Bạn đang đọc Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu – Chương 4:
Dịch Dương và Hứa Tân Di chân trước mới rời khỏi thư phòng, bác Trần quản gia mới cười tủm tỉm đi vào sau đó.
Ông làm việc cho nhà họ Dịch từ lúc ông nội Dịch còn trẻ, nhiều năm trôi qua, tóc mai hai màu đen trắng cũng không bỏ được rời khỏi nhà họ Dịch, có thể nói là nhìn Dịch Dương lớn lên.
Dịch phu nhân đang ngồi ở trên sô pha xoa ấn đường, vừa rồi nói mấy câu với hai vợ chồng nó trong đầu nhói đau từng trận từng trận.
Oan nghiệt!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú Trần, làm phiền chú giúp con dọn dẹp phòng cho Dịch Dương và Tân Di. Sau khi ba trở về, hai đứa nó sẽ về đây ở một đoạn thời gian.”
Bác Trần vẻ mặt từ ái, cười nói: “Đây là chuyện tốt, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ rất vui, hiện tại chú đi làm ngay.”
“Đợi lát nữa đi!”
Dịch phu nhân gọi lại Bác Trần đang chuẩn bị mở cửa đi ra, nghĩ nghĩ, nói: “Chờ ba trở về, nhờ chú ném hết tất cả tạp chí showbiz trong nhà ra ngoài dùm con, một quyển cũng không được phép xuất hiện ở trước mặt ba. Còn nữa, mọi thông tin có liên quan đến Hứa Tân Di trong TV, đều không được để ba biết.”
Danh tiếng bên ngoài của Hứa Tân Di, người họ Dịch ai cũng đều biết, trừ bỏ ông nội Dịch, người mấy năm nay ở trên núi dưỡng sức khỏe.
“Sức khỏe của ba vừa mới chuyển biến tốt, bác sĩ nói không thể chịu quá nhiều kích thích, làm phiền chú ngày thường chú ý nhiều chút, trăm ngàn lần không thể để những lời đồn đãi lung tung rối loạn bên ngoài truyền tới lỗ tai của ba…”
Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa truyền đến một tiếng giận mắng mất khống chế của Dịch Dương.
“Hứa Tân Di!”
Hai người nghe tiếng hét giật mình một lát.
Bác Trần lại là người phục hồi tinh thần lại trước, cười nói: “Chắc thiếu gia lại đang đùa giỡn với thiếu phu nhân rồi.”
Dịch phu nhân thở dài, cắn răng oán hận: “Thật là hai đứa oan gia! Được rồi, chú đi đi.”
Bác Trần rời đi.
Vào lúc ban đêm, Dịch Dương và Hứa Tân Di phải ở lại nhà chính.
Đoạn thời gian hai người vừa mới kết hôn kia, chính là ở nhà chính, sau đó ông nội Dịch sinh bệnh, cần thiết ở lại viện điều dưỡng trên núi tu dưỡng. Lúc này hai người mới lấy lý do vì tiện đường đi làm nên dọn đến chung cư ở trung tâm thành phố.
Tuy nói là vợ chồng cùng ở, nhưng Dịch Dương rất bận, Hứa Tân Di cũng hàng năm đóng phim bên ngoài, một hai tháng không về nhà là chuyện thường. Hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị cưỡng chế ở lại nhà chính, nếu Dịch Dương là 180 lần không muốn, như vậy Hứa Tân Di chính là 360 lần kháng cự. Nhưng cô lại không thể biểu hiện ra một chút kháng cự, ngược lại, cô còn phải biểu hiện đến mừng rỡ như điên, chờ mong đầy cõi lòng.
Rất khổ sở nha.
Cũng may Hứa Tân Di không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, suốt hai năm đều như vậy, chờ một chút cũng không sao.
Chỉ là cô có chút kỳ lạ…
Nếu Dịch Dương đã chuẩn bị tốt giấy tờ phân chia tài sản, giấy thỏa thuận ly hôn cũng chuẩn bị thỏa đáng, tại sao lại đổi ý ngay vào lúc đặt bút ký tên?
“Tiểu A, cưng nói tên lưu manh kia sao lại đột nhiên đổi ý? Theo lý mà nói, không giống bình thường chút nào.”
“Điều này tôi cũng không biết. Nhưng tôi kiến nghị ký chủ, đừng nói thô tục, như vậy không tốt.”
“Cưng đừng có hiểu lầm, ngày thường chị không có nói lời thô tục.”
Hứa Tân Di nhìn gương tháo trang sức, nhìn gương mặt xinh đẹp đầy quyến rũ phản chiếu bên trong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều: “Trừ bỏ Dịch Dương, trình độ khốn nạn của anh ta đáng giá được chị đối đãi đặc biệt khác với người bình thường.”
Tháo trang sức, tắm rửa một cái, Hứa Tân Di điệu đà, xoay qua xoay lại ở trước gương.
Dáng người tốt như vậy, gương mặt ai gặp cũng chảy nước miếng… Thật là tiện nghi cho tên đàn ông chó Dịch Dương kia, mình nghi ngờ cặp mắt anh ta có vấn đề.
Rời khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái nhìn thấy Dịch Dương đang ngồi ở trên sô pha chuyên chú đọc sách, mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc còn ướt, nhiễu từng giọt xuống thảm mềm.
Từ góc độ của Hứa Tân Di tới xem, Dịch Dương cởi tây trang ra, thiếu khí thế áp bức kinh người lúc ban ngày, càng nhiều vài phần lười biếng.
Hứa Tân Di nháy mắt nghĩ thông suốt.
Không ly thì không ly, hai ngày này thiếu gì cách làm anh ta biết vậy chẳng làm.
Cần gì phải buồn?
Làm một người chán ghét chính mình, còn là một người đàn ông, thật đúng là lại đơn giản không thể đơn giản hơn.
Cô huýt sáo đi qua, vẻ mặt kinh ngạc vui vẻ lấy quyển tập chí trên tay Dịch Dương ra, đặt mông ngồi trên đùi anh, bàn tay lặng lẽ chui vào ống tay áo, hơi kéo áo choàng ngủ, lộ ra bờ vai thon gọn.
Hứa Tân Di sử dụng tất cả thủ đoạn mà bản thân có, dùng giọng mũi, nũng nịu nói: “Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?”
Khi một người đàn ông đã chán ghét, thì làm cái gì cũng đều sai. Chứ đừng nói đến hành vi to gan lại lộ liễu như vậy.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ như Hứa Tân Di hành động táo bạo như vậy ở trước mặt người đàn ông khác, chỉ sợ là đã bị xé rách váy đè xuống mần thịt. Nhưng Dịch Dương không giống những người đàn ông khác, người này có ý chí sắt đá, chán ghét Hứa Tân Di đã lâu.
Tuy rằng, đến tận giờ phút này, Hứa Tân Di cũng chưa nghiên cứu ra nguyên nhân tại sao Dịch Dương lại chán ghét cô đến như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
“Đi xuống.”
Dịch Dương không muốn chạm vào cô, biểu tình không hề dao động, giọng điệu lại lạnh băng, dường như bản thân là máy phát lạnh tự nhiện.
Hứa Tân Di có thể cảm nhận được dưới vẻ mặt không cảm xúc của anh là lực lượng mạnh mẽ áp lực lửa giận và chết chóc.
Địch bất động ta bất động.
Hứa Tân Di một hai phải ăn vạ ở trên đùi anh, mở ra quyển tạp chí kia, là một quyển tạp chí kinh tế, nội dung toàn tiếng Anh cô nhìn cũng không hiểu, chỉ nhìn thấy một trang, ở mặt trên có một người phụ nữ mặc đồ vest văn phòng, mang mắt kính.
“Ông xã, anh đang xem cô ta? Vậy anh nói, là cô ta xinh đẹp, hay là em xinh đẹp?”
Sử dụng hai chữ xinh đẹp tới nói nữ doanh nhân, Hứa Tân Di thật sự là nông cạn.
Đối với loại người thường xuyên đọc tập chí kinh tế như Dịch Dương mà nói, chỉ sợ trong lòng càng chán ghét khinh thường Hứa Tân Di, chỉ hơn chứ không kém.
Dịch Dương một chút cũng không muốn để ý đến cô, duỗi tay đẩy cô từ trên người anh đi xuống, không chút nào thương hương tiếc ngọc.
Hứa Tân Di lảo đảo một cái, cả người không hề hình tượng té nằm ở trên sô pha, tức giận liếc nhìn Dịch Dương.
Nhưng nghĩ đến đầu óc Dịch Dương bị nước vào, cô cũng không muốn cãi nhau với thứ đứt dây thần kinh như anh ta.
“Ông xã, anh đừng như vậy, vừa rồi mẹ tìm em nói chuyện, bà nói, sức khỏe ông nội không tốt, muốn chúng ta sớm một chút làm ông nội bế lên chắt trai.”
Thái độ Hứa Tân Di ái muội không rõ, nháy mắt, liếc mắt đưa tình nhìn anh, lời trong lời ngoài ý tứ rõ ràng.
—— “Mau, mau đẩy tôi ra, chỉ vào mũi hung hăng mà mắng, ‘Hứa Tân Di, đừng tưởng rằng lấy ông nội ra tôi sẽ chạm vào cô, dù đời này tôi đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ không chạm vào cô một ngón tay ’. Sau đó đẩy cửa nghênh ngang mà đi, cãi một trận long trời lở đất với mẹ anh, lấy mối quan hệ mẹ con áp chế, nhất định phải ly hôn với tôi, không ly không làm người.”
Trong lúc Hứa Tân Di nhảy nhót chờ đợi, Dịch Dương sắc mặt xanh mét.
Anh không biết tại sao Hứa Tân Di lại nghĩ như vậy, nhưng trước khi nghe được tiếng lòng của Hứa Tân Di, xác thật anh rất muốn làm như vậy, sau khi anh nghe được Hứa Tân Di nói, không thể hiểu được bình tĩnh xuống.
Xoa trán đang đau đầu muốn nứt, đứng cách xa cô một mét, nhỏ giọng nói: “Cô đứng ở đàng kia, đừng tới đây, có chuyện gì cứ đứng ở đó mà nói.”
—— “Tên lưu manh này sao lại hành động không giống người thường?”
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại hỏi han ân cần: “Ông xã, anh không sao chứ? Có phải đau đầu hay không? Để em mát xa cho anh nha?”
“Không cần”
Dịch Dương thở sâu, nhìn vẻ mặt lo lắng cùng kích động của Hứa Tân Di, hai mắt híp lại.
Tuy rằng không rõ tại sao Hứa Tân Di lại khác thường như vậy, Dịch Dương tạm thời cũng không có quá nhiều tâm tình đi tìm hiểu.
Ông nội rất mau sẽ trở lại, sức khỏe của ông không tốt, không thể chịu quá lớn kích thích, hơn nữa ông nội rất thích Hứa Tân Di, tuyệt đối sẽ không cho phép mình ly hôn với Hứa Tân Di.
Nếu trong nhà trừ bỏ anh, không có bất kỳ một ai chấp nhận đồng ý hai người bọn họ ly hôn, vậy cuộc hôn nhân này tạm thời không thể ly.
Anh muốn nhìn, Hứa Tân Di sẽ làm trò quỷ gì kế tiếp.
“Cô nói, cô không muốn ly hôn, đúng không?”
Hứa Tân Di che lại lương tâm, gật đầu: “Đúng vậy.”
Dịch Dương đến gần sô pha, ngồi xuống, mạnh mẽ đè ép lửa giận xuống, nhìn Hứa Tân Di.
Từ trên xuống dưới nhìn Hứa Tân Di, đáy mắt mũi nhọn của Dịch Dương không thể nghi ngờ là đầy khinh thường, trong lòng lẳng lặng tính toán một hồi.
“Vậy được, chúng ta ước pháp tam chương.”
【Góc kiến thức :
Ước pháp tam chương: hứa hẹn 3 điều.】
Hứa Tân Di ẩn ẩn ngửi được dự cảm không ổn, cảm giác ánh mắt của Dịch Dương không có ý tốt.
Lý trí kêu gào cô không thể đáp ứng, cũng không thể để Dịch Dương tiếp tục nói. Nhưng tính cách không thể OOC.
Cô nhỏ giọng thử nói: “Ước pháp tam chương?”
“Thứ nhất, sau này nhận vai diễn, không được nhận diễn cảnh giường chiếu, cảnh hôn, bất kỳ thứ gì có quan hệ thân mật với người diễn khác phái.”
Hứa Tân Di cả kinh, vội vàng cãi lại.
“Không được không được, ông xã, em là một diễn viên, điều quan trọng nhất của một người diễn viên chính là nghệ đức, kịch bản là đạo diễn viết, đạo diễn làm em diễn như thế nào thì em phải diễn như thế đó. Hơn nữa, những cảnh giường chiếu và cảnh hôn không có thật, tất cả mọi người đều…”
“Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, sau này kịch bản của cô phải để tôi xét duyệt.”
—— “Mình nhịn!”
Dịch Dương nhướng mày: “Thứ hai, sau này không được đi quá gần những nam diễn viên khác, đúng mực, giữ khoảng cách, chính cô nắm chắc là được, xin cô nhớ kỹ, cô đã 27 tuổi.”
—— “… Giết người phạm pháp, giết người phạm pháp, Hứa Tân Di mày bình tĩnh, trăm ngàn lần không thể thất bại trong gang tấc ở ngay lúc này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trăm ngàn lần không cần so đo với một thằng già hai mươi tám tuổi! Đừng kích động đừng kích động!”
“Thứ ba…”
Dịch Dương hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, giống như thú dữ săn mồi, nhìn chằm chằm con mồi của mình, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
“Không cho nói thô tục.”
Hứa Tân Di theo bản năng cãi lại: “Em nói thô tục lúc nào nha?”
—— “Tên lưu manh này có phải cố ý chỉnh mình hay không?”
—— “Tên khốn nạn, đồ biến thái, tôi cứ mắng anh đó, làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Dịch Dương nhắm mắt nhịn rồi lại nhịn, nghiến răng nghiến lợi một chữ một chữ gian nan mà từ trong miệng nhảy ra tới: “Nếu cô đồng ý, như vậy tôi có thể suy xét, tạm thời không ly hôn với cô.”
Hứa Tân Di mặt mang mỉm cười, trong lòng lại đang hỏi tiểu A: “Chị có thể đập vỡ đầu chó của tên khốn nạn này hay không?”
“Không thể nha, ở trước mặt chồng của cô, cô không thể OOC ‘ rễ tình đâm sâu ’ tính cách, tính cách.”
Hứa Tân Di nhịn rồi lại nhịn, nhịn lại nhịn, cuối cùng ở trước mặt Dịch Dương, mỉm cười, cảm kích, trong lòng chỉ nghĩ đập vỡ đầu chó của anh ta, vô cùng hạnh phúc, chịu khuất nhục, nghiến răng nghiến lợi tiếp nhận điều ước nhục nước mất chủ quyền.
“Dạ được, ông xã, em đáp ứng anh, cái gì em cũng đều đáp ứng anh, chỉ cần anh không ly hôn với em, em cái gì cũng đều nguyện ý làm.”
—— “Trong phòng có thứ gì tiện tay có thể gõ nát đầu chó của tên khốn nạn này hay không?”
Hứa Tân Di hai mắt liếc ngang liếc dọc ở trong phòng, nhìn chăm chú vào một cái bình hoa nằm ở trên bàn, tự hỏi dùng bình hoa đập vào đầu chó của Dịch Dương có làm anh chết không.
Dịch Dương nhìn theo ánh mắt của cô, tầm mắt chiếu thẳng vào bình hoa đặt ở đằng kia, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Còn nữa, tôi đáp ứng với cô, tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, cho nên buổi tối, ngủ, xin tự trọng.”
Ánh mắt dừng lại trên bờ vai nửa lộ ở bên ngoài của Hứa Tân Di, đầu vai trắng nõn mượt mà, xương quai xanh thẳng hơi sâu, từ cổ áo đi xuống, là một độ cong đầy quyến rũ, ngon mắt.
Ánh mắt Hứa Tân Di buồn bã, có vẻ mười phần cô đơn.
Bên ngoài có người gõ cửa.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân hỏi có muốn xuống dùng bữa ăn khuya hay không?”
—— “Ăn khuya, thuốc sổ… Ha hả, tên khốn nạn, đồ lưu manh, đồ chết tiệt! Ăn đi rồi ỉa chết anh!”
Dịch Dương giương giọng cả giận hét lên.
“Không ăn!”
Hết chương 4