Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi – Chương 18
Nàng trở lại phòng nhỏ, trằn trọc, có lệ theo tóc mai chảy xuống làm ướt gối đầu.
Đến tậm đêm khuya, mặc cho không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng chua xót càng thêm khó chịu, mở cửa phòng ra, bắt chước Sở Hạm cầm liệt tửu lên, điên cuồng uống vài ngụm, hơi rượu nóng bỏng theo yết hầu thiêu đốt trong bụng, mặt hiện ra đỏ hồng, lập tức cảm giác hơi say say, trong lòng lại dâng lên tâm tình khác, nghĩ đến hắn từng nói rằng, ngươi xưa nếu không ở trong thời điểm thương tâm, thì loại rượu lâu năm này, làm sao mà nấu thành. Thực sự có chút lắc lư lảo đảo bước vào khóm hoa trong viện. trong cái viện này, vào ban đêm, không ai có thể vào, hắn không trở về, cũng chỉ có một mình nàng, đến cũng không bị ràng buộc.
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng sáng nhô lên cao, gió nhẹ vi vu, chỉ nghe tiếng ve kêu trên cây, chợt có đóa hoa bay xuống.
Lại uống thêm hai ngụm rượu, càng say ngà ngà hơn, gỡ sạch trâm xuống, mặc cho tóc dài đen như mực rơi xuống, đá bay hài thêu, khuôn mặt tươi cười ngắm trăng.
Tươi cười chậm rãi thu lại, nàng giống như thấy được phụ thân, mặc kệ phụ thân có tàn bạo như lời bọn họ nói hay không, nhưng vẫn cho nàng cuộc sống lúc nhỏ hạnh phúc nhất. Thân ảnh phụ thân trôi qua, lại thấy mẫu thân rưng rưng nước mắt, giơ bầu rượu lên. “Con gái nhất định không làm phú thiếp, người cứ việc yên tâm.” Nói xong ngẩng đầu lên, đưa lên miệng liền uống.
Chất lỏng nóng bỏng càng làm ắt nàng say lờ đờ mờ ảo, rót tiếp thì lại không vào miệng, đổ đầy lên mặt, ha ha cười: “Ngươi cũng muốn làm khó ta phải không?”
Cuối cùng uống thêm một ngụm rượu, rồi đột nhiên không còn trong tay, bầu rượu đã bị người đoạt đi từ phía sau. “Linh Nhi tỷ tỷ, nâng cốc cùng ta.” Linh Nhi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, hai người từ nhỏ giao tình rất tốt.
Đột nhiên thân mình bay lên không trung, bị người ôm ngang lấy, nàng lại vẫn chìm trong thế giới của chính mình: “Linh Nhi tỷ tỷ, ngươi không cho ta uống rượu, hại ta không biết rượu là đồ tốt như vậy.”
Cánh tay ôm lấy nàng buộc chặt lại. “Sở Hạm, Sở Hạm!” Lệ theo mắt nàng đang nhắm chặt nhào ra. “Ngươi không nên lấy ta!”
Thân thể ôm lấy nàng cứng đờ.
“Thành dân Tuyên Quốc đã yên ổn, mục đích ngươi lấy ta đã đạt tới, ngươi để cho ta đi thôi!”
“Đừng hòng!” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm buồn bực gầm nhẹ.
“Ngươi thả ta đi. Ngươi cưới thiếu nữ xinh đẹp của ngươi, ta quay về Tuyên Quốc của ta. Xa xôi cách trở như vậy, đều được bình an của riêng mình, sống cùng nhay thống khổ như vậy, không bằng như vậy cả đời không qua lại với nhau…”
“Câm mồm! Những lời tuyệt tình như vậy, ngươi cũng có thể nói ra miệng.” Một tiếng gầm lên, làm đôi mắt đang say lờ đớ khép hờ của nàng khẽ mở, trong tay chạm vào thiết giáp lạnh như băng.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy người trước mắt, quyến rũ cười: “Ngươi đã đến rồi. Ngươi đến tiễn ta sao?” Cằm nàng đau xót, bị hắn hung hăng nắm lấy.
Một đôi con ngươi thịnh nộ, người ở dưới ánh trăng hiện ra sáng tỏ, làm cho nàng tỉnh rượu ba phần, cố gắng nhắm mặt lại, tiếp tục mở ra, người trước mắt không có biến mất, trên cằm vẫn cẩm thấy đau như cũ.
Hắn dừng lại thật lâu trên nàng, con ngươi ảm đạm nén giận, lộ vẻ đau lòng: “Ngươi lại còn nói ra những lời ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy. Ngươi muốn rời khỏi ta, cả đời này cũng đừng hòng.”
Nàng ho ra rượu, cảm giác say lại dâng lên, trong ánh trăng mơ hồ nghe được hắn nói: “Ngươi đối với ta thực sự không cần?”
Một tiếng nỉ non: “ Ngươi làm sao từng để ý đến ta.” Ngay tại trong lồng ngực hắn ngủ thật say.
Hắn cắn chặt răng, hận không thể đem nữ nhân trong lòng xé thành từng mảnh nhỏ, nhìn xem trong lòng nàng rốt cuộc chứa những thứ gì. Hắn không để ý đến nàng, sẽ lại vì nàng mà mấy nắm gần đây, chưa từng nạp thêm một thị thiếp?
Hắn không để ý đến nàng, sẽ không tìm mọi cách giúp cho thành dân Sở Quốc và Tuyên Quốc hòa hợp thành một khối?
Hắn không cần nàng, sẽ không ở trước mặt tướng sĩ của mình hướng về phía nàng vươn tay ra? Đó là biểu hiện tâm của một Quân vương giao ột nữ tử.
Hắn không cần nàng, sẽ không khi biết nàng gặp nạn, sợ đại quân tiến đến gần, đối phương sẽ trước tiên tổn thương tính mạng của nàng, mà liều mạng sống chết, một mình đi tới cứu giúp?
Hắn không cần nàng, sẽ không bắt gặp nàng say khướt trong bụi hoa mà đau lòng muốn nứt ra?
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng ánh vào trong mắt hắn, vô cùng tịch mịch, một quân vương đội trời đạp đất, lại với một tiểu nữ nhân ở trong lòng không có biện pháp gì.
“Người đâu! Múc nước!” Ôm nàng đi vào tẩm cung, đặt trên giường lớn.
Gã sai vặt bưng chậu nước tiến vào trong, liếc mắt thấy trên long sàng là Nguyệt Nhi người đầy hơi rượu: “Sở Vương, nô tài đi gọi nha hoàn tới hầu hạ ngài.”
“Không cần!” Hắn tự mình vặn khăn ngồi vào bên giường. “Ngươi đi ra ngoài!”
Sau khi gã sai vặt rời khỏi đây, Sở Hạm thở dài, cởi bỏ quần áo toàn mùi rượu bị đánh đổ trên người Nguyệt Nhi, cau mày ném lên mặt đất, cẩn thận lau đi vết rượu trên người nàng.
Chính hắn vốn là người uống rượu rất tốt, nhưng thấy Nguyệt Nhi say sướt, cũng vô cùng đau lòng.
Ngón tay lau qua trên da thịt mịn màng trơn nhẵn của nàng, dục hỏa trong cơ thể nháy mắt bốc lên, vội thở dài, kéo chăn mỏng phủ lên nàng. “Người đâu!”
Gã sai vặt đứng ở bên ngoài vội tiến vào.
“Đem những y phục bốc mùi này, mang ra ngoài đi.”
Gã sai vặt vội nhặt trên mặt đất đống ý phục tràn đầy mùi rượu kia, nhân tiện mang chậu nước ra, suốt đem đem quần áo vội vàng đưa đến a ma tẩy y (Giặt đồ).
Ngày hôm sau, trong cung lén truyền rằng Sở Vương tự mình hầu hạ Nguyệt Nhi cô nương say rượu.
Nhóm tiểu nha hoàn trong cung, âm thầm hâm mộ, hi vọng một ngày kia, mình có thể gặp được một lang quân ôn nhu chăm sóc như vậy. Còn đối với những người có ý đồ riêng với Sở Hạm lập tức ghen tị điên cuồng.
Sở hạm dỡ ngân giáp xuống, quay đi, tắm gội bằng nước lạnh để áp chế dục hỏa bị khơi dậy.
Trở lại trước giường, đứng yên nhìn chăm chú ngọc nhan say rượu trên gối, tươi đẹp dị thường, khóe miệng lại mang theo một nét thoáng hiện ý cười buồn bã, cho dù đang ở trong mộng cũng khó tiêu tan đi.
Thở thật dài, cúi người xuống, hôn lên cánh môi nóng bỏng mềm mại.
Hai môi vừa mới chạm, bên môi đỏ thắm khẽ mở: “Sở hạm, nếu ngươi chỉ là dân chúng bình thường, ta làm bần thê tử của ngươi có phải tốt biết bao.”
Trong lòng hắn rung động, vẻ u sầu chuyển sang lòng tràn đầy vui sướng, hóa ra trong lòng nàng cũng không có người khác.
Nằm nghiêng bên người nàng, để nàng gối tại trên vai mình, gắt gao ôm vào trong ngực. “Đứa ngốc, mặc kệ ta có phải là quân vương hay không, ta làm sao mà còn có thể quan tâm đến những nữ nhân khác? Vì sao ngươi không thể hiểu được lòng ta. Ta đã không còn suy nghĩ đến ân oán của tổ tiên, ngươi phải như thế nào mới có thể bằng lòng buông cừu hận của gia tộc, thành kiến ở trong lòng?”
Nguyệt Nhi tỉnh lại xoa xoa đầu đau muốn nứt ra, mặt trời đã lên cao ba thước.
Rượu này quả nhiên là thứ tốt, có thể mơ thấy cùng người nọ ôm nhau, nghĩ vậy, vành tai chợt đỏ lên.
Tuy tỉnh rượu nhưng lại thấy khó chịu, tay mềm lau trán hạ xuống, chạm vào giường lớn mềm mại, mới giật mình thấy mình lại có thể ngủ ở giường lớn của Sở Hạm, âm thầm cảm thấy may mắn là hắn xuất chinh chưa về, nếu không nửa đêm leo lên trên giường của hắn, thật đúng là dọa cho người ta mất mặt.
Ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống, toàn thân nàng trên dưới không một mảnh vải, hoảng sợ kêu một tiếng, cực nhanh kéo chăn mỏng lên, đỡ lấy đầu nặng ngàn cân, thật sự không nhớ nổi, làm sao lại cởi bỏ quần áo toàn thân.
“Nguyệt Nhi cô nương, ngươi đã tỉnh?”
Nguyệt Nhi nhìn phái bên giường, một tiểu nha hoàn đang đứng tâm mười lăn mười sáu tuổi — Tiểu Uyển. Nàng là nha hoàn phụ trách hàng hóa của Nguyệt Nhi, thời điểm ở Dực Khôn Điện côn việc bận rộn, Quyền Quý cũng cần đến nàng hỗ trợ. Lúc này trong tay nàng đang cầm một bộ quần áo sạch sẽ: “ Xiêm y cũ của Nguyệt nhi cô nương bị rượu làn ướt, đã đưa a ma tẩy y, có lẽ Quyền Quý phát hiện ra nàng say rượu, kêu Tiểu Uyển đến đây giúp đỡ. Hơn phân nửa xiêm y trên người cô nương là Tiểu Uyển bỏ đi.”
“ Dực Khôn Điện, hôm nay ta đã thu dọn qua, cô nương vừa mới tỉnh rượu, nghĩ đến chắc cũng không thực sự thoải mái, mau uống hết cái này đi.” Tiểu Uyển đi đế bên bàn bưng lên một bát canh giải rượu đưa cho nàng.
Nguyệt Nhi cảm thấy cảm động: “Làm sao lại để cho ngươi tới chiếu cố ta?”
Tiểu Uyển cười nhẹ nhàng: “Nguyệt Nhi cô nương bình thường chăm sóc ta không ít, hầu hạ cô nương một chút cũng là đương nhiên.”
Có người nói chuyện cùng, tâm tình Nguyệt Nhi buồn rầu, cũng tốt lên rất nhiều, cười đem bát canh giải rượu uống hết.
Tiểu Uyển đợi nàng uống xong, mới nhận lại bát rời đi.
Nguyệt Nhi lúc này mới tắm lại thay quần áo.
Chờ mọi việc dọn dẹp thỏa đáng, Tiểu Uyển lại đưa bữa trưa tới, tất cả đều là món ăn ưa thích của nàng.
Kéo tiểu Uyển lại dùng cơm, nàng cũng không từ chối, cùng nàng ăn cơm trưa thật vui vẻ.
Chuyện phiền lòng hôm qua, cũng phai nhạt dần.
Chở sau khi Tiểu Uyển rời đi, mới nhớ ra chuyện bình thường cần phải làm, quả nhiên đều đã được Tiểu Uyển làm xong, thay vào đó nhàn rỗi có thể nói chuyện phiếm, không biết thời gian này nên làm việc gì. Mới nhớ tới, đã từ lâu, nhờ người đi Nam Quận mang thất huyền cầm là của hồi môn của nàng tới đây.
Trở về phòng lấy đàn, để ở bàn đá dưới cây đại thụ trong viện, điều chỉnh dây đàn rồi gảy.
Rất nhiều người chỉ biết Nguyệt Nhi công chúa Tuyên Quốc dung nhan tuyệt sắc thiên hạ, lại không biết rằng kĩ thuật đánh đàn của nàng ở Tuyên Quốc cũng đứng vào hàng nhất nhì.
Ngón tay ngọc nhỏ thon dài tinh tế lướt trên dây đàn, một chuỗi tiếng đàn cực kì uyển chuyển du dương theo đầu ngón tay lan tỏa ra không trung, như cây liễu đung đưa trong gió nhẹ, từ từ chuyển dang thành tuyết bay giữa mùa đông, như tiếng mẹ ru con trong đêm, khóa tâm hồn người.
Sở Hạm bãi triều, trở lại Dực Khôn Điện, xa xa nghe được tiếng đàn truyền đến ưu tú chưa từng nghe qua, thả nhe cước bộ, đi tới cửa, tức thì ngây dại, đối với cảnh tượng trước mắt chỉ có thể lấy từ “kinh diễm” (Kinh ngạc vì vẻ diễm lệ) để hình dung.
Trăm hoa bay xuống lay động theo gió, cùng hòa quyện vào tiếng đàn uyển chuyển. Nguyệt Nhi đang chuyên chú vào trong tiếng đàn lại càng xinh đẹp như mộng như ảo.
Hắn đứng yên ở cửa, không dám động đậy nhúc nhích, sợ làm cảnh đẹp trước mắt biến mất.
Đến tận khúc cuối, Nguyệt Nhi chậm rãi nhấc ngón tay lên, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Sở Hạm đứng ở cửa.
Bất ngờ cả kinh, hắn đã trở lại. Đứng dậy, lui qua một bên, gục đầu xuống, ngoài mặt trấn định áp chế không được trái tim đang đập cuồng loạn.
Sở Hạm tiếc nuối, sự yên tĩnh lúc này đã bị phá tan quá nhanh.
Lập tức đi vào thư phòng, hướng về phía Nguyệt Nhi vẫn đang sững sờ kia bỏ lại một câu: “Mài mực cho ta.”
Hắn đi ra ngoài một thời gian, trên mặt bàn tấu chương sớm đã xếp thành một đống núi nhỏ.
Hắn mặt nhăn mày nhíu lập tức ngồi xuống phía sau bàn.
Nguyệt Nhi vội xắn ống tay áo tiến lên mài mực, chẳng biết lúc nào, nàng đã ưa thích mài mực giúp hắn hơn.
Chờ mài tan nước mực, chuẩn bị lui ra thì Sở Hạm đã lấy ra một đống tấu chương đưa cho nàng: “Ngươi sửa sang lại chỗ này đi.”
Ngàng nhất thời mếu máo, lần trước sau khi ở trên xe giúp hắn sửa sang lại tấu chương, hắn có vẻ thích, cuối cùng lại đưa đống tấu chương này cho nàng. “Ta còn phải quét sân.” Nàng tìm cớ từ chối, cố gắng giảm bớt thời gian ở chung với hắn, vừa nghĩ tới việc hắn sắp nạp thiếp, trong lòng tức thì chua xót khó chịu.
“Bảo gã sai vặt đi quét tước, nếu người làm không đủ, kêu Quyền Quý tăng thêm nhiều người đến.” Ánh mắt hắn không rời khỏi tấu chương, thản nhiên nói: “Sau này ngươi không có việc gì nhân tiện phụ trách sửa sang lại tấu chương.”
“Việc quốc gia đại sự này, sao có thể để một tiểu nữ tử như ta làm được?” Nàng không muốn bị hắn trói buộc ở thư phòng, mỗi ngày đối diện cùng hắn.
“Bảo ngươi làm thì liền làm, tại sao lại nhiều lời như thế?” Hắn liếc nàng trừng mắt một cái, nhìn xem nàng vừa có ý muốn phản bác, trừng mắt nhìn trở về.
Nàng tuy rằng vòng vo một hồi, nhưng lại không thể tránh được, đành phải đến rìa bên cạnh án thư ngồi xuống.