Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 9: Sự Tồn Tại Của Vị Thần


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 9: Sự Tồn Tại Của Vị Thần


“……….” Tiêu Mộng Mộng lần nữa mơ hồ
Anh chắc chắn là muốn thuê cô làm trợ lý của bọn họ chứ?
“ Nghĩ không ra?” Minh Thiếu Vũ mỉm cười, “ Không sao, vậy bọn mình sẽ bưng những món ăn nổi tiếng ở đây mang ra cho cậu, cậu xem cậu thích ăn cái gì.”
Thế là, hai vị hoàng tử vì bạn học Tiêu Mộng Mộng mà đi lấy cơm trưa, để mình bạn học Tiêu Mộng Mộng giằng co suy nghĩ ———- Từng có khoảng thời gian, cô có sức hấp dẫn vô biên như thế?
Giờ thành ra hình dạng thế này, vẫn có thể đượng hai vị hoàng tử sủng ái!
Thật là…….khó lý giải a!
Thế là , Tiêu Mộng Mộng cả ngày rơi vào trạng thái mơ mơ mộng mộng.
Buổi chiều sau khi tan học, cô về nhà trọ thuê thu dọn đồ đạc, dọn vào sống tại biệt thự Tinh Hải
Xong cơm tối, Minh Thiếu Vũ và Dương Tuyết Không đều có việc phải ra ngoài, Tiêu Mộng Mộng ở trong phòng của mình nghỉ ngơi một lát, nghĩ đến phòng bên cạnh là của Giang Dập Huân, tâm của cô lại đập loạn lên.

Quỷ thần không biết, cô mở cửa đi ra, đứng trước cửa phòng của Giang Dập Huân ngẩn ngơ.
Phòng của 5 người được phân biệt bằng ảnh dán trên cửa, nên Tiêu Mộng Mộng dễ dàng biết được gian phòng của Giang Dập Huân, Giang Dập Huân vẫn đẹp trai như trước đây, giống như trong mộng của cô, diện mạo hoàn mỹ không có gì để xoi mói.
Tiêu Mộng Mộng hít một hơi, nhè nhẹ vặn khóa cửa, cửa……..đã……..mở rồi.
Tiêu Mộng Mông run lẩy bẩy.
Phòng của thần tượng nhà mình a!
Cô có phải đang mơ?
Cô mơ hồ bước vào, nín thở nhìn quanh phòng.
Căn phòng bố trí rất đơn giản, sắp xếp rất sạch sẽ, cửa sổ mở, không khí rất mát mẻ, màu chủ đạo là xanh nhạt, có cảm giác có mùi thơm lan tỏa.
Tiêu Mộng Mộng hướng vào bên trong đi mấy bước, bị giá để tranh hấp dẫn, bất tri bất giác đi qua đó.
Tranh trên giá vẫn chưa hoàn chỉnh, là một bức họa cảnh biển, biển xanh biếc, chim hải âu vỗ cánh bay, dải mây trắng tinh, sóng biển nhấp nhô, xuất thần nhập hóa, làm cho người ta ngẩn ngơ có cảm giác như thật, Tiêu Mộng Mộng dường như cảm nhận được mùi vị của nước biển.

Không ngờ thần tượng nhà mình là một cao thủ vẽ tranh, thật sự bên ngoài lẫn bên trong đều hoàn hảo, giống như có sự tồn tại của một vị thần a!
Tiêu Mộng Mộng càng xem càng thích.
Cô xem đến nhập thần, phía sau đột nhiên có thanh âm mở cửa, cô vội quay đầu lại, đứng hình tại chỗ!
Phía sau cô đang đứng là Giang……….Dập…….Huân.
Đây vốn là phòng của Giang Dập Huân, nhìn thấy Giang Dập Huẫn cũng không có gì là kinh ngạc, làm cho Tiêu Mộng Mộng kinh ngạc là, Giang Dập Huâ mặc nhiên không phải từ bên ngoài đi vào, mà là từ phòng tắm đi ra.
Tóc của anh ấy vẫn còn ướt, mặc một bộ áo tắm rộng rãi.
Đầu óc Tiêu Mộng Mộng lờ mờ chẳng biết gì.
Cô cô cô…………cô không tận mắt nhìn thấy Giang Dập Huân bằng xương bằng thịt, mà còn là Giang Dập Huân vừa mới tắm xong.
Cô si ngốc nhìn, cả người cứng nhắc, một thời gian dài cũng chưa phục hồi lại.
“ Nhìn đủ chưa?” Giang Dập Huân nhìn cô tim đập loạn, sau đó sáng tỏ, từ từ đi về phía cô, trong con ngươi phân biệt đen trắng có mấy phần hài hước, mấy phần lười biếng.
Tiêu Mộng Mộng lắc đầu lấy lại ý thức, khi thấy Giang Dập Huân đi đến trước mặt cô, mặt của cô nóng như lửa đốt.
“ Cái đó………” Cô hết sức nuốt ngụm nước miếng, nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
“ Cô là đến làm phục vụ?” Giang Dập Huân hai tay chống lên tường, khóa chặt Tiêu Mộng Mộng ở giữa, đầu hơi cúi, thanh âm cực kì mê hoặc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.