Nha Hoàn Hảo Khó Chơi

Chương 14


Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi – Chương 14


“Ước chừng năm sáu vạn người.”
Người đang hồi hít một hơi lạnh, trong thành này đóng quân cộng lại cũng hơn một vạn người, mà Sở Vương đến cũng chỉ dẫn theo mấy ngàn binh mã, nay địch ta số lượng chênh lệch quá lớn, thành này khó bảo toàn, nếu như không thừa lúc đại quân áp đến dưới thành tiêu diệt tiên phong trước, chỉ sợ càng khó ngăn cản, lại tiếp tục xin chiến.
Trong mắt Sở Hạm mặc dù hàn quang bắn ra bốn phía, lại hoàn toàn không có vẻ lùi bước. “Đợi.”
Nhìn quét trong gian phòng, mọi người sắc mặt lo lắng, chỉ có một hộ vệ nới khóe mắt thoáng qua một ý cười rồi biến mất.
Trong khoảnh khắc, lại có người nhanh chóng cấp báo: “Bẩm Sở Vương, chủ lực quân địch chỉ cách dưới thành có bốn mươi dặm.”
“Đợi lát nữa.” Sở Hạm mặt vẫn tĩnh như nước, trong mắt lại dâng lên sát khí nồng đậm.
Ở trong gian đang uống trà tiếp khách, Nguyệt Nhi đều có thể cảm thấy bên cạnh hắn nhưng tụ sát khí nghiêm mật, trong lòng ầm ầm nhảy loạn. Chúng nữ quyến, lại càng run rẩy rùng mình, chỉ riêng có một người rũ mi mắt thấp xuống, lông mi run lên, khóe miệng không thể che giấu hết lộ ra một nét thoáng hiện vui mừng trên sắc mặt.
“Bẩm Sở Vương, chủ lực quân địch đã áp đến dưới thành.”
Một đạo tia chớp xẹt qua trên không trung, trong phòng bỗng nhiên sáng bừng.
Sở Hạm mày rậm khẽ nhếch, dựng lên như kiếm, vỗ bàn: “Cung nỏ trên tường thành chuẩn bị.” Nhìn sang tham tướng bên người: “Phóng tín hiệu, đại quân xông vào từ hướng nào, chiếu theo cung nỏ chuẩn bị.”
“Dạ.” Tham tướng lĩnh mệnh mà đi.
Mọi người đang ngồi ngạc nhiên vui mừng, không dự đoán được Sở Vương sớm bày ra trận thế, chỉ chờ quân địch tiến vào. Tên hộ vệ kia thần sắc lại luống cuống.
Sở Hạm nhìn thấy trong mắt, âm thầm cười lạnh: “Chúng quân tướng nghe lệnh, lập tức xuất chiến.”
“Dạ.” Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sở hạm tiến lên một bước, đưa tay đặt lên bả vai tên hộ vệ, lạnh lùng cười: “Ngươi ở lại.”
Người nọ nhất thời rủn chân, cố gắng ổn định bình tĩnh: “Sở Vương còn có gì dặn dò?”

“Trói lại.” Bây giờ đại địch trước mặt, Sở Hạm chẳng lẽ lại nhiều lời cùng hắn.
Quân lính trái phải vây đến, không hỏi nguyên do, đen hộ vệ này trói lại chắc chắn.
Hộ vệ này lớn tiếng làm ầm ĩ, thỉnh thoảng lại hướng vào trong rèm liếc mắt quan sát tình hình. Sở Hạm lạnh lùng cười: “Kéo xuống chém đầu.”
“Chuẩn bị ngựa. Xuất chiến.” Nhìn theo thân ảnh cao ngất của hắn biến mất, tâm Nguyệt Nhi bất ngờ rút nhanh.
Phụ nhân vừa rồi khóe miệng mang nụ cười, lúc này ôm bụng kêu đâu: “Ai nha, ai nha!”
“Ngươi không có chuyện gì chứ?” Nguyệt Nhi khẽ bĩu môi, xem ngươi giả bộ tới khi nào.
“Ta rất đau bụng. Cần… đi ngoài.”
“Ta đi cùng ngươi.” Nguyệt Nhi tiến lên đỡ lấy nàng.
“Không làm phiền tới cô nương, ta tự đi cũng được.” Phụ nhân vội gắng hết sức chối từ.
“Bây giờ bên ngoài đang rối loạn, một mình ngươi đi, có điều gì sơ xuất, ta không có cách nào ăn nói với các tướng quân chiến đấu hăng hái trên chiến trường .” Nguyệt Nhi khăng khăng phải đưa nàng cùng đi.
Phụ nhân bất đắc dĩ, đành phải cùng đi với nàng.
Vừa tới nơi yên tĩnh, lợi dụng lúc ngồi xuống, ôm lấy một tảng đá muốn nện xuống đỉnh đầu Nguyệt Nhi.
Bên cổ đau xót, đã thấy Nguyệt Nhi tựa tiếu phi tiếu (Cười như k cười) nhìn nàng, trong tay nắm lấy một thanh ngọc trâm mang theo lưỡi dao sắc bén đặt lên cổ nàng, mũi dao đã đâm vào da thịt nàng, đau đớn không thôi, nàng ta chỉ cần dùng thêm chút lực trên tay, ngay lập tức có thể đâm thủng cổ họng nàng, tảng đá kia làm sao dám nện xuống, bỏ tảng đá lại cười làm hòa: “Cô nương đây là có ý gì?”
Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng. “Đi” Áp giải nàng đi đằng trước tới chỗ tham tướng.
Tham tướng thấy Nguyệt Nhi đã chế ngự được gian tế, âm thầm bội phục thiếu nữ này có mưu có gan.
Trở lại trong phòng nữ gia quyến, một bên làm yên lòng các nữ quyến, một bên lo lắng chờ đợi, không biết hắn hiện đang ở nơi nào, bình an hay không.

Ngoài cửa, tiếng kèn, thanh âm trống trận, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm nhau, đâm vào trong tâm Nguyệt Nhi, đáng sợ nhất không phải là giết địch trên tiền tuyến, gặp lại dưới đao máu, mà là lúc này đang lo lắng chờ đợi.
Một tiếng vang thật lớn, tiếng quát nổi lên bốn phía, kinh chấn chín tầng trời.
Nguyệt Nhi vội chạy tới cửa giữ chặt một binh lính đang khuân vác vật tư: “Tình hình phía trước thế nào? Sở Vương đang ở nơi nào?”
“Quân địch tán loạn, Sở Vương mang theo các tướng sĩ mở cửa thành ra ngoài tập kích.” Nói xong bỏ Nguyệt Nhi lại vội vàng chạy đi.
Trong lòng bàn tay Nguyệt Nhi chảy đầy mồ hôi, nhanh chân quay về phía mà chính.
Một bàn tay ấm áp nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt tay của nàng, tham tướng phu nhân đóng ở thành này nhìn nàng cười: “Tin tưởng nam nhân của mình, bọn họ sẽ bình an.”
Nguyệt Nhi trong lòng ấm áp, quay về nhìn nàng mỉm cười.
“Phu quân ta trước khi đóng ở thành này, cũng đã nhiều năm đi theo Sở Vương, Sở Vương có dũng có mưu, nhất định sẽ chiến thắng trở về, tin tưởng hắn đi.”
Mặt Nguyệt Nhi nóng hâm hấp: “Vì sao phu nhân nói Sở Vương là nam nhân của ta.”
“Chúng ta đều là người từng trải, người sáng suốt, vừa nhìn liền biết, tâm sự của ngươi toàn bộ đều viết ở trong mắt ngươi.” Tham tướng phu nhân kéo tay nàng đi vào nhà lớn.
Nguyệt Nhi nhìn thấy tham tướng phu nhân bình tĩnh, âm thầm xấu hổ, đây mới là một phu nhân tướng quân có khí thế.
“Giành thắng lợi! Sở Vương trở về thành!” Một tiếng hoan hô phá vớ một tâm lo âu của Nguyệt Nhi.
Rút bàn tay bị tham tướng phu nhân nắm lấy, xắn tay nhấc váy, chạy nhanh tới cửa thành, hậm không thể mọc thêm đôi cánh, Hóa ra chuyện nàng đối với hắn đã sâu tới mức này.
Vạt áo làn váy phất phơ, búi tóc rối loạn, tóc dài nhẹ nhành bay bay, rõ ràng nhìn đường như rất gần, nhưng làm sao chạy mãi không đến.
Xa xa đã thấy cờ chủ soái dệt Kim Bàn Long thêu lên chữ Sở màu đen, trong ánh ban mai theo gió bay phấp phới.
Phía dưới, thân ảnh uy nghi lẫm liệt cưỡi trên hãn huyết bảo mã đang cùng các tướng sĩ của hắn khải hoàn bước vào cửa thành. Tuy rằng trên áo giáp toàn là máu tươi chưa khô, nhưng dáng vẻ tươi cười trong ánh ban mai chứng minh được thắng lợi của hắn.

Thành dân đông đúc nhiệt liệt hoan hô, tung hoa tươi, Nguyệt Nhi lại si ngốc ngây ngẩn cả người, chạy vội giống như điên cuồng vừa rồi đã qua đi, đến gần phía trước, ngừng lại cước bộ, chậm rãi lui về phía sau.
Từ lúc hắn vào thành nhìn lên liền thấy nàng mặt mày hớn hở, vội vàng chạy đến, lúc này nhìn thấy nàng dần dần lùi bước thì thu lại nụ cười trên mặt, đem tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ hồng đang muốn chạy trốn của nàng, thúc ngựa tiến lên trước, đứng ở trước mặt nàng, hơi khẽ cúi người, vươn tay.
“Ngươi cực khổ.” Ánh mắt của hắn nóng rực, tràn đầy chờ đợi, ngữ khí trầm thấp chân thành tha thiết. “Đưa tay cho ta.”
Bốn phía náo nhiệt nháy mắt ngừng lại, toàn bộ ánh mắt của mọi người đã rơi vào trên thân hai người.
Nguyệt Nhi khẩn trướng nắm chặt tay nhỏ, yên lặng nhìn bàn tay mở to kia, giống như đá lớn trong đáy biển trầm ổn như nhau, không có một tia run rẩy.
Nàng biết, nếu lúc này, nàng đưa tay mình ra, cũng có nghĩa giao bản thân mình cho hắn suốt đời, ý nguyện của chính mình, cũng sẽ vì hắn mà dứt bỏ mối hận thù của mình.
Chần chừ nhìn theo từ bàn tay to của hắn lên đến đôi mắt sâu không thấy đáy, trong mắt tự tin cũng chờ đợi áp chế nội tâm mâu thuẫn của nàng.
Tâm mọi người đều đặt lên bàn tay nhỏ bé không chịu chìa ra của nàng, trong không trung tràn ngập không khí khẩn trương.
Thờ gian một khắc đã qua, trên mặt hắn không có chút gì không kiên nhẫn, vẫn là yên lặng chờ đợi.
Nội tâm mâu thuẫn của nàng rốt cuộc bị đánh tan triệt để, run rầy từ từ đưa tay hướng lên bàn tay to kia.
Hắn đợi cho bàn tay nhở bé của nàng hoàn toàn đặt vào lòng bàn tay hắn, mới bất ngờ nắm chặt, khóe miệng gợn cong lên mỉm cười chỉ có nàng nhìn thấy, trong mắt là vui mừng không gì sánh nổi. Chỉ có hắn tự biết, xung phong giết địch, đao nhọn tắm máu, hắn chưa từng sợ, nhưng thời gian chờ đợi nàng, hắn sợ. (Đáng iu quá Hạm ca ui :-*)
Bốn phía nhát mắt tuôn ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, cười vui. Hoa tươi như mưa trút về phía bọn họ.
Hắn đem nàng nhấc lên lưng ngưa, ngồi ở trước người hắn, cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, đi hướng lên chỗ cao trên tường thành.
“Đây đều là quê hương chúng ta cần bảo vệ.” Hắn tự hào mà kiên định.
Nguyệt Nhi phóng mắt nhìn qua, dân chúng chạy nhanh tới chúc mừng, tiếng hô vang “Bảo vệ Quê hương” như thủy triều liên miên không dứt bên tai, ba quân tướng sĩ lại càng mạnh mẽ giương cao, tiếng hoan hô như sấm, vang vọng chín tầng mây. Điều này nàng chưa từng gặp qua, suy nghĩ bay xa, dân chúng tại Tuyên Quốc có như vậy hay không?
Lần này khao tướng sĩ cùng quân dân liên hoan, Nguyệt Nhi sung sướng nhanh chóng rót rượu cho chúng tướng, thậm chí mang theo kính nể, bọn họ vì dân chúng của mình đem hiến dâng máu tươi cùng sinh mệnh.
Nhưng nàng dù sao cũng à nữ tử, đợi thời gian thích hợp, lui ra khỏi doanh trại, đem phần không gian này nhường lại cho các nam tử đang vui sướng. Đứng dưới một gốc cây lê, ngắm trăng than nhẹ.
“Nhớ nhà?” Thanh âm ôn nhu văn nhã từ phía sau bay vào trong tai nàng.
Tay Nguyệt Nhi đang ôm cây lê chậm rãi cứng đờ, rũ xuống, quay trở lại, đối vời người đến hơi phật ý, liền từ bên cạnh hắn dịch lui ra.

“Nguyệt Nhi. . .”
Nàng khẽ giãy cánh tay bị hắn nắm lấy chặt chẽ: “Cô Quân công tử, xin tự trọng.”
Cô Quân đưa tay cầm thật chặt: “Nàng đang hiểu lầm ta.”
Nàng mỉm cười, việc vày không quan trọng: “Cô Quân công tử không có gì để cho ta phải hiểu lầm.”
“Hương Thảo kia không phải ta…” Thanh âm của hắn có chút dồn dập, vội giảm thanh âm thấp xuống.
Nguyệt Nhi khẽ cắn cánh môi: “Đều là quá khứ.” Tuy rằng Hương Thảo hãm hại nàng, nhưng chung quy vẫn là một mạng người, còn có hơn một trăm tướng sĩ uổng mạng kia luôn đè trong lòng nàng, khiến nàng không thở nổi.
Tầm mắt Cô Quân dừng lại trên mặt nàng rốt cuộc buông xuống nhìn về phía mặt đất: “Nàng bị tù nhốt một đêm, ta nghĩ muốn mang nàng chạy trốn, tới ngoài trướng nàng bị giam giữ… Nhìn thấy Sở Hạm đi vào, ta đợi đến hừng đông mới thấy hắn đi ra.”
Đêm đó… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi đang tái nhợt, nổi lên má hồng, liếc thấy khóe miệng hắn lãnh đạm buồn bã cười, mềm lòng xuống: “Đều là quá khứ.” Thanh âm không hề lạnh cứng giống như vừa rồi.
“Chưa từng là quá khứ, cũng sẽ vĩnh viễn không phải là quá khứ.” Hắn gần như gầm nhẹ. “Nàng không cần phó thác chính mình, sống trong cái bóng của Sở Hạm. Hắn đối với nàng không có tình cảm, chỉ muốn lợi dụng nàng để dùng thế lực bắt ép Tuyên Quốc.”
Nguyệt Nhi trầm mặc, nàng cùng với Sở Hạm có những khúc mắc không giải quyết được, nhưng thực tế hắn đối với nàng, nàng đều có thể cảm nhận được hết. Nhưng bao nhiêu đó trong lòng là đủ rồi, bởi vì nàng cũng đối với hắn có tình yêu say đắm, nhưng mỗi một đoạn yêu say đắm này, cũng làm cho nàng hổ thẹn với vong hồn của phụ thân. Nàng tương tự cũng cảm giác được hắn yêu nàng, làm sao từng không không đao kiếm đổ máu. (đoạn này ta chịu a)
Giãy khỏi cánh tay hắn, bước nhanh trở về, nàng không muốn tiếp tục khơi dậy vết sẹo đang khép miệng.
“Ngươi có biết hắn có bao nhiêu oán hận phụ thân ngươi?”
Nàng đột nhiên dừng lại, quay lại. Đây là việc nàng cho tới nay nghi hoặc, chẳng biết tại sao hắn đối với nàng lại có nhiều oán hận như vậy.
“Năm ấy thành trí Sở Quốc bị phá, phụ thân ngươi bắt được hắn cùng mẹ của hắn, dùng việc này uy hiếp phụ thân hắn buông trường kiếm trong tay xuống. Năm đó Sở Vương nghĩ có thể dùng chính mình trao đổi, giữ được tính mạng của vợ con.”
“Về sau thế nào?” Tất cả việc này nàng đều chưa từng nghe người ta nhắc qua tới.
“Nào biết, Tuyên Vương đối với Sở Vương Phi sớm ái mộ đã lâu muốn nàng gả lại cho hắn. Sở Vương Phi đáp ứng, với điều kiện là lưu lại tính mạng cửa Sở Hạm. Tuyên Vương đồng ý rồi nhưng muốn tìm cách cắt đứt gân chân Sở Hạm.”
Nguyệt Nhi nghe thấy thế, rùng mình một cái. Nàng không tin lời nói kia là phụ thân từ ái của nàng, muốn quay đầu rời đi, nhưng cuối cùng nửa bước cũng không đi được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.