi.
Roi ngựa dừng lại ở giữa không trung, phía sau truyền đến một tiếng cười , ” Nhã phu nhân xinh đẹp, vì sao cái tiểu nha hoàn này lại làm nàng tức giận đến như vậy?”
Lộ qua một khuôn mặt đang mỉm cười, tuấn dung ôn nhu văn nhã đứng trước mặt, trong tay đang nắm roi của Nhã phu nhân.
Nhã phu nhân thấy người này, mặt lập tức tỏa xuân quang (như kiểu mặt đưa tình ấy), thu hồi roi ngựa: “Là Cô Quân công tử a. Sai tiện tỳ này giặt vài món quần áo, nàng lại có thể hận thù trong lòng, cố ý vứt bỏ quần áo của ta.”
Vừa rồi hết thảy, Cô quân đều nhìn thấy hết, liếc hướng Nguyệt Nhi, nàng chỉ thẳng tắp bả vai đơn bạc, nhìn về phía khác, miệng mím chặt môi cũng không tranh luận.
“Chỉ là cuốn trôi một vài món quần áo, chuyện nào có đáng gì.” Cô Quân mỉm cười, đầu ngón chân điểm nhẹ, thân mình khinh phiêu xẹt qua thuận tay vớt lên đống đồ đang trôi theo dòng nước, vừa nhìn thấy ở bờ bên kia, đã trở lại trước mặt các nàng, đem quần áo đưa cho Nguyệt Nhi, ôn nhu nói: “Cẩn thận chút.”
Nguyệt Nhi tiếp nhận quần áo, thản nhiên nói tiếng cám ơn, rõ ràng nhìn thấy hắn, rồi lại coi như hắn không có tồn tại, lại ngồi xuống chà xát giặt quần áo.
Cô Quân buồn bực nhìn chính mình một chút, vô luận thế nào khí chất bên ngoài cũng là đứng hàng đầu, nàng như thế nào mà lại có thể đối với mình nhìn như không thấy?
Nhã phu nhân cười quyến rũ nói: “Cô Quân công tử sẽ không phải nhìn trúng tiểu nha hoàn này chứ?”
Cô Quân ho khan lên che dấu xấu hổ, “Nhã phu nhân thật sự biết nói đùa.”
Nhã phu nhân bàn tay mềm khẽ đẩy đẩy hắn, “Đàn ông các ngươi a… Chính là khẩu thị tâm phi, vừa vặn Sở Vương muốn ta dạy dỗ nàng, buổi tối đem nàng đưa đến chỗ của ngươi, cũng coi như cho nàng biết hầu hạ nam nhân là như thế nào.” Trong lòng nàng tính toán, chỉ cần đem nàng ta đưa đến trên giường Cô Quân, Sở Vương liền không bao giờ … còn đụng vào nàng nữa, coi như Sở Vương đối nha hoàn kia có ý, mà Cô Quân là tâm phúc bên người Sở Vương, cần nữ nhân, Sở Vương cũng sẽ không thể không cho.
Nguyệt Nhi nghe thế rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nàng bị đánh bị mắng, sẽ không oán giận, nhưng tuyệt không thể để cho nam nhân đến vũ nhục thân mình thanh bạch của nàng. Bưng lên chậu gỗ xoay người muốn đi. Nhưng chậu gỗ rất nặng, mà trên lưng vết thương lại đau đớn khó nhịn, vừa không thể bưng giữ được chậu gỗ, chậu gỗ nghiêng, mang theo nàng hướng ngã vào trong nước.
Đột nhiên một bàn tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng ổn định thân hình.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, chủ nhân khuôn mặt đang hướng nàng tao nhã cười: “Cẩn thận.”
Lông mi chớp động lộ ra con ngươi đen trong suốt sáng ngời nói: “Cám ơn.”
Cô Quân chỉ cảm thấy trái tim của mình nhảy sai đi nửa nhịp, càng nhìn càng ngây ngốc.
Nguyệt Nhi mí mắt hạ xuống, mỉm cười nói tránh, giãy khỏi tay hắn đang vòng bên hông nàng. Nàng nơi khóe mắt đã thấy Nhã phu nhân nhe răng cười không có ý tốt.
“Đáng chết, các ngươi đang làm cái gì?” Một tiếng gầm giận giữ làm ba người giật mình, lập tức một cái trường tiên màu đen đảo tới, trên không trung xuất hiện tiếng vang. Dầu tiên cuốn lại, buộc chặt lấy eo của nàng.
Theo lực đạo trường tiên, thân hình nhỏ xinh bay ra ngoài, chậu gỗ ròi khỏi tay, quần áo tán loạn mỗi nơi một chiếc.
Nguyệt Nhi chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng dừng trên người con tuấn mã, một cánh tay mạnh mẽ trong nháy mắt quấn chặt lấy nàng, hơi thở trong không trung truyền đến hương vị quen thuộc.
Trên lưng ngựa thân ảnh cao lớn, tỏa ra âm lãnh hàn khí, khiến cho ai thấy cũng không khỏi rùng mình một cái.
Sở Hạm mắt liếc lên cô độc quân, “Xem ra ngươi rất rảnh rỗi sao?”
Cô Quân đánh cái ha ha, “Ta chỉ là đi qua, xin cáo từ.” Nói xong lắc mình rời đi.
“Sở Vương… .” Nhã phu nhân vội vàng đi lên, nũng nịu khẽ gọi.
Sở Hạm ngay cả khóe mắt đều chưa từng nhìn nàng, liếc thấy phía sau lưng Nguyệt Nhi vết màu dính trên quần áo, hai tay bắt lấy hai bên cổ áo nàng, dùng sức hướng hai bên xé một nhát, theo thanh âm của tiếng vải bị xé rách, lộ ra vết thương đang chảy máu đầm đìa phía sau lưng do bị tiên làm tổn thương.
Miệng vết thương dính vào trên quần áo, Nguyệt Nhi kiên cường tự mình chịu đựng, vẫn không kêu lên một tiếng đau đớn, cơ hồ đau đã muốn bất tỉnh.
Sở Hạm nhìn thấy miệng vết thương ghê người như vậy, lông mày nháy mắt níu chặt, giống như roi quất đau đớn lên người hắn, mày rậm dựng lên, lạnh lùng trừng mắt hướng Nhã phu nhân, “Đây là có chuyện gì?”
Nhã phu nhân sắc mặt khẽ biến, lập tức miễn cưỡng cười nói: “Nha hoàn kia không nghe dạy dỗ, cho nên trừng phạt nho nhỏ với nàng.”
“Đây là trừng phạt nho nhỏ?” Thanh âm của Sở Hạm càng lạnh hơn ba phần, “Người đâu, kéo xuống, quất hai mươi, đuổi ra cửa cung.”
Nói xong đem Nguyệt Nhi dựa nằm vào trong lồng ngực hắn, phóng ngựa rời đi, bỏ lại Nhã phu nhân ở sau gào khóc thảm thiết, quất roi hai mươi, cơ hồ là muốn lấy nửa cái mạng của nàng.
Nguyệt Nhi chăm chú nhìn khuôn mặt hắn lạnh lùng, hắn không phải hận ta sao của nàng? Thấy nàng bị thương không phải hắn rất sung sướng sao? tại sao lại như thế?
Sở Hạm dọc theo đường đi cũng không nói chỉ nửa câu, thẳng đến trước Dực Khôn Diện mới ôm Nguyệt Nhi xuống ngựa.
Nguyệt Nhi khẽ tránh đi, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn trở lại phòng nhỏ của mình. Lại bị hắn khiêng lên trên vai lập tức đi vào tẩm cung của hắn.
Một màn tối hôm qua nháy mắt hiện lên trong đầu Nguyệt Nhi, hoảng sợ đập phía sau lưng của hắn, thét chói tai khua loạn lên đói đi xuống, không chịu theo hắn đi vào.
“Im miệng.” Sở Hạm buồn bực đem nàng để tại trên giường.
Nguyệt Nhi ngã nhào trên giường, che đi nửa khuôn mặt, miệng vết thương lại bị lôi kéo, đau đến mức nàng phải hít một hơi thật sâu. Lửa giận nháy mắt bốc lên, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt hắn, dùng ánh mắt lăng trì hắn, “Sở Hạm!” Mặc dù không biết hắn vì sao hận nàng như vậy, nhưng nếu hận, vì cái gì không cho nàng được thống khoái chết đi?
Chống lại đôi mắt thâm trần của hắn, con mắt tràn ngập hận ý chăm chú nhìn lên.
Tầm mắt của hắn theo mặt hắn dời xuống, lạnh như băng ở giữa mang theo âm u.
Nàng lúc này mới phát hiện bị hắn xé mở quần áo, ở giữa quay cuồng, bởi vì đau đớn mà chảy mồ hôi, chảy trên da thịt trắng nõn trước ngực, tỏa ra mâu quang hấp dẫn.
“Ngươi nên gọi ta là Vương.” Sở Hạm nhìn theo xuống một tấm thân trắng nõn, ám mâu nhìn xuống, môi mỏng tạo thành một đường khêu gợi thẳng tắp, thanh âm khàn khàn.
Nguyệt Nhi bối rối chỉnh lại xiên y, lại khiến phía sau lưng mang đến một trận đau đớn hơn.
“Ta đối với nữ nhân máu chảy đầm đìa không có hứng thú.” Hắn trái lương tâm hừ lạnh một tiếng, âm thầm hít một hơi thật sâu, kiếm chế trong hạ thể nảy mầm, khóa nhanh mày, ngầm bực bội chính mình đối với nàng không thể hoàn toàn miễn dịch.
Đi lên trước đem nàng ghé vào trên giường, làm nàng không thể động đậy, lần thứ hai ngăn nàng mặc nhanh quần áo.
“Ngươi muốn làm gì?” Nguyệt Nhi khàn giọng quát to, “Sở Hạm, ngươi dừng tay.”
“Ngươi đã gặp qua nô tì nào mà dám cả gan kêu cả tên họ của chủ nhân ra chưa?” Sở Hạm từ trong lòng lấy ra kim sang dược luôn mang theo bên mình, cẩn thận bôi lên trên vết thương xen kẽ nhau ở trên lưng nàng. Dược vật trân quý này sẽ giúp trên lưng không để lại sẹo, khôi phục trắng muốt như lúc ban đầu.
Hắn mặc dù hận nữ nhân này, nhưng tuyệt không cho phép ngoại trừ hắn ra người nào được thương tổn đến nàng.
Nguyệt Nhi ngây ngẩn cả người, hắn lại có thể lại vì nàng trị thương. Nhục nhã vì trần truồng trước mặt hắn rất nhanh bị những động tác ôn nhu của hắn san bằng, khó hiểu, hắn làm sao lại như thế, muốn hỏi, cũng không dám hỏi, sợ vừa hỏi, những ấm áp ngắn ngửi này sẽ lại hóa thành tra tấn.
Hắn động tác tuy rằng mềm nhẹ, nhưng thuốc rắc lên vết thương lại có tác dụng đau rát, nắm chặt nắm tay cố nén đau đớn, không phát ra một chút thanh âm. Mồ hôi lại tuôn ra che kín toàn thân, hương thơm mị hoặc tràn ngập nồng đạm cực kì.
Hắn không biết bao nhiêu lần bị thương ở trên chiến trường , biết thuốc này có bao nhiêu công hiệu, nhưng cũng biết đủ rằng trên vết thương phải chịu biết bao đau đơn. Sự chịu đựng của nàng làm cho hắn đối với nữ tử này càng thêm hứng thú, vì cái gì nàng cố tình trở thành một nữ tử ngang ngạnh, thất thường như vậy? Nếu nàng dịu dàng, hướng hắn khuất phục, hắn có phải sẽ không tiếp tục truy cứu gia tộc của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng yêu thương vô cùng?
Nguyệt Nhi phía sau lưng mặc dù đau đến không thể thở, nhưng lúc này trong tâm trí ba năm nay mới vui vẻ một khắc, mặc dù biết không nên như thế, nhưng vẫn không ngăn được vui vẻ. Chậm rãi nhắm mắt lại, hy vọng có thể đem giờ khắc này lưu lại. Nàng có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng đang nhìn quét ở phía sau lưng nàng, khuôn mặt tái nhợt bỗng trở nên ửng đỏ.
Đột nhiên cảm thấy môi hắn co giãn tràn đấy nóng bỏng bao phủ trên miệng vết thương của nàng tiền tới toàn vẹn trên da thịt. Tinh tế khe khẽ hôn, hôn tới khi nội tâm như bị đánh thật đau.
Sở Hạm trước khi ở trong người manh nha lên dứt khoát đứng đậy , không hề nhìn qua khối thân thể vô hạn lực hấp dẫn này, ngồi xuống trước thư án, cầm lấy tấu chương nhỏ phê bình chú giải kĩ lưỡng. Nhưng mi siết chặt có thể thấy rằng hắn khó mà tập trung được.
Nguyệt Nhi trộm nhìn thấy hắn ngồi ngay ngắn sau thư án cao, vẫn như ba năm trước đây nhìn thấy anh tuần vô cùng như vậy, năm tháng hình như không có chút gì lưu lại dấu vết trên người hắn, cảm giác ngòn tay hắn ôn nhu chạm lên miệng vết thương của nàng như vẫn còn đây. Nếu hắn không phải Sở Vương, chính mình có thể chờ đợi hắn hay không? Có thể cùng hắn lưu lạc chân trời hay không?
“Ngươi nhìn lén ta đã lâu rồi.” Sở Hạm ánh mắt vẫn nhìn tấu chương, nhìn không chớp mắt, nhưng thật ra lại để tại nàng ở trên giường.
Bị người khác nói trúng tim đen khiến Nguyệt Nhi lúng túng che giấu thân mình không được tự nhiên. Quay mặt sang một bên, mặt đỏ dần lên. Đối với việc nhìn lèn hắn mà nói, một cảm giác khó chịu biểu hiện trên mặt.
Hắn khó tập trung được nhìn về phía nàng. Trên mặt lại vô cùng dịu dàng. Táo xuống lớp băng lạnh trên mặt. Lại làm cho người ta như chìm trong gió xuân: “Nói đi. Đang suy nghĩ gì?”
“Ta suy nghĩ…” Nguyệt Nhi cố gắng bình ổn nội tâm bất an. Bài xích hấp dẫn của hắn đối với nàng. Cố gắng làm cho ngữ khí bình thản.”Một ngày nào có thể rút gân ngươi, lột da ngươi.” (dã man quá chị ơi >”