Bạn đang đọc Nhà Họ Thang Có 7 O – Chương 99: Giãi Bày
Ngụy Hân Nhiên từ trên giường đứng dậy, lúng túng nở nụ cười, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhỏ giọng xin lỗi, “Thật xin lỗi, hôm nay tôi đi đôi giày cao gót mới, có hơi không quen.”
Cô trải qua mấy lần ở chung này, đã thật sự từ bỏ Yến Tần Dã, không nghĩ tới vừa mới đứng dậy đi rót nước, bỗng trẹo chân bổ nhào vào người Yến Tần Dã, nhìn qua giống như đang ôm ấp vậy, thật sự là rất xấu hổ.
Yến Tần Dã nhàn nhạt lắc đầu, “Không sao đâu.”
Anh có thể thấy được từ trong mắt Ngụy Hân Nhiên, không phải Ngụy Hân Nhiên cố ý.
Ngụy Hân Nhiên gật đầu, hai má vẫn ửng hồng vì xấu hổ, để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô cười hỏi: “Vị “nhóc con” trong nhà cậu đâu, hôm nay không tới sao?”
Yến Tần Dã cong môi mỉm cười, giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Hôm nay em ấy sẽ đến muộn chút, chờ lúc tôi kết hôn, sẽ giới thiệu cho cậu.”
Ngụy Hân Nhiên sửng sốt một chút, “Cậu sắp kết hôn rồi?”
“Vẫn chưa, chờ sau khi vết thương của tôi tốt lên rồi xuất viện, tôi sẽ đích thân đi chọn nhẫn, sau đó cầu hôn em ấy, nhưng…!Tôi cũng không biết em ấy có đồng ý hay không.” Yến Tần Dã nhàn nhạt nở nụ cười, khóe miệng có chút khẩn trương, ánh mắt lại lóe lên khó xử.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Hân Nhiên nhìn thấy vẻ nhát gan này trên mặt Yến Tần Dã, không khỏi mỉm cười, không nghĩ tới Yến luật sư không sợ hãi trên tòa án cũng sẽ có một mặt này, “Tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn của cậu, chúc phúc cậu nhé.”
“Cảm ơn.” Yến Tần Dã thật lòng thật dạ nở nụ cười.
Ngụy Hân Nhiên vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, đứng lên, cười nói: “Vậy tôi đi trước.”
Yến Tần Dã gật đầu, xuống giường tiễn cô, khách khí nói: “Cảm ơn cậu đã đến thăm.”
“Nên vậy mà, chúng ta là bạn học cũng là bạn đồng nghiệp.” Ngụy Hân Nhiên cũng lịch sự mỉm cười, giờ cô đã hiểu rằng Yến Tần Dã đang dùng phần khách khí này để vạch ra ranh giới với cô, và cô cũng chỉ có thể làm theo.
Yến Tần Dã đợi cô đi xa mới trở về phòng bệnh, không có nằm lại giường, mà là đứng bên cửa sổ nhìn bên dưới tầng, có chút mong đợi chờ Thang Tứ Viên đưa “kẹo” tới.
Nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, Thang Tứ Viên không hề đến bệnh viện.
Thang Tứ Viên gọi điện thoại để Tằng Phong Lượng đến bệnh viện chăm sóc Yến Tần Dã, khoảng thời gian này Tằng Phong Lượng với Thang Tứ Viên đã quen biết, lập tức đồng ý, đến bệnh viện.
Yến Tần Dã nhìn thấy Tằng Phong Lượng lại cau mày, cầm điện thoại lên gọi cho Thang Tứ Viên, điện thoại hiển thị đã tắt, Yến Tần Dã nắm chặt điện thoại, không khỏi nhíu mày, ánh mắt chìm xuống.
Liên tiếp ba ngày, Thang Tứ Viên không hề đến bệnh viện, đêm thứ ba, cậu một mình đến hộp đêm.
Bên trong hộp đêm vẫn tràn ngập mùi rượu và thuốc lá như cũ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn liên tục nhấp nháy, khắp nơi là những đám đông ồn ào đang nhảy nhót.
Lí Phi nhìn thấy cậu, từ trong đám người đi tới, cười một tiếng nói: “Thang thiếu, lâu như vậy cậu không đến, tôi còn tưởng rằng cậu muốn hoàn lương rồi cơ.”
Vẻ mặt Thang Tứ Viên nhìn qua có chút tái nhợt, sắc mặt xám xịt, không để ý đến câu nói đùa của hắn, đi đến ghế ngồi xuống nói: “Rượu.”
Lí Phi búng tay một cái, bảo người phục vụ mang rượu đến, ngồi bên cạnh cậu nói: “Vết thương của Yến Tần Dã đã tốt lên chưa? Anh ta đúng là người tàn nhẫn, ngay cả Trương Tông Lương cũng có thể đẩy ngã, hiện tại tôi phục anh ta sát đất.”
Thang Tứ Viên không nói chuyện, cúi đầu nhìn bình rượu, hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút rối rắm, cậu do dự trong chốc lát, cầm bình rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Lí Phi nhìn bộ dạng của cậu giống như quyết tâm làm cái gì trọng đại, không khỏi mỉm cười, lại nhìn sắc mặt khó coi của cậu, chế nhạo: “Tôi nghe nói Yến Tần Dã dọn ra ngoài ở, gần đây Thang thiếu “phòng không gối chiếc”, có phải là bởi vì quá cô đơn, cho nên sắc mặt hôm nay mới khó coi như vậy?”
Hắn vốn đang nói đùa, lại không nghĩ rằng Thang Tứ Viên nghe thấy lời hắn, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, im lặng một hồi, thấp giọng nói một câu: “Hôm nay đừng nhắc tới anh ta.”
Lí Phi cho là hai người bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn, cười cười, thành thật không nhắc tới Yến Tần Dã, chỉ cùng Thang Tứ Viên cụng ly, làm méo giọng chọc Thang Tứ Viên vui vẻ, “Được, hôm nay tiểu Lý tử (*) chỉ hầu hạ vị Thang thiếu đây, tuyệt đối không đề cập tới đại gia khác một câu.”
(*) giống kiểu Thái giám ấy
Thang Tứ Viên lúc đầu muốn phối hợp Lí Phi cười một chút, đáng tiếc hôm nay tâm tình quá xấu, giật giật khóe miệng, không cười nổi, đành phải cúi đầu uống rượu.
Hai người uống rượu với nhau một lúc, Lí Phi nhìn thấy tâm tình cậu không tốt, vỗ bờ vai của cậu nói: “Có muốn đi nhảy không? Vận động cơ thể ra mồ hôi, có chuyện gì phiền lòng đều sẽ quên hết.”
Thang Tứ Viên liếc mắt nhìn sàn nhảy phù phiếm, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, như thể quên đi phiền muộn trong tiếng nhạc nhảy vậy, ánh mắt cậu lóe lên, khẽ gật đầu một cái, đứng dậy khỏi ghế dài, đi tới nơi đó.
Lí Phi cũng đứng lên, đang muốn đi theo, nhưng ở một bàn cách đó không xa bắt đầu cãi nhau, hắn liếc mắt nhìn nơi đó, lại quay đầu lại, Thang Tứ Viên đã đi vào trong đám người, ánh đèn u ám, nhất thời hắn không nhìn thấy rõ cậu đi đến chỗ nào, tiếng ồn ào bên bàn kia càng lúc càng lớn, hắn đành phải đi qua giải quyết.
Thang Tứ Viên đi đến trung tâm sàn nhảy, xung quanh là tiếng nhạc ầm ầm và đám đông náo nhiệt, cậu cầm chai rượu trong tay, ngẫu nhiên uốn éo vài cái, thỉnh thoảng ngửa đầu uống một hớp rượu, ánh đèn hộp đêm lờ mờ nhưng lại chói lọi nhiều màu, chiếu vào trên mặt cậu, phác họa rõ ràng đường nét cùng ngũ quan xinh đẹp, gợi cảm khiến người không dời nổi mắt, thu hút sự chú ý của người xung quanh một cách tự nhiên.
Cách đó không xa, ánh mắt một tên Beta dần dần rơi vào trên người cậu, không thể rời đi, khóe miệng cong lên, đi tới chỗ cậu.
Khi người đàn ông kia dán lại gần, trong đầu Thang Tứ Viên mơ hồ nghĩ, tại sao cậu nhất định phải thích Yến Tần Dã, những người khác lại không được sao?
Cậu nghĩ như vậy, chẳng những không có né tránh còn ngẩng đầu, ép mình nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, người đàn ông trước mặt cũng khá đẹp trai, dáng người cũng không tệ, theo lý thuyết cũng là một đối tượng tốt.
Cậu cười lên khiến khuôn mặt thanh tú càng thêm sinh động, người đàn ông giật giật con mắt híp, tiến lên một bước sát lại gần, bàn tay mập mờ chạm vào cái eo Thang Tứ Viên, vuốt ve lên xuống, động tác dần trở nên càn rỡ.
Thang Tứ Viên ngửi thấy mùi hương xa lạ trên người hắn, nụ cười trong nháy mắt biến mất, cảm giác được bàn tay người đàn ông du tẩu trên vòng eo của mình, lông mày nhíu lại tỏ vẻ chán ghét, không chút lưu tình né tránh sự động chạm của hắn.
Tên đàn ông kia còn cho là cậu dục cự còn nghênh (*), không có cảm giác gì cúi đầu xuống, dán vào tai cậu, giọng nói mập mờ: “Nơi này ồn quá, chúng ta chuyển sang chỗ khác đi? Ví dụ như khách sạn bên cạnh…”
(*) dục cự còn nghênh: thích muốn chết còn giả vờ chống cự
Thang Tứ Viên ngẩng đầu nhìn gương mặt xa lạ của người đàn ông, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt lạnh quay người lại, không chút do dự rời khỏi sàn nhảy.
Cậu không làm được, ngoài Yến Tần Dã ra, cậu không cách nào yêu được người khác.
Tên đàn ông chưa từ bỏ ý định cùng đi qua, còn muốn nói tiếp vài câu, đúng lúc Lí Phi đi qua, thấy thế đẩy hắn một chút, hắn mới không còn cách nào khác, xoay người trở lại sàn nhảy tìm đối tượng tiếp theo.
Lí Phi ôm bả vai Thang Tứ Viên, vừa đi vừa cười nói: “Được đấy nha Thang Thiếu, mới tí đã câu được một người rồi, nhưng mà chúng ta đã nói rõ rồi còn gì, cậu không được làm loạn ở đây nữa.
Yến Tần Dã bảo với tôi, nếu như cậu xảy ra chuyện gì ở nơi này, anh ta sẽ tìm lý do trực tiếp đóng cửa hộp đêm nhỏ của tôi, tôi không chọc nổi anh ta đâu.”
Thang Tứ Viên nghe thấy tên của Yến Tần Dã, trong lòng không khỏi lại cảm thấy bực bội, vuốt tóc nói: “Tôi đi trước.”
Lí Phi thấy tâm tình cậu không tốt nên không níu cậu thêm nữa, “Được, cậu uống nhiều rượu như vậy không thể lái xe, để tôi cho người đưa cậu về.”
Thang Tứ Viên gật đầu, sải bước ra khỏi hộp đêm.
Tài xế mà Lí Phi cử đến là một người quen, trước kia đã chở Thang Tứ Viên mấy lần, Thang Tứ Viên chào hỏi một tiếng với hắn, tựa lưng vào ghế nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay cậu ngủ không ngon, bây giờ có tác động của cồn, ngược lại ngủ rất nhanh, chờ cậu được đánh thức, mới phát hiện tài xế tưởng cậu vẫn ở nhà của cậu và Yến Tần Dã cho nên đưa cậu đến nơi này.
Thang Tứ Viên nhìn tòa nhà cao tầng quen thuộc, hơi sững sờ.
Lái xe nhìn thấy cậu không cử động một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Thang thiếu?”
Thang Tứ Viên thu hồi ánh mắt, do dự một chút, vẫn không để cho tài xế lái xe đi, mà gật đầu với tài xế, mở cửa xe bước xuống.
Đầu cậu có chút choáng váng, lảo đảo đi lên lầu, ấn dấu vân tay mở cửa, trong phòng không có đèn, nhưng có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, mang theo tia sáng yếu ớt, khi cậu cúi đầu xuống thay giày, cậu nhìn thấy ở cửa ra vào một đôi giày da, không khỏi lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một người đang ngồi trên sô pha.
Cậu giật nảy người, trầm giọng kêu lên, cơn choáng ngay lập tức rút đi.
Trong bóng tối, người ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng cậu.
Thang Tứ Viên có thể thấy được đường nét mơ hồ, nheo mắt lại, run giọng hỏi: “…!Yến Tần Dã?”
Người trên sô pha không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy trong giọng cậu mang theo chút run rẩy kinh hãi, vẫn nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Thang Tứ Viên nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức thở dài một hơi, cởi giày, lần mò bật đèn, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dáng của Yến Tần Dã.
Trên cánh tay của Yến Tần Dã vẫn đang quấn băng vải như cũ, trong quần áo đang mặc quấn áo bệnh nhân, bình tĩnh ngồi trên sô pha, vẻ mặt nhìn qua có chút khó coi.
Thang Tứ Viên có chút lo lắng đi qua hỏi liên thanh: “Sao đột nhiên anh lại xuất viện? Bác sĩ cho phép à? Hiện tại tôi đưa anh trở về.”
Yến Tần Dã cong môi lạnh lùng, khàn giọng: “Em đang quan tâm tôi sao?”
Thang Tứ Viên sửng sốt một chút, sau đó nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên tôi quan tâm tới anh…”
Cậu cầm chìa khóa muốn lái xe đưa Yến Tần Dã trở về, đột nhiên nhớ tới đêm nay cậu uống rượu, động tác dừng một chút: “Tôi gọi điện thoại cho Tằng Phong Lượng, để anh ta đưa anh về bệnh viện.
.
.
“
Cậu còn chưa nói xong, Yến Tần Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu ngồi lên trên đùi của mình, vẻ mặt có chút hung ác: “Mấy ngày nay em đi đâu?”
Thang Tứ Viên tựa ở trong ngực của anh, trái tim có chút chua xót, cậu chớp mắt, cũng không nhìn về phía Yến Tần Dã, chỉ nhỏ giọng nói: “Gần đây tôi có chút bận…”
Yến Tần Dã ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, nắm lấy cằm cậu nâng lên, ép cậu nhìn về phía mình, giọng nói tràn đầy tức giận không kiềm chế được, “Em uống rượu đấy à?”
“…Ừm.”
Yến Tần Dã nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên buông cằm cậu ra, cúi đầu bật cười một tiếng: “Em hối hận rồi, em không muốn sinh con cho tôi.”
Trái tim Thang Tứ Viên như bị một vật sắc nhọn đâm vào, cậu tựa trán vào ngực Yến Tần Dã nhẹ nhàng cọ xát, giọng điệu chua xót thống khổ nói: “Yến Tần Dã, tôi không muốn sinh.
.
.
.
.
.”
Thân thể Yến Tần Dã cứng đờ trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên Thang Tứ Viên nói rõ ràng rằng cậu không muốn sinh con của anh.
Anh dừng lại một chút, sau đó duỗi tay chậm rãi sờ vào đỉnh đầu mềm mại của Thang Tứ Viên, âm thanh trầm thấp đứt đoạn: “Có phải vì tôi chỉ là đối tượng em bao dưỡng, cho nên em mới không muốn sinh con đúng không?”
Nếu như Thang Tứ Viên không muốn sinh, nhất định anh sẽ không ép buộc Thang Tứ Viên, thế nhưng thứ anh quan tâm là tại sao Thang Tứ Viên lại không đồng ý, đơn giản là không muốn sinh, hay là không muốn sinh cho anh, bởi vì anh chỉ là tình nhân mà Thang Tứ Viên bao dưỡng, mà không phải người yêu Thang Tứ Viên, cho nên anh không có tư cách.
“Dĩ nhiên không phải!” Thang Tứ Viên ngẩn ra một chút, lập tức phủ nhận, trong lòng như có ngàn vạn lời nói, nhất thời lại không nói ra được cái gì nữa.
Sao Yến Tần Dã lại có thể hiểu lầm cậu như thế này? Cậu thích Yến Tần Dã như vậy, cậu không bao giờ coi Yến Tần Dã là đối tượng mình bao dưỡng, mà coi Yến Tần Dã là báu vật mà cậu đánh cắp được, cẩn thận từng li từng tí trông coi, sợ bị cướp mất, sợ bị ăn cắp, nhưng cậu không muốn ép anh ở lại…
“Tại sao? Thìa nhỏ, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Trong giọng Yến Tần Dã chứa đựng nỗi đau không thể chịu đựng được, âm thanh run rẩy mang theo chút khẩn cầu.
Thang Tứ Viên khịt mũi, nhắm mắt lại, có chút khó khăn mở miệng nói:
“Bỏi vì anh không yêu em…”
“Bởi vì anh không thể yêu em…”
Nên sao em có thể sinh con cho anh đây?