Bạn đang đọc Nhà Họ Thang Có 7 O – Chương 85: Muốn Bao Dưỡng Anh
Năm đó, thời điểm Thang Tứ Viên biết ba của Yến Tần Dã bị bỏ tù, là trong tiết thể dục lớp mười một.
Lúc đấy đang có kiểm tra thử chạy 1000 mét, Lí Phi vừa chạy, vừa nhỏ giọng chia sẻ cho Thang Tứ Viên tin tức mới nhất hắn nghe được, “Cậu nghe chưa? Ba của cái tên Yến Tần Dã lớp mười hai gặp rắc rối lớn, bị bắt rồi.”
Thang Tứ Viên nghe thấy lời hắn nói, hơi nhíu mày, cũng nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”
Lý Phi nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Tham ô nhận hối lộ! Tôi nghe ba nói bởi vì ba của Yến Tần Dã tham ô số tiền cực lớn, trực tiếp bị bắt vào tù, mà chứng cứ còn rất rõ ràng, chứng cứ phạm tội được tìm thấy ngay tại nhà, hiện tại ngay cả luật sư đồng ý bào chữa cho ông ta cũng không có.”
Căn cứ luật lệ của tinh tế, bất kể là tội nặng bao nhiêu, thời điểm xét xử đều có thể mời luật sư tới bác bỏ, tiếp nhận phỏng vấn công khai, nếu không có luật sư sẵn sàng bào chữa cho ba của Yến Tần Dã, như vậy thì hoàn toàn không có hy vọng thoát được tội.
Sau khi Thang Tứ Viên nghe hắn nói, im lặng một lúc, bỗng nhiên quay người chạy về phía giảng đường.
Lí Phi kinh ngạc một chút, vội vàng la về phía lưng cậu: “Cậu đi đâu vậy?”
“Người tôi có chút không khỏe, cậu xin phép thầy cho tôi nghỉ giúp tôi.”
Thang Tứ Viên nói xong không quay đầu lại, một đường chạy tới một lớp học cuối tầng ba mới dừng lại, bên trên có biển lớp 1 năm 3, bên trong đang dạy học.
Cậu bình ổn hô hấp, nhòm vào cửa sổ ở phía sau, chỗ của Yến Tần Dã trống trơn, cũng không có Yến Tần Dã .
Cậu thất vọng quay về, đứng trên hành lang nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy Yến Tần Dã đang đi về phía phòng học, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì gương mặt vô cảm của Yến Tần Dã cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Thang Tứ Viên còn nhớ rõ năm đó cậu mới nhập học, lần đầu tiên nhìn thấy Yến Tần Dã.
Yến Tần Dã là đại biểu cho lớp mười một, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng trên bục, sạch sẽ đẹp trai, sống mũi cao của anh cùng đường nét rõ ràng hấp dẫn ánh nhìn mọi người.
Lúc mà Thang Tứ Viên bị đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt kia quét qua, đội nhiên nín thở, tim đập dữ dội.
Trong lòng của cậu lúc ấy chỉ có một ý nghĩ, người này thật sự rất ưa nhìn, không giống những tên Alpha tràn đầy mùi hôi kia, người này trông thật tươi mát và sạch sẽ, gợi cậu nhớ đến giọt sương đầu tiên vào buổi sáng.
Từ đó về sau cậu đều vô thức lưu ý đến nhất cử nhất động của Yến Tần Dã, cậu biết thành tích học tập của Yến Tần Dã rất giỏi, đứng nhất lớp, gia thế của anh cũng rất tốt, ba là quan chức cấp cao ở tinh tế.
Cậu còn biết Yến Tần Dã cũng là một người tốt, trừ vẻ ngoài có chút lạnh lùng xa cách, nhưng trên thực tế, thời điểm anh gặp được người cần sự trợ giúp, sẽ không chút do dự giúp đỡ người kia, mà Thang Tứ Viên chính là người được anh giúp đỡ.
Ngày đó, Thang Tứ Viên bị một đám Beta chặn ở góc tường, Thang Tứ Viên cũng không có bất ngờ, Omega trân quý khan hiếm, cho nên nhận được ưu đãi trong xã hội này.
Nhưng thể chất vốn dĩ mỏng manh của họ cũng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt, đặc biệt sẽ có một vài Beta đố kỵ bọn họ cướp đi sự chú ý của Alpha, cho nên cố ý bắt nạt Omega, hiển nhiên những người trước mặt Thang Tứ Viên bây giờ là như vậy.
Những người kia há mồm cười nhạo thể lực Omega, nói xong còn tự cho là hài hước cười đùa.
Thang Tứ Viên không chút lo lắng đặt cặp sách sang một bên, bắt đầu khởi động các khớp tay, những năm này Thang tướng quân dạy cho bảy đứa con thuật phòng thân, đủ để cậu tự vệ.
Lúc này, một tên Alpha xuyên qua đám người đi tới, hiển nhiên hắn là người dẫn đầu đám Beta này, Thang Tứ Viên không khỏi nhướng mày, cậu biết tên Alpha này, tên là Vương Nhất Khánh, đoạn thời gian trước theo đuổi cậu, bị cậu từ chối không chút do dự.
Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là mùi vị tin tức tố trên người Vương Nhất Khánh khiến cậu buồn nôn.
Trong ánh mắt Vương Nhất Khánh hàm chứa du͙ƈ vọиɠ trần trụi, nhìn ánh mắt của hắn khiến cậu cảm thấy buồn nôn, thế nhưng thiên tính phục tùng trời sinh của Omega khiến cậu run chân không thể bước đi khi tên Vương Nhất Khánh phóng thích tin tức tố.
Vương Nhất Khánh kiêu ngạo nhìn cậu, tựa như nhìn một con dê đang chờ làm thịt, phóng thích càng nhiều tin tức tố hơn áp chế Thang Tứ Viên.
Thang Tứ Viên lạnh lùng nhìn hắn, ngay lúc Vương Nhất Khánh cho rằng Thang Tứ Viên đã thần phục, Thang Tứ Viên lấy một bình thuốc ức chế từ trong túi ra, bắt đầu phun điên cuồng, thầm nghĩ may mà sau gáy cậu vẫn còn một miếng dán ức chế.
Đám người: “.
.
.”
Vương Nhất Khánh bị chất ức chế tràn ra xung quanh làm cho nghẹt thở, không nhịn được hắt xì hai cái, nhất thời nhìn thấy ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét không che giấu được của Thang Tứ Viên, tức giận đến nổi trận lôi đình, tay hắn nắm lấy cổ áo của Thang Tứ Viên, nói một cách hung tàn: “Mày cho rằng một Omega như mày phản kháng được tao sao? Omega trời sinh nên thần phục, mày ngoan ngoãn nghe lời, tao còn có thể đối tốt với mày một chút.”
Thang Tứ Viên không nhịn được bật cười, không nghĩ tới bên trong cái gen ưu việt trời sinh của Alpha còn sẽ có một kẻ bỉ ổi cặn bã như này.
Một tay cậu đẩy Vương Nhất Khánh ra, lạnh lùng nhìn hắn, chán ghét trong mắt rõ rành rành, Alpha ỷ vào tin tức tố làm mưa làm gió, chính là người cậu khinh thường nhất.
Vương Nhất Khánh nhìn ánh mắt thâm độc của Thang Tứ Viên híp mắt, nói với những tên Beta sau lưng hắn: “Cho cậu ta một chút giáo huấn, xem cậu ta còn kiêu ngạo như vậy nữa hay không.”
Những người kia lập tức bu lại, một đám người vây quanh Thang Tứ Viên, càng ngày càng gần, bầu không khí căng thẳng, đột nhiên trên bức tường của sân tập truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Đang làm cái gì?”
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, một người từ phía trên sân tập ngồi dậy, bởi vì nơi đó rất rộng lớn, cho nên vừa nãy cũng không có người chú ý tới có người nằm.
Người kia vừa rồi hình như đang ngủ, sau khi ngồi dậy thì chậm rãi ngáp một cái, Thang Tứ Viên nhìn bộ dạng lười biếng của người kia đó liền vô thức nắm lấy góc áo của mình, người trên tường là Yến Tần Dã.
Ánh mắt Yến Tần Dã quét nhẹ qua trước mặt mọi người, cuối cùng rơi vào khuôn mặt Thang Tứ Viên, Thang Tứ Viên căng thẳng nhìn lại anh, nhưng ánh mắt của Yến Tần Dã chỉ nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, không có dừng lại.
Vương Nhất Khánh nhìn thấy Yến Tần Dã thì thay đổi sắc mặt, giọng điệu bất giác nhỏ đi mấy phần: “Yến Tần Dã, cậu làm gì ở đây?”
Yến Tần Dã nhảy xuống từ trên tường, nhíu mày nhìn hắn, “Tôi ở đây làm gì còn phải khai báo với cậu sao?”
Vương Nhất Khánh nhát gan lui lại một bước, ráng chống đỡ lấy lại mặt mũi: “Chuyện của chúng tôi không có quan hệ gì với cậu, không cần cậu quan tâm.”
“Đúng là không liên quan tới tôi” Yến Tần Dã cong môi mỉm cười, nâng con mắt băng lãnh nhìn về phía Vương Nhất Khánh, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Thế nhưng mấy người quấy rầy đến giấc ngủ của tôi.”
Anh nói xong liền vung nắm đấm hướng vào khuôn mặt buồn nôn kia của Vương Nhất Khánh, làm Vương Nhất Khánh ngã xuống đất.
Vương Nhất Khánh cũng là Alpha, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Yến Tần Dã, bị Yến Tần Dã đánh cho một trận kêu đến là thê lương thảm thiết, ôm đầu chật vật trốn như chuột.
Nhóm Beta bên người Vương Nhất Khánh bị khí thế trên người Yến Tần Dã làm cho sợ hãi, không dám đi lên trước trêu chọc một Alpha cường đại như vậy.
Hai tay Thang Tứ Viên khoanh vào đứng ở một bên, không có đi thưởng thức bộ dáng hoảng sợ của những người khác, cậu chỉ nhìn thân thủ lưu loát của Yến Tần Dã, nghĩ thầm Yến Tần Dã đúng là một chút cũng không giống học bá.
Lúc này những Beta kia bị dọa đến ngây người rốt cục kịp phản ứng, bọn hắn không dám đi đánh Yến Tần Dã, liền quay đầu lại bắt nạt Thang Tứ Viên.
Bọn họ đi tới trước mắt, Thang Tứ Viên thờ ơ cong môi, dùng sức đá một phát.
Sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Beta và Vương Nhất Khánh lần lượt kêu lên giống như một bản giao hưởng, cứ vang lên trong hẻm nhỏ, mỗi lúc một to hơn, cuối cùng thì kêu cha gọi mẹ vừa đỡ nhau vừa bỏ chạy.
Yến Tần Dã thu tay lại, lau vết máu dính trên khóe miệng, lại nhìn về phía Thang Tứ Viên, như cười mà không phải cười khen ngợi: “Thân thủ không tệ.”
Thang Tứ Viên nhìn khóe miệng dính máu tươi của anh trở nên càng diễm lệ, không kìm lại được trả lời: “Thân thủ của anh càng tốt hơn.”
“Về nhà sớm đi.” Yến Tần Dã cong môi mỉm cười, cầm lấy túi sách đặt trên sân, một tay đeo túi sách rời đi.
Thang Tứ Viên nhìn bóng lưng cao lớn của anh bước đi, đứng ở nơi đó thật lâu, đó là lần đầu tiên Thang Tứ Viên biết học bá đánh người cũng lợi hại như vậy.
Từ đó về sau, Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã lại có gặp nhau mấy lần, lúc đầu Thang Tứ Viên cảm thấy cậu cùng Yến Tần Dã đã quen biết, thậm chí quan hệ còn coi là thân thiết.
Nhưng bây giờ cậu nhìn Yến Tần Dã đi tới từ xa lại phát hiện, cậu không phải bạn bè Yến Tần Dã, cũng không phải người yêu Yến Tần Dã, thậm chí còn không đủ tư cách để hỏi tình hình gia đình của Yến Tần Dã.
Cậu trơ mắt nhìn Yến Tần Dã đi lên cầu thang từ tầng dưới rồi đi ngang qua cậu, ngay cả một ánh mắt đều không có cho cậu, cứ như vậy đi vào trong phòng học.
Yến Tần Dã gõ cửa đi vào phòng học, không có nhìn tới sự hiếu kì hay ánh mắt kinh ngạc của bạn học và giáo viên, chỉ như bình thường ngồi xuống chỗ ngồi, lấy sách vở trong cặp sách bỏ lên bàn, ngồi nghe giảng bài giống như trước đây.
Thang Tứ Viên nhìn bóng lưng thẳng tắp ngồi ở trên ghế của anh, đứng ở nơi đó thật lâu, nhưng Yến Tần Dã cũng không quay đầu lại.
Về sau tin tức liên quan đến Yến gia thỉnh thoảng truyền đến, có người nói ba Yến Tần Dã bị bắt vào tù sau đó vì lo lắng quá mức, cho nên bệnh nặng nhập viện, đến nay vẫn không thoát khỏi nguy hiểm, trong nhà Yến Tần Dã bị niêm phong, mẹ kế cuỗm tiền lẩn trốn, họ hàng lo lắng sẽ rước họa vào thân, tất cả đều không dám thu nhận Yến Tần Dã, Yến Tần Dã không còn nhà để về, số tiền còn lại trên người cũng ít đến đáng thương
Thang Tứ Viên trốn ở cửa sau lớp năm ba nhìn lén Yến Tần Dã mấy lần, Yến Tần Dã càng ngày càng gầy gò, cơm trưa chỉ ăn bánh bao, ngay cả một chai nước đều không uống.
Thang Tứ Viên đã từng trộm mua bánh mì, sữa bò cùng các loại thịt, đồ ăn vặt lén để trong ngăn bàn Yến Tần Dã, thế nhưng Yến Tần Dã một chút cũng không có chạm qua, mỗi lần cậu đi nhìn thì những vật kia đều ở nguyên tại chỗ.
Một ngày sau khi tan học, trong con hẻm quen thuộc kia, Thang Tứ Viên rốt cục lấy hết dũng khí chặn đường Yến Tần Dã, ngẩng đầu nói với anh: “Em có thể giúp anh.”
Yến Tần Dã dừng bước, cụp mắt nhìn về phía cậu, ánh mặt không rõ vui buồn.
Thang Tứ Viên lấy túi tiền đã sớm chuẩn bị từ trong ba lô ra, luống cuống tay chân nhét vào tay anh: “Chỗ này đều cho anh.”
Yến Tần Dã cúi đầu liếc mắt nhìn túi tiền trên tay, sau đó không chút do dự để lại túi tiền vào tay cậu, thanh âm lãnh đạm không có chập trùng: “Tôi sẽ không vô duyên vô cớ nhận tiền của cậu, cậu cầm về đi.”
Anh nói xong cất bước đi về phía trước, ánh mặt trời lặn về tây chiếu vào người anh, kéo dài cái bóng của anh.
Một khắc này, Thang Tứ Viên nhìn bóng lưng của anh, không biết dũng khí từ đâu tới, bỗng nhiên mở miệng hô: “Nếu như em muốn bao dưỡng anh thì sao?”.