Đọc truyện Nhà Giả Kim FULL – Chương 12
Hôm sau, cậu chăn cừu dẫn theo sáu con cừu đến gặp ông già.
– Cháu ngạc nhiên lắm, – cậu nói , – vì bạn cháu chịu mua ngay số cừu kia.
Anh ta bảo rằng đã từ lâu mơ ước được thành người chăn cừu và đây quả là dấu hiệu tốt cho anh ấy.
– Bao giờ cũng thế cả, – ông già đáp.
– Cái đó gọi là nguyên lí thuận lợi (Guenstige Prinzip; Principle of favorability).
Lần đầu tiên khi ta liều chơi đỏ đen thì thường là ta thắng.
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ mà.
(Tạm dịch “Anfaengerglueck; beginners luck” cho dễ hiểu).
– Nhưng tại sao mới được chứ ?
– Tại vì cuộc đời muốn rằng ta mãi đi theo con đường mình chọn.
Rồi ông xem xét lũ cừu, phát hiện một con bị què.
Cậu cả quyết rằng thật chẳng đáng kể vì con cừu nọ thông minh nhất và cho nhiều lông nhất.
“Thế kho tàng ở đâu hở ông ?” cậu hỏi.
“Ở Kim Tự Tháp bên Ai Cập”.
Cậu thót cả người.
Bà già kia cũng nói y như thế mà chẳng đòi gì hết.
“Để đến được đó thì cậu phải lần theo các dấu hiệu.
Chúa vạch đường để người ngườit theo.
Chỉ cần cậu biết nhận ra Người dùng dấu hiệu gì để vạch đường cho cậu”.
Cậu chưa kịp nói gì thì có một con bướm bay lượn giữa cậu và ông già, làm cậu nhớ đến ông nội của cậu.
Hồi cậu còn nhỏ ông nội cậu bảo rằng bướm mang lại điềm lành, tương tự như dế, cỏ ba lá bốn cánh và móng ngựa (Cỏ ba lá mà lại bốn cánh rất hiếm.
Móng ngựa được dân nhiều nước châu Âu treo trong nhà hoặc gắn trên xe, coi đó là biểu tượng cho may mắn).
“Đúng thế”, ông già nói vì đọc được cậu đang nghĩ gì.
“Nó giống như ông nội cậu đã dạy cậu vậy.
Chúng cũng là những dấu hiệu đấy.” Rồi ông mở áo khoác.
Cậu nhìn mà thán phục và nhớ tới ánh rực rỡ đã thấy hôm qua : ông già đeo giáp che ngực bằng vàng ròng, gắn đầy đá quý đủ màu.
Nhất định ông phải là vua thật rồi.
Chắc ông khoác thêm áo ngoài là để tránh bị cướp thôi.
“Cậu hãy cầm lấy”, ông già nói và rứt từ giữa áo giáp bằng vàng kia một viên đá trắng và một viên đen.
“Hai viên đá này tên là Urim và Thummim.
Viên đen nghĩa là có, viên trắng nghĩa là không.
Nếu cậu không tự mình nhận ra được dấu hiệu thì hai viên đá này hữu ích cho cậu đấy.
Phải luôn luôn đặt câu hỏi khách quan.
Song tốt nhất là cậu tự quyết định lấy.
Kho tàng nằm ở Kim Tự Tháp, cậu đã biết rồi.
Nhưng nhờ có ta cậu mới quyết định, nên cậu phải trả sáu con cừu.” Cậu nhét hai viên đá vào bị.
Trong tương lai cậu sẽ tự mình quyết định lấy mọi chuyện.
“Đừng bao giờ quên rằng tất cả là một tổng thể.
Cũng đừng quên ngôn ngữ của dấu hiệu.
Nhất là đừng quên đi cho hết con đường mình tự chọn.
Trước khi chia tay ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện :
Một ngày nọ, một thương nhân gửi con trai của mình đến một nhà thông thái bậc nhất không ai bằng để nhờ ông dạy cho người con bí quyết đạt được hạnh phúc.
Anh con trai đi ròng rã bốn mươi ngày xuyên qua sa mạc mới đến được tòa lâu đài nguy nga ngự trên núi cao.
Nhà thông thái anh muốn tìm đang ở đó.
Thay vì gặp một vị thánh thì anh lại vào một gian phòng đầy người sinh hoạt tất bật.
Thương nhân hết đến rồi đi, người khác túm tụm ở các góc phòng bàn tán, một dàn nhạc chơi các ca khúc lảnh lót, lại có cả một bàn tiệc đầy sơn hào hải vị cùng đó.
Nhà thông thái chuyện vãn với từng người một và anh ta phải chờ suốt hai tiếng mới đến lượt mình được tiếp.
Nhà thông thái lắng nghe anh ta trình bày rồi đáp rằng hiện ông không rảnh để chỉ dạy anh bí quyết của hạnh phúc.
Ông bảo anh hãy đi xem khắp lâu đài rồi hai tiếng sau trở lại.
“Nhưng ta yêu cầu anh làm hộ một điều”, nhà thông thái nói rồi đưa cho anh một muỗng con có hai giọt dầu.
“Trong lúc đi xem thì anh cầm theo muỗng này và nhớ giữ đừng làm sánh dầu nhé.” Anh ta lên lầu, xuống lầu mắt không rời cái muỗng.
Sau hai giờ anh quay lại gặp nhà thông thái.
“Sao”, ông hỏi, “anh đã thấy các tấm thảm Ba Tư quý giá trong phòng ăn của ta chưa ? Cả cái vườn tráng lệ mà người làm vườn đã phải khổ công mười năm xây dựng ? và những cuộn giấy da tuyệt hảo trong thư viện của ta nữa ?” Anh ta ngượng ngùng thú nhận rằng chẳng hề để mắt đến gì khác vì cứ phải chăm chăm ngó nhìn muỗng dầu đã được giao phó.
“Thế thì anh hãy đi thêm lần nữa và ngắm cho kĩ những thứ tuyệt mĩ trong thế giới của ta”, nhà thông thái nói.
“Không thể đặt tin tưởng vào một người khi mình không hề biết người ấy sống trong một ngôi nhà như thế nào.” Yên dạ hơn, anh ta lại cầm muỗng đi một vòng.
Lần này anh chăm chú xem xét những vật quý treo trên tường và trên trần nhà.
Anh ngắm khu vườn có núi vây quanh, với đủ thứ hoa thơm cỏ lạ và mỗi tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đều được để đúng chỗ thích hợp.
Trở lại gặp nhà thông thái anh kể chi tiết tất cả những gì đã nhìn thấy.
– Thế còn hai giọt dầu ta nhờ anh giữ đâu rồi ? – nhà thông thái hỏi.
Nhìn cái muỗng, anh ta hốt hoảng thấy mình đã làm sánh mất rồi.
– Đây là điều duy nhất mà ta có thể khuyên anh, – nhà thông thái nhất thế gian nói.
“Bí quyết của hạnh phúc là biết ngắm nhìn mọi thứ tuyệt mỹ trên thế gian này mà không hề quên hai giọt dầu trên muỗng.””
Cậu chăn cừu không nói gì cả.
Cậu hiểu ý nghĩa câu chuyện ông vua vừa kể.
Người chăn cừu thích đi, đi mãi nhưng không bao giờ bỏ quên bầy cừu của mình.
Ông già thân mật nhìn cậu rồi xòe cả hai bàn tay làm vài động tác lạ lùng trên đầu cậu.
Sau đó ông dẫn bầy cừu đi.
Đăng bởi: admin