Đọc truyện Nhà Đầu Tư – Chương 13: Vương giả trở về (1)
Bỗng nhiên, bất giác Lâm Mộc và Tiêu Hoài liên lạc với nhau ngày càng thường xuyên.
Ban đầu vì công việc và chênh lệch múi giờ, hai người chưa nói được mấy câu đã phải tạm biệt. Tết đến Lâm Mộc liền trở nên nhàn rỗi, Tiêu Hoài gọi “video call” để nói chuyện cô, hai người ban ngày nói, tối đến nói, dần dà đã xem cách thức trao đổi này thành thói quen hàng hàng của cả hai.
Lâm Mộc bất cẩn buột miệng nhắc đến chuyện này, Quan Di tặc lưỡi: “Gian tình nồng đậm của cậu và Tiêu Hoài đã tràn ra khắp màn hình rồi kia.”
Đúng là oan uổng mà.
Lúc Tiêu Hoài gọi video call cho cô, quần áo chỉnh tề, lời lẽ đứng đắn, không hề nhắc đến đêm lau súng cướp cò kia, cũng không tiết lộ chuyện anh đã bao trọn nhà hàng, chỉ hỏi han công việc và cuộc sống của cô, đàng hoàng đến mức người ta không biết được rốt cuộc trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì.
Suy đi nghĩ lại, cô quyết định phá bỏ “vỏ bọc” của anh.
Cô nói: “Nhà đầu tư lớn ơi, anh có từng xem qua bộ phim điện ảnh “Nhà Bếp Tâm Linh” của Đức chưa? Em muốn biết tình tiết ở đoạn 13 phút 18 giây kia có phải bị Cục Điện ảnh cắt mất rồi không? Cảnh trước và sau có vẻ không khớp nhau lắm.”
Hai nhân vật chính của bộ phim “Nhà Bếp Tâm Linh” chia cách hai nơi, nam chính ở nước Đức, nữ chính ở Thượng Hải. Ở đoạn 13 phút 18 giây, hai nhân vật chính đang gọi video call với nhau, nam chính bảo nữ chính cởi bỏ áo choàng tắm, nhìn thân hình quyến rũ của cô rồi làm ít chuyện tự an ủi mình…
Bộ phim này từng được giải thưởng quốc tế lớn, cô nghĩ Tiêu Hoài chắc chắn đã từng xem. Nhưng anh ở trong video không lộ ra chút lúng túng nào, mỉm cười rồi nói: “Anh cũng không rõ. Đợi anh về rồi chúng ta cùng xem bản gốc nhé?”
Cô nhếch miệng: “Đây có tính là lần hẹn hò thứ hai không?”
Ý cười trong đáy mắt anh lan ra, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Dường như ngay tại khắc này, có những lời không cần phải nói ta, anh và cô đã tâm ý tương thông.
Không bao lâu sau, cô dọn ra khỏi nhà Tây cũ, chuyển đến căn hộ đứng tên Quan Di, chủ để trò chuyện của hai người lại có thêm một cái: Phong cách trang trí căn nhà Tây thời dân quốc.
Cô thấy anh khá xem trọng lần tu sửa thứ hai của căn nhà Tây, bèn lục lọi các rương tủ để tìm hồi ký của bà ngoại, tóm tắt lại nhưng đoạn ghi chép vụn vặt của bà khi thu dọn căn nhà vào thế kỷ ba mươi, đưa cho anh tham khảo.
Anh cũng thường hỏi ý kiến cá nhân của cô, thậm chí còn gửi cả bản thiết kế bên trong căn nhà cho cô xem qua.
Có một hôm, khi đang gọi video call với anh cô đã hỏi một câu: “Bao giờ thì nhà tu sửa xong nhỉ?
“Khoảng ngày mười, cộng thêm hai ba ngày để chuyển đồ nội thất vào.”
Lâm Mộc sững sờ.
Người Đức tài ba đã từng xây một căn nhà hai tầng trong vòng nửa tháng, nay Tiêu Hoài cũng chỉ mất mười lăm ngày để tu sửa căn nhà — Anh gấp chuyển vào ở sao?
Tiêu Hoài nhìn thấy được sự ngờ vực của cô, dịu dàng nói: “Anh về rồi sẽ đưa em đến tham quan nhà mới.”
“Khi nào thì anh về?”
“Mười bốn tháng hai.”
Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt đã đến ngày mười bốn tháng hai. Đây cũng là ngày cổ phiếu của công ty Y Dược Mỹ Lâm trở lại sàn giao dịch.
Trước đó Mỹ Lâm vướng phải đủ loại tai tiếng, sự tình càng đi càng xe nên phải tạm ngưng giao dịch, trở thành một chấm “xanh” giữa rừng đỏ.
Các phương tiện truyền thông nói rằng thị trường cổ phiếu đã vào xu thế “thị trường bò tót”, đối với cục diện thê lương “trượt dốc không phanh” của Mỹ Lâm có thể dùng một câu để nhận xét: Giá cổ phiếu của Mỹ Lâm đã rơi đến điểm thấp nhất, sắp bật lên rồi, người chơi cổ phiếu có thể chuẩn bị vốn để hốt hàng.
* Thị trường bò tót (bull market) là t huật ngữ mô tả xu hướng tăng giá liên tục của các mã cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Trong những thời điểm này, các nhà đầu tư có niềm tin rằng xu thế tăng giá sẽ tiếp tục trong dài hạn và họ sẽ rất hào hứng mua cổ phiếu để chờ bán ra với giá cao hơn nữa.
Lâm Mộc thấy được câu nói này liền nhắn tin cho Quan Di: “Truyền thông có phải được công ty của cậu thuê không?”
Quan Di trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc đổ mồ hôi hột: “Cưng à, cái này gọi là tạo thế.”
“Giá cổ phiếu của Mỹ Lâm sẽ bật lên sao?”
“Bật lên trong thời gian ngắn thì không có nhiều hy vọng lắm. Nhưng nếu người chơi cổ phiếu không tiếp tục nhịn đau bán ra mà tích cực mua vào thì giá cổ phiếu có lẽ sẽ tăng lên đôi chút…”
Lâm Mộc có chút nói không nên lời. Truyền thông thúc đẩy, giá cổ phiếu sẽ tăng lên rồi lại giảm xuống, để chiêu dụ nhóm người chơi cổ phiếu đợt mới sao?
Sắp đến giờ xuống ca, bệnh nhân cấp cứu không nhiều, cô đi vệ sinh một chút, khi quay lại thấy tin nhắn mới của Quan Di: “Tiêu Hoài đã về nước chưa? Quản lý nói nhà hàng đã đặt một cây đàn dương cầm theo yêu cầu của khách rồi.”
Lâm Mộc bất giác tưởng tượng xa xôi.
0 giờ 0 phút đêm hôm qua, cô sốt sắng chúc mừng sinh nhật Tiêu Hoài, anh trả lời: “Có quà sinh nhật không?
Cô đã chuẩn bị sẵn một chiếc bánh sinh nhật cầu vồng hình trái tim từ sớm, bèn đáp: “Đợi anh về đích thân xem đáp án.”
“Nếu vậy, tạm thời anh cũng không tiết lộ bất ngờ nhỏ mà anh đã chuẩn bị cho em.”
Lâm Mộc quay về thực tại, liếc qua đồng hồ đang treo trên tường, nhắn lại cho Quan Di: “Mình không rõ nữa, hay là hỏi thử anh ấy?”
“Đừng hỏi. Cậu mà hỏi lại thành ra không đủ cao giá.” Quan Di vô cùng kích động, “Mình nghĩ Tiêu Hoài sẽ xuất hiện trước cổng bệnh viện để đón cậu đến nhà hàng, sau khi cùng cậu ăn xong bữa tối dưới ánh nến, sẽ vừa đàn một bản dương cầm vừa tỏ tình với cậu. Mỗi một phút một giây của tối này đều vô cùng quan trọng, cậu nhất định phải nhịn.”
Lời miêu tả sinh động mang đến chút ít kích động, nhịp tim của Lâm Mộc từ từ tăng lên: “Bây giờ mình thấy hơi căng thẳng.”
“Tiêu Hoài căng thẳng mới phải chứ. Nếu anh ấy run tay đàn sai một nốt…. hà hà…”
Thế nhưng, Tiêu Hoài vừa đặt chân xuống thành phố này lại không hề có vẻ căng thẳng chút nào. Anh làm thủ tục nhập cảnh như thường lệ, lên xe đi thẳng về khách sạn, trên đường đi nghe Michiko báo cáo công việc.
“Tập đoàn Dược phẩm Trung Tây có hai công ty con: Y Dược Mỹ Lâm và Dược Phẩm Phổ Sâm. Cổ phiếu của Mỹ Lâm giảm liên tục trong mười ba ngày giao dịch, cô phiểu của Phổ Sâm cũng vì bị phanh phui việc kinh doanh lỗ trong hai năm liên tiếp nên giảm mạnh. Biểu hiện của công ty con tệ như thế, giá trị thị trường của Dược phẩm Trung Tây cũng có biến động rất lớn.”
“Mấy ngày trước, tập đoàn Đông Thịnh đã ngỏ lời muốn thu mua Dược phẩm Trung Tây, bên kia phản ứng rất kịch liệt, đã gửi giấy ủy quyền chống thâu tóm với ngân hàng Đầu tư của chúng ta.”
“Dược phẩm Trung Tây là doanh nghiệp tư nhân chuyên về chế phẩm Trung y và nguyên liệu Tây y. Tập đoàn Đông Thịnh là doanh nghiệp liên doanh Trung Đức, kết hợp chế tạo, buôn bán và nghiên cứu dược phẩm. Tổng giá trị thị trường của cả hai ước chừng khoảng…” Michiko lật tìm số liệu trên tay, “180 tỷ. Ngân hàng Đầu tư hy vọng anh nhanh chóng quyết định xem có tiếp nhận ủy thác hay không. Nếu tiếp nhận, đây sẽ là thương vụ chống thâu tóm có số tiền lớn nhất mà ngân hàng Đầu tư tham gia tại khu vực Trung Quốc.”
Tiêu Hoài khẽ ừ một tiếng.
Trong thời gian hơn hai năm vừa qua, lợi nhuận của tập đoàn Đông Thịnh đã tăng gấp sáu lần, giá trị thị trường tăng lên 11 lần, đồng thời “săn bắt” nhiều công ty đã lên sàn trên thị trường vốn. Họ ra tay rất nhanh gọn, luôn dùng số tiền cực lớn, thâu tóm cổ phần của công ty “con mồi” trong thời gian khá ngắn, đạt được mục đích cưỡng chế đổi chủ.
Chỉ xét riêng về mặt tiền vốn, công ty dược Trung Tây rất khó để thoát khỏi số mệnh bị Đông Thịnh thu mua.
Michiko nói tiếp: “Năm ngoái Đông Thịnh đã có ý thu mua Mỹ Lâm, Mỹ Lâm từ chối, Đông Thịnh liền tiết lộ cho Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc biết hàng loạt tin tức tiêu cực nhằm chèn ép đối phương. Hiện giá trị thị trường của Mỹ Lâm đã sụt giảm 60%, Đông Thịnh lại không tức tốc thu mua cổ phần, anh thấy thế nào?”
Tiêu Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có người nhận xét cổ phiếu của Mỹ Lâm chạm đáy sẽ bật dậy, cô tin không?”
Michiko lắc đầu.
“Nếu và chỉ khi giá cổ phiếu của Mỹ Lâm thật sự chạm đến đáy, Đông Thịnh mới tiện tay dắt dê.” Dứt lời Tiêu Hoài nhìn qua đồng hồ đeo tay, “Xin lỗi, thời gian làm việc của tôi hôm nay đến đây là kết thúc, mọi công việc để đến mai hãy bàn tiếp.”
Lúc này Leo lên tiếng nhắc nhở: “Boss, chìa khóa mới của căn nhà Tây đã được đưa đến khách sạn.”
Michiko do dự một lúc, hỏi: “Anh và bác sĩ Lâm quen biết nhau chưa đầy hai tháng, đột nhiên đưa ra đề nghị sống chung với cô ấy, có vội vàng quá chăng?”
Tiêu Hoài liếc cô một cái.
Cô liền thấy chột dạ, vội nói: “Tôi vô tình nghe thấy anh dặn nhà thiết kế chuẩn bị hai bộ chìa khóa qua điện thoại, không nhịn được mà suy đoán có phải anh đã quyết định phát triển thêm một bước với bác sĩ Lâm hay không. Xin lỗi, không phải tôi cố ý nghe ngóng chuyện riêng của anh đâu.”
Tâm sự của mình đã bị trợ lí đoán trúng, Tiêu Hoài không hề phủ nhận.
Nghĩ đến Lâm Mộc sắp phải sang Việt Nam, lại nghĩ đến thời gian hai người bên nhau ở trong nước chỉ còn lại vài tháng, anh thật lòng hy vọng thời gian còn lại có thể được trông thấy cô mỗi ngày. Nhưng, cô sẽ đồng ý sống chung với anh chứ?
Anh lấy một chiếc hộp trang sức tinh xảo từ trong túi áo ra, mở hộp, một sợi dây chuyền hình chìa khóa sáng lấp lánh nằm bên trong.
Michiko thấy vậy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Sợi dây chuyền kiểu dáng cổ điển này được làm từ thời kỳ phong trào nghệ thuật mới ở phương Tây vào những năm ba mươi của thế kỷ trước, giá cả cực kỳ đắt thôi không nói, nghìn vàng cũng khó mà có được.
Cô dời ánh mắt đi, ngữ điệu phức tạp: “Món quà này không tinh tế chút nào.”
Tiêu Hoài có vẻ suy tư: “Tôi cũng lo lắng như vậy, cảm thấy không hợp với khí chất của Lâm Mộc. Thật ra so với việc tặng quà gì, tôi lo lắng tối nay sẽ bị cô ấy từ chối hơn.”
“Ánh mắt bác sĩ Lâm nhìn anh từ lâu đã lộ ra vẻ tán thưởng, sao có thể từ chối lời tỏ tình của anh được? Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, bác sĩ Lâm không xứng với anh.”
Tiêu Hoài đang định lên tiếng thì điện thoại rung lên vài cái. Anh nhìn màn hình, một cái tên quen thuộc rơi vào tầm mắt: Quý Vân Xung.
Tiêu Hoài nhận điện thoại, chần chừ hai giây mới mở miệng: “Collin.”
Đây là một cái tên tiếng Đức. Collin — người chiến thắng.
Cách xưng hô có vẻ mỉa mai khiến cho người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi, cúi đầu xuống, khẽ bật cười.
Khi anh ta cười, hai gò má hơi hóp vào, lún thành hai má lúm đồng tiền, gương mặt vô xung ưa nhìn kia càng thêm ấm áp, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên nhu hòa.
Anh ta mở lời nói: “Hermann, đã lâu không gặp. Tôi vừa từ Đức về, muốn gặp cậu một chút.”
“Không thành vấn đề, ngày nào?”
“Bây giờ.”
Tiêu Hoài nhẩm tính thời gian: “Hôm nay tôi có việc khác rồi, nếu bây giờ gặp, chỉ có thể rút ra hai mươi phút.”
“Đủ rồi, lát nữa gặp ở chỗ cũ. Cậu còn nhớ chỗ cũ Chứ?”
“Nhớ. Mỗi lần mẹ tôi về nước thăm người thân, lệnh đường đều sẽ dẫn bà đến đó uống cà phê.”
“Tốt.” Người đàn ông được gọi là Collin kia bình tĩnh nhả ra một chữ, sau đó ngắt điện thoại.
Anh ta đứng trước cửa sổ sát đất bằng kính, nhìn xuống đường phố bên dưới tòa nhà cao tầng. Người như kiến, xe như sâu, tới tới lui lui, mệt mỏi vì bôn ba, sao xứng với hai chữ phồn hoa cho được?
Anh ta chậm rãi xoay người lại.
Ánh đèn trong phòng làm việc cấp cao rọi trên khuôn mặt anh ta, đôi mặt đen trắng rõ ràng kia trầm xuống, xóa mờ đi vẻ dịu dàng trước đó, lóe lên một tia giễu cợt.
“Thời gian một phút đã hết. Ngài chủ tịch, ông suy nghĩ thế nào rồi?”
Câu nói này mang đầy vẻ châm biếm và bức bách, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Y dược Mỹ Lâm không đè nén cơn giận thêm được nữa, vỗ bàn đứng dậy: “Họ Quý kia, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chơi trò mờ ám gì…”
“Không phải mờ ám mà là công khai.” Quý Vân Xung khẽ nhướng chân mày, “Bây giờ tôi đang công khai nuốt lấy công ty của ông, lấy mạng của ông.”
Chủ tịch tức đến toàn thân run rẩy: “Cậu là tên ôn con không biết trời cao đất dày! Nhớ năm xưa, tôi giúp cha cậu sáng lập tập đoàn Đông Thịnh, lập biết ba nhiêu công lao…”
“Hảo hán thì không nhắc chuyện dũng năm xưa, huống hồ năm xưa ông cũng làm rất nhiều chuyện không thể đem ra ánh sáng.” Quý Vân Xung đứng trên cao nhìn xuống ông ta, “Biểm thủ công quỹ, bán lại cổ phiếu phát hành lần đầu, bí mật chuyển nhượng tài sản Đông Thịnh. Chuyện cũ chồng chồng chất chất, có cần tôi thuật lại từng cái một không?”
Chủ tịch đuối lí không nói nên lời: “Cậu muốn thế nào?”
“Thấy tuổi tác ông đã cao, tôi như ông mắt mờ tai kém, chậm rãi nói lại một lần nữa — Ông ký vào tờ thông báo chuyển nhượng cổ phần Mỹ Lâm, sau đó tự mình kết liễu, tôi đảm bảo tất cả những việc xấu ông từng làm sẽ theo ông an nghỉ dưới lòng đất, không bị người thứ ba biết được.”
“Kẻ ngu nói chuyện mớ!”
“Mỹ Lâm cấu kết với cơ quan kiểm toán làm giả sổ sách, che giấu sự thật số nợ trong bốn năm đã vượt qua tổng tài sản của công ty, nếu bị cơ quan quản lí biết được, Mỹ Lâm sẽ phải rút khỏi thị trường cổ phiếu. Đến lúc đó cổ phiếu mà Mỹ Lâm đã phát hành đều trở thành giấy lộn, còn ông căn bản không thể bù lại được khoảng tiền thiếu hụt tích lũy trong từng ấy năm.” Quý Vân Xung nhìn ông bằng ánh mắt khinh thường, “Nếu tôi là ông, thà tự lấy cái chết để tạ tội, cũng không để người nhà phải chôn theo cùng.”
Vừa nhắc đến người nhà, sắc mặt của chủ tịch liền trở nên trắng bệch: “Từ nhỏ đến lớn cậu đều gọi tôi một tiếng là chú, vì sao bây giờ lại ép tôi đi vào đường cùng?”
“Ông gọi bố tôi là anh em hơn ba mươi năm, vì sao lại bắt tay với người ngoài hại ông ấy chết không toàn thây?”
“Tôi không có, chưa bao giờ có.”
Khóe môi Quý Vân Xung cong lên đầy vẻ giễu cợt, cài lại nút áo vest, xoay người đi về phía cửa phòng làm việc.
Dáng đi của anh ta có chút kỳ lạ, nhưng không nói được kỳ lạ ở chỗ nào. Khi tay anh ta sắp chạm lên cửa, lời van nài đầy hoảng loạn vang lên phía sau: “Tôi thừa nhận mình có lỗi với cha cậu. Bây giờ tôi nhượng lại hết tất cả mọi thứ cho cậu, bao gồm cả Mỹ Lâm, cậu để lại một con đường có được hay không?”
Anh ta hít vào một hơi, bình thản nhả ra một câu: “Không được, tôi thích một mẻ tóm sạch.”
Mười mấy trợ lí vệ sĩ đứng đợi ngay bên ngoài. Cửa phòng làm việc vừa mở ra, cả đám người lập tức tiến lên mở đường bảo vệ Quý Vân Xung, cho đến khi anh ta rời khỏi tòa nhà cao tầng, ngồi lên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Ngay thời khắc khởi động xe, Quý Vân Xung ngước mặt nhìn lên.
Trợ lí nhìn theo ánh mắt của anh, một bóng người mơ hồ đang đứng trên sân thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể gieo mình xuống, kết thúc tính mạng.
Trợ lí khinh thường nói: “Ông chủ, đừng để loại người này làm bẩn mắt của anh.”
Trên mặt Quý Vân Xung không có biểu tình dư thừa nào, cất giọng lạnh lùng: “Sao không nói là làm bẩn cả một con đường.”
Trong lúc nói chuyện, bóng người kia đã nhanh chóng lao xuống, khi chạm đất xương cốt vỡ vụn, đầu óc vỡ tung.
Nơi này là khu công viên y dược, người qua kẻ lại, sự hoảng loạn lập tức lan ra nhanh chóng. Có người gào thét, có người khóc, còn có người sợ đến bỏ chạy tứ phía, chỉ có chiếc Mercedes-Benz màu đen không nhanh không chậm chạy ra khỏi hiện trường án mạng đầy hỗn loạn.
Xe đi vào đường cao tốc, Quý Vân Xung nói: “Tôi đi gặp người bạn cũ, lát nữa cậu để vệ sĩ đứng từ xa quan sát là được, không cần phải trông chừng quá chặt.”
“Lỡ như…”
“Cậu ta là một người ngay thẳng, có thể tin tưởng.”