Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu

Chương 6


Bạn đang đọc Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu – Chương 6:

Đương nhiên, moah moah là không thành.
Tưởng tượng đến biểu tình như bị táo bón của Dịch Dương khi rời khỏi nhà, Hứa Tân Di chỉ cảm thấy sảng khoái, nghẹn khuất cố nén trong hai năm được xả ra hơn phân nửa.
Ông nội dịch hiền lành, nói: “Tới, nói cho ông nội nghe, sao hai đứa lại biến thành như vậy?”
“Như vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là chỉ Dịch Dương nhai cái thứ mật ong dẹo quẹo vàng óng, nuốt vào lại muốn ói ra kia? Hay là chỉ cô uống ly cà phê không đường không sữa, đen như nước cống?
Dịch phu nhân giải vây giùm Hứa Tân Di: “Ba, chuyện của bọn nhỏ ba cũng đừng quan tâm, việc quan trọng là sức khỏe của ba.”
Ông nội Dịch hơi hơi mỉm cười: “Được, ba không quan tâm nữa. À! Tân Di, gần đây con không có công việc gì hết sao?”
“Có, đợi lát nữa con còn phải đến đoàn phim.”
“Sao vừa rồi con không kêu Dịch Dương thuận tiện đưa con đi luôn?”
“Không cần đâu ông nội, con với anh ấy ngược đường, không tiện.”
Dịch Dương đưa?
Hứa Tân Di lo lắng, Dịch Dương có thể đè cô ra diệt khẩu ngay tại trên xe.
Huống chi quan hệ hôn nhân giữa hai người bọn họ hiện giờ vẫn nằm trong trạng thái bảo mật. Tình hình có khả năng một phần ngàn sẽ bại lộ quan hệ giữa bọn họ, cô đều bóp chết ở trong nôi.
“Ông nội, con đã ăn no, ông từ từ ăn nha, con đi trước đến đoàn phim đây, khả năng sẽ có chút bận trong hai ngày này, chờ con hoàn thành xong dự án này, con sẽ có thời gian rảnh trò chuyện với ông nhiều hơn.”
“Đi đi, đi đi, công việc quan trọng.”
Chờ Hứa Tân Di vừa rời khỏi, ông nội Dịch gác đôi đũa trên tay xuống, nét mặt tươi cười phai nhạt không ít.
Ông nội năm nay đã gần 70, lúc còn trẻ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tình cảnh cực kỳ gian nan, từng trải qua vô số sóng to gió lớn, trình độ mạo hiểm khó khăn hơn hiện tại.
Thời điểm còn trẻ, ông cũng từng chơi qua những trò giả dối đó, chơi đến chán rồi, giả tạo hay thiệt tình ông vừa thấy là biết ngay, sao lại không rõ tình huống hiện tại giữa Dịch Dương với Hứa Tân Di.
“Hai đứa nó vẫn còn như vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch phu nhân vừa nghe thì biết ông nội Dịch xem thấu tất cả. Dịch phu nhân không nói lời nào, ông nội Dịch nặng nề thở dài.
“Thằng bé Dịch Dương này cho rằng chuyện gì cũng đều có thể giấu được ba, kể cả con cũng vậy, tưởng giấu nhẹm thông tin vụ ‘giấy thỏa thuận ly hôn’ là ba sẽ không biết?”
“Ba biết?”
“Sao ba có thể không biết?”
Ông nội Dịch thở dài: “Ba thường xuyên nghĩ, hai năm trước ba làm Dịch Dương cưới Tân Di, có phải đã làm sai hay không, chậm trễ Tân Di cũng hại Dịch Dương.”
Dịch phu nhân buông đũa: “Ba đừng nghĩ như vậy.”
“Sao có thể không nghĩ.”
Im lặng thật lâu sau.
“Thôi bỏ đi, chuyện của bọn nhỏ ba không nhúng tay vào nữa, con đường sau này, để hai đứa nó tự quyết định, con bé Hứa Tân Di tính tình không tốt, từ nhỏ bị ông nội của nó chiều hư, nhưng ba nhìn ra nó không phải là đứa hư hỏng. Nếu thật sự ly hôn, không chừng đứa nhỏ này sẽ ăn rất nhiều đau khổ, con không thích con bé, ba có thể hiểu.”
Nói đến đây, ông nội Dịch lại cười: “Mấy đứa đó nha, thật là quá xem nhẹ ông già này mà, tuy rằng ông già này đã nửa chân bước vào quan tài, nhưng chút kích thích này vẫn có thể thừa nhận.”
Dịch phu nhân cũng cười: “Bác sĩ dặn ba phải tĩnh dưỡng thật tốt, cho nên việc này không dám làm ba biết.”
“Được rồi, hiện tại không biết cũng biết, yên tâm, ba không sao. Haizzz, ba đi lên nghỉ ngơi trước, con cứ làm việc của mình đi.”

Nói xong, dưới sự giúp đỡ của bác Trần, ông nội Dịch chậm rải đi lên lầu nghỉ ngơi. Dịch phu nhân nhìn bóng dáng tập tễnh của ông nội Dịch, chậm rải ngồi xuống.
Hứa Tân Di diễn 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》 là một bộ tình yêu đô thị, địa điểm quay chụp ở trong thành phố, khoảng cách một tiếng đi xe từ dinh thự Thủy Loan.
Không kêu người đoàn phim tới đón, cô không phô trương, tự lái xe đi trước.
“Ký chủ, cô gần đây chưa đủ độc ác.”
“Chị vậy mà còn chưa đủ độc ác hả?”
Nghĩ lại cũng đúng, hai ngày này bởi vì chuyện của Dịch Dương, cô đã ngừng làm việc ác. Trước khi cô tới, nhân cách độc ác ‘Hứa Tân Di’ đứng sừng sững không ngã, thái độ ngạo mạn, kiêu ngạo ương bướng.
Cụ thể, hành vi chủ yếu biểu hiện là đoạt diễn, đoạt đại ngôn, một lời không hợp ra tay đánh người, dõng dạc ướp lạnh nghệ sĩ khác, cách làm người chính là tối kỵ trong giới showbiz.
Toàn bộ giới showbiz, minh tinh có quan hệ tốt với ‘Hứa Tân Di’, hầu như không có. Tại phương diện dư luận ‘Hứa Tân Di’ càng mạnh, có thể làm mấy fandom xé đến trời đất tối tăm, aniti-fan liên hợp lại thành một quân đoàn chống đối cô, cô được ví như là truyền thuyết.
Dưới tình hình này, tiếp tục ‘ làm bậy ’ so với nghĩ cách tẩy trắng càng phù hợp với tính cách tự do của Hứa Tân Di.
—— Quan tâm mẹ gì, liên quan gì đến tôi.
Cô chỉ cần làm bản thân sống thoải mái, không để bụng người khác nói cái gì. Hiện tại, tính tính cũng được hai năm, cô đều rất vừa lòng với những thứ trước mắt, trừ bỏ Dịch Dương.
Hứa Tân Di vui vẻ thoải mái đi vào đoàn phim, đoàn phim đang quay khí thế ngất trời, âm thanh đạo diễn Trịnh lớn giọng mắng chửi người, từ thật xa cô đã nghe được.
“Chị Tân Di, chị đã đến?”
“Ừ.”
Hứa Tân Di ngồi ở trước máy theo dõi, nhìn người đóng vai nữ phụ thứ hai cứ lặp đi lặp lại NG nhiều lần, cười, hỏi: “Lần thứ mấy?”
Người bên cạnh cực kỳ nhỏ giọng, trả lời: “Lần thứ mười tám.”
“Mười tám?”
Hứa Tân Di không chút nể tình, cười nhạo: “Cô ta thật đúng là một nhân tài.”
Đạo diễn Trịnh ở trong giới điện ảnh cũng là người có chút lý lịch, có mấy bộ phim khá nổi tiếng, nhưng không có thế lực chống lưng, trong bộ phim 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》 , đã bị nhà đầu tư nhét vài diễn viên vào.
Nữ chủ thì không có kỹ thuật diễn, nữ phụ thì ca hát nhảy múa ra một bài hit rồi đổi nghề lấn sang ngành điện ảnh, nam phụ trong phim thâm tình hoàn mỹ vừa thấy đã biết là dân mới vào nghề, được có cái mặt còn lại đều ăn hại.
Đừng nói đến những vai phụ quan trọng khác, đều là dân bị nhét vào đoàn phim.
Một đạo diễn giỏi, nháy mắt thấy danh tiếng tuổi già khó giữ được. Quay suốt một tuần, đạo diễn Trịnh tức đến mức muốn nhảy lầu.
Thật sự quay không nổi nữa, lúc này mới bằng bất cứ giá nào, thà đắc tội một nhà đầu tư, nhất quyết thay nữ phụ, chịu trả tiền vi phạm hợp đồng, ký Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di không có tiếng tốt trong giới, nhưng kỹ thuật diễn không tệ, quan trọng nhất chính là Hứa Tân Di có thế lực, có thể đối đầu với nhà đầu tư. Đây là nguyên nhân vì sao đạo diễn Trịnh ký Hứa Tân Di.
Sau khi Tả Dung, người đóng vai nữ phụ NG lần thứ 21, đạo diễn Trịnh cố mà cho qua. Nhưng Hứa Tân Di nhìn sắc mặt của đạo diễn Trịnh rất khổ sở.
Thôi, không phải xuất thân chính quy, không có kinh nghiệm đóng phim, vốn đã là người lạc hậu còn không nỗ lực, một câu thoại cũng không nhớ được, đạo diễn thật sự cực khổ rồi.
Vốn dĩ kỹ thuật diễn của Tả Dung được hay không cũng không có một chút quan hệ với cô, nước giếng không phạm nước sông, lười đến phản ứng cô ta. Nhưng bắt đầu từ lúc người này vào đoàn phim, giống như là có thù oán với cô, không ngừng kiếm chuyện.
“Tân Di tới rồi?”
Hứa Tân Di cười nói: “Xin lỗi nha đạo diễn, làm chậm trễ hai ngày của ngài, nhưng ngài yên tâm, hôm nay nhất định có thể đuổi kịp tiến độ trong hai ngày đó.”
Từ trước đến nay, đạo diễn Trịnh đều đối xử rất hiền lành với những diễn viên có kỹ thuật diễn tốt, rất giống thầy giáo luôn cưng chiều những học sinh giỏi.
“Kỹ thuật diễn của cô tôi đương nhiên tin tưởng, mau vào trong hoá trang đi.”
Trước khi đi, Hứa Tân Di liếc nhìn Tả Dung đang bổ trang, đôi mắt vẫn còn đỏ, trong quá trình quay cũng không biết bị đạo diễn Trịnh mắng khóc bao nhiêu lần. Bị mất mặt như vậy trước mắt bao người.
Trong phòng trang điểm.

“Chị Tân Di, gần đây có phải chị lại thức đêm nữa hay không? Xuất hiện quầng thâm mắt rồi kìa.”
Hứa Tân Di thở dài: “Đúng vậy, gần đây giấc ngủ không tốt.”
Tả Dung liếc nhìn Hứa Tân Di, rất tri kỷ mà đưa cho cô một tuýp kem che khuyết điểm.
“Chị Hứa Tân Di , đây là tuýp kem che khuyết điểm mẹ em từng sử dụng, đặc biệt dùng rất tốt, khẳng định thích hợp với làn da chị nha.”
Hứa Tân Di dối trá cười trở về, nói: “Không cần, cô để lại dùng đi.”
“Em không cần.”
Tả Dung liếc liếc mắt Hứa Tân Di, nói: “Em mới 23 tuổi, làn da rất tốt, không cần hoá trang cũng có thể đóng phim.”
Không có việc gì tìm việc gây chuyện chơi.
“Làn da kém còn có thể dùng phấn nền che, kỹ thuật diễn không tốt thì không có cái gì để che.”
Hứa Tân Di cầm di động, gửi tin nhắn cho Dịch Dương: Ông xã, đêm nay khi nào anh về nhà?
Cười nhạo nói: “Tôi rải gạo xuống đất, gà diễn còn có kỹ thuật hơn cô.”
Tả Dung nghẹn họng, không dự đoán được Hứa Tân Di nói chuyện không nể tình đến như vậy, một chút mặt mũi đều không cho, ủy khuất vừa rồi bị đạo diễn Trịnh mắng lại lần nữa như thủy triều trào dâng, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Loại người chảnh chọe cao ngạo, làm sao nhịn được, vừa định cãi lại, thì quản lý của Tả Dung từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ hai câu vào tai cô. Đúng là bởi vì hai câu nói này, ngọn lửa trong lòng Tả Dung bỗng nhiên biến mất.
Cô căm giận nhìn chằm chằm Hứa Tân Di, tạm thời ép cơn giận xuống.
“Sao rồi? Hứa Tân Di , chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị tốt thì ra tới đóng phim.” Đạo diễn Trịnh đi vào phòng trang điểm thúc giục.
Hứa Tân Di đứng dậy, trả lời: “Ok, lập tức tới.”
“Đạo diễn.”
Tả Dung cũng đứng dậy, đi theo đạo diễn nhỏ giọng nói: “Đạo diễn, đêm nay em có chút việc, buổi chiều có khả năng không thể quay tiếp, muốn rời đi trước, có thể chứ?”
Đạo diễn Trịnh vô cùng chán ghét loại diễn viên không có kỹ thuật diễn lại không biết học tập, suốt ngày chỉ biết nghĩ xin làm chậm trễ tiến độ.
Sắc mặt trầm xuống: “Đi đi.”
“Cảm ơn đạo diễn”
*********************
Trong lúc làm việc, Dịch Dương không có thói quen đọc tin nhắn cá nhân, huống chi còn là tin của Hứa Tân Di gửi.
8 giờ tối, khi anh bưng ly rượu vang đỏ, trong lúc buồn chán dự tiệc tối của một doanh nhân khác, lúc này mới nhìn thấy nội dung tin nhắn của Hứa Tân Di .
Đương nhiên, anh không trả lời.
Tất cả đàn ông tham gia tiệc rượu đều có một người bạn gái bầu bạn, chỉ có mình anh là không có, nhìn có chút không thích hợp.
Một người phục vụ đi lại gần: “Xin hỏi ngài là Dịch Dương, Dịch tiên sinh sao? Tống tiên sinh cho mời.”
Nói là tham gia tiệc rượu, thật ra là tới bàn chuyện làm ăn. Đi theo phục vụ vòng qua đại sảnh, đi vào trong một căn phòng tách biệt.
“Dịch tiên sinh, Tống Thành Chu, nghe danh đã lâu.” Nghênh diện là một người đàn ông nhìn cũng đã 30, muốn đọ khí thế với Dịch Dương, không nhường một tấc.
Dịch Dương bình tĩnh duỗi tay nắm lại: “Tống tiên sinh, chào ngài.”
Người trong nước thích bàn chuyện làm ăn ở trên bàn tiệc, cồn là thứ tốt, có thể tê mỏi lý trí của con người, rơi chậm lại cảnh giác.

Tống Thành Chu cò kè mặc cả hợp đồng với Dịch Dương, Dịch Dương bốn lạng đẩy ngàn cân đều chắn ngược trở về, uống lên chút rượu, nhưng cũng không mất đi lý trí, hợp đồng lớn như vậy không thể sai sót.
Với loại đồ vật mang tên ích lợi này, từ trong tay anh moi ra tới, đều là một con số không thể tưởng tượng được.
Mắt nhìn Dịch Dương dầu muối không ăn, rượu đã mất đi tác dụng. Một ánh mắt của Tống Thành Chu, người đứng cạnh cửa lập tức hiểu ý, tiếp đón mấy em gái trẻ đẹp đi vào.
Đương nhiên, mấy em gái trẻ đẹp này cũng không phải loại tầm thường, mà là xuất thân từ giới showbiz, nơi đó gái đẹp ùn ùn không dứt.
Dịch Dương lười biếng dựa ra sau, uống lên chút rượu hơi có men say, nửa híp mắt nhìn các cô gái lần lượt đi vào trong, không khỏi cười nhạo.
Rượu không thành thì dùng đàn bà.
Có thể thấy được tiền là thứ tốt.
Một cô gái dáng người yểu điệu, diện mạo điềm đạm xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương, nét mặt tinh xảo, nhìn đôi mắt là một cô gái rất sạch sẽ, nếu không phải nhìn thấy cô ta ở cái loại địa phương này, có lẽ Dịch Dương sẽ cho rằng là như vậy.
Nhưng không biết như thế nào, dưới ánh đèn mông lung, anh đột nhiên nhớ tới Hứa Tân Di. Nhớ đến tối hôm qua, cô rất quyến rũ, đặc biệt là khi ngồi vào trên đùi anh, vô cùng gợi cảm.
Tống Thành Chu giới thiệu nói: “Tôi thấy toàn bộ tiệc rượu chỉ có mình Dịch tiên sinh là không có bạn gái, cô ta là Tả Dung, nữ diễn viên nổi tiếng.”
“Dịch tiên sinh, chào ngài, em là Tả Dung.”
Tên này có chút quen tai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Dịch Dương cũng nhớ không nổi từng nghe qua ở đâu, không nói gì, tiếp tục bàn chuyện vừa rồi với Tống Thành Chu.
Tả Dung ở trong giới showbiz cũng coi như là ngôi sao hạng hai, có vận may, biết nhảy múa, dựa vào bề ngoài và tiếng hát, thu hoạch một lượng lớn fans, gần đây leo lên Tống Thành Chu. Lúc này mới chuyển nghề lấn sân đóng phim điện ảnh, còn đóng vai nữ chủ.
Tống Thành Chu giúp cô không ít, tuy rằng quan hệ giữa hai người là cô tình ta nguyện, nhưng trong lòng Tả Dung rõ ràng. Tống Thành Chu đã sớm mất đi hứng thú với cô, cho nên cô cần thiết mượn cơ hội này bắt lấy một người khác.
Trước khi tới, cô đã hỏi thăm qua thông tin về Dịch Dương, biết Dịch Dương là một con cá lớn, tuyệt đối không thể buông tha.
Bưng lên một ly rượu, ánh mắt quyến rũ mà nhìn anh: “Chủ tịch Dịch, em uống với anh một ly nha.”
Trên mặt cười, là cố tình giả vờ quyến rũ, chẳng ra cái gì. Dịch Dương dùng một ánh mắt lạnh liếc qua, một chữ không nói, nhưng ý rất rõ ràng.
Tả Dung bị ánh mắt của anh làm sợ hãi, lập tức không dám cử động, nhưng tưởng tượng đến lời dặn dò trước đó của quản lý, trong lòng lại lung lay. Gương mặt và dáng người của cô, rà xét toàn giới showbiz cũng không có mấy ai so được.
Bằng không cô cũng sẽ không leo lên vị trí hạng hai trong vòng hai năm, đàn ông đều là động vật dùng nửa người dưới tự hỏi. Có lẽ sẽ nhất thời rụt rè, nhưng tuyệt sẽ không rụt rè một đời, không có người đàn ông nào có thể chống cự được sự quyến rũ của đàn bà.
Tả Dung lớn mật dán gần sát mặt Dịch Dương, lộ ra phong cảnh trước ngực.
“Sớm nghe nói qua danh tiếng của chủ tịch Dịch, hôm nay may mắn gặp được, thật là vinh hạnh của Tả Dung.”
Tất cả đàn ông trong phòng đều lộ ra nguyên hình, nhưng đáng tiếc, Dịch Dương không phải, anh không có dục vọng mãnh liệt đối với phụ nữ, thậm chí khi anh ngửi được mùi nước hoa trên người Tả Dung, trong lòng còn nổi lên chán ghét.
Anh nhìn Tống Thành Chu: “Tôi là tới bàn chuyện làm ăn, không phải tới chơi gái.”
Nháy mắt, sắc mặt Tả Dung trắng bệch, tay run lên, ly rượu trong tay nghiêng lệch sang một bên, thấm ướt trước ngực áo sơmi của Dịch Dương.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, Dịch tiên sinh, em không phải cố ý!”
Dịch Dương nắm lấy cái tay muốn sờ mó trên người anh, sắc mặt càng thêm chán ghét. Tống Thành Chu rõ ràng, điều này đã chạm phải nghịch lân của Dịch Dương. Nếu tiếp tục làm Tả Dung ở lại đây, ngược lại sẽ gây ra chuyện xấu.
Anh trầm gương mặt, phẩy tay, Tả Dung chỉ đành phải rời đi.
Ước chừng một tiếng sau, cửa phòng mở ra. Dịch Dương cầm áo khoác trên tay, ra cửa, trợ lý nháy mắt đã cầm giữ áo thay anh.
“Dịch tiên sinh.”
Tả Dung đứng chờ ngay chỗ ngoặt, hành lang không thể so được trong phòng, một cơn gió lạnh không biết từ đâu mà đến. Tháng 11 trời rất lạnh, Tả Dung ăn mặc lại thiếu vải, người con gái yếu ớt gầy gò đứng ở kia, đôi tay ôm ngực run bần bật, gió đêm vừa thổi, tóc tùy ý bay hỗn loạn, mặt đều bị đông lạnh đến xanh trắng.
Dưới ánh đèn dịu dàng, gương mặt Tả Dung cũng không có quyến rũ như lúc ở trong phòng, càng hiện ra vài phần đáng thương, khiến người trìu mến.
“Em… Thực xin lỗi! Vừa rồi… em không phải cố ý.”
Cô khép hờ mắt, môi phát run, trong ánh mắt hiện ra ủy khuất cùng tuyệt vọng, giống như một con thỏ vào nhầm hang, đã cùng đường, run bần bật chọc người đau lòng.
“Em biết áo sơmi của ngài khẳng định rất đắt, em… Em bồi thường cho ngài!”
Dịch Dương mắt lạnh nhìn, hoàn toàn không dao động.
Đây là điều anh học được từ Hứa Tân Di.
Lòng người hiểm ác, đặc biệt là đàn bà.
Mà người còn gái trước mặt này thủ đoạn không đủ, quả thực kém xa so với Hứa Tân Di.

“Không cần.” Dịch Dương không có hứng thú, xoay người đi.
“Dịch tiên sinh.”
Cô ta ngăn cản, nhìn thẳng vào mắt Dịch Dương, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng chờ mong: “Em… Em biết em đề ra yêu cầu này rất quá phận, nhưng hiện tại chỉ có anh có thể giúp được em, em không phải tình nguyện đến nơi này, anh có thể mang em rời khỏi nơi này được không? Em không muốn ở lại bị bọn họ…”
Nói còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cùng thời gian, Hứa Tân Di đã quay xong cảnh cuối cùng trong ngày, kết thúc công việc, chuẩn bị quay về chung cư nghỉ ngơi. Quản lý An Nhã tới đón cô.
Vừa lên xe, Hứa Tân Di đã mở đọc tin tức showbiz, chán đến chết hỏi: “Gần đây em có hot search hay không vậy?”
An Nhã làm việc với Hứa Tân Di đã hai năm, ký hợp đồng làm quản lý dưới trướng của Thiên Ngu.
Hứa Tân Di đương nhiên tranh thủ gom người tài vào cánh chim của mình. Một năm trước, Hứa Tân Di ký độc quyền với cô, quan hệ đương nhiên không bình thường.
“Bà nội của tôi ơi, cô làm ơn an phận đóng phim giùm tôi, tin tức gì cũng đều không có.”
Không có tin tức? Hứa Tân Di buồn.
Những chiêu trò chơi lớn trước đó, nào là đoạt diễn, rồi đánh người, cô đều nghĩ cách truyền tới tai Dịch Dương, nhưng Dịch Dương vẫn không đồng ý ly hôn.
Làm cách nào mới có thể làm anh càng chán ghét cô đây? Hứa Tân Di nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, người yểu xìu không có chút sức sống.
“Tân Di, đây không phải… Không phải là chủ tịch Dịch hay sao?”
“Dịch Dương?”
Nhắc tới Dịch Dương, Hứa Tân Di cả người có tinh thần ngay.
“Một chủ biên tạp chí showbiz gửi tin đến cho chị, nói phía bên Tả Dung gửi mấy tấm ảnh cho phía truyền thông, ra giá cao, chuẩn bị liên hợp mấy nhà đài cùng nhau tuôn ra.”
Hứa Tân Di nghiêm túc nhìn kỹ mấy tấm hình trong màn hình di động của An Nhã.
Một tấm khá là tối tăm, chụp trong phòng, Tả Dung ngồi ở bên cạnh Dịch Dương, ánh sáng tối nhìn không rõ, không chụp rõ ràng biểu tình của Dịch Dương, nhưng nhìn vị trí ngồi của hai người rất là ái muội.
Một tấm là Tả Dung đứng ở hành lang, nói chuyện với Dịch Dương, cũng không biết có phải vì góc độ hay không, mà bức ảnh này nhìn qua giống như Dịch Dương đang nhìn chăm chú vào Tả Dung, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Tấm cuối cùng là Dịch Dương rời đi, Tả Dung choàng áo khoác vest trên người.
Ba bức ảnh có thể nói rõ vấn đề, quá nhiều chi tiết cần khai thác.
“Tân Di, em đừng nóng giận, để chị hỏi rõ ràng một chút, có lẽ người trên ảnh chụp không phải Dịch Dương.”
“Không, đây là Dịch Dương.”
Giọng điệu của Hứa Tân Di vô cùng khẳng định: “An Nhã, chở em về nhà chính, mau!”
An Nhã lo lắng mà nhìn cô: “Tân Di, em đừng có gấp, em cũng biết, hiện tại phóng viên có bao nhiêu nhàm chán, em đừng tức giận với Dịch Dương, có gì thì ngồi xuống từ từ nói.”
Tuy rằng Tân Di không có công bố quan hệ với Dịch Dương, nhưng những ai thân với Tân Di  đều biết, mọi người đều giữ kín chuyện này. Tại cuộc hôn nhân này, Tân Di nằm ở địa vị gì, An Nhã rất rõ ràng.
Tân Di ương bướng cả đời, lại ném toàn bộ tôn nghiêm ở trước mặt Dịch Dương.
Cô không xem trọng cuộc hôn nhân này, nhưng bất đắc dĩ, Hứa Tân Di ngu muội vì tình, nghe không vào.
“An Nhã, chị yên tâm, em biết nên làm như thế nào.”
Cô đương nhiên biết nên làm như thế nào, thậm chí ẩn ẩn có chút hưng phấn.
‘ Hứa Tân Di ’ vì Dịch Dương ngoại tình nên tinh thần bị suy sụp, làm cho cô cực kỳ tự ti ở trước mặt Dịch Dương, dần dà, có cực mạnh dục vọng khống chế và dục vọng chiếm hữu.
‘ Hứa Tân Di ’ không có cảm giác an toàn, nhìn thấy Dịch Dương nói một câu với người khác phái đều phát điên, huống chi là mấy tấm ảnh chụp này.
Ngoại tình, tiểu tam.
Ụ má! Rốt cuộc có lý do để mượn cớ ly hôn rồi.
Tuyệt vời ông mặt trời.
Wu, hahahah…
Hết chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.