Đọc truyện Nhà Họ Có Ma – Chương 8: Quỷ nhi!
Dù đã nhìn cái hình dáng gớm ghiếc của nó mấy chục năm, nhưng tới giờ bà Yến vẫn không sao quen được. Tuổi tác càng lớn, tim yếu đi, càng khiến bà ta trở nên sợ hãi, muốn gạt bỏ, nhưng không, bà không thể bỏ nó được! Không thể từ chối lợi ích mà nó mang tới!
– He he… m… mẹ…
Con Tiểu Quỷ bập bẹ gọi, vươn hai tay tới trước muốn được bà Yến ôm lấy. Nhưng bà ta muốn tránh còn tránh không kịp, làm sao có thể ôm nó.
– Con… con lại nghịch rồi…
Bà Yến bịa lý do để trốn tránh, cái việc bắt bà ta phải nói những lời ngon ngọt dụ dỗ con Tiểu Quỷ kia, xưng hô mẹ mẹ con con với nó đủ khiến bà ta phát tởm lên.
Tiểu Quỷ nghe bà Yến trách thì tủi thân lắm nhưng nó vẫn thu tay lại, không dám đòi hỏi nữa.
– Việc mẹ kêu con làm, con đã làm xong chưa?
Bà Yến hỏi, con Tiểu Quỷ ậm ờ không đáp, bà Yến liền biết nó chưa làm việc bà giao! Bà ta đập mạnh tay xuống nền nhà, nóng nảy quát lớn:
– Giờ mẹ nói mà con dám không nghe sao?
Con Tiểu Quỷ thấy bà Yến giận thì sợ lắm, liền ỉ ôi:
– Con làm… con làm mà…
Bà Yến xưa nay đã quen thói ra lệnh, không ai được cãi lại. Trong nhà này, lời bà nói chính là thánh chỉ, thế mà con quỷ nhỏ kia lại dám trêu ngươi bà, làm sao bà lại không tức cho được. Càng tức hơn, nó không nghe lời mà bà còn không thể trách nó, còn phải lấy lòng nó.
– Mẹ không phải muốn trách con, nhưng con phải giúp mẹ, con cũng đâu muốn có người hại nhà mình, đúng không? Mẹ có kêu con giết gã đâu, con chỉ cần làm gã gặp tai nạn không thể ngồi dậy là được rồi… Con nhìn đi, anh con mua cho con bao nhiêu là thứ, lúc nào cũng để phần ngon nhất lại cho con… con phải biết giúp đỡ anh trai, hiểu không?
Con Tiểu Quỷ không thèm nhìn bàn bánh trái cúng cho nó, vẫn nhẹ giọng đáp:
– Dạ… con biết mà mẹ…
– Ừ, ngoan lắm.
Bà Yến đã muốn tháo sợi dây chuyền ra lắm rồi, chỉ cần tháo nó ra bà không cần phải nhìn con quỷ trước mặt mình nữa. Nhưng Tiểu Quỷ đã nhanh miệng nói:
– Mẹ, con đói…
Bà Yến liền khựng tay lại, bà đã muốn trốn thế mà vẫn không trốn được. Đến bước này, bà ta đành phải cầm lấy con dao nhỏ trên bàn cứa một đường vào ngón tay mình, để những giọt máu nhiểu xuống cái bánh bên dưới. Con Tiểu Quỷ nhìn những giọt máu đỏ kia mà liếm mép thèm thuồng.
– Cám ơn mẹ…
Xong việc, bà Yến liền nhanh nhẩu tháo sợi dây chuyền ra, muốn mau chóng rời khỏi căn phòng này, tránh xa con quỷ nhỏ kia.
Tiểu Quỷ chồng chọc nhìn theo bóng lưng của bà Yến tháo chạy khỏi phòng.
Bà Yến vừa ra khỏi cửa, đã cảm thấy thở không nổi, cái thân già cả của bà ta không chịu được vận động, kích thích mạnh, trái tim đập liền hồi không kiềm được, bà ta đổ gục xuống đất.
…
Trở lại bên mái hiên, chỗ Hà Anh và Chí Thành đang ở.
– Hà Anh, anh… anh thích em!
Chí Thành lấy hết can đảm nói ra lòng mình. Anh không muốn cứ tiếp tục tình trạng ỡm ờ như vậy. Thế nhưng, chờ mãi vẫn không thấy Hà Anh có phản ứng gì. Nhìn qua thì thấy Hà Anh vẫn đang vuốt xuôi bộ lông của con mèo ngọ ngoạy trong lòng.
– Hà Anh…
Hà Anh nhìn Chí Thành lúc lâu, mới nói:
– Tôi không phù hợp với anh đâu!
– Em…
Chưa kịp nói hết câu, cuộc trò chuyện đã chấm dứt bởi tiếng hét thất thanh từ xa vang tới:
– Cứu… Cứu… Có ai không, bà xỉu rồi…
Tiếng hét làm náo động cả nhà, ai nấy hớt hơ hớt hãi chạy vội tới chỗ phát ra tiếng kêu cứu, nhà thờ tổ.
Từ xa, đã trông thấy bà Yến đang nằm trên đất, bà giúp việc đang cố đỡ bà ta dậy nhưng không đỡ nổi.
– Mẹ, mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?
Bà Ngọc sợ quá, gấp tới độ phát khóc.
Vào lúc này, Chí Thành liền đứng ra cán đáng:
– Mọi người đừng tụ lại, để thoáng cho bà thở! Đã gọi xe cấp cứu chưa?
Chí Thành thuần thục kiểm tra mạch đập của bà Yến, hết làm cái này tới cái khác. Bệnh viện khá gần, nhà họ lại có máu mặt, chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới, chạy thẳng vào trong sân, dừng ngay trước nhà thờ tổ. Bà Yến nhanh chóng được chở tới bệnh viện, ba người lớn nhất trong nhà: bà Ngọc, Chí Thành và Chí Kiên đã đi theo xe cứu thương. Bảo Trân bị dọa, nãy giờ vẫn khóc không ngừng, cũng được bà vú bế đi. Hiện trường lúc này chỉ còn lại Hà Anh và bà giúp việc.
Nhìn đám hỗn độn trên đất, chắc là bà giúp việc mang đồ đến nhà thờ tổ nên phát hiện bà Yến bị ngất. Thấy bà giúp việc dọn dẹp, Hà Anh nhân cơ hội liền chạy tới nói:
– Cô để cháu giúp một tay!
Bà giúp việc vội nói:
– Cô là khách, những việc này cứ để tôi làm là được rồi!
Mặc Hà Anh dây dưa ra sao, bà giúp việc cũng không để Hà Anh giúp. Hà Anh không giành nữa, đứng sang một bên chờ đợi. Bà giúp việc cứ mải lo dọn thức ăn rơi trên đất nên không để ý Hà Anh đang lén nhìn vào nhà thờ tổ qua khe cửa hở.
Bên trong khá tối, không thể nhìn hết mọi thứ, chỉ lờ mờ trông thấy những bức di ảnh, bát hương đang nghi ngút khói và cả cái bàn nhỏ để đủ thứ bánh kẹo khiến Hà Anh không khỏi nghĩ sâu xa.
“Nó sẽ giết cô!”
Cô không khỏi nhớ tới nói của bà Tuyền.
“Nó” rốt cuộc là thứ gì?
Không phải nghi vấn lâu, Hà Anh chợt thấy có thứ đang chuyển động bên trong bóng tối ở góc phòng.
Chính “Nó” cũng cảm nhận được ánh mắt của Hà Anh.
Và rồi, “Nó” xoay đầu nhìn Hà Anh. Con Tiểu Quỷ!
Hình hài đen kịt, gớm ghiếc của con Tiểu Quỷ cũng đập vào mắt Hà Anh.
Tiểu Quỷ chợt ngoác miệng cười, những vết sẹo lồi đỏ chót trên mặt vì cử động của nó mà nhếch lên, y như những con sâu độc địa đang cự quậy. Nó vừa hứng khởi vừa tà ác nói:
– Lại gặp rồi…
Hà Anh chằm chằm nhìn con Tiểu Quỷ, bàn tay bấu chặt tới phát đau mới giữ được bình tĩnh.
– Lại gặp rồi!
Tiếng thầm thì của Hà Anh lọt vào tai của bà giúp việc, bà giúp việc không hiểu gì cả, ngẩng đầu lên nhìn, vừa trông thấy Hà Anh đang chăm chú nhìn vào trong phòng thì liền giật nẩy mình, đứng vụt dậy đóng chặt cửa lại.
– Cô Anh ra nhà trước chơi đi, chỗ này không có gì vui hết.
Hà Anh không nói gì cả.
Bà giúp việc không ghét Hà Anh, tốt bụng khuyên nhỏ:
– Bà không thích ai lại gần phòng thờ tổ tiên đâu, bà mà biết thì sẽ gặp chuyện đó…
Một nơi che giấu bí mật kinh tởm như vậy thì ai lại muốn bị kẻ khác dòm ngó. Thật chẳng ngờ bà Yến thế mà lại nuôi quỷ nhi! Nhớ tới cái bộ dáng lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo, cao quý của bà ta mà cảm thấy nực cười.
Hà Anh gật gật đầu, xoay người bỏ đi.
Nếu có người trông thấy biểu cảm của Hà Anh lúc này, chắc sẽ kinh ngạc không thôi. Còn đâu cô sinh viên xinh đẹp, dịu dàng, giờ chỉ có giá lạnh, căm tức và phẫn hận!